Trầm Hương Tuyết

Chương 38: Chương 38




Dã chiến

“Tiểu thư!”

“Tiểu thư!”

Đinh Hương, Bội Lan thấy vậy kinh hô, vội chạy đến bên hồ. Tuy hai người biết Mộ Dung Tuyết biết bơi, nhưng lo nàng đã uống mấy ly rượu, lại bị kích động sẽ nghĩ không thông.

Mộ Dung Tuyết nổi trong nước, nước hồ mát lạnh dập đi ngọn lửa trong lòng nàng, gột đi nước mắt trên mặt nàng, nàng cắm đầu xuống nước, dang rộng hai tay. Lúc này nàng muốn có một vòng tay rộng mênh mông vô bờ bến thế này, để bao dung hết tất cả ưu sầu của nàng.

Sau lưng “tõm” một tiếng, dường như có người nhảy xuống nước. Nàng ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, kinh ngạc phát hiện rằng đó là Gia Luật Ngạn. Nàng bỗng thất thần, ngỡ như đây là mơ. Chẳng phải hắn đang ở trong Trúc quán chàng chàng thiếp thiếp với Bế Nguyệt sao?

Gia Luật Ngạn tức tốc bơi đến, vòng tay qua nách ôm nàng lên. Thấy nàng không sao, lúc này hắn mới phát hiện tim mình đập mạnh đến hoàn toàn mất kiểm soát. Nghe Đinh Hương kinh hô “tiểu thư”, hắn lập tức ra khỏi Trúc quán, khoảng cách ngắn ngủi như vậy nhưng lại khiến hắn lần đầu tiên trong đời biết được rằng, thế nào là gần trong gang tấc nhưng xa tận chân trời.

Trong phút chốc, một nỗi sợ hãi ập đến, hắn giận dữ nhìn nàng, “Đồ ngốc này, nàng muốn tìm cái chết sao? Chẳng qua ta chỉ vào lấy cây đàn cho nàng thôi mà.”

Mộ Dung Tuyết ngây ngốc nhìn hắn, nước mắt tuôn chảy ra.

“Đàn gì?”

“Một loại đàn của Miêu Cương.”

“Thiếp không cần đàn, thiếp chỉ cần chàng thôi.” Nàng ôm chặt lấy hắn khóc òa.

Lòng hắn cũng hỗn loạn theo, tức giận nói: “Nếu ta đi tìm nữ nhân khác thì nàng sẽ chết cho ta xem phải không?”

Vậy thì không đến mức đó, nàng còn phải sống thật tốt để phụng dưỡng cha nữa mà. Nàng sụt sùi nói: “Thiếp đâu có tìm cái chết.”

“Vậy nàng nhảy hồ làm gì?”

“Thiếp muốn đến ngôi đình trên hồ xem thử.”

Thì ra không phải tìm cái chết, hắn thở phào một hơi, nói: “Trên đó nhiều muỗi lắm, đồ ngốc.”

Nàng hít hít mũi, giọng điệu cá chết lưới rách, giận dỗi nói: “Cứ để muỗi cắn chết thiếp cho xong, dù sao thiếp cũng buồn sắp chết rồi.”

Hắn vừa giận vừa buồn cười hỏi: “Nàng biết bơi sao?”

“Thiếp biết nhiều thứ lắm, có điều xưa nay chàng không hỏi thiếp, cũng không muốn biết thôi.” Giọng nàng ai oán, xưa nay hắn chưa từng nghĩ đến chuyện tìm hiểu nàng.

Hắn im lặng không nói, dường như hơi áy náy, ngừng chốc lát rồi đưa nàng bơi về phía đình trong hồ.

Bước lên bậc thềm, người nàng ướt đẫm nước nhỏ giọt, hắn sờ tay nàng hỏi: “Có lạnh không?”

“Không lạnh.” Nàng đứng trong đình, mượn ánh trăng xem xét bốn phía. Một ngôi đình đơn giản, ở giữa có một bàn đá, hai chiếc ghế đá, từ lan can gỗ có dây thường thanh và lăng tiêu mọc ra, tự do tự tại trèo quanh, cây cỏ um tùm đương nhiên có rất nhiều muỗi.

Gia Luật Ngạn vừa dùng tay xua muỗi vừa nói: “Xây ngôi đình này chẳng qua là trang trí trong hồ thôi, không có tác dụng thực tế, có gì đẹp đâu.” Hắn rất khó hiểu, tại sao nàng nhất định phải lên đây bằng được.

Mộ Dung Tuyết lắc đầu nhìn hắn, ánh trăng chiếu rọi lên dung nhan tuấn tú lạnh lùng, trên đôi mày còn đọng nước, cho dù tóc tai ướt đẫm, y phục ướt đẫm, nhưng vẫn đẹp khôn tả xiết.

Nàng ngây ngốc nói: “Vì nơi này xưa nay chưa từng có nữ nhân nào đến. Không như Trúc quán, từng có mỹ nhân Phiên bang, mỹ nhân Nam Chiếu ở đó. Ở đây chỉ có thiếp từng đến, chàng nhìn thấy ngôi đình này thì sẽ nhớ đến thiếp. Thiếp muốn để lại dấu ấn ở đây."

Hắn im lặng không nói, đột nhiên ôm lấy nàng ấn vào ngực.

“Đồ ngốc này.”

Nàng vùi trong ngực hắn thổn thức: “Thiếp đâu có ngốc, cha thiếp nói thiếp băng tuyết thông minh, thiếp biết nấu những món ăn thiên hạ vô song, biết cưỡi ngựa đi săn, biết bơi, thiếp còn biết xem bệnh nữa, thiếp biết rất nhiều thứ, có điều chàng không biết thôi.”

Hắn không nhịn được cười: “Trình độ của nàng mà cũng gọi là biết xem bệnh à, không thấy ngượng sao.”

“Chàng đích thân trải nghiệm rồi mà, chẳng phải thiếp trị được tiêu chảy đó sao?”

Một câu nói khơi gợi lại hồi ức xưa, hắn ôm chặt nàng thêm một chút, dịu giọng nói: “Về đi, đừng để bị lạnh.”

Nàng ôm chặt lấy hắn, không nỡ rời đi, thật hi vọng thời gian dừng lại ở giờ phút này, thế giới chỉ có nàng và hắn. Nhưng sự bình yên đẹp đẽ này lại bị một tiếng ca đập tan. Mộ Dung Tuyết bất lực bịt tai.

Hắn thở dài: “Nàng không thích thì ta đưa nàng ta đi là được rồi.”

Nàng không dám tin hỏi: “Ngạn lang, không phải thiếp nằm mơ đó chứ.”

Hắn véo má nàng, “Đau không, đồ ngốc?”

Nàng xoa xoa mặt, đôi mắt cười cong cong như mảnh trăng non, được đằng chân lân đằng đầu: “Thiếp chỉ yêu mình chàng, chàng cũng yêu mình thiếp thôi được không?”

Gia Luật Ngạn không đáp, chỉ cười xoa tóc nàng.

Đây là ngầm thừa nhận sao? Mộ Dung Tuyết vui thích suýt nhảy cẫng lên.

Cho dù không có ánh đèn hắn cũng có thể nhìn thấy được ánh sáng rực rỡ trong mắt nàng. Lúc này hắn thà nói dối cũng không nỡ để nụ cười của nàng lụi tàn dù chỉ một chút, không nỡ để ánh sáng kia tối đi dù chỉ một chút. Đã lâu lắm rồi hắn không nhìn thấy nụ cười xinh đẹp rực rỡ của nàng, như thế này mới thật sự là nàng.

“Về thôi, lu giấm.”

“Thiếp không phải lu giấm.”

“Lần đầu tiên ta mới thấy người ghen đến mức nhảy hồ đó. Về bảo Đinh Hương, Bội Lan giữ mồm giữ miệng, nếu không để xem nàng sau này làm sao gặp ai nữa.”

“Thiếp không sợ, thiếp muốn danh tiếng đố phụ của thiếp truyền đi khắp nơi, để những mỹ nhân kia đều tránh thật xa.” Nàng cười dí dỏm đáng yêu, y phục ướt đẫm dán chặt trên người, đường cong lộ ra tỏa sáng dưới ánh trăng.

Lòng hắn khẽ động, đè nàng lên bàn đá hôn thật mạnh, tay thò vào trong váy nàng. Nàng cảm giác có điều không ổn liền vội hỏi: “Chàng muốn làm gì?”

“Chẳng phải nàng muốn lưu lại dấu ấn sao?”

Nàng hoảng hốt giải thích: “Không phải như vậy.”

“Như vậy là tốt nhất, mỗi lần nhìn thấy ngôi đình nhỏ này nàng sẽ nhớ lại đã xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm.” Hắn cười xấu xa, lật váy nàng lên lộ ra đôi chân trắng trẻo.

Thấy hắn muốn làm thật, nàng xấu hổ bối rối lúng túng.

Hắn không hề khách sáo xông vào, làm càng kịch liệt hơn thường ngày. Chiếc bàn đá nhỏ cũng chỉ đỡ được nửa người nàng, chân bị gác lên vai hắn, khiến nàng xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ cho xong.

Cũng may, lần này tuy kịch liệt nhưng lại không kéo dài lâu. Hắn sợ nàng bị lạnh, vội kéo váy nàng xuống trêu chọc: “Chút nữa về sẽ tiếp tục, nếu không sợ nàng nhũn chân không bơi về được.”

Nàng không dám nhìn hắn, xấu hổ đến mức hận không thể che mặt lại, hoan ái nơi hoang dã thế này thật sự nàng chưa từng nghĩ đến. Ngay cả trăng cũng trốn vào trong mây.

“Còn bơi về được không?” Hắn nắm tay nàng bước xuống bậc thang, mỉm cười hỏi.

Nàng ngượng ngùng không đáp, nhảy xuống nước bơi về bờ. Kính hồ không lớn, chẳng mấy chốc đã đến bờ.

Đinh Hương và Bội Lan đều đang chờ trên lan can gỗ bên hồ, vô cùng lo lắng.

Thấy Mộ Dung Tuyết bước lên, hai người vội kéo nàng lên, nóng lòng hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ? Sao lại ở dưới nước lâu vậy?”

“Nô tỳ lo chết được, mau thay y phục đi, đừng để bị lạnh.”

Dưới ánh đèn, sắc mặt Mộ Dung Tuyết đỏ bừng bừng, không hề có dấu hiệu bị lạnh, chỉ cảm thấy cả người rã rời, ngay cả tim cũng nhũn ra.

Đinh Hương, Bội Lan vội lấy nước nóng đến, đáng tiếc chỉ có một thùng nước.

Gia Luật Ngạn cởi y phục ướt, lộ ra thân thể khỏe mạnh cứng cáp, Mộ Dung Tuyết đỏ mặt xấu hổ nói: “Phu quân tắm trước đi.” Hắn kéo nàng lại, “Cùng tắm đi.” Không để nàng phân bua đã ôm nàng vào trong.

Hai người cùng bước vào khiến nửa thùng nước tràn ra ngoài chảy đầy mặt đất.

Y phục trên người Mộ Dung Tuyết chẳng mấy chốc đã bị hắn lột ra, vứt trên vũng nước dưới đất.

Hai người trần trụi đối diện nhau dưới ánh đèn sáng trưng thế này, thì cũng là lần đầu tiên. Vùng ngực tròn trịa áp vào ngực hắn, màu sắc ửng hồng thoắt ẩn thoắt hiện.

Vừa rồi Gia Luật Ngạn chưa tận hứng, lúc này trong thùng nước, thân hình mềm mại lại trong tay đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt, hắn dìu nàng ngồi trên người mình. Mộ Dung Tuyết chưa từng trải nghiệm tư thế này, vừa hoảng sợ vừa kích thích, hắn cắn lấy đỉnh núi tuyết của nàng, ngón tay vân vê nơi mềm mại, sau đó mấy lần xông vào nơi sâu thẳm, cuối cùng khiêu khích được nàng kêu lên thành tiếng.

Nàng liều mình nhẫn nhịn, nhưng thật sự quá kích thích và quá tiêu hồn, nên không thể nào khắc chế được mà rên rỉ. Gia Luật Ngạn thấy nàng phản ứng nhạy cảm như vậy lại càng mạnh mẽ hơn.

Cuối cùng khi hai người rời khỏi bồn, nước bên trong gần như đã không còn, mặt đất ướt đẫm một mảng, y phục của hai người vứt bừa trong vũng nước, cảnh tượng hỗn loạn này thật khiến người ta không thể nào nhìn thẳng.

Chút nữa Đinh Hương, Bội Lan vào thu dọn tàn cuộc, nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ thế nào đây?

Mộ Dung Tuyết cảm thấy mình thật sự không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Đến khi tỉnh lại mặt trời đã lên ba con sào, nàng nằm trên giường, nhớ lại chuyện tối qua vẫn không kìm được mà mặt đỏ tim đập. Càng khiến nàng vui sướng hơn là hắn sẽ đưa Bế Nguyệt đi, nhưng đưa đi đâu mới thích hợp đây? Nghĩ đến đây, nàng bỗng lại đồng tình với nữ nhân ở Trúc quán kia, thật ra nàng ta cũng rất đáng thương, vì xinh đẹp mà bị người ta coi là lễ vật.

Nàng quyết định tối nay chờ Gia Luật Ngạn về, thương lượng tìm cho nàng ta một chỗ tốt.

Đinh Hương thấy nàng hôm nay tinh thần phấn chấn, bất giác hiếu kỳ, “Tiểu thư có chuyện gì mà vui vậy?”

“Vương gia nói sẽ đưa Bế Nguyệt đi.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi.”

“Coi như Vương gia cũng còn chút lương tâm, có thê tử như tiểu thư, cho dù là tiên nữ trên trời cũng không nên nhìn lấy một lần.”

Mộ Dung Tuyết ôm Đinh Hương cảm thán: “Đinh Hương, nếu chàng có thể nghĩ như muội thì ta vui rồi.”

“Vốn là như vậy mà. Tiểu thư thập toàn thập mỹ, chỉ có giọng tạm thời chưa khỏi thôi.”

“Đúng rồi, thuốc của ta sắc xong chưa?”

“Xong rồi.” Đinh Hương bưng thuốc trị giọng đến.

Tuy đắng chát khó nuốt, nhưng Mộ Dung Tuyết vẫn một hơi uống cạn. Nàng rất muốn nhanh trị khỏi giọng, sau đó sinh con cho hắn.

Cả ngày Mộ Dung Tuyết sống trong hạnh phúc thỏa mãn, đến chiều, Tử Châu từ Ẩn Đào các về nói: “Phu nhân, Vương gia về rồi.”

Mộ Dung Tuyết vừa nghe liền bước ra khỏi Mai quán đi lên cầu đá.

Chờ chốc lát, Gia Luật Ngạn đang bước ra từ trong ánh trăng, thấy nàng đứng trên cầu, hắn khẽ ngẩn ra, bước đến nắm tay nàng nói: “Tối qua nàng bị lạnh rồi, đừng ở đây hứng gió nữa.”

Mộ Dung Tuyết nũng nịu: “Sợ chàng bị người ta giật mất.”

Từ “Giật” này khiến hắn cười phá lên. Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn cười lớn như vậy, bình thường chỉ là cười nhạt, trong ý cười có chút lạnh nhạt, nụ cười lúc này mới thật sự ấm áp.

Hai người đi xuống cầu đá, bước lên hành lang.

Ngôi đình nhỏ trong Kính hồ đập vào mắt, Mộ Dung Tuyết đỏ mặt quay đi.

Gia Luật Ngạn cười cười nhìn nàng, “Phong cảnh trong đình cũng được lắm, nhưng muỗi nhiều quá, vết cắn trên chân nàng lặn đi chưa?”

Mặt Mộ Dung Tuyết đỏ đến mức sắp nhỏ máu, nàng giận dỗi nói: “Phu quân.”

“Lần sau chèo thuyền ra đó xông hương đuổi muỗi, lót thảm trên bàn đá.”

Mộ Dung Tuyết cuống quít bịt miệng hắn, đỏ mặt giậm chân nói, “Đừng nói nữa mà.”

Gia Luật Ngạn lại cười phá lên.

Vào Mai quán, ăn cơm xong Mộ Dung Tuyết liền nói chuyện Bế Nguyệt.

Gia Luật Ngạn không ngờ Mộ Dung Tuyết lại thật lòng muốn tìm cho Bế Nguyệt một nơi chốn tốt, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Tặng cho Viên Thừa Liệt vậy.”

“Hắn có thê tử rồi sao?”

“Nữ nhân Nam Chiếu này không thể trở thành chính thê. Viên Thừa Liệt nay cũng là người đứng đầu các túc vệ, đương nhiên phải cưới một nữ nhân thân phận thích hợp.”

Mộ Dung Tuyết nghe vậy lại nghĩ đến mình. Trong lòng nam nhân, việc cưới hỏi đầu tiên phải nghĩ đến thân phận, cho dù nàng là nghĩa muội của Triệu thục phi cũng chỉ miễn cưỡng có thể làm một Trắc phi mà thôi.

Nữ nhân thế nào mới có thể trở thành Chính phi của hắn, lúc nào hắn sẽ cưới Chính phi đây? Nghĩ đến đây, nàng bất giác bĩu môi, tâm trạng tốt cả ngày đều bị phá hỏng hết.

Hắn cười cười vạch lên cái miệng nhỏ của nàng nói: “Ngày mai ta đưa nàng vào cung dự yến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.