CHƯƠNG 47:THỊT BÉO
“Nếu hắn biết –“
Nói đến đây, Vệ Tường Cẩm thu vẻ giận dữ lại, lộ ra sắc mặt hơi tư lự:
“Chuyện lần này là phe Úc làm?”
Cố Trầm Chu mỉm cười thản nhiên:
“Nếu hắn biết thì đương nhiên là vậy! Phe Uông còn chưa đến mức không thể giữ bí mật nổi một chuyện thế này.”
Ánh mắt Vệ Tường Cẩm lóe lên:
“Cậu nói xem là kẻ nào thuộc phe Úc? Chính là Hạ Hải Lâu? Hay là người đứng đầu nhà họ Hạ? Hoặc là người khác có quan hệ với nhà họ Hạ?”
Ba lựa chọn này cơ bản đã bao quát hết tất cả các khả năng: Nếu Hạ Hải Lâu biết chuyện này thì hoặc là chuyện này trực tiếp qua tay hắn, hoặc là hắn chỉ tình cờ phát hiện ra chuyện này; mà Hạ Hải Lâu chỉ là một công tử đời thứ ba chưa tiến vào nhà nước, muốn tình cờ phát hiện được chuyện này thì còn khả năng nào khác ngoại trừ biết được từ trong chính nhà mình không? Nếu đã biết được từ trong nhà thì kẻ làm chuyện này sao có thể không có vấn đề gì liên quan đến nhà họ Hạ?
Vấn đề đã chạy đến bước này mà Cố Trầm Chu khơi lên đề tại lại không hề nói tiếp, chỉ cắn hai ba miếng hết thứ trong tay rồi khởi động xe một lần nữa, nhẹ nhàng thản nhiên nói:
“Chỉ là chút suy đoán, có lẽ thật sự là trùng hợp thì sao?”
Tay Vệ Tường Cẩm chống lên cửa kính xe, anh hạ ghế ngồi xuống nằm tựa trên đó nhìn mấy ánh sao lấp lóe trên bầu trời màu lam đậm gần ngả sang đen qua cửa kính xe, ánh trăng khuyết đi theo bọn họ cả một đường nhưng cũng đứng yên cả một đường.
Xe dừng lại trước cổng nhà họ Vệ.
Vệ Tường Cẩm xuống khỏi xe, Cố Trầm Chu ngồi trên ghế lái nói:
“Muộn quá rồi, mình không vào với cậu nữa.”
Vệ Tường Cẩm gật đầu, đi được hai bước thì quay đầu lại hỏi:
“Nếu muốn làm chuyện gì thì nhớ nói rõ cho mình biết.”
Cố Trầm Chu bật cười, khóe môi anh nhếch cao, hai mắt cũng nheo lại – hai má anh không béo cũng không gầy, đường cong vô cùng nhu hòa cho nên rất ít khi cười rõ ràng như vậy, việc đó có vẻ thân mật quá.
“Mình có quên mất ai cũng sẽ không quên cậu đâu.”
Cố Trầm Chu đáp, ngón tay anh rất dài, bất kể là lúc cầm vĩ violon tập trung kéo nhạc hay là thờ ơ đánh tay lái thì đều toát lên dáng vẻ rất đẹp mắt.
“Yên tâm, cũng không phải chuyện gì quá khó khăn. Nhà họ Cố đứng ở vị trí này, nếu không có chút bản lĩnh thì sẽ không trách được kẻ khác coi nó như miếng thịt béo gắp lên cắn một miếng.”
Ngay hôm sau ngày Vệ Tường Cẩm quay về thì bí thư Uông thật khéo dịp mang theo Uông Vinh Trạch đến cửa.
Buổi sáng Cố Trầm Chu vẫn còn ở trong nhà chưa đi ra ngoài, hai bên khách chủ cùng ngồi xuống, Uông Bác Nguyên mở miệng trước:
“Bộ trưởng Cố, lần này tôi đặc biệt đến nhà là để giải thích – Đứa cháu này của tôi bình thường không được quản giáo chặt chẽ nên cũng không biết giữ mồm giữ miệng chút nào!”
Một câu mở đầu đã quyết định được quan điểm chính của cuộc nói chuyện ngày hôm nay: Việc này không phải chúng tôi làm, đứa cháu này của tôi chẳng qua là không biết giữ miệng nên mới phải gánh tội thay người khác.
“Tôi thấy cậu đây rất được, không biết bí thư Uông định nói đến chuyện gì?”
Cố Tân Quân hỏi, tuy rằng trong lòng mọi người đều biết rõ là việc nào nhưng dù sao cũng cần có người đưa nó ra ngoài.
Uông Bác Nguyên mỉm cười, trên trán lộ ra vài nếp nhăn. Khác với Phó Thủ tướng Hạ Nam Sơn luôn nghiêm nghị, vị bí thư được điều từ thành phố Khánh Xuân lên này là một vị trưởng giả có dáng người hơi béo, trong cuộc sống khá là hòa ái khôi hài, nhưng đối lập với cuộc sống bình thường khá tùy tiện của ông ta là tác phong chính trị vô cùng cứng rắn:
“Bốn ngày trước ở Quốc Sắc Thiên Hương, thằng nhóc này đã nói vài lời không thỏa đáng nên hôm nay tôi đặc biệt dẫn nó đến giải thích với Tiểu Chu.”
Lúc này Uông Vịnh Trạch vẫn luôn ở bên cạnh Uông Bác Nguyên làm phông nền cũng vội vàng bày ra một chút ý cười, nói với Cố Trầm Chu:
“Cố…”
Nhất thời gã cảm thấy xưng hô có hơi khó khăn: Muốn gọi Cố thiếu gia, nhưng ngẫm lại đang ở trước mặt người lớn thì gọi ‘thiếu gia’ cái gì? Quá cao ngạo khiến người ta chướng mắt; nếu gọi tên thì mới gặp mặt một lần thật sự không nên vội vàng thân mật đến thế; còn nếu gọi em thì tuổi lại không đúng, nhưng hôm nay gã đến đây để giải thích; gọi anh… Gã còn không kéo được mặt mũi xuống.
Cuối cùng Uông Vinh Trạch dừng lại một chút mới nói tiếp:
“Người anh em Cố, lần đó là tôi khinh suất không cản được miệng nên nói bậy, còn gây ra một ít phiền toái…”
Phiền toái này đã ám chỉ thẳng đến việc Cố Trầm Chu bị tấn công.
“Đây đều là lỗi của tôi, tôi ở ngay tại đây xin lỗi cậu.”
Cố Trầm Chu cười nói:
“Có phải chuyện gì quá mức đâu? Anh Uông còn cố ý đến đây một chuyến, vậy tôi có vẻ đã quá hẹp hòi rồi.”
Anh khách sáo nói:
“Lần trước còn nói với anh Uông là muốn tận sức làm chủ đưa anh Uông đi dạo trong kinh thành, kết quả là vẫn chưa thực hiện được, người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng.”
Thái độ hòa nhã thân thiện này xem như khiến Uông Vinh Trạch thở phào nhẹ nhõm, gã thầm nghĩ muốn mình chạm đến chuyện xui xẻo này thì đừng nói là không phải đối phương làm, không đi gây chút phiền phức thì quả thực là không thể nào, không ngờ Cố Trầm Chu này thật đúng là không làm gì, vậy có thể thấy được việc lần trước đều là do Hạ Hải Lâu kia khơi lên. Vừa nghĩ như vậy gã liền trút hết oán hận của cả hai lần lên đầu Hạ Hải Lâu, khi nhìn Cố Trầm Chu lần nữa thì không chỉ vẻ mặt đã thả lỏng hơn một chút, ngay cả lời giải thích cũng chân thành hơn rất nhiều.
Uông Bác Nguyên ngồi ngay bên cạnh vẫn giữ nụ cười mỉm ôn hòa, khi nghe thấy câu‘đưa anh Uông đi dạo trong kinh thành nhưng vẫn chưa thực hiện được, là tôi có lỗi’ thì ông ta thầm than một tiếng, đây là có ý chỉ nhà họ Cố không muốn hợp tác với ông ta.
Không ngờ phe Úc đã ra tay đến mức vậy rồi mà Cố Tân Quân vẫn không có dự định tìm phe.
Kết quả này tuy rằng khiến ông ta vô cùng thất vọng nhưng cũng không đến mức lập tức thất thố, ông ta vẫn duy trì nụ cười phong độ, chủ động đứng dậy nói:
“Lần này đến chủ yếu là vì việc đó, nếu chuyện đã được giải quyết rõ ràng thì Bộ trưởng Cố, tôi sẽ không tiếp tục quấy rầy ngày nghỉ ngơi hiếm có của anh nữa.”
Đây có nghĩa là từ giờ sẽ tránh hiềm nghi.
Cố Tân Quân và Cố Trầm Chu cùng thầm nghĩ như vậy.
Không nói đến Cố Tân Quân từng cùng làm việc với Uông Bác Nguyên, ngay cả Cố Trầm Chu cũng sinh ra một chút ấn tượng tốt với vị bí thư chỉ gặp mặt có một lần này.
Cố Tân Quân đứng dậy giữ lại:
“Bí thư Uông, anh mới đến đây không bao lâu, vội vàng đi như vậy làm gì? Chúng ta uống trà trò chuyện một ngày, đừng để tách ra vài năm lại chẳng còn chút quan hệ.”
“Không không, cần phải đi, cần phải đi…”
Uông Bác Nguyên cười ha ha.
“Công là công, tư là tư, về sau vẫn còn nhiều cơ hội từ từ nói chuyện, đến lúc ấy đừng có chê tôi nhiều lời đấy!”
Cố Tân Quân níu kéo vài lần nhưng Uông Bác Nguyên vẫn cố ý rời đi, lúc đi đến tận cửa rồi thì cũng chỉ có thể tiễn người ra ngoài.
Hai người trẻ tuổi đi ở phía sau, Uông Vinh Trạch nhân cơ hội Cố Tân Quân nói chuyện với bác mình thì cũng túm lấy Cố Trầm Chu lải nhải hai câu:
“Cố thiếu gia, hôm nay đã nhận ân tình của cậu, chúng ta đều ở trong giới nên việc kết giao cũng không chỉ một hai lần – cậu hãy đợi lần sau vậy.”
Cái này coi như là tỏ thái độ. Cố Trầm Chu nói:
“Uông thiếu gia quá khách sáo rồi, chỉ là việc nhỏ không đáng kể.”
Uông Vinh Trạch tán thưởng phong thái của Cố Trầm Chu rồi nói tiếp:
“Cũng nhân đây làm rõ với Cố thiếu gia, việc lần này thực sự không phải tôi làm, nếu là tôi – tôi không đi tìm Hạ Hải Lâu thêu dệt nên mọi chuyện mà tìm đến Cố thiếu gia làm cái gì? Nếu là chúng tôi…”
Gã nói ẩn ý ám chỉ phe Uông một chút:
“Vì sao chúng tôi phải đẩy những thứ trong tay mình ra ngoài? Trên đời cũng không có đạo lí này.”
“Còn nữa…”
Gã bỏ thêm một câu rất có ẩn ý.
“Tôi nghe nói buổi tối ngày hôm đó Hạ Hải Lâu cũng ở cùng với Cố thiếu gia, Cố thiếu gia không cảm thấy quá trùng hợp? Lúc ấy tôi không hề mời Hạ Hải Lâu…”
“Vinh Trạch.”
Uông Bác Nguyên đứng ở phía xa xa hơi cao giọng gọi Uông Vinh Trạch.
“Chúng ta cần phải đi rồi.”
“Vâng bác, cháu đến ngay!”
Uông Vinh Trạch nói rồi vội vàng nắm chặt tay Cố Trầm Chu.
“Cố thiếu gia, lần sau gặp.”
“Gặp sau, Uông thiếu gia.”
Cố Trầm Chu cũng bắt tay đối phương thật chặt.
Cố Tân Quân đứng ở ven đường nhìn chiếc xe của Uông Bác Nguyên biến mất ở chỗ rẽ rồi mới quay lại hỏi Cố Trầm Chu:
“Con thấy thế nào?”
Cố Trầm Chu:
“Có phải bí thư Uông đã tìm được chứng cứ gì?”
Cố Tân Quân khẽ gật đầu:
“Mấy ngày nay ông ta vẫn không ngừng điều tra.”
Nhưng cũng không hề nói rốt cuộc có phải đối phương làm hay không, rõ ràng chứng cứ mà đối phương cầm ra không đủ chứng minh chuyện này không phải do phe Uông làm, hoặc là chuyện này do phe Úc làm.
“Bây giờ vẫn chưa xác định.”
Cố Trầm Chu nghe xong thì suy tư một hồi rồi mới trả lời Cố Tân Quân.
Cố Tân Quân ngược lại có hơi kinh ngạc: Con trai nhà mình từ khi trở về từ nước ngoài thì ông cảm nhận được nó càng ngày càng trầm ổn hơn, hơn nữa nghe xong câu chuyện này thì nó cũng có một chút suy ngẫm?
Cố Trầm Chu quả thực có một vài suy ngẫm.
Nhưng chút suy ngẫm này nếu nói là phân tích thì không bằng nói là không tin tưởng với sự tự nhiên của Hạ Hải Lâu, bởi vậy anh vốn không định nói ra, cũng không bày tỏ chút thái độ nào mà vẫn tăng cường liên hệ với Hạ Hải Lâu – bất cứ việc nào đi chăng nữa, chỉ cần dính dáng đến chính trị thì đều không là ‘việc’ đơn giản, việc đó thường đều là nước cờ đầu tiên dẫn vào mục tiêu càng thâm sâu hơn, mà muốn đạt được kết quả cao thâm hơn thì người ra tay chắc chắn sẽ không chỉ làm một lần.
Buổi tối ngày hôm đó, Hạ Hải Lâu chủ động lái xe đến rốt cuộc là kẻ chủ mưu hay là người biết chuyện?
Vài ngày tiếp theo, Cố Trầm Chu ngoại trừ ở cùng Vệ Tường Cẩm hiếm lắm mới về thì lúc không có việc gì làm sẽ gọi điện thoại nói chuyện với Hạ Hải Lâu, lại thêm gần đây Hạ Hải Lâu bị thương ở đầu thật sự không có chỗ nào chơi vui nên mới thường xuyên qua lại, đợi Vệ Tường Cẩm tham gia tiệc sinh nhật của Vệ Thành Bá xong cũng lên máy bay thì Cố Trầm Chu đã đến nhà Hạ Hải Lâu lần thứ ba.
“Chi!”
Con khỉ nhảy nhót trên mặt đất.
“Chi chi!”
Con khỉ nhìn ngang ngó dọc.
“Chi chi chi!”
Con khỉ đang lén lút.
Cố Trầm Chu ngồi trên sô pha lấy một quả đào trong túi plastic ra đưa cho con khỉ bị dây xích quấn cổ thật sự chỉ có thể vươn dài cổ ra ngó hoa quả trên bàn trà.
Con khỉ nhận được hoa quả thì mặt mày hớn hở, hai tay chắp lại liên tục vái vái Cố Trầm Chu rồi chạy thẳng vào một góc bắt đầu gặm quả đào.
Hạ Hải Lâu liếc mắt nhìn con khỉ một cái:
“Nó bị anh huấn luyện rồi?”
Hắn hơi dừng lại.
“Trước kia nó chưa bao giờ làm ra động tác đó.”
Cố Trầm Chu nào có tâm tình đi huấn luyện một con khỉ? Anh đáp:
“Có lẽ là vì cậu chưa bao giờ cho nó ăn hoa quả.”
Hạ Hải Lâu:
“… Tối muốn ăn gì?”
“Ở nhà nấu cơm rồi.”
Cố Trầm Chu trả lời.
Hạ Hải Lâu lộ ra tươi cười xinh đẹp ăn tiền:
“Mong được ăn cùng.”
“Hạ thiếu gia còn thiếu người ăn cơm cùng?”
Cố Trầm Chu bật cười khanh khách.
Hạ Hải Lâu bất giác đưa tay sờ lên vết thương két dài từ đầu đến tận bên thái dương một cái, tiếp đó lại sờ sờ xương hàm – phía trên vẫn còn vết bầm nhàn nhạt:
“Thiếu, thiếu một người họ Cố tên Trầm Chu.”
Cố Trầm Chu không hề che giấu ánh mắt của mình, anh nhìn động tác của Hạ Hải Lâu một lúc mới lắc đầu nói:
“Lát nữa còn có việc, lần sau tôi nhất định sẽ làm chủ cùng ăn một bữa cơm với Hạ thiếu gia.”
Hạ Hải Lâu im lặng một lúc rồi chợt nhướn mày:
“Cố thiếu gia, chúng ta cùng chơi một trò chơi được không?”
Cố Trầm Chu vừa ngước mắt lên thì Hạ Hải Lâu đã cười nói:
“Lời thật lòng thường rất mạo hiểm, tôi đoán Cố thiếu gia nhất định sẽ chơi nên để tôi mở đầu trước đi: Lúc trước Uông Vinh Trạch đến nhà tìm Cố thiếu gia thì có phải đã từng ám chỉ vụ tấn công kia có liên quan đến tôi đúng không?”
=====
Tác giả: Chút tiểu kịch trường:
Thời điểm vào ngày nào tháng nào năm nào đó.
Hạ: Hôm nay chúng ta chơi cái gì? Roi da, nến, dây trói?
Cố: … Cậu chỉ có ba cái thứ này?
Hạ: [Lại dám khinh thường!][Bẻ ngón tay kêu vang] Anh chờ đó.
Ba ngày sau.
Chuyển phát nhanh: Mời ngài kí nhận.
Cố: ?
Hạ: [Vẫy vẫy đuôi] Mở ra, mở ra đi
Cố: [Chậc] … Đây là thứ gì?
Hạ: [Cười xinh đẹp] Thứ mới đó!
Cố: … Đi nào.
Hạ: [Hưng phấn] Chơi dã chiến à?
Cố: Đến bệnh viện tâm thần.
Cuối cùng hai người giằng co một hồi khiến đàn dương cầm đàn lên một bản nhạc hỗn loạn suốt cả đêm