Trầm Hương Tỏa

Chương 8: Chương 8




♥Chương 4♥

Edit : Sâu Xanh

Beta : Tiểu Tịch Tịch

Trong xe ngựa rộng lớn, ba người mang ba biểu tình khác nhau.

“Trương công tử.” Kiều Nhâm Lương hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”

“Đến biệt viện ở ngoại thành. Đó là trang viên tư nhân của bản công tử, ngươi ở đấy, sau này sẽ không có ai có thể tới quấy rầy chúng ta được nữa, có thích không?” Trương Siêu nói rồi đưa tay kéo Kiều Nhâm Lương vào lòng.

Mao Phương viên ở bên cạnh nắm lấy góc áo, gục đầu xuống.

Siêu Nhi. . . . . . Ngươi đừng ôm người khác, được không?

Kiều Nhâm Lương hơi xấu hổ, định giãy dụa, nhưng do dự một chút, cuối cùng vẫn bất động.

Không biết nếu cái tên Tiểu Bạch kia tới Trầm Hương Lâu nghe hát lần nữa, lại không tìm thấy mình, hắn sẽ có biểu tình thế nào đây. . . . . Ha ha, vừa nghĩ đã thấy vui rồi.

“Ngươi đang nghĩ đến chuyện gì?” Trương Siêu vừa vuốt ve khuôn mặt Kiều Nhâm Lương vừa dùng khóe mắt liếc Mao Phương Viên đang ngồi ở xa: “Mà lại vui như vậy?”

Mao Phương Viên lại càng siết chặt góc áo.

Khuôn mặt Tiểu Kiều thật xinh đẹp. . . . . . nên mới được Siêu Nhi vuốt ve, Mao Mao lớn lên xấu xí, chẳng xinh đẹp chút nào!

“Ta đang nghĩ, có một người tựa thần tiên như Trương công tử chuộc Tiểu Kiều, Tiểu Kiều đương nhiên là rất vui.” Kiều Nhâm Lương nói: “Còn phải đa tạ Trương công tử đã mua cả Mao Mao nữa.”

Đối với Mao Phương Viên, việc rời khỏi Trầm Hương Lâu chính là chuyện tốt. Một người đơn thuần và không có tâm cơ như thế, không bao giờ . . .nên ở lại nơi dơ bẩn kia, còn bản thân y. . . . . .đi hay ở, thật ra cũng không khác biệt nhiều. Chỉ là bán tiếng cười, tiếng hát, thậm chí cả thân thể của mình mà thôi.

Đêm đầu tiên, ngủ với ai mà chẳng như nhau?

“Mua y, cũng vì muốn ngươi vui.” Trương Siêu thuận miệng nói: “Hạ nhân ở biệt viện dù sao cũng là người lạ, Mao Mao từ nhỏ đã ở Trầm Hương Lâu hầu hạ các ngươi, tất nhiên sẽ làm tốt hơn, ta không muốn ngươi cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút.”

“Vậy. . . . . .Tiểu Kiều xin đa tạ Trương công tử.”

Trước kia y từng nghe Bảo Nhi nói, Trương Siêu là một người cực kỳ nguy hiểm, không thể đến gần, nhưng hôm nay xem ra lại không giống như vậy.

Ít nhất hắn đối xử với Mao Mao rất tốt, không bắt y cũng phải chạy theo xe ngựa giống những hạ nhân khác, mà còn được ngồi trong xe.

“Này.” Trương Siêu quay đầu nhìn Mao Phương Viên: “Bản công tử mua ngươi là để ngươi hầu hạ Tiểu Kiều cho tốt, chứ không còn nguyên nhân nào khác, hiểu chưa?”

“Rồi. . . .” Mao Phương Viên lên tiếng, đầu vẫn cúi thấp.

“Nhìn ta nói.”

Mao Phương Viên vẫn không ngẩng đầu, tay còn vò vò quần áo.

Trương Siêu thay đổi sắc mặt, buông Kiều Nhâm Lương ra, ngồi sang bên cạnh Mao Phương Viên: “Ta muốn ngươi nhìn ta khi nói chuyện.”

Mao Phương Viên ngẩng đầu, cắn môi, đôi mắt hồng hồng.

Biểu tình này. . . . .thật động lòng người. . . . . .

Yết hầu Trương Siêu giật giật.

“Siêu Siêu. . . . . . .có còn định ăn Mao Mao không?”

Tại sao Siêu Nhi lại muốn mua cả Tiểu Kiều? Là để cùng ăn sao. . . . .hay là để ôm ôm hôn hôn? Trước kia khi ở Trầm Hương Lâu, Mao Mao đã nhìn thấy rất nhiều đại lão gia bắt nạt người trong lâu như vậy.

Không thích! Mao Mao không thích thế!

Mao Mao không thích Siêu Nhi hôn người khác. . . . . .

Xe ngựa bỗng xóc mạnh một cái. Mao Phương Viên nghiêng người, ngã xuống dưới.

Trương Siêu vội ôm lấy y, hoảng hốt quát ra bên ngoài: ” Ngươi đánh xe cái kiểu gì thế?”

“Thiếu gia . . . . . là do tiểu nhân không tốt . . . . .tiểu nhân đáng chết. . . . . . thiếu gia có làm sao không ạ?” Ngoài xe truyền đến thanh âm đầy lo sợ.

“Không!” Trương Siêu giận dữ quát, rồi nhìn Mao Phương Viên, sờ lên mặt y: “Ngươi có sao không?”

Mao Phương Viên trộm nhìn hắn một chút, sau đó cười thật tươi, rồi hôn “chụt” một cái lên má Trương Siêu.

Kiều Nhâm Lương vừa rồi nhờ túm lấy ghế ngồi nên không sao, giờ thấy hơi khó hiểu. . . . . .

Hết chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.