CHƯƠNG 60:TẾT ÂM LỊCH VÀ ĐỐI ĐẦU (2)
Năm mới nhàn nhã trôi qua đến ngày mùng Bảy, sáng sớm mùng Tám, Vệ Tường Cẩm là người đầu tiên lên xe quay lại trong quân.
Vệ Tường Cẩm vừa đi, Cố Trầm Chu trước đó vẫn luôn chơi game rồi xem kịch với anh ta cũng thu gọn trạng thái sinh hoạt nhàn nhã lại, lật những tư liệu có liên quan đến Hạ Hải Lâu mà mình thu gom được trong mấy tháng tranh đấu với đối phương ra, nhìn đi nhìn lại rồi kết hợp với đủ loại tin tức, sau đó mở máy tính lên phân tích nghiên cứu.
Vương Tòng, tiểu Đội trưởng đội cảnh sát số ba.
Triệu Lượng, người quản lí trại giam.
Điền Quân Quốc, nhân viên quản lí hồ sơ ở Cục Cảnh sát.
Triệu Lâm Lâm, học viên khoa Vật chứng.
Phương Thường, Lâm Nhạc, Lí Di Xuân…
Một loạt những cái tên, một đám chức vị ứng với những cái tên đó – đám người ở tầng chót này có thể không hề biết đến Hạ Hải Lâu, nhưng rõ ràng trên đầu bọn họ, hoặc là phía trên của trên đầu chính là xúc tua từ thế lực của Hạ Hải Lâu.
Cố Trầm Chu sửa sang lại những tư liệu này thật gọn gàng rồi in ra, lấy một chiếc bút trên mặt bàn bắt đầu viết liên tiếp trên mấy cuộn giấy, không lâu sau thì một phần suy luận có quan hệ kha khá cũng xuất hiện.
Hẳn là mười thì chắc đến sáu bảy… Cố Trầm Chu nhìn những tư liệu xuất hiện sau khi mình sửa sang lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Anh ngẩng đầu thấy người đi vào thì đứng dậy:
“Cha, sao cha lại lên đây?”
Cố Tân Quân bưng một chén trà đi vào phòng:
“Không có việc gì, xem con đang làm cái gì thôi.”
“Con đang sửa sang lại vài thứ.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Về Hạ Hải Lâu.”
Cố Tân Quân thản nhiên gật đầu, cũng không có quá nhiều hứng thú với việc này. Việc con trai ông và Hạ Hải Lâu náo loạn liên tục vài tháng nay vì một vụ án, ông đương nhiên không thể không biết, nhưng thái độ của ông về việc này cũng giống với Hạ Nam Sơn: Chuyện của mấy đứa nhóc thì giao cho chúng nó tự xử lí đi. Về phần bọn họ, chỉ cần tranh đấu về chính trị là được.
“Cha, mời cha ngồi.”
Cố Trầm Chu cầm áo khoác vắt trên chiếc sô pha đơn trong phòng treo lên giá mắc áo, lại kéo ghế dựa chỗ bàn máy tính ra – bình thường lúc Cố Tân Quân nhàn rỗi cũng sẽ lên nói chuyện với anh một lúc. Nếu chỉ là nói chuyện nhàn rỗi, thậm chí một vài chuyện không quan trọng lắm, Cố Tân Quân cũng đều sẽ để lại đến lúc xem tin tức mỗi buổi tối mới mang ra nói với anh.
“Cha nghe ông nội con nói, con không xem trọng vị của phe Uông kia lắm?”
Cố Tân Quân quả nhiên không phải chỉ nói chuyện phiếm, sau khi ông ngồi xuống thì câu đầu tiên đã nói thẳng vào chủ đề, thậm chí còn không có đối đáp thoải mái để mở đầu ý tưởng.
Nhưng những lời này vừa ra thì Cố Trầm Chu ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Thành quả mà mấy lần trước mình biểu lộ rõ ràng trước mặt ông nội cuối cùng cũng xuất hiện vào giờ phút này: Bằng vào thân phận và tuổi tác của anh hiện nay thì đương nhiên không thể nói gì đến chuyện lớn như chọn đứng vào phe nào, nhưng anh liên tiếp biểu lộ rõ khuynh hướng vài lần thì đã đủ để khiến người nhà mình bắt đầu coi trọng.
“Cha, con vẫn cảm thấy phe Úc tương đối có khả năng hơn.”
Cố Trầm Chu nhẹ giọng đáp.
“Vì sao?”
Cố Tân Quân ngồi tựa lưng vào ghế, trong tay cầm một chén trà thủy tinh chứa nước trà được pha rất đậm, ông mở nắp đậy ra uống một hơi, có vẻ như muốn nói chuyện khá lâu.
Vấn đề này cũng không tiện trả lời, Cố Trầm Chu nhớ lại chuyện mới xảy ra gần đây nhất, lại cân nhắc đến cảnh mộng mà mình đã quen thuộc đến mức không thể quen hơn, sau đó mới chọn cách mở đầu giống như lần nói chuyện với ông nội trước kia:
“Vị ở phe Úc kia đã tiến hành đủ lâu, uy vọng và thế lực đều có.”
“Nhưng không có gì là tuyệt đối.”
Cố Tân Quân thản nhiên tiếp lời. Nếu như có tuyệt đối thì giờ sao lại có chuyện của Uông Bác Nguyên?
“Vẫn không thể phủ nhận rằng cây lớn đã mọc rễ.”
Cố Trầm Chu nói.
Cố Tân Quân khoát tay:
“Điểm này ông nội con đã nói với cha rồi – chỉ bằng điểm này mà con cho rằng phe Úc mạnh hơn phe Uông?”
“Cha, con vẫn luôn nghĩ vì sao Hạ Nam Sơn nhất định muốn đẩy chúng ta sang phe Uông?”
Cố Trầm Chu nói tiếp.
Đây đương nhiên không phải là một vấn đề đơn giản, Cố Tân Quân ừ một tiếng rồi gật đầu, ý bảo Cố Trầm Chu tiếp tục.
“Hạ Nam Sơn muốn làm Thường ủy, muốn lên làm Thủ tướng, thực lực của bản thân ông ta đã đủ, địa vị ở trong phe Úc cũng không thấp, sợ rằng hiện giờ nhúng tay vào là muốn làm suy yếu thế lực của vị kia bên phe Úc, cương quyết đè nén không để ông ta lên. Cho nên Hạ Nam Sơn muốn thừa cơ hội này diệt trừ hết Thường ủy bên chúng ta có khả năng cũng có thực lực nhất.”
Cố Trầm Chu hơi ngừng lại.
“Đẩy chúng ta sang phe Uông, lại đẩy chúng ta xuống dưới bánh xe của nhiệm kì mới là một nước cờ rất hay, vì sao ông ta có thể chắc chắn như thế, nhà họ Cố và nhà họ Vệ gia nhập phe Uông sẽ không sinh ra ảnh hưởng đến kết quả sao? Còn có vị bên phe Úc kia, ông ta không thể nào đứng nhìn một ván này nhưng vì sao lại mặc kệ cho hành động của Hạ Nam Sơn? – Là vì ông ta đã tính kĩ các bước hay là cảm thấy chúng ta gia nhập phe Uông cũng không mang đến thay đổi gì?”
Những lời này của Cố Trầm Chu, Cố Tân Quân đã sớm tự hỏi, thậm chí còn từng thông qua vài động tác nhỏ trên chính trường để kiểm nghiệm lại.
— Cố Trầm Chu mới bao nhiêu tuổi, Cố Tân Quân đã bao nhiêu rồi? Cố Trầm Chu có thể nghĩ đến thì Cố Tân Quân chìm nổi bốn mươi năm trong chốn quan trường sao có thể không nghĩ ra?
“Biết tự hỏi là việc tốt. Vậy con cảm thấy thế nào?”
Cố Tân Quân hỏi.
“Ông ta rốt cuộc là đã tính kĩ từ trước hay là cảm thấy việc làm này của Hạ Nam Sơn cuối cùng cũng không có ảnh hưởng gì – hoặc là thậm chí còn có vài chỗ tốt?”
“Ông ta đã tính kĩ từ trước, cho rằng chúng ta gia nhập phe Uông căn bản cũng sẽ không mang đến thay đổi gì cho kết quả cuối cùng. Như vậy chúng ta gia nhập chỉ vỏn vẹn làm một ít thế lực bên ngoài xảy ra một vài nghiêng ngả thôi, khiến cho người cầm quyền hiện tại cùng vị kia của phe Uông an tâm, để họ tập trung dồn hết tinh lực vào việc phát triển thế lực ở phía trên mà coi thường…”
Cố Trầm Chu chợt dừng lại, anh ý thức được có lẽ mình đã phát hiện được một điểm vô cùng quan trọng.
“Mà coi thường một bước cờ lớn của vị bên phe Úc?”
Cố Tân Quân tiếp lời Cố Trầm Chu. Tuy rằng bình thường ông rất nghiêm nghị ít nói nhưng hiện giờ nói chuyện với nhau thì ông quả thực đã từ dáng vẻ bình tĩnh từ lúc tiến vào ban đầu đến giờ chuyển sang tâm tình không tốt – vẻ mặt này của Cố Tân Quân vô cùng giống lúc xảy ra chuyện của Thi San kia, hai nhà Cố Vệ bị ép phải đứng sang một phe.
Cố Trầm Chu cũng đang cân nhắc lời nói của Cố Tân Quân.
Một bước cờ lớn nào đó rõ ràng có thể là chiêu độc ẩn chứa bí ẩn, một chiêu có thể quyết định, nếu không phải vì thế lực, như vậy… Chính là nhằm vào điểm yếu trí mạng nào đó của Uông Bác Nguyên?
Nếu thật sự là như vậy…
Cố Trầm Chu im lặng một lúc lâu mới nói tiếp:
“Cha, bí thư Uông ngoại trừ phát triển thế lực ra thì có động tác nào đặc biệt không?”
Cố Tân Quân cầm chén lên lắc đầu.
“Không hề có gì cả?”
Cố Trầm Chu vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Bí thư Uông là một người vô cùng tự tin.”
Cố Tân Quân nói.
“Trầm Chu, việc con có thể nghĩ ra thì cha đã nghĩ đến; việc cha có thể làm được thì chẳng lẽ bí thư Uông sẽ không hề phát hiện ra sao?”
Ngón tay ông co lại, dùng phần khớp xương gõ lên tay vịn của sô pha hai cái như muốn nhắc nhở:
“Nếu con muốn đi con đường này thì vĩnh viễn không được tự mãn tự đắc, không được coi những người khác là đồ ngốc, việc đó sẽ chỉ biến chính con thành kẻ ngốc nghếch thôi.”
Cố Trầm Chu gật đầu tỏ ra mình đã hiểu, nhưng lúc ngẩng đầu lên anh vẫn hỏi:
“Cha, phe Úc và phe Uông…”
“Vị kia bên phe Úc vẫn vô cùng khiêm tốn. Con cảm thấy ông ta sẽ để lộ bao nhiêu thế lực ra ngoài?”
Cố Tân Quân hỏi ngược lại.
“Về phần trong tay ông ta rốt cuộc có hay không…”
Ông chậm rãi nói:
“Chủ tịch và bí thư Uông đều không phát hiện ra, một chức Bộ trưởng nhỏ bé như cha con thì có thể phát hiện ra điều gì?”
Cố Trầm Chu:
“Như vậy –“
“Cha biết con muốn nói cái gì.”
Cố Tân Quân nói.
“Chúng ta đã phải lên chiếc thuyền này, nếu thuyền chìm thì chúng ta đã định trước là sẽ chìm theo.”
“Có thể lựa chọn cách chìm như thế nào.”
Cố Trầm Chu nói.
“Đó chính là chuyện sau khi bắt đầu rời bến.”
Cố Tân Quân đứng dậy, ám chỉ buổi nói chuyện hôm nay dừng ở đây.
“Không nói việc này nữa, khi nào thì vụ án kia mở phiên tòa thẩm tra xử lí?”
“Còn mười ngày nữa ạ.”
Cố Trầm Chu chỉ hơi ngừng lại trong vài giây ngắn ngủi rồi phối hợp với cha mình nói sang chuyện khác.
Cố Tân Quân gật đầu, cầm chén trà rời khỏi phòng Cố Trầm Chu.
Ngồi một mình trong phòng, Cố Trầm Chu tựa lưng vào ghế hơi nhắm mắt lại một lúc, sau khi mở mắt ra thì toàn thân đều trở nên trầm tĩnh.
Tiến từng bước một.
Cách nhiệm kì mới vẫn còn một chút thời gian, điểm mấu chốt hiện tại là Hạ Nam Sơn và Hạ Hải Lâu.
Còn mười ngày nữa.
Mười ngày sau chính là phiên tòa thẩm vấn.
Vụ án giằng co hơn hai tháng đến tận cuối năm cuối cùng cũng được tiến hành thẩm vấn kín tại tòa án cấp nhân dân trong kinh thành.
Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đương nhiên không nằm trong nhóm bị cho là kín, nhưng cho dù một loạt chuyển biến của vụ án này đều là kết quả do họ đánh cờ với nhau mà ra thì hai người vẫn biểu hiện không quá để ý như trước, Hạ Hải Lâu xuất hiện ở tòa án vào nửa sau phiên thẩm vấn, Cố Trầm Chu thì dứt khoát đợi đến lúc chấm dứt mới lộ mặt.
“… Bản tòa phán quyết như sau, bị cáo Trương Vĩnh Lâm phạm các tội lén đột nhập vào đất riêng và ngộ sát, phán tù sáu năm sáu tháng, hoãn lại một năm chấp hành.”
Tiếng quan tòa tuyên án truyền ra từ khe cửa rộng mở.
Cố Trầm Chu cũng không hề đi vào, thứ nhất là vì phán quyết đã chấm dứt, thứ hai là vì Hạ Hải Lâu đang dựa trên vách tường trước mặt anh hút thuốc.Trong lớp sương khói nhàn nhạt, gương mặt như tranh vẽ của Hạ Hải Lâu lại tăng thêm phần anh tuấn, hắn mỉm cười với Cố Trầm Chu, chủ động dụi tắt tàn thuốc rồi đi về phía đối phương:
“Cố thiếu gia đến rồi, tôi chờ anh ở đây đã lâu.”
Cố Trầm Chu cũng mỉm cười:
“Hạ thiếu gia chờ tôi có việc gì không?”
Hạ Hải Lâu nhìn gương mặt đối phương thì trong lòng cảm thấy đối phương bày ra gương mặt tươi cười với mình rất đúng chỗ: Có thể lộ ra tươi cười thân thiết, có thể lộ ra nụ cười xa cách, cũng có thể lộ ra tươi cười lạnh lùng thờ ơ – kì diệu nhất là, khi bày ra những nụ cười khác nhau thì độ cao mà khóe môi Cố Trầm Chu nhếch lên vĩnh viễn không hề có mấy khác biệt.
Hắn đột nhiên dâng lên xúc động muốn chạm vào, cũng suýt nữa đã làm như vậy – ngay một giây trước khi thực hiện được thì ánh mắt sắc như dao của Cố Trầm Chu đã cắt qua tay hắn.
Bàn tay của Hạ Hải Lâu bất giác khựng lại giữa không trung, ngay sau đó sự hối hận gần như đã hiện lên gương mặt hắn: Sớm biết vậy thì động tác đã nhanh hơn chút nữa… Đáng ghét, vì sao phản ứng của Cố Trầm Chu lại nhanh như vậy chứ? Dựa theo khoảng cách của bọn họ hiện tại, vốn chỉ cần khoát tay là hắn đã chạm được lên mặt đối phương –
Có những lúc Cố Trầm Chu thật sự cảm thấy mỗi lần mình gặp Hạ Hải Lâu thì cơ mặt đều cứng lại. Anh im lặng thầm tự nhắc nhở mình rằng đây là nơi công cộng, đang ở trước mặt công chúng, đối phương không cần thể diện nhưng anh vẫn cần… Lặp đi lặp lại như thế vài lần thì anh cũng kéo phẳng lại được khóe miệng đang nhếch lên của mình, còn châm chọc:
“Tay Hạ thiếu gia nâng lên mãi như vậy thật sự không thấy mệt à?”
Hạ Hải Lâu tỏ ra không có việc gì thu tay lại:
“Hình như có một con nhện sắp rơi xuống, tôi muốn chắn cho Cố thiếu gia thôi.”
“…”
Cố Trầm Chu im lặng.
Lúc này bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa, nhân viên áp giải người bị tình nghi đi từ bên trong ra.
Ánh mắt của Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đều di chuyển qua. Kẻ tình nghi bị áp giải đi mặc áo xám, hai tay bị còng ép sát bên người, cổ và đầu bị nhân viên áp giải ấn xuống cúi đầu đi thẳng về phía trước –
“Cố thiếu gia.”
Hạ Hải Lâu nhìn đoàn người từ từ đến gần rồi lại dần dần đi xa, nhẹ giọng nói với Cố Trầm Chu đang đứng bên cạnh hắn:
“Chuyện này sẽ không xong như vậy đâu.”
Cố Trầm Chu cũng nhìn đoàn người kia biến mất ở chỗ rẽ:
“Đừng quên lời cậu nói.”
Giọng nói của anh cũng vừa nhẹ vừa chậm.
“Hạ Hải Lâu, tôi đợi nhìn xem cậu làm như thế nào!”