Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn

Chương 43: Chương 43: Chương 42




“Hoàng đệ trở về sao lại không nói với hoàng huynh một tiếng, đây không phải là thất trách của hoàng huynh sao?” Mục Duệ Húc tựa tiếu phi tiêu nói.

Mục Duệ Vũ đứng tại chỗ, mơ hồ cảm giác được sau lưng mình có chút lạnh lẽo thấu xương.

“Hoàng huynh, huynh chuyện gì cũng phải từ từ, huynh như vậy khiến đệ cảm thấy có chút sợ hãi.”

Mục Duệ Húc tựa tiếu phi tiêu nhìn Mục Duệ Vũ, cười nói, “Tiểu Bạch nói ngươi uy hiếp y, chuyện này, ngươi nói phải giải quyết như thế nào đây?”

Mục Duệ Vũ không thể tin được nhìn Chu Tiểu Bạch như hài tử ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, ai ya, quay đầu liền đem bản thân bán đi, chuyện này quả thật là……

Chu Tiểu Bạch yên lặng đứng một bên không nói lời nào, trong lòng lệ rơi thành sông, đây không phải ta nói, là A Húc tự mình đoán được!

Mục Duệ Húc nhìn Mục Duệ Vũ, nở nụ cười khiến đối phương sởn cả tóc gáy, “Hoàng đệ, nếu đã như vậy, đã nghĩ ra muốn bồi tội như thế nào chưa?”

Nhìn nụ cười của Mục Duệ Húc, Mục Duệ Vũ càng thêm sợ hãi, “Huynh muốn làm gì?”

“Hoàng đệ đi kết giao đi!”

Người đời thường bảo “phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí”(*). Tuy rằng Mục Duệ Vũ vẫn tin chắc điều này, nhưng khi cuộc đời của y hoàn toàn nằm trong sự bi thảm này, y vẫn không nhịn được muốn hỏi trời xanh một câu, đây rốt cuộc là tại sao chứ?! Tại sao lại có cảm giác tất cả sự bi thảm trên toàn thế giới này đều tụ tập đến bên cạnh y, để cuộc đời y vô cùng đặc sắc như vậy chứ. Đầu tiên là bị Mục Duệ Húc giao cho tên hòa thượng cùng con hồ ly kia, sau đó bản thân bị làm cho mất hết võ công, kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay bị bán vào một tiểu quan quán, sau đó bị một tên nam nhân thô kệch nhìn trúng mua về. Sau khi trải qua một loạt bi thương không cách nào diễn tả được, hiện tại mới có thể vất vả chạy về. Mình không có người thân hoan nghênh thì thôi, bản thân cũng bởi vì dè chừng tên hoàng huynh cầm thú này mà không dám nói cho hắn biết hành tung của chính mình, chỉ sợ hắn biết đầu đuôi sự tình sẽ đem bản thân mình đóng gói đưa cho tên Ô Tán cầm thú kia, sau đó bản thân phải ngậm đắng nuốt cay nhận lấy uy hiếp của Chu Tiểu Bạch! Thời đại này, thực sự là thỏ sẽ biết cắn người!

(*) Đây là câu tục ngữ Hán Việt, ý nói Sự may mắn (phúc) thì không xảy ra đến hai lần (chỉ có một lần, ít ỏi), còn điều xui xẻo (họa) thì đến không chỉ một lần (tức là nhiều lần gặp họa), ý nói họa nhiều hơn phúc.

Hơn nữa bản thân bị phát hiện, vẫn bị hoàng huynh của mình cứ như vậy không chút lưu tình đóng gói giao đi thì thôi đi, thế nào hiện tại lại bị trói như một con heo đang chờ người ta làm thịt mình như vậy chứ.

Mục Duệ Vũ cố gắng thử xem bản thân có thể tháo được dây thừng này không, sau đó lại nghe thấy âm thanh của vị Hoàng đế nào đó truyền tới, “Nếu như ngươi không chịu an phận một tí, ta sẽ đánh ngươi bất tỉnh. Mà đánh ngươi bất tỉnh rồi cũng dễ dàng hơn thêm chút nhỉ.”

Mục Duệ Vũ nghe thấy thế không khỏi rùng mình trong lòng, thầm mắng một tiếng, sau đó lấy lòng nhìn Mục Duệ Húc, cười nói, “Hoàng huynh, huynh thật sự nhẫn tâm cứ như vậy đưa đệ đệ duy nhất của huynh đi như vậy sao? Tên Ô Mẫn Vương kia thật sự là không coi huynh là gì, đệ đã nói mình là đệ đệ của huynh, thế mà tên Ô Mẫn Vương kia vẫn mạo phạm, chuyện này quả thật bất kính với hoàng huynh, hắn nhất định không hề có lòng thần phục!” Mục Duệ Vũ thế ước sắt son nói.

Mục Duệ Húc kéo lấy Chu Tiểu Bạch, Chu Tiểu Bạch biết mình đuối lý, hơn nữa vừa bị Mục Duệ Húc giáo huấn tàn bạo, vì thế hiện tại đặc biệt ngoan ngoãn, không dám nói lời nào, vô cùng nghe lời ngồi trên đùi Mục Duệ Húc, Mục Duệ Húc ở phía sau nghịch tóc Chu Tiểu Bạch, thoạt nhìn rất hưởng thụ dáng vẻ ngoan ngoãn của vật nhỏ này, cũng không thèm nhìn đến Mục Duệ Vũ, hờ hững nói, “Đã như vậy, hoàng đệ cũng biết triều đại không có công chúa, không bằng gả đi, thay trẫm phân ưu.”

Mục Duệ Vũ khóc không ra nước mắt, “Hoàng huynh, đệ là nam nhân.”

Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn y, không để ý chút nào nói, “Không sao cả, Ô Mẫn Vương không chê ngươi là một nam nhân.”

Nhưng con mẹ nhà nó ta ghét bỏ a! Nội tâm Mục Duệ Vũ gào thét, vừa định biểu đạt một chút bất mãn của mình, đột nhiên nhìn thấy Trương công công đi vào, nói rằng: “Bệ hạ, Ô Mẫn Vương đến rồi.”

Mục Duệ Húc không chút mảy may mặc kệ ánh mắt đầy sợ hãi của đệ đệ nhà mình, bình tĩnh đáp, “Tuyên.”

Ô Mẫn Vương Ô Tán vội vàng đi vào, lần trước đến hoàng cung là cố ý thay đổi trang phục của người Hán, lần này vì đi quá vội vàng nên không kịp thay áo bào vừa rườm rà vừa dày nặng của địa phương, nhìn qua vừa có vẻ thần bí vừa có một chút phong vị thô kệch phóng khoáng, kết hợp với ngũ quan sắc nét trên mặt, cảm giác hệt như một vương giả đến từ nơi khác.

Ô Tán đến trước mặt Mục Duệ Húc, đầu tiên là có chút không dám tin nhìn Mục Duệ Vũ một chút, thoạt nhìn là biết đang rất kích động, sau đó chính là rất cung kính hành lễ, Mục Duệ Húc bảo hắn bình thân, Ô Tán liền không nhịn nỗi vội vã đi đến bên cạnh Mục Duệ Vũ, nhìn Mục Duệ Vũ bị trói gô thành một cục thế kia, có chút không dám tin hỏi, “ A Vũ, đúng là ngươi sao?”

Mục Duệ Vũ lườm một cái, “Không phải ta chả lẽ lại là quỷ à?”

Ô Tán nhất thời kích đông, đã nghĩ lập tức muốn ôm lấy Mục Duệ Vũ nhưng mà bởi vì Mục Duệ Húc đang có mặt ở đây, nên cũng không dám quá mức làm càn, chỉ có thể nhịn xuống, nhưng mà tình cảm không hề che giấu từ trong đôi mắt kia không ngừng tràn ra, ánh mắt nhìn Mục Duệ Vũ tựa như sói đói đang rình rập con mồi.

Mục Duệ Vũ cảm thấy ánh mắt này có chút bỏng cả người, theo bản năng né tránh ánh mắt của Ô Tán, không hề nhìn hắn, sau đó ho một tiếng, có chút sốt sắng nói, “Ngươi còn nhìn cái gì? Còn không cởi trói giúp ta?!”

Ô Tán thâm sâu nhìn Mục Duệ Vũ, giống như không hề nghe thấy vậy, sau đó quỳ gối trên đất, quay về phía Mục Duệ Húc lớn tiếng nói, “Bệ hạ, Ô Tán muốn cả gan hỏi một ít chuyện?”

Mục Duệ húc ôm Chu Tiểu Bạch, Chu Tiểu Bạch vừa nhìn thấy người lạ đến liền giẫy giụa muốn ngồi xuống, nhưng lại bị Mục Duệ Húc ôm chặt không cho, mặt Chu Tiểu Bạch có chút đỏ lên, nhưng mà động tác cũng không có gì to lớn quá.

Mục Duệ Húc nhìn Ô Tán trên mặt đất, không nói gì, ra hiệu cho hắn tiếp tục hỏi.

“Xin hỏi bệ hạ cùng Dung Vũ có phải là…huynh đệ hay không?” Ô Tán nhìn ánh mắt kiên định của Mục Duệ Húc, dường như là đã sớm có đáp án.

Mục Duệ Húc cũng không kinh ngạc lắm, đã ở Kinh Thành một khoảng thời gian, Mục Duệ Húc cũng chả muốn giấu hắn cái gì, nếu như chuyện như vậy mà cũng không tra ra, vậy thì Ô Tán tướng quân làm sao có thể trở thành Ô Mẫn Vương huyền thoại trong mắt người dân đây?

“Không sai, ta với tiểu tử này đúng là huynh đệ. Đương nhiên mẫu phi bệnh tình nguy kịch, nếu như để một tiểu tử như vậy ở trong cung, nhất định quá nửa là sống không nổi, vì thế từ khi y vừa sinh ra, chúng ta đã đem y đưa ra ngoài cung, sau đó bởi vì tên tiểu tử này không thích hoàng cung nên cũng không hề trở về. Bất quá y đúng là Vương Gia của Húc Diễm Quốc ta.” Mục Duệ Húc nhìn Ô Tán, đem hai chữ Vương Gia cuối cùng nói rất rõ, dù cho Mục Duệ Vũ có như thế nào đi chăng nữa, y vẫn như cũ là một Vương Gia, là thân đệ đệ của Đế Vương đất nước này, không cho phép người ngoài bắt nạt.

Ô Tán trầm mặc một chút, sau đó lại nhìn Mục Duệ Húc, nói, “Bệ hạ, thần muốn cưới lệnh đệ làm thê tử, không biết bệ hạ có thể cho thần một cơ hội hay không?”

Mục Duệ Húc còn chưa nói, Mục Duệ Vũ nghe xong liền xù lông, vừa nãy Ô Tán không nhìn y, không giúp y mở trói thì thôi, y vốn là trong lòng cũng có chút khó chịu, kết quả hiện tại, chuyện gì thế này, làm sao đã biến thành một màn cầu hôn rồi vậy?! Còn bảo cưới y làm thê tử, con mẹ nhà ngươi, sao không phải là ngươi nói mình ở rể chứ?! Ơ, dường như vẫn có chỗ nào đó không đúng!?

Mục Duệ Húc cười thâm sâu nhìn Ô Tán, “Ô Tán, nhưng mà y là nam nhân.”

“Nhưng y cũng là người trong lòng của thần.”

“Đã như vậy, không biết Ô Mẫn Vương vì người trong lòng này của mình nguyện ý làm đến mức nào?” Mục Duệ Húc cười nhìn Ô Tán. Người này có đủ gan dạ, sáng suốt, có trách nhiệm, là một người tốt.

“Tùy ý bảo ban.” Ô Tán ánh mắt kiên định, không chần chờ chút nào.

“Nếu như ta bảo muốn thu quyền lợi của Ô Mẫn Vương ngươi, thu hồi quyền khống chế quân đội của Ô Mẫn các người, cùng với quyền lựa chọn người thừa kế, khiến cho các ngươi hoàn toàn biến thành một thị trấn của Húc Diễm Quốc ta thì thế nào?”

Ô Tán vừa nghe xong liền cau mày. Mục Duệ Vũ vừa nghe cái điều kiện này thì chấn động cả người, có chút không dám tin tưởng nhìn Mục Duệ Húc, kêu lên, “Hoàng huynh, huynh hơi quá đáng rồi! Huynh đây không phải là bảo hắn phản bội tộc nhân của mình, sau đó biến thành tội nhân của Ô Mẫn sao?!”

Mục Duệ Húc đúng là không có gì ảnh hưởng được, bộ dáng dường như hoàn toàn không thèm để ý, mỉm cười nhìn Mục Duệ Vũ, trêu tức hỏi, “Sao lại bảo vệ cho người ta rồi?”

Mục Duệ Vũ bị nghẹn trắng cả mặt, thẳng thắn quay đầu đi chỗ khác, không nói gì.

Mục Duệ Húc quay đầu, nhìn Ô Tán, có chút lười biếng hỏi, “Sao, Ô mẫn Vương có đáp ứng được yêu cầu của ta không? Nếu như đồng ý, hiện tại ta có thể đem thân đệ đưa đến quý phủ, mặc cho xử trí!”

Ô Tán liếc mắt nhìn Mục Duệ Vũ, dáng vẻ đẹp đẽ như vậy, tác động trực tiếp đến từng dây thần kinh của hắn, Ô Tán lần thứ hai quay đầu đi, nhìn Mục Duệ Húc, từng câu từng chữ nói, “Thần, không thể đáp ứng.”

“Hửm, tại sao?” Mục Duệ Húc một bộ dáng vẻ bất ngờ, nhìn Ô Tán đầy hứng thú nói.

“Người Ô Mẫn cùng người Hán không giống nhau, rất nhiều tập tính phong tục của chúng ta cũng không tương đồng, nếu như không phải bởi vì Ô Mẫn có quân đội cùng thế lực của mình, thì ở bên trong Hán tộc sẽ rất khó có chỗ để đặt chân, những người không phải là tộc nhân của ta, tâm nhất định sẽ khác biệt. Ô Tán không thể chỉ vì tâm tư của bản thân mà đem toàn bộ Ô Mẫn biến thành một thị trấn, nếu như vậy Ô Mẫn sớm muộn cũng sẽ tiêu vong.” Ô Tán cung kính nói, giống hệt như một vương giả, trong lòng có thế càn khôn thế sự.

“Vậy là ngươi không muốn cưới đệ đệ của ta?” Mục Duệ Húc hỏi lần nữa.

“Trái tim của Ô Tán, chưa bao giờ thay đổi.”

“Vậy nếu trẫm không chấp nhận thì ngươi sẽ làm gì?”

Ô Tán lại lần nữa liếc mắt nhìn Mục Duệ Vũ, dáng vẻ kia tựa hệt muốn đem người khắc sâu vào trong xương tủy của mình, sau đó cung kính nói, “Cả đời không thú, chứng tỏ chân tình.”

Mục Duệ Vũ ngơ ngác nhìn Ô Tán, tám chữ này giống như đâm sâu và trong cốt tủy của y, trong lòng nhất thời có cảm giác khó mà diễn tả thành lời, Mục Duệ Vũ cảm thấy có chút khó chịu, không chút nghĩ ngợi liền hướng về phía Ô Tán quát, “Cả đời không cưới cái đầu ngươi! Ngươi nếu như muốn thành thân với ta thì mắc mớ gì đến hắn?! Tiểu gia ta đồng ý là đủ rồi, ngươi ở đây thương lượng với hắn làm cái quái gì?!”

Ô Tán vừa nghe xong, trong lòng liền vui vẻ, nhưng cũng không thể quá mức làm càn, vẫn duy trì thái độ kính cẩn.

Mục Duệ Húc nhìn đệ đệ không chịu thua kém kia của mình, y thật sự không nhìn ra là mình đang giúp y xem thử tâm tư của tên Ô Tán này đối với y là như thế nào ư? Đúng là đệ đệ gả đi cùng thành nước đổ ra ngoài!

Có điều nghe Ô Tán nói xong, Mục Duệ Húc đối với Ô Tán cũng có chút hài lòng. Thân là một nam nhân, ngươi có thể trọng tình, cũng có thể theo đuổi tình ái của mình, nhưng với tư cách là một nam nhân, ngươi còn phải có trách nhiệm. Không phải chỉ vì ái tình của mình mà cho phép bản thân ích kỷ. Vì thế câu trả lời của Ô Tán khiến Mục Duệ Húc cảm thấy hài lòng với người này không ít.

Bây giờ nhìn lại một bộ dáng vẻ che chở cho tướng công tương lai của đệ đệ mình, khóe môi của Mục Duệ Húc không khỏi giật giật, quay nói với Ô Tán, “Đã như vậy, ta cũng không thể quản được con khỉ này, có điều, Ô Tán, nếu như ngươi chừng nào muốn ban chỉ tứ hôn, thì trẫm thật sự khá là tình nguyện đấy.”

Nói xong, không chờ phản ứng của hai người kia, Mục Duệ Húc kéo tay Chu Tiểu Bạch với khuôn mặt đang hơi đỏ kia, nhẹ giọng nói, “ Tiểu Bạch, thật nhàm chán quá, chúng ta đi về thôi.”

Chu Tiểu Bạch gật gù, ngoan ngoãn đi theo mục duệ húc mặt sau đi rồi. Chu Tiểu Bạch gật dù, ngoan ngoãn đi theo sau Mục Duệ Húc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.