Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn

Chương 19: Chương 19: Chương 18




Tới khi gần như làm cho Chu Tiểu Bạch nghẹt thở, Mục Duệ Húc mới buông ra, trong mắt mang theo ham muốn khó nén nhìn Chu Tiểu Bạch thấp giọng hỏi, “Tiểu Bạch vừa rồi tại sao lại làm như thế?”

Chu Tiểu Bạch thất thần nhìn Mục Duệ Húc, tựa hồ đột nhiên cảm giác có chút xấu hổ liền tựa đầu vào lồng ngực Mục Duệ Húc, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ muốn khiến ngươi cao hứng.”

Mục Duệ Húc nghe thấy Chu Tiểu Bạch nhỏ giọng nói, giống như trong lòng đang có móng vuốt mèo gãi gãi khắp nơi, cảm thấy có chút ngứa ngáy. Mục Duệ Húc nhìn dáng vẻ xấu hổ đáng yêu của Chu Tiểu Bạch, bất giác nở nụ cười. Lồng ngực vì điều đó cũng một hồi chấn động, Chu Tiểu Bạch tựa hồ cảm thấy trái tim của mình cũng muốn nảy lên cùng Mục Duệ Húc.

Quán Tố cùng Huyễn Lam chọn một gian phòng rất thanh tịnh, hoàng cung này thật sự là trống trải đến đáng kinh ngạc, nhưng có điều nhờ vậy mà hoàng cung này cũng rất yên tĩnh, rất hợp tâm ý của bọn họ.

“Tiểu Lam, ngươi thích nơi này sao?” Quán Tố có chút nghi ngờ hỏi.

Huyễn Lam tức giận lườm hắn một cái, “Còn không phải do ngươi.”

“Ta?” Quán Tố không hiểu, hắn thì làm sao? Cùng Huyễn Lam muốn lưu lại nơi này có quan hệ gì sao?

Huyễn Lam oán hận nhìn Quán Tố, ngữ khí bất thiện,”Nếu không phải do ngươi không cho ta ăn thịt thì ta liệu có bị đám đồ ăn ngon lành kia kéo chân không hả? Nếu không phải bởi vì ngươi để ta đói quá lâu thì ta có cần phải tới nơi này ăn uống ở chùa không hả?”

Quán Tố ảo não sờ sờ mũi, “Cái kia, kỳ thực nếu như ngươi thật sự muốn ăn thịt, chúng ta có thể......”

“Thôi đi.” Huyễn Lam khoát tay chặn lại, biết được Quán Tố muốn nói gì liền vội vàng ngăn hắn lại, “Ta còn không hiểu ngươi sao, nếu như ta ăn một con gà, ngươi không phải lại cả ngày hổ thẹn siêu độ, lương tâm bất an, ta thà ăn chay còn tốt hơn nhìn gương mặt đó của ngươi!”

Quán Tố thức thời không nói lời nào, hắn biết rõ vì sao Huyễn Lam lại nói như thế, thực ra y cũng là một người có tấm lòng độ lượng, coi như có trở về trên núi, Huyễn Lam cũng sẽ không nhẫn tâm ra tay với những người hàng xóm kia của mình.

“Ta ở đây một thời gian ngắn, chờ ta qua cơn thèm thịt, ta sẽ trở về.” Huyễn Lam cảm giác mình vừa nãy nói có chút hơi quá đáng, nên cố gắng nói chậm rãi hơn.

“Đi thôi, hòa thượng.” Huyễn Lam nhìn bộ dáng chỉ biết chấp nhận của Quán Tố không khỏi nở nụ cười, lôi kéo y phục Quán Tố đi ra ngoài.

“Đi đâu?”

“Theo ta đi tắm. Mấy ngày nay hối hả ngược xuôi, trên người bốc mùi thối hoắc muốn chết rồi.” (Ú: đều:3)

......

Huyễn Lam mơ mơ màng màng mở mắt ra, cái giường mềm mại ở hoàng cung này dường như có chút không thích hợp với cái eo đã quen với việc nằm phiến đá của mình.. Huyễn Lam cảm giác bản thân có chút khó chịu, nhìn tên hoàng thượng ngốc kia thế nào cũng không hợp với việc ăn thịt như đám cầm thú khác?! Huyễn Lam tức giận nghĩ.

Ngày hôm qua lúc bản thân sắp đi ngủ, dường như có nghe tên hòa thượng kia nói với mình hiếm khi có thể quay trở về một chuyến, bảo rằng muốn đi đến thăm tự miếu trước đây. Con bà nó, có thời gian như vậy sao không biết bồi y nhiều nhiều một chút chứ?! Tuy rằng bọn họ đều ở bên nhau mỗi ngày, nhưng mà vất vả lắm mới đến được Hoàng Thành náo nhiệt phồn hoa như thế, thế quái nào lại không biết cùng mình đi ra ngoài đi dạo, mà chỉ biết đi tìm một đám xú hòa thượng trước đây chứ!

Huyễn Lam trong lòng có chút căm hận nghĩ, tay hướng về bên cạnh sờ sờ, quả nhiên không có ai. Dường như đã rời đi khá lâu rồi. Huyễn Lam biết rõ thói quen của Quán Tố, hắn luôn muốn đọc kinh buổi sáng, bản thân xưa nay đều không biết hắn dậy lúc nào. Thời điểm rời giường mỗi ngày, trên căn bản người này cũng đã làm xong hết mọi chuyện.

Huyễn Lam cảm thấy có chút ấm áp, nhưng cũng lại có chút không thoải mái. Tuy rằng cái gì ngươi cũng chuẩn bị xong hết, nhưng ngươi có thể quan tâm đến mong muốn muốn nhìn thấy người vào mỗi buổi sáng có được hay không hả. Quả nhiên là hòa thượng, đọc kinh đều đọc đến đần độn!

Chu Tiểu Bạch một mặt tò mò nhìn Huyễn Lam, người này vừa nãy tựa hồ giống như đã tỉnh, nhưng khi nhìn tới lại vẫn chưa tỉnh, cứ như vậy nằm ở trên giường. Y chả lẽ cũng ì ạch trên giường giống mình sao? Chu Tiểu Bạch có chút ngạc nhiên nghĩ.

Huyễn Lam chính là lúc đang buồn bực không tập trung, vừa mở mắt đã nhìn thấy một đôi mắt to tròn sáng lấp lánh cứ như vậy nhìn mình. Huyễn Lam cả kinh, rít lên một tiếng, ngay lập tức ngồi bật dậy, đéo chăn kéo lên che trước người, dáng vẻ giống hệt một thiếu nữ sợ người khác mạo phạm vậy.

“Ngươi làm gì thế?! Muốn hù chết người à?!” Huyễn Lam không chút khách khí quát Chu Tiểu Bạch.

Chu Tiểu Bạch bị rống đến cả kinh, cắn môi, có chút ủy khuất nói, “Ta chỉ là muốn xem xem ngươi đã ngủ dậy chưa thôi? Có muốn ăn điểm tâm không?”

Huyễn Lam nhìn dáng vẻ vô tội của đối phương, cũng cảm giác bản thân như đang bắt nạt một hài tử, đầu có cảm giác hơi đau, nhìn đối phương, có chút không biết phải nói gì, “Vậy lúc ngươi vào phòng người khác, không phải nên lịch sự mà gõ cửa phòng hay sao hả?”

Chu Tiểu Bạch có chút nghi hoặc nhìn hắn, vẻ mặt hồ đồ gật đầu, “Thì ra là như vậy a.”

“Cha mẹ của ngươi không dạy cho ngươi sao!?” Huyễn Lam không chút khách khí mắng.

Chu Tiểu Bạch lắc lắc đầu, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên, “Ta chưa từng nghe tới.” Y không có cha mẹ, những chuyện này đều là A Húc dạy hắn, A Húc nói tất cả gian phòng trong hoàng cung này y đều có thể đi vào, chưa từng nói phải gõ cửa.

Huyễn Lam quả thực không biết phải khai thông sao cho đứa ngốc này, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vô tri của y, tại sao lại luôn có cảm giác mình như đang bắt nạt tiểu hài tử như thế chứ, Huyễn Lam day day trán, “Nam nhân của ngươi đâu? Hắn mặc kệ ngươi sao? Ngươi tại sao cứ dính theo ta thế hả?!”

“A Húc lâm triều rồi.” Chu Tiểu Bạch ngoan ngoãn trả lời, sau đó cẩn thận từng li từng tí một nhìn Huyễn Lam.

Huyễn Lam thấy dáng vẻ ấy của y thì có chút buồn cười, hỏi: “Ta nói chứ, ngươi làm gì cứ luôn kề cận ta thế hả? Bởi vì ta đẹp sao?” Huyễn Lam nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một lý do này. Lần đầu tiên hắn cùng Chu Tiểu Bạch gặp mặt, suýt chút nữa đã giết đối phương, kết quả đứa ngốc này vẫn cứ dính lấy hắn, hắn thật sự là không biết người này đang suy nghĩ gì?

Chu Tiểu Bạch gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nhìn Huyễn Lam nói, “Bởi vì ngươi cùng những người ta gặp không giống nhau.”

“Nha, nơi nào không giống nhau?” Huyễn Lam cầm y phục tùy tiện khoác lên người, có chút miễn cưỡng nhìn Chu Tiểu Bạch, ngữ khí lười biếng lại đặc biệt có chút tao nhã.

Chu Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, sau đó thành thật lắc đầu nhìn Huyễn Lam, có chút khổ não nói, “Ta không biết.”

Huyễn Lam cười vô cùng không có đạo đức. Hắn nhìn biểu hiện của Chu Tiểu Bạch thì đã hiểu được. Tình huống của người này hắn cũng đã nghe Quán Tố có nhắc qua, Chu Tiểu Bạch cơ bản giống như một hài tử vừa mới sinh ra, tất cả nhận thức đều đến từ chính Mục Duệ Húc, đến từ chính cái hoàng cung này. Hắn chỉ gặp qua hai loại người, Mục Duệ Húc, và cái còn lại chính là đám nô tài tuyệt đối phục tùng, còn Mục Duệ Vũ, thật có chút xấu hổ, ở trong lòng Huyễn Lam hắn không phải là người.

Vì lẽ đó, đơn giản mà nói, nguyên nhân Chu Tiểu Bạch vẫn kề cận Huyễn Lam, chính là xuất phát từ sự hiếu kì, giống như người trái đất đột nhiên nhìn thấy người ngoài hành tinh xuất hiện vậy, vì thế, Huyễn Lam bây giờ nhìn thấy ánh mắt của Chu Tiểu Bạch đối với mình, luôn có một loại ảo giác giống như bản thân bị xem là một loài động vật quý hiếm vậy.

“Ta bây giờ muốn đi ra ngoài một chuyến, thiếu một tuỳ tùng, ngươi muốn theo ta không?” Huyễn Lam không biết nghĩ đến cái gì, khóe môi câu lên một nụ cười, nhìn qua yêu mị lại mê hoặc vô cùng.

Chu Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu. Hắn không biết tại sao cảm thấy người này rất kỳ lạ, mà những người khác cũng không có như thế, bản thân lại không dám tiếp cận hắn, ngày hôm nay thật vất vả mới có một cơ hội, Chu Tiểu Bạch không chút nghĩ ngợi liền gật đầu, một mặt chờ mong nhìn Huyễn Lam.

Huyễn Lam nhìn dáng vẻ ngây ngốc ngơ ngác của Chu Tiểu Bạch thì cười càng thêm đẹp đẽ, con mắt hơi nheo lại, nhìn qua rất giống một con hồ ly. (Ú: ủa chớ bạn ấy không phải là hồ ly à:v)

“Huyễn Lam......” Chu Tiểu Bạch đi theo phía sau Huyễn Lam, có chút bất an kêu tên của hắn.

“Gọi ta là công tử.” Huyễn Lam dùng quạt gõ lên đầu Chu Tiểu Bạch, bình tĩnh trả lời.

“Công tử.” Chu Tiểu Bạch bé ngoan nghe lời, lại có chút sốt sắng hỏi, “Chúng ta cứ đi ra ngoài như vậy A Húc sẽ sốt ruột.”

Huyễn Lam cũng không thèm nhìn y một cái, một mình bước đi, làm như việc không liên quan tới mình nói: “Vậy cứ để cho hắn sốt ruột đi.”

Chu Tiểu Bạch có chút bất an, thế nhưng cũng không biết phải làm sao, cứ như vậy ngoan ngoãn đi theo phía sau Huyễn Lam.

Huyễn Lam toàn thân áo trắng, phiên nhiên như tiên, đẹp đẽ như yêu, một chiếc quạt trắng, đôi mắt hoa đào nhắm lại, thật sự là không biết đã câu dẫn bao nhiêu hồn phách của người trên đường. Không biết là tiên tử trên trời hạ phàm hay yêu quái trên núi gây tai họa cho nhân gian.

Huyễn Lam tùy ý nở nụ cười, một mình tiêu sái đi phía trước. Chu Tiểu Bạch cũng toàn thân áo trắng, giả làm người hầu phía sau, môi hồng răng trắng, nhìn qua hệt như một hài tử đúc ra từ ngọc, đôi mắt sạch sẽ thấu triệt, da dẻ trắng nõn như ngọc, khiến người nhìn người yêu. Hai người hóa trang thành chủ tớ, khiến bao ánh mắt trên con phố đều phải hướng về đây.

Mãi cho đến khi đi đến một chỗ, Huyễn Lam mới lộ ra vẻ mặt hài lòng, Chu Tiểu Bạch thở hồng hộc đi theo phía sau của hắn, ngẩng đầu nhìn đại phương phía trước, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt.

Mắt thấy Huyễn Lam dường như đang muốn đi vào đó, Chu Tiểu Bạch lập tức kéo lấy y phục Huyễn Lam, sốt ruột nói, “Không được, chỗ đó rất nguy hiểm, chúng ta không thể đi vào!”

Huyễn Lam vốn là muốn đi về phía trước, nhất thời bị Chu Tiểu Bạch nắm lấy, có chút không kiên nhẫn, hỏi: “Ngươi nổi điên cái gì thế hả? Ngươi đã tới đây rồi?”

Chu Tiểu Bạch vẻ mặt thành thật, “A Húc đã nói, nơi như thế này không thể vào. Nếu không sẽ chết.”

Huyễn Lam đột nhiên sửng sốt, “Ngươi tới nơi như thế này rồi?”

Chu Tiểu Bạch gật gật đầu, “A Húc không cho ta vào, nữ nhân sẽ ăn thịt nam nhân đó. Nơi như thế này thật sự là quá kinh khủng. Ngươi xem nữ nhân kia ôm lấy eo nam nhân kia, nàng nhất định là muốn bắt hắn đi ăn thịt!”

Huyễn Lam khóe miệng co giật: “...... Mục Duệ Húc nói với ngươi như thế sao?”

Chu Tiểu Bạch gật gật đầu. (Ú: cục cưng à, bỏ con hồ ly ấy đi, nó sẽ làm hư con đó:))))

Huyễn Lam vẻ mặt như thấy quỷ, sau đó chỉ vào tiểu quan quán bên cạnh, hỏi: “Hắn có phải cũng nói nơi đó cũng không được đi vào. Bằng không sẽ bị ăn hả?!”

Chu Tiểu Bạch vẻ mặt sùng bái nhìn Huyễn Lam.

Huyễn Lam:...... Con bà nó! Dám lừa gạt tiểu hài tử như vậy, Mục Duệ Húc ngươi thật có gan a! Ngươi không cảm thấy xấu hổ hay sao hả?!

“Nếu như ta nói, cái kia là A Húc đang lừa ngươi, ngươi có tin không?” Huyễn Lam tựa tiếu phi tiêu nhìn Chu Tiểu Bạch.

“Không thể nào! A Húc thông minh như vậy, hắn sao có thể gạt ta được?!” Chu Tiểu Bạch vẻ mặt thành thật.

Huyễn Lam phì cười, dùng quạt gõ lên đầu Chu Tiểu Bạch một cái, “Nói ngươi ngốc ngươi cũng quá ngốc a, cũng là bởi vì hắn cục mịch, hắn thông minh, vì lẽ đó hắn mới có thể lừa ngươi a!”

“A Húc sẽ không như vậy!” Chu Tiểu Bạch phản bác. Mục Duệ Húc ở trong lòng y cơ hồ giống như là toàn bộ thế giới của y, một người như vậy, làm sao sẽ lừa y?

“Không tin hả? Có dám theo ta vào xem không? Như vậy chẳng phải sẽ biết A Húc có gạt ngươi hay không sao?” Huyễn Lam xấu xa nở nụ cười. Khoảng thời gian này tẻ nhạt như vậy, không bằng tự mình tìm thú vui. Cảm giác trêu chọc đứa nhỏ này đem lại, bản thân đã lâu không có cảm nhận được!

Chu Tiểu Bạch ngoác miệng ra, có chút sợ sệt nhìn tiểu quan quán kia, nhìn mấy nam nhân lả lơi trước cửa, cảm thấy có chút sợ sệt, lại nhìn sang vẻ mặt tựa tiếu phi tiêu của Huyễn Lam, “Nếu như chúng ta đi vào bị ăn thịt mất thì phải làm sao?”

Huyễn Lam liếc mắt trêu tức nhìn y, “Yên tâm, có ta ở đây, chỉ có chúng ta ăn người khác, không người nào có thể ăn được chúng ta.”

Chu Tiểu Bạch nhìn chỗ đó lại nhìn Huyễn Lam, vẻ mặt tựa hồ như quyết tâm anh dũng hi sinh mà gật đầu, sau đó cùng Huyễn Lam vẻ mặt xem kịch vui đi vào nơi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.