Lúc xuất hành Ngụy Quốc Công phủ chuẩn bị hai chiếc xe ngựa.
Chiếc xe đi trước đương nhiên là ba người Thanh Li Oanh ca và Ngọc Trúc, còn
chiếc phía sau là dành cho mấy vị nữ quan. Nhưng lúc này lại có
thêm một Hoàng đế hết sức mạnh mẽ, Oanh Ca và Ngọc Trúc chỉ có thể đến
chiếc xe ngựa phía sau ngồi chung với mấy vị nữ quan, nhường chỗ cho
Hoàng đế.
Tuy Thanh Li đã quen thuộc với Hoàng đế hơn, nhưng dù
sao cũng ở trước mặt mọi người, bây giờ bỗng nhiên ở riêng
trong một chiếc xe ngựa khônggian tương đối chật hẹp nên nàng không khỏi hồi hộp.
Bởi vì nguyên nhân này nên khi vừa lên xe ngựa Thanh
Li đã rúc vào trong gốc như một bé thỏ con, cách chỗ của Hoàng đế xa
nhất có thể.
Đương nhiên Hoàng Đế nhìn ra dụng ý của nàng, hắn đành âm thầm lắc đầu bật cười.
hắn không muốn làm Thanh Li căng thẳng nên tìm một chỗ cách xa nàng ngồi xuống, “Trốn
cái gì mà trốn, trẫm đâu phải sói, không thể ăn nàng được.”
”Vậy cũng chưa chắc.” Thanh Li nhỏ giọng thì thầm một câu.
Hoàng đế không thèm so đo với nàng, trong xe ngựa rộng rãi, đồ vật mang theo
cũng nhiều, trên chiếc bàn nho nhỏ có một quyển 《 Hoa gian từ
tập, hắn mỉm cười nói với Thanh Li, “Nàng thích xem những thứ này à?”
”Cũng không phải thích lắm.” Thanh Li hơi mất tự nhiên giải thích, “Trong lúc rảnh rỗi
dùng để giết thời gian thôi, sao thế?” Nàng ngừng lại một chút rồi
hỏi một câu, “Tiêu lang thích những thứ này ư?”
”Đương
nhiên không.” Hoàng đế tùy ý mở sách ra, “Mấy thứ này nữ tính quá, lại
dài mênh mang, nữ nhi xem thì được chứ nam nhân mà xem thì ẻo lã quá,
chẳng ra sao cả.”
Thanh Li không hề chú ý đến mấy lời của Hoàng
đế mà đang suy nghĩ một chuyện khác, hai mắt nàng gian xảo đảo một vòng, nàng kiềm chế khôngđược bật cười thành tiếng nhưng không nói gì cả.
Hoàng đế nhìn thấy rất rõ ràng, vẻ mặt nàng giống như một tiểu hồ ly trộm
được gà, hắn thuận miệng hỏi: “Sao thế, chuyện gì mà nàng vui quá vậy?”
”không có gì.” Thanh Li không muốn nói suy nghĩ của mình cho hắn biết nên nói qua loa cho qua, “Chỉ là vui vẻ vì mới nghĩ ra một chuyện thôi.”
Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng, “—— Trẫm rất muốn biết.”
Thanh Li thấy hắn cố chấp nên thuận miệng trả lời, “Cũng không có gì,
ta đang nghĩ không biết có nên mời Tiêu lang ở lại quý phủ dùng bữa
hay không thôi.”
”không được.” Hoàng đế từ chối, “Ta vốn nhân lúc rảnh rỗi ra ngoài một chút chứ trong Tuyên Thất Điện vẫn còn rất nhiều
tấu chương chưa duyệt, không thể bỏ bê được, đưa nàng về phủ xong
trẫm sẽ hồi cung ngay.”
”Ồ!” Thanh Li nhẹ nhàng lên tiếng, “Thế ạ.”
Ánh mắt Hoàng đế dừng trên người nàng một lúc lâu, rốt cuộc hắn mỉm cười
ném quyển 《 Hoa gian từ tập 》 kia lại trên bàn rồi rồi chuyển đến bên
cạnh Thanh Li.
Thấy hắn như vậy Thanh Li có chút sợ, nàng theo
bản năng muốn tránh đi, ai ngờ mới vừa nhúc nhích đã bị Hoàng đế bắt
được cách tay, ôm cả người nàng vào lòng hắn.
không để cho nàng
giãy giụa, Hoàng đế giữ chặt đầu vai nàng rồi áp sát vào tai
nàng nhỏ giọng thì thầm, “Diệu Diệu ngoan, nói thật cho trẫm biết, vừa
rồi nàng cười gì thế, hửm?”
Hai người gần nhau như vậy, lúc Hoàng Đế kề sát vào tai mình nói chuyện, thậm chí nàng có thể cảm giác được
đôi tay mạnh mẽ và hơi thở nóng rực của hắn.
Tư thế này... Quá thân mật, cũng quá nguy hiểm.
Thanh Li nằm trong lòng Hoàng đế, lông mi run run ngượng ngùng, nàng ngoan ngoãn lên tiếng, “—— không phải ta đã nói rồi sao.”
”Tiểu Diệu Diệu, nàng không ngoan.” Hoàng đế ung dung nhìn nàng, ánh mắt sắc
bén, “Mấy năm đạo hạnh của nàng mà muốn gạt trẫm, nàng còn kém xa lắm.”
Ánh mắt hắn đảo vài vòng trên mặt Thanh Li, hình như nghĩ đến gì đó, “Thế nào, có nói hay không đây?”
Thấy hắn như thế, Thanh Li bỗng sợ hãi, nàng gặp đúng đối thủ rồi, nàng đâm đâm ngón tay lên ngực hắn, “Ta nói... Lại sợ chàng không vui...”
”không vui?” Hoàng Đế từ tốn lặp lại một lần, sau đó hắn cười nhạt nắm lấy cằm nàng, “Vậy là sao, ở trước mặt trẫm, Tiểu Diệu Diệu có lòng kính trọng từ lúc nào thế?”
”không phải mà.” Lời nói của Hoàng đế có chút nguy hiểm, Thanh Li vội vàng phản bác, “Chàng đừng nói lung tung.”
”Ồ..., Trẫm đâu có nói lung tung.” Hoàng đế đưa tay gẩy gẩy chiếc hoa tai Bạch ngọc liên của nàng rồi thuận thế cúi người xuống hôn một chút, “Diệu
Diệu thích trẫm nhất, có phải không?”
Đối với chuyện đổi đề tài
nhanh như chớp của Hoàng đế Thanh Li hết cách, nàng im lặng một chút rồi dứt khoát không để ý tới hắn nữa, “Người muốn ta nói là chàng, người
cắt ngang lời ta cũng là chàng, rốt cuộc chàng có muốn nghe hay không?”
Ha, Tiểu Diệu Diệu tức giận.
Hoàng đế thấy nàng sắp vươn móng vuốt nhỏ ra rồi nên không trêu nàng nữa, “Nghe chứ, Diệu Diệu nói đi.”
Thanh Li nghiêng mặt lườm hắn, “Khi nhìn thấy quyển 《 Hoa gian từ tập 》 này
ta bỗng nghĩ đến một chuyện khác —— Ta gọi chàng là Tiêu lang, như thế
vốn là dựa vào họ mà gọi, nhưng Tiêu lang là danh xưng, có
điều không chỉ là như thế...”
”Thế gian đang lưu hành rộng
rãi một câu “Tiến vào Hầu môn sâu như biển, từ nay Tiêu lang chỉ là
người qua đường”, không có gì hay cả, chàng không cảm thấy vậy à, vậy mà chàng còn rất vui vẻ bảo ta gọi nữa....”
Thanh
Li không phát hiện ánh mắt nguy hiểm của Hoàng đế, nàng càng nghĩ càng
thấy vui, ngay cả cái răng khểnh nằm trong phiến môi cũng khôngkiềm nổi
lộ ra bên ngoài, nếu bây giờ không phải nằm trong lòng Hoàng đế thì có
lẽ nàng đã cười lăn cười lộn trên đất rồi.
Nếu là lúc khác nhất
định Hoàng đế sẽ dạy dỗ nàng một trận, song giờ khắc này thấy nàng tươi
cười vui vẻ tinh khiết như vậy, hắn cũng không muốn nói gì thêm nữa.
Có điều hắn càng ôm Thanh Li chặt hơn, “Xưng hô thế này không tốt, vậy thì đổi một cái khác đi.”
Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng: “—— Nàng biết tục danh của trẫm chứ?”
Tất nhiên Thanh Li biết rõ.
hắn họ Tiêu, tên Phong Diễn, tên chữ là Thực Thu.
Ban đầu nàng cũng không biết, nhưng khi thánh chỉ phong hậu được ban xuống, Đổng thị đã kể sơ lược hoàn cảnh của Hoàng đế cho nàng nghe mộtlần, bảo nàng phải nhớ kỹ, bây giờ may mắn là có tác dụng.
Thanh Li không ngờ hắn nói đến chuyện này, mặc dù không hiểu ý hắn nhưng nàng vẫn gật đầu.
Hoàng đế nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng rồi cúi đầu hôn một chút,“Vậy thì Diệu Diệu tự nghĩ ra một cách xưng hô đi, gọi là gì cũng được.”
Giống như nhớ ra gì đó, hắn lại cười nói: “Trẫm không thể giống như những
người khác được, ngay cả đặt một cái tên cũng khó, đặt lại càng khó
hơn.” Giọng điệu hắn khó nén được chế nhạo, “Khó hầu hạ.”
Qua mấy canh giờ chung đụng ngắn ngủi, Thanh Li đã phát hiện ra một điểm —— Chỉ cần không chạm đến giới hạn của Hoàng đế, vậy thì tính tình của hắn rất dịu dàng.
Mà điểm giới hạn của hắn —— không phải là ghét mình không chịu gần gũi với hắn sao! ╭ ( ╯ ^ ╰) ╮
—— Cùng trải qua cả đời với một nam nhân như vậy, đó là may mắn của nàng.
Trong lòng Thanh Li mềm mại hẳn, nàng ngước nhìn Hoàng đế, nhẹ nhàng lên tiếng, “Diễn lang.”
Hoàng đế mỉm cười nhìn nàng, cực kỳ dịu dàng trả lời: “Ơi...”
Thanh Li không nói gì nữa, nàng bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt này, lông
mày rậm đầy anh khí, mũi cao thẳng, còn có đôi mắt sâu thẳm dịu dàng.
Nàng càng ngắm càng thấy thỏa mãn, sau khi ấm ức vì biết tin về hôn sự của
mình xong, nàng đã bắt đầu âm thầm trông mong, ấm áp, mềm mại, giống như có ánh nắng ấm áp chảy xuôi trong lòng nàng vậy.
Tiếng mưa rơi lớn dần, không cần vén rèm lên cũng nghe được rất rõ ràng.
không khí hơi ấm áp của tháng tư mang theo một chút khô nóng, giờ khắc này hoàn
toàn hóa thành hơi nước mát lạnh, khiến lòng người ta càng sáng tỏ hơn.
Khóe môi Thanh Li tràn ngập tươi cười, xinh đẹp hơn nhành hoa ngọc lan
kia không biết bao nhiêu lần, nàng tựa vào lòng Hoàng đế, đưa tay vòng
qua thắt lưng hắn rồi nhắm mắt lại, “—— Trời mưa.”
Có lẽ
do sự thẹn thùng của thiếu nữ, có lẽ do tính tình của Thanh Li mà nàng
cực kỳ ít khi thổ lộ nỗi lòng mình, càng không cần nói đến chủ động làm
gì đó.
Song hiện giờ, nàng lại chủ động tựa vào lòng hắn, quyến luyến không muốn rời xa, giống như một con mèo nhỏ mềm mại.
Hoàng đế nắm tay nàng kéo tiểu cô nương sát lại mình hơn, chỉ cần hơi cúi
đầu một chút là có thể ngửi thấy hương thơm trên tóc nàng.
Hình như mà mùi hương thảo, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng, êm dịu không màng danh lợi.
hắn hít hà thật sâu rồi chôn đầu vào hõm vai nàng, đồng thời cũng lẳng lặng nhắm mắt lại.
không hiểu sao, trong lòng hắn cảm thấy rất bình an.
Nếu có thể như vầy cả đời thì còn mong gì hơn.
Chỉ tiếc, bầu không khí bình an này không kéo dài được bao lâu, không biết
là do đâu mà xe ngựa bỗng chậm rãi dừng lại, bên ngoài mơ hồ có tiếng ồn ào lọt vào tai.
Thanh Li tập trung nghe ngóng, trong lòng cũng hiểu được mấy phần.
thì ra con đường này không rộng, bên ngoài xe ngựa của mình lại có thị vệ hộ
giá hai bên nên tức nhiên là chiếm cứ toàn bộ đường đi, xe ngựa trước
mặt không thể đi tiếp nên yêu cầu phía mình nhường đường.
Đừng nói người của Ngụy Quốc Công phủ có nhường hay không, cho dù đồng ý
nhường thì người bên cạnh Hoàng đế cũng sẽ tuyệt đối khôngnhường.
Muốn Hoàng đế nhường đường cho ngươi, ngươi có bao nhiêu mặt mũi? Là tiên trên trời à?
—— Dù ở bất cứ nơi đâu cũng đều có quy tắc ngầm đấy, đương nhiên Đại Tần cũng không ngoại lệ.
trên mỗi xe ngựa của các nhà quyền quý trong Kim Lăng đều có ký hiệu riêng, mỗi
lần đi vào đường hẹp thì người có gia thế tấp hơn sẽ nhường đường mời
đối phương đi trước, đây mới là biết lễ nghĩa.
Mặc dù Ngụy Quốc
Công phủ không dám nói là quyền thế nhất Đại Tần nhưng ít nhiều cũng có
thể so với vị trí Tôn Giả, mấy năm nay Thanh Li ra ngoài chưa từng gặp
qua chuyện phải nhường đường.
Còn nữa, ngay cả khi đối phương
nhường nàng đi trước thì phải gửi lời cảm ơn nàng nữa là, ở đâu ra thể
loại gào thét trên đường, hùng hổ dọa người, đúng là không biết phép
tắc.
Lệnh bài của Ngụy Quốc Công phủ sáng bóng treo phía trước,
đương nhiên đối phương không thể nào không nhìn thấy, nếu như thế mà còn dám hô hoán bắt nàng nhường đường, chắc hẵn là có chỗ dựa rồi đây.
Chỉ tiếc —— Thanh Li lười biếng mở mắt nhìn lên mặt Hoàng đế, nàng âm thầm
cười cười —— Có Hoàng đế ở đây, dù cho đối phương là ai đi nữa thìtuyệt
đối không có lý gì nàng phải nhường đường.
Đừng nói tới nhường
đường, ngay cả nép sát một chút cho đối phương đi qua cũng là
chuyện không tưởng, bây giờ chỉ có một cách, đối phương rời khỏi con
đường này, chờ xe ngựa của nàng đi qua rồi mới được đi tiếp.
Đây là thế lực vô hạn của Hoàng đế trên thế gian này, không có bất cứ ai được đi quá giới hạn.
Thanh Li len lén liếc nhìn Hoàng đế một lát, không biết tại sao nàng rất muốn cười.
Nàng đưa tay vuốt ve lông mày Hoàng đế, “Chắc trong những năm qua Diễn lang chưa từng gặp tình huống này đâu nhỉ?”
Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng, thấy vẻ nhịn cười của nàng gần như không thể kiềm chế nổi nữa, hoạt bát xảo quyệt đến cực điểm, hắn chỉ có thể âmthầm lắc đầu.
hắn hơi dùng sức bóp bóp các đầu ngón tay nàng, “Người
ta nói phu thê nhất thể, nàng khá lắm, nhìn phu quân mình như
thế không nói vào thì thôi đi, còn cười thầm nữa.”
”Vậy mà vừa rồi nói trong lòng có trẫm.” Hoàng đế lại cười cười, “Bây giờ ngẫm lại, hơn tám phần là lừa gạt rồi.”
”Diễn lang đừng gán tội lung tung cho ta.” Thanh Li nghiêng người lườm
nguýt hắn, vẻ mặt như hoa đào, tiếng nói trong vắt, nàng cười hì hì,“Nếu ép ta quá, ta đã nói rồi, ta sẽ không nhận đâu.”
Chỉ mới một lát mà đã giở trò xấu xa rồi.
Hoàng đế lắc đầu bật cười, “Loại chuyện này mà cũng có thể đổi ý à?”
”Đương nhiên có thể, chẳng lẽ bệ hạ chưa bao giờ đổi ý hay sao?” Thanh Li chớp chớp mắt nhìn hắn, giống như hoa đào ngày xuân, như hồ nước mùa
thu không gợn sóng, nàng nghiêng đầu nói: “Ta không tin.”
Ánh mắt Hoàng đế chăm chú ngắm gương mặt Thanh Li, hắn bình tĩnh nhìn một lát rồi nói: “Tất nhiên là có.”
Thanh Li hồn nhiên chưa phát hiện ra nguy hiểm đang đến gần, tâm tư nàng đang đặt hết lên chuyện bát quái, “Hả? Là gì thế?”
Hoàng đế cười như không cười, nói nhỏ từng câu từng chữ vào tai nàng, “—— Tuy trẫm không phải sói nhưng có thể ăn nàng không?”