Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn

Chương 9: Chương 9: Chương 8




Mục Duệ Húc vẫn như mọi ngày, sáng sớm vào triều, bởi vì long sàng của hoàng thượng thật sự là quá lớn, vì thế Mục Duệ Húc sau cái ngày hai lần bỏ rơi Chu Tiểu Bạch ở nơi này cuối cùng cũng quyết định ngủ chung với Chu Tiểu Bạch trên một cái giường, tuy rằng Mục Duệ Húc vẫn còn có chút cảm giác không kìm được mà muốn đi ngâm mình, thế nhưng vị hoàng đế đại nhân vĩ đại của chúng ta vẫn không thế nào từ bỏ được tí ti nào ý muốn cùng ngủ với đồng chí Chu Tiểu Bạch.

Chu Tiểu Bạch hiện tại đã có thể tự mình chập chững đi ra cửa, chỉ là ngoại trừ Mục Duệ Húc và Trương công công, trên căn bản đồng chí Chu Tiểu Bạch một người cũng không nhận ra. Tuy rằng Mục Duệ Húc mỗi ngày đều phải thượng triều, nhưng từ sau khi trong lòng luôn nhung nhớ hình bóng của một chú heo con nào đó thì hạ lệnh bảo các quan chức đại thần phải tăng cao hiệu suất làm việc, đại thể hiện tại mỗi ngày thời điểm Chu Tiểu Bạch mở mắt ra, Mục Duệ Húc đã trở về.

Nhưng hôm nay Chu Tiểu Bạch đột nhiên tỉnh. Nguyên nhân cũng là vì tối hôm qua người này ăn quá nhiều, hiện tại tựa hồ có chút đau bụng. Lại nói sự tình lần đầu tiên Chu Tiểu Bạch biểu thị mình muốn đi nhà xí, lúc đó Mục Duệ Húc sắc mặt tương đối khó coi, bởi vì hắn không thể chịu đựng được Chu Tiểu Bạch tùy tiện như thế kia. Tuy rằng lúc đó Mục Duệ Húc đế vương sắc mặt khó coi đến cực điểm nhưng vẫn kiên trì nói cho Chu Tiểu Bạch phải đi vào nhà xí khi muốn đi vệ sinh, không phải cứ tùy tiện tìm một chỗ là được, còn có, là một con người, sau khi đi xong thì phải lau chùi một chút. :))))

Hiện tại đồng chí Chu Tiểu Bạch đã có thể độc lập hoàn thành chuyện đi nhà xí này, nhưng sau khi giải quyết xong chuyện kìa Chu Tiểu Bạch phát hiện mình tựa hồ đã không còn buồn ngủ, thế nhưng Mục Duệ Húc đã vào triều, Trương công công cũng đi hầu hạ hắn, Chu Tiểu Bạch sau khi biến thành người lần đầu tiên có chút ý niệm suy nghĩ triết học, ta nên đi đâu đây?

Hoàng cung nhìn giàu sang nhưng lại chính là một lao tù, cũng không có gì thú vị, huống chi từ khi Mục Duệ Húc – một vị đế vương thiết huyết (ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh) lên nắm quyền, chính là chăm lo việc nước, thúc đẩy một phẩm chất tốt – cần kiệm tiết kiệm, hơn nữa đời sống của Mục Duệ Húc hắn cũng kỳ lạ, toàn bộ nữ nhân đến gần đều chết sạch, thân thích của chính mình cũng gần như bị chính mình giết sạch, toàn bộ hoàng cung thanh tịnh đến mức có thể sánh ngang với Tự Miếu rồi.

Chu Tiểu Bạch sau khi biến thành người cơ bản sinh hoạt chính là cùng Mục Duệ Húc ăn cơm, Mục Duệ Húc dạy y dùng đũa, mặc y phục, bước đi, sau đó bọn họ cũng nhau đi dạo hoa viên, cùng nhau ngủ một giấc, sau đó nữa cũng chưa từng có thêm bất kì việc gì. Có lẽ là bởi vì thời điểm làm heo cũng vô cùng tẻ nhạt nên Chu Tiểu Bạch cũng không có cảm thấy cuộc sống như thế có cái gì vô vị, dù sao y sống ở thế giới này, nhân sinh trừ ăn cùng ngủ ra, chả có chuyện gì quan trọng hơn.

Chu Tiểu Bạch hiện tại ngoại trừ Ngự Hoa Viên, một chỗ cũng không nghĩ ra, y bây giờ đã có thể thành thục dùng hai chân nhảy nhót rồi.

Trong Ngự Hoa Viên còn mang theo chút sương sớm, nụ hoa còn chưa hé, bươm bướm còn đậu ngủ trên hoa, hết thảy mọi vật đều có vẻ tĩnh lặng mà an tường, Ngự Hoa Viên giờ khắc này tựa hồ hệt như một mỹ nhân đang chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ để rộ ra khuôn mặt của nàng.

Đương nhiên loại vẻ đẹp này, loại sinh vật như Chu Tiểu Bạch không có lĩnh hội tới. Chu Tiểu Bạch ngày hôm nay không có Mục Duệ Húc bầu ở bên cạnh mình, y cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Chu Tiểu Bạch cứ như vậy tự mình một người chạy tới Ngự Hoa Viên, sau đó đi tới một hàng trái cây nhỏ màu tím ở trước mắt.

Đó là một loại thực vật dây leo, mặt trên đơm kết một loại trái màu tím, nhìn qua đặc biệt diễm lệ, Mục Duệ Húc bảo cái này gọi là quả Tử Mị(*)

(*) tra thử trên google hình ảnh thì nó hiện ra là trái blueberry í, cơ mà nghe cái tên, với cái triệu chứng phía dưới của vật nhỏ, vậy phải blueberry ko Ò.Ó?!?

Chu Tiểu Bạch nhìn thứ quả này, kỳ thực y lúc vừa nhìn thấy nó liền theo bản năng muốn cắn lấy, kết quả bị Mục Duệ Húc mặt mày tối sầm lôi đi, ngày hôm nay Mục Duệ Húc không ở đây y liền nhớ đến cái thứ quả đẹp đẽ này. Chu Tiểu Bạch hiện tại so với ban đầu đã có tiến bộ rõ ràng, biểu hiện tốt nhất chính là, Chu Tiểu Bạch đồng học hiện tại đã học được phải dùng tay đem trái cây hái xuống trước sau đó mới cho vào miệng. Đương nhiên sự thật vẫn là chưa thay đổi được cái tính không được đem những thứ đồ loạn thất bát tao này bỏ vào miệng của y.

Thứ quả này ăn có chút mềm, còn có chút chua nhưng vẫn có một vị thơm làm say lòng người, còn có một vị ngọt đặc biệt. Chu Tiểu Bạch ăn một quả, cảm thấy mùi vị cái này tốt vô cùng, sau đó lại hái xuống một quả nữa, sau lại suy nghĩ một chút, đem tất cả quả trên cành hái xuống hết, sau đó ngồi xuống đất bắt đầu ăn.

Thứ quả này mùi vị đúng là thật ngon, nhưng tại sao ăn xong liền muốn đi ngủ? Chu Tiểu Bạch cảm giác ý thức của mình dần dần mơ hồ.

Mục Duệ Húc giờ khắc này sắc mặt hơi khó coi, hắn ngồi trên long ỷ, lạnh mặt nhìn đại thần phía dưới, làm cho đại thần phía dưới trong lòng run lên một cái, không biết hoàng đế đại nhân tôn quý của bọn họ lại làm sao?

Hoàng đế đại nhân tâm tình giống hệt sắc mặt của hắn như thế, xác thực không được tốt cho lắm. Đương nhiên, đây không phải bởi vì Chu Tiểu Bạch lúc này đang ở Ngự Hoa Viên ăn Tử Mị quả mà hoàng đế đại nhân nghiêm cấm bằng sắc lệnh, nếu như hoàng đệ tôn quý đại nhân biết phỏng chừng bây giờ sắc mặt sẽ càng khó coi.

Mục Duệ Húc nguyên nhân hiện tại vì sao sắc mặt khó coi, chỉ sợ cũng chỉ có Trương công công – vị lão nhân có địa vị có chút đặc thù này mới có thể nói rõ thôi.

Nói chung, vì sao Mục Duệ Húc lại như vậy thì phải quay về lúc hắn còn là một oa nhi. Lúc đó người bạn nhỏ Mục Duệ Húc tuy rằng biểu hiện nổi trội, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật địa vị thấp kém của mẫu thân. Thế là Mục Duệ Húc liền bái một thế ngoại cao nhân làm sư phụ, rèn luyện võ công, sau đó một mặt củng cố phe cánh của chính mình, một mặt ngụy trang thành một hoàng tử biểu hiện dần dần tầm thường. Nhưng là vào lúc này, hoàng thượng lúc đó, cũng chính là phụ hoàng của Mục Duệ Húc cũng không biết tại sao bỗng nhiên nhớ đến mẫu thân của Mục Duệ Húc, nói chung cũng là bởi vì rất nhiều nguyên nhân, mẫu thân của Mục Duệ Húc lại mang thai, thế nhưng tình huống lúc đó khá là phức tạp, hoàng thượng vốn là đối với nương của Mục Duệ Húc không có bao nhiêu hảo cảm, lúc đó những phi tần khác đấu đá nhau vông cùng lợi hại, hài tử này nếu như bị người khác phát hiện quá nửa là không sống sót được.

Vì thế khi hài tử này sinh ra không hề nói cho bất kì ai, cũng may lúc đó nương của Mục Duệ Húc không được coi trọng, hơn nữa người hầu hạ đều là thân tín liền giúp nương Mục Duệ Húc sinh ra hài tử này, đồng thời suốt đêm đưa ra ngoài hoàng cung, giao cho sư môn lúc đó của Mục Duệ Húc nuôi nấng.

Vì lẽ đó, tất cả đều bảo rằng Mục Duệ Húc giết chết toàn bộ huynh đệ của mình, biếm xuống làm dân thường, kì thực không phải vậy, hắn còn có một thân huynh đệ, cũng chính là một hoàng tử hoàn toàn không được ghi chép trong gia phả hoàng tộc – Mục Duệ Vũ.

Lại nói Mục Duệ Vũ người này từ nhỏ vô pháp vô thiên, không quan tâm đến lễ nghĩa tiết giáo, du đãng khắp bốn phương tứ hướng. Năm đó lúc Mục Duệ Húc tranh đấu giành thiên hạ, người này cũng lập được công lao không thể xóa nhòa, nhưng khi Mục Duệ Húc nói muốn khôi phục thân phận của y, người này lại cong chân mà bỏ chạy.

Mục Duệ Húc sau đó vốn có ý định để người này giúp mình một vài việc, nhưng là vừa nhắc tới vào triều làm quan, người này liền liều chết không theo, đồng thời còn đem họ chính mình sửa lại, nói mình gọi là Dung Vũ, sau đó trong giang hồ hỗn độn trở thành một đạo tặc, lại còn là một đạo tặc nổi danh.

Giang hồ truyền thuyết, đạo tặc Dung Vũ, có thể ở trong cung tới lui tự nhiên, thậm chí còn có thể đem Truyền Quốc Ngọc Tỷ của hoàng thượng cầm đi ném hạch đào!

Mục Duệ Húc còn cảm thấy, như thế là tốt, nếu như người này đồng ý tiếp nhận ngọc tỷ, mình có thể đưa y.

Mục Duệ Húc vốn là muốn để Mục Duệ Vũ tiến vào gia phả nhưng người này hình dáng đầy vẻ lưu manh, Mục Duệ Vũ còn nói cái gì mà để một đạo tặc tiến vào gia phả hoàng thất, ngươi cũng không ngại mất mặt! Mục Duệ Húc tức giận thế là trực tiếp muốn một đao giải quyết cái tai họa này.

Mục Duệ Vũ người này xuất quỷ nhập thần, bình thường rất hiếm khi thấy, những khi trở về một chuyến đều hoặc là chính mình gây sự, để Mục Duệ Húc hắn giúp một tay, hoặc chính là đắc tội với người ta, trở về tị nạn tạm thời.

Mà lúc Mục Duệ Húc đi tới long ỷ, nhìn thấy trên long ỷ để một cái lông vịt, sắc mặt liền ngay lập tức không dễ nhìn. Chuyện này có nghĩa rằng cái tên hỗn tiểu tử kia lại rước lấy phiền phức!

Chuyện liên quan đến cái lông vịt này, cái kia chúng ta có thể gọi chung nó là một cái lông vũ màu trắng, tất cả đạo tặc sau khi phạm án đều muốn lưu lại thứ gì đó biểu thị án này là do ta làm, cái loại hành động ngu ngốc như thế này chính là thách thức đám quan phủ có bản lĩnh ngươi tới bắt ta đi, dấu hiệu của Mục Duệ Vũ, à không, phải nói là dấu hiệu của đạo tặc đẳng cấp nhất trên giang hồ – Dung Vũ, chính là cái này, một cái lông vịt, đương nhiên là có lúc cũng là lông ngỗng, nói chung chính là một cái lông vũ màu trắng.

Mục Duệ Húc nhớ đến lần trước người này trở về là bởi vì y không cẩn thận đốt võ công bí tịch của sư phó, sau đó bị sư môn hạ xuống lệnh truy sát, sau đó lại trở về một lần là bởi vì y cõng lão bà của Võ Lâm Minh Chủ vào ngay lúc lão đang vụng trộm với người khác, lấy mấy ngàn lượng ngân phiếu của người khác, bị coi là kẻ thù chung của võ lâm.

Nghĩ đến đây lần này thằng ranh này lại trở về, Mục Duệ Húc không khỏi nhíu mày, cả người toát ra hàn khí, giờ thì thằng ranh con lại gây ra chuyện gì đây?!

Mục Duệ Vũ lúc này đang đi bộ đến Ngự Hoa Viên, tuy rằng hắn không thường xuất hiện thế nhưng ám vệ hoàng cung cơ bản cũng là những người đi theo Mục Duệ Húc lúc hắn giành chính quyền, vì thế đều nhận thức Mục Duệ Vũ, đối với loại chuyện người này leo tường vào hoàng cung, bọn họ chính là coi như không nhìn thấy.

Mục Duệ Vũ nhìn nhìn phong cảnh, lại nhìn bóng hình xinh đẹp của chính mình trong nước, thầm than một câu, thực sự là thiên đố anh tài a. (Ú: ý anh là ông trời đố kị nhan sắc lẫn tài năng của anh nên mới khiến anh một đời trôi nổi bấp bênh như bèo í mà:v).

Nhớ đến hắn đường đường là một đạo tặc nổi danh một đời, thế nào lại bị một hòa thượng ép đến bước đường cùng phải chạy đến hoàng cung tị nạn. Mục Duệ Vũ liếc mắt nhìn ngọc bội trong tay mình, là mặt hàng tủng đẳng, hình dáng là một con tiểu hồ ly, nhìn rất đáng yêu, sao lại đáng giá đến mức hòa thượng kia đuổi theo chính mình không tha.

Có điều nói đến chuyện này, Mục Duệ Vũ thật muốn chỉ vào mặt lão thiên mà chửi một câu, thực sự là gặp quỷ, này rõ ràng là hòa thượng, tại sao bên cạnh lại có một mỹ nhân tuyệt sắc như thế, hơn nữa nhìn bọn họ tựa hồ có lẽ là một đôi? Mỗi lần mình bị hòa thượng kia tìm được đều có vị mỹ nhân kia ở bên cạnh, có lúc còn đồng thời đối phó chính mình.

Hảo cho một mỹ nhân, sao lại đi thích một con lừa trọc đầu?

Mục Duệ Vũ có chút không nghĩ ra, dứt khoát đi dạo trong Ngự Hoa Viên, Mục Duệ Vũ đang đi đột nhiên cảm giác được có người, sau đó lại nghe được một tia thanh âm như có như không.

Trong hoàng cung này còn có người ư?! Mục Duệ Vũ hơi kinh ngạc, trước đây không lâu vị hoàng huynh lãnh huyết kia của hắn không phải đem hết tất cả phi tần toàn bộ đều đuổi đi sạch sẽ sao? Đến cả cung nữ cũng không có, vậy bây giờ là cái chuyện gì đây?!

Mục Duệ Vũ đi tới, sau đó nhìn thấy một thiếu niên, môi hồng răng trắng, lông mi thật dài, da dẻ trắng nõn như ngọc, nhìn qua thanh tú lại gợi cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.