Trầm Hương Uyển

Chương 34: Q.1 - Chương 34




Trần Uyển ngủ mơ, có những cảnh tượng trong ký ức, cô có thể ngửi thấy hơi ấm của mẹ trong nhà bếp, còn nhớ cả nơi cây ớt chỉ thiên trên bệ cửa đã kết trái; cũng có cảnh thật lạ lùng, cha mẹ đang ở trên thuyền, còn đứng bên bờ, nhìn cánh buồm mỗi lúc một trôi xa, cô liền nhảy xuống biển, gặp nước triều dâng, cô cứ bị đẩy vào bờ hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác… cô cứ thế sải cánh tay mệt mỏi bơi về phía trước trong vô vọng…

Trời còn chưa sáng, cô đã lên chuyến xe bus đầu tiên đi đến nghĩa trang.

Ngôi mộ đôi đó là do cha chọn khi mẹ cô mất, lúc đó dự tính ngôi mộ sẽ dành cho cha khi ngoài một trăm tuổi, nào ngờ chẳng được mấy năm thì đã phải dùng đến. Vị trí rất tốt, gần đỉnh đồi, hướng chính đông, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mặt trời mọc. Cô ngẩn ngơ nhìn vào màu đen trắng trên tấm ảnh, lần đầu tiên oán trách cha: Sao cha chỉ mua hai ngôi mộ? Vậy sau này con sẽ ở đâu? Có phải là lúc đi rồi cha mẹ không cần con nữa không? Có kẻ bắt nạt con, cha mẹ cũng không thèm quan tâm, phải không?

Đống tro bụi bị cơn gió thổi thốc lên, bay vào mắt, cô càng dụi càng đau, lòng bàn tay ướt đẫm. Cô tủi thân ôm mặt khóc nức nở, những đau khổ từ trong lồng ngực như bật ra.

Lúc xuống núi, đôi mắt cô đã sưng đỏ. Khóc rồi, hét rồi, trút hết ra rồi, còn thế nào nữa đây? Không thể đảo ngược, không thể thay đổi, xuống núi rồi thì cô vẫn chỉ một mình, chỉ một mình cô đối diện với sự thực.

Lúc đi qua thành phố, cô xuống xe tìm đến một hiệu thuốc. Gương mặt đỏ bừng, hỏi có thuốc giải quyết sau khi “xong việc” không? Nhân viên bán hàng nhìn cô vẻ khó hiểu, cô ngập ngừng hỏi lại: “Thuốc tránh thai sau khi làm chuyện đó?”. Cô ậm ờ nói ra mấy từ ấy, tránh né nụ cười đầy ẩn ý của đối phương.

Cô mua một chai nước ở cửa hàng bên cạnh để uống thuốc, ngồi vào băng ghế dài trước quán, hoang mang nhìn dòng người và xe cộ đang qua lại như con thoi, trước mắt cô là sự phát triển của một thành phố phồn hoa, chỉ có lòng cô là cô đơn và buồn đau.

Về ký túc, nghe nói có người đến tìm, cô ậm ừ một tiếng rồi thu dọn đồ đạc trên chỗ nằm. Hà Tâm Mi kéo cô ra hành lang, nhìn ngó xung quanh không có người mới thì thầm: “Cái người tối qua lại đến mang một đống đồ tới. Còn hỏi là đồ điểm tâm tối qua mang tới cậu có ăn không. Tớ không dám nói với người ta là tớ giải quyết hết rồi. Sau đó còn hỏi sao điện thoại của cậu không bật. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh ta đang theo đuổi cậu à? Anh ta là bạn của lão Tống, có cần tớ đi hỏi lão Tống xem nhân phẩm của anh ta ra sao không?”.

Nhân phẩm? Trái tim Trần Uyển như ức chế, nghe đến hai từ châm biếm này dường như chỉ muốn cười thật lớn.

“Không cần để ý đến anh ta là được. Tớ về nhà, cậu và thầy Tống có quan hệ tốt, giúp tớ xin nghỉ phép một ngày nữa được không?”

“Hai ngày nay cậu không bình thường, trốn học hai ngày làm sao mà nói được? Còn nữa, tớ và lão Tống chả có quan hệ gì cả”, Hà Tâm Mi lẩm bẩm đằng sau, “Ai thèm có quan hệ với cái con người thối tha đó! Cái tên bạn hắn chắc cũng chẳng tốt đẹp gì, nói không chừng cũng là một tên đồi bại”.

Trong lòng Trần Uyển cũng lên tiếng đồng tình.

Con đường phía tây của hẻm Chu Tước đã bị phá hơn nửa, chỉ còn hơn chục mái nhà lẻ loi trơ trọi giữa đống đổ nát. Thời hạn cuối cùng để di dời là mùng Một tháng Năm, vẫn còn hai ngày nữa, nơi đây đậu đầy xe ủi, máy xúc, trong tiếng gầm vang của máy móc tất cả sẽ trở thành cát bụi.

Mợ đang ngồi đập ruồi trong tiệm vắng vẻ, “Có tiền không đi cải tạo dòng Thanh Thủy, mới độ xuân được chưa bao nhiêu ngày mà ruồi bu từng đám như châu chấu”, bốp một tiếng, lại một con ruồi nữa tử nạn, “Cái không khí ô uế ở đầu bên đó khiến cho chẳng người nào đến bên đây ăn. Nửa tháng nay làm ăn chẳng ra sao”. Nhìn Trần Uyển đang cúi đầu im lặng lau quầy, mợ quở: “Con bé này sao lại gầy thế? Đồ ăn trong trường không ngon thì cũng phải ăn cho no. Đi vào trong bảo cậu nấu cho tô mì, đừng lo chuyện ở đây, có lau thì cũng vậy thôi, lát nữa bụi lại dày lên ngay ý mà”.

“Mợ, con không đói. Đợi Tiểu Vũ về rồi cùng ăn.”

“Tiểu Vũ năm nay bắt đầu hiểu chuyện, về nhà là đi thẳng vào phòng học, đến đêm mới tắt đèn”, mợ híp mắt cười.

“Vậy thì tốt rồi. Bây giờ cực khổ sau này làm việc gì cũng biết giá trị của nó.”

Mợ nhìn cô thở dài, ngồi xuống nói: “Để con học ở Đại học Đông Bắc là thiệt thòi cho con rồi. Tiểu Vũ, mợ chẳng còn kỳ vọng gì lớn, chỉ cần nó thi đậu vào Đại học Đông Bắc là được. Tiếp tục chịu đựng thêm vài năm, lúc chị em con ra trường đi làm rồi thì cậu mợ không cần lăn lộn nữa”.

“Mợ, đừng nói đến chuyện thiệt thòi hay không thiệt thòi, con cũng chẳng cảm thấy Đại học Đông Bắc có gì là không tốt. Tiểu Vũ mà có thể thi đậu vào một trường tốt hơn thì cứ để nó học, con trai học ở một trường danh tiếng thì sau này kiếm việc sẽ dễ dàng.” Tay Trần Uyển đang lau bình rượu dừng lại, đáng lý ra cô nên đi lấy tiền gia sư, ở chỗ Tưởng Tiểu Vi vẫn còn nửa tháng lương cô chưa lấy, đó là đồng tiền cực khổ của cô, nhưng đi tìm người phụ nữ đó…

“Mấy ngày trước mợ có nói với cậu con chuyện định bán cái nhà này, như vậy thì sẽ giải quyết được học phí của Tiểu Vũ và con. Cùng lắm thì sau này thuê phòng ở.”

“Vậy tiệm này thì sao?”

“Cậu và con nói giống hệt nhau, mợ nói cậu con có tay nghề rồi thì có thể đi quán khác làm đầu bếp, mợ cũng có thể đi làm thuê. Ông ấy buồn bã chẳng nói gì, mãi sau mới nói không nỡ phá bỏ cái tiệm này.”

“Thuê phòng bên ngoài giá cũng chẳng rẻ đâu mợ. Hơn nữa nơi này chuẩn bị bị di dời, ai mà mua nhà của mình?”

“Mấy nhà ở đằng sau đều bán sạch rồi, giá cả so với tiền bồi thường di dời cao hơn nhiều. Mợ đã đi nghe ngóng cả rồi.”

“Lại bàn tán chuyện bán nhà. Nhà họ Củng sống ở đây trăm năm rồi, nói bán là bán à?”, cậu vén rèm bước ra, đặt cái tô lên quầy: “Ăn cái này đi, món óc heo đã đun cách thủy khá lâu rồi đấy”.

“Cậu, để đó cho Tiểu Vũ đi.”

“Phần của nó ở trong bếp”, nói rồi cậu quay sang mợ, “Chuyện chỗ này có bị di dời hay không vẫn chưa xác định, có sức thì đi lo công việc trong nhà bếp cho xong đi”.

“Nó di dời đến nơi rồi lại còn bảo chưa chính xác à? Người nên bớt lo chuyện bao đồng đi là ông, đừng có suốt ngày tụ họp với đám người ở đường phía tây rồi lại bị người ta xúi giục làm loạn lên. Súng bắn ngay bên tai mà không biết à? Đến lúc ấy lại vắt chân lên cổ mà chạy.”

“Bà…”

Thấy có vẻ cậu mợ lại chuẩn bị cãi nhau, Trần Uyển liền đổi chủ đề, hỏi: “Chẳng phải nói chuẩn bị di dời rồi sao? Sao lại còn có người dám mua nhà ở đây?”.

“Ai mà biết. Nói không chừng lại có kẻ giật dây, mua rồi sau này tìm cách nâng giá bồi thường cao hơn.”

“Không cần nói nữa, chưa di dời đến viên gạch nhà mình thì nhất quyết không bán. Việc kinh doanh không thuận lợi thì vẫn là tiệm làm ăn của nhà mình.”

Bán cơm buổi tối cũng chỉ có lác đác mười mấy khách, làm tiệm cơm không sợ kiếm ít tiền mà chỉ sợ ít khách. Đồ ăn tươi để qua đêm thì coi như hỏng một nửa, đó đều là tiền cả. Cậu chỉ tay về con đường phía tây đang khởi công, tương lai sau này cũng có chuyển biến tốt, dẫu sao thì công nhân cũng phải tìm một nơi để ăn uống.

Thấy đêm đã khuya, khách tới lui thưa thớt, Trần Uyển đứng ở cửa tắt bớt một nửa đèn trong quán. Tiết kiệm đã thành thói quen, tích cóp từng chút một. Lúc đèn tắt, nhìn thấy bóng người trước cửa, cô hoảng hốt, nổi hết cả da gà, đứng nguyên ở đó, gần như lạc mất giọng: “Anh còn dám tới đây sao? Cút!”.

“Anh tìm em cả ngày, nói chuyện đàng hoàng được không? Nhà em mở cửa làm ăn mà dám đuổi khách thế à?”, anh định nhấc chân bước vào.

Trần Uyển ngoái đầu, nhìn tiệm ăn vắng khách, lòng lo lắng tột cùng, cầu cho cậu mợ đừng xuất hiện ở đây lúc này, cô chắn trước cửa nói với anh: “Anh đi đi, đừng có bước vào nhà tôi”.

“Anh đói cả ngày nay rồi, tìm quán ăn cũng có lỗi sao?”, anh cười đắc ý.

“Nếu anh không sợ cậu tôi đánh què hai chân thì cứ bước vào.”

Tần Hạo chăm chú nhìn vẻ mặt cố tỏ ra dọa nạt của cô, nụ cười không sợ hãi hiện nơi khóe miệng, một lúc sau nói: “Anh không tin là em sẽ nói với cậu, em nhắc anh mới nhớ, chi bằng nhân cơ hội này nói cho rõ cũng hay”.

“Cúttttttttttt….!”

“Được, không cho anh vào, anh sẽ đứng ở đầu đường đợi em. Nửa tiếng sau em không tới, anh sẽ vào xin cậu em bát cơm”, anh ngước mắt nhìn vào tấm rèm cửa, bỗng nghiêm mặt nói: “Cậu em ra kìa”.

Trần Uyển thót tim, quay đầu nhìn lại, tấm rèm cửa vẫn nằm im bất động, làm gì có cậu? Chỉ nghe thấy tiếng cười đắc ý của anh.

“Đồ vô lại!”

“Anh cút đây. Ở đầu đường đợi em.”

“Đồ vô lại!”, cô nhìn theo bóng anh mà mắng nhiếc.

“Cái này nên coi là cái gì? Trả tiền chơi gái? Tiền bịt miệng? Tiền bồi thường?”, Trần Uyển cười nhạt, vẫn giữ khoảng cách một mét, nhìn hai túi trên tay anh.

Tần Hạo nhìn đồng hồ, mới hai mươi phút. Cô gái cứng đầu này cũng to gan thật. Tâm trạng anh rất tốt, không để ý đến ngữ khí của cô, nói: “Chỉ là một chút thuốc cho em bồi bổ sức khỏe. Còn có cái điện thoại, cô gái ngực khủng nói cái điện thoại của em đã bị tan tành rồi. Cầm đi”, thấy cô đứng yên, anh nói tiếp: “Không có điện thoại sao được? Có việc gì thì chẳng biết tìm ai”.

“Tôi có thể có chuyện gì chứ? Tôi còn có thể có chuyện gì chứ?”, nghĩ lại cảnh đó, tâm trạng cô lại kích động, giọng rít lên mang chút run rẩy, đầy thù hận, “Trên đời này…”, cô nói không ra lời.

Cô mím chặt môi, lồng ngực phập phồng, nước mắt trào ra, nếu không phải vì tính ngang bướng thì cô sớm đã òa khóc ở ngay đầu đường. Lòng Tần Hạo khó chịu như bị kim châm, thu lại nụ cười, nói nhỏ: “Là anh không phải với em, hôm qua anh như bị điên nên làm chuyện hồ đồ, hay là em chém cho anh một nhát dao, nhé?”, vừa nói vừa định đưa tay ôm cô vào lòng.

Cô giật mình lùi mấy bước, ngẩng mặt nhìn trời, một lúc sau mới kìm được những giọt nước mắt đang chực trào, nói trong uất hận: “Rốt cuộc anh muốn gì, cứ nói hết ra đi! Thứ muốn chiếm thì anh cũng đã chiếm được rồi, còn muốn thế nào nữa? Anh cho rằng tôi không dám tố cáo anh à? Còn muốn làm mưa làm gió gì nữa? Đừng nghĩ rằng anh lấy Phương Tồn Chính ra đe dọa là tôi sợ? Anh ta vào tôi chẳng có quan hệ gì cả! Anh ta có chết thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi!”.

Tần Hạo lùi lại phía sau, dựa vào cửa xe, chăm chú nhìn Trần Uyển, mãi sau mới nói như có tâm tư gì đó: “Nếu em coi như mọi thứ không liên quan đến mình, thì đó đâu phải là em. Nếu không lo lắng cho hắn thì hôm qua lúc về, em đã đi báo cảnh sát rồi. Em tự hỏi mình xem, thật sự là không lo sợ? Em không sợ hắn sẽ vào tù như anh trai sao? Hai anh em họ Phương làm loạn ở Tế Thành bao nhiêu năm nay, có bao nhiêu kẻ thù? Anh trai Phương Tồn Chính ở trong tù không bị đày đọa là bởi vì ở ngoài có hắn che chở, nếu như cả hắn cũng vào tù… thì kẻ thù cả trong lẫn ngoài sẽ hợp lại cho anh em họ Phương lãnh đủ”.

Cô không để ý là mình đang ở trên đường, bổ nhào tới đánh anh. Anh vội nắm lấy cánh tay cô, rồi vòng tay ôm chặt cô vào lòng như một cái kén bao lấy con nhộng khiến cô thể cử động được. Oxy trong phổi dường như bị anh rút sạch, cô gắng hít thở, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy những sợi râu lún phún trên cằm anh. “Không muốn nhìn hắn vào tù thì hãy nghĩ cách làm anh vui.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.