Trầm Hương Uyển

Chương 46: Q.2 - Chương 46




Tần Hạo quay trở lại, càu nhàu: “Mua lon coca không đủ, hai đồng mà em cũng lấy ra sao? Có phải cố ý muốn giễu cợt anh không?”. Cô cười khúc khích.

Tần Hạo thấy ý cười hiện rõ trên khóe miệng cô, nhất thời có chút luống cuống. Anh vui vì đã làm cô cười, nhưng cũng vì đánh mất hình tượng mà cảm thấy buồn bã, nhớ tới nét mặt cô khó khăn nén cười, anh lại bực đến nỗi thấy răng ngứa ngứa, lòng thầm nghĩ phải cắn vào đâu đó một cái, ánh mắt dịch chuyển từ hai gò má ửng hồng xuống cặp đùi thon dài, mỗi centimet đều như mang theo màu sắc của mật ngọt, mỗi centimet đều vô cùng tuyệt vời, trong chốc lát anh hồn bay phách lạc, hoàn toàn quên rằng mình đang đứng giữa chốn đông người.

Trần Uyển bị anh nhìn đến mức toàn thân nóng bừng, ậm ừ, rồi tiếp tục đi phát tờ rơi, quay lưng về phía anh nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đang xuyên qua ánh hoàng hôn.

Anh lấy nước đưa cho cô, “Uống nhiều nước chút, trời nóng thế này đừng để trúng nắng đó”. Cảm giác hai người cùng uống chung bình nước thật quá suồng sã, Trần Uyển chần chừ, sau đó đón lấy rồi nhấp hai ngụm.

Thấy anh cầm lại rồi ngửa cổ tu một hơi hết hơn nửa bình, vành tai Trần Uyển nóng bừng, chột dạ nhìn trước nhìn sau rồi hỏi: “Anh vẫn chưa đi lấy xe sao?”.

“Sẽ có người mang đến”, Tần Hạo nhìn đồng hồ nói: “Nói là mười lăm phút, đội cảnh sát giao thông thì dựa vào khoản phạt xe mà kiếm thêm thu nhập, không biết tên nào mới tới không có mắt, dám đụng vào con báo của anh thì hắn gặp vận xui rồi”. Dáng vẻ kiêu căng ngông cuồng như đã ăn vào tận xương tủy, giọng nói ngạo mạn thể hiện rõ bản tính. Con người này hết thuốc chữa rồi. Trần Uyển thở dài, dần khép lại nụ cười, mím môi im lặng đi đến đầu đường định phát cho hết số còn lại.

Tần Hạo không chú ý đến sự chuyển biến trong nét mặt của cô, đuổi theo hỏi: “Còn chưa phát xong à? Phát xong mình tìm chỗ nào đó ăn cơm. Bữa sáng anh chưa ăn, buổi trưa vội quá cũng chưa kịp ăn”.

“Tôi có hẹn đi ăn với Hà Tâm Mi, chắc giờ cậu ấy cũng xong việc rồi. Anh đi hẹn người khác được không?”

“Trong túi em có mấy đồng tiền lẻ, có thể mời được ai? Hà Tâm Mi là cô nàng ngực khủng phải không? Gọi cô ấy cùng đi, cô ấy giúp anh chuyển đồ mấy lần, anh cũng muốn chân thành cảm ơn cô ấy, hôm nay anh mời.”

Vo tròn tờ rơi cuối cùng trong tay, Trần Uyển lắc đầu, “Bạn học tôi không quen anh, chi bằng anh tự đi ăn đi, mai mình nói tiếp nhé?”.

Anh nhìn cô một lúc rồi chau mày, “Ăn xong đồ chay thì đuổi hòa thượng đi sao? Dù sao anh cũng cùng em đội nắng cả buổi chiều, phải không? Em sợ bạn học nhìn thấy anh à? Anh không đáng ư, không thể lộ diện à?”.

Trần Uyển nghe xong nghiêm mặt lại, ném tờ giấy đã được vo trong trong tay vào sọt rác, quay đầu nói: “Không phải anh không đáng, mà là quan hệ của chúng ta quá...” nhơ nhớp. “Anh cảm thấy có thể để mọi người bắt gặp? Đối với anh mà nói thì chẳng sao cả, nhưng làm sao tôi đối diện được với những lời ong tiếng ve?”

“Chúng ta làm sao? Chúng ta là...”, câu nói ngưng bặt, ngay cả anh cũng không tìm được từ nào thích hợp. Đắn đo hồi lâu mới ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Đến mức độ này còn phải hỏi mối quan hệ của chúng ta là gì”. Anh nhận thấy bầu không khí lúc này đã có khác biệt, trong chớp mắt sự hòa hợp và nhẹ nhàng khó có được lại tan biến. Anh cười nhạt, nhìn thẳng vào cô, đứng đối diện cô bây giờ là một cơ thể cứng đờ với hơi thở nặng nề, anh nắm chặt tay cô, nói: “Mối quan hệ của chúng ta...”.

“Xe của anh đến rồi kìa”, cô hất cằm, cắt ngang lời anh.

Nhìn theo ánh mắt cô, quả nhiên đúng vậy. Chết tiệt, đến không đúng lúc gì cả! “Em đợi chút, anh quay lại ngay. Em đừng suy nghĩ lung tung, quay lại chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.”

Trần Uyển lạnh lùng nhìn Tần Hạo và người đưa xe tới nói nói cười cười với nhau, chiếc xe của anh đã nằm lại vị trí cũ với tư thế vô cùng thị uy. Cô nghiêng đầu cười tự giễu, anh ta giúp mày phát tờ rơi mà khiến mày vui như vậy sao? Hãy suy nghĩ về việc anh ta từng làm với mày đi Trần Uyển. Mày đối với anh ta, nói là hận thù sâu như biển cũng không ngoa, chỉ có hút máu ăn thịt mới có thể xóa tan đi nỗi hận trong lòng. Mày bị sao vậy? Vì anh ta bố thí cho mày sự dịu dàng rẻ mạt hay sao? Một lần anh ta hứng chí giúp đỡ mày mà mày phản bội lại chính mình sao?

Cô chầm chậm gỡ dải băng trước ngực xuống, gấp lại cho vào túi xách, ngẩn người nhìn không biết nói câu gì, sau đó cô mỉm cười, quay người bỏ đi.

Đứng trước gian hàng, nghe Hà Tâm Mi và anh chàng đẹp trai bán đồ ăn cay tán chuyện, cô không nói gì, trong lòng thấp thỏm.

“Trần Uyển, ăn mực nướng không?” Hà Tâm Mi lưỡng lự nhìn vào gian hàng kế bên, không ngăn được sự cám dỗ.

“Cậu không sợ bốc hỏa thì được.”

“Bốc hỏa thì ăn Ngưu hoàng[1] giải độc.” Hà Tâm Mi giơ tay sang quầy hàng bên cạnh, “Hai mực, thêm nấm kim châm”.

[1] Ngưu hoàng có nhiều tên gọi như Tây hoàng, Tô hoàng, Sửu bả..., có tác dụng thanh nhiệt giải độc, chủ trị các chứng: họng sưng đau, mồm lưỡi lở, sốt cao mê man, co giật, động kinh, trúng phong hôn mê.

“Ba xiên mực, mỗi cái thêm nhiều hơn chút, tính cả thể”, từ đằng sau có người nói.

Trần Uyển lập tức cứng đờ người, nghe là biết ai rồi, ánh mắt trừng trừng nhìn vào hơi nóng bốc lên trong nồi, cô thầm mong Hà Tâm Mi tạm thời trở nên ngây ngô. Nào ngờ Hà Tâm Mi đã reo lên: “Thật ga lăng! Tính cả thể, anh trả tiền phải không?”.

“Cô dựa tường mà đi đi. Cô mập, lần nào gặp cũng thấy cô ăn cái gì đó, miệng cô thật bận rộn nhỉ?”

“Xí, không mời thì không được ngồi ở đây, làm phiền anh đi ra chỗ khác.”

“Tôi mời, tôi mời, cô đừng phun nước bọt lên người tôi là được.”

Trần Uyển lấy tay lau mồ hôi rịn trên trán, Hà Tâm Mi là điển hình cho kiểu người gặp ai cũng có thể tán gẫu vài câu. Nhưng cô ấy mới giúp Tần Hạo chuyển đồ mấy lần mà đã thân quen thế này sao? Hết nói nổi rồi.

Đón lấy cái đĩa từ người bán hàng, tránh cái nhìn như thiêu đốt của anh, cô ngồi xuống cạnh Hà Tâm Mi, làm ra vẻ thản nhiên hỏi: “Trời nóng mà ăn đồ này cậu không sợ mụn à?”. Hà Tâm Mi thúc thúc vào khuỷu tay cô, cô ngước mắt lên, rõ ràng là một gương mặt cực kỳ thích thú.

Thấy Trần Uyển thờ ơ cầm đũa lên, không hề đếm xỉa đến sự tò mò của mình, Hà Tâm Mi nhìn hai người dò xét, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ Tần Hạo. “Anh chàng ga lăng, sao anh lại có mặt ở đây? Đồ ăn này anh có quen không?”

Tần Hạo khẽ liếc qua Trần Uyển, ánh mắt chạm nhau, cô lập tức né tránh. Vì thế những lời chuẩn bị nói ra đành nuốt lại, chuyển chủ đề khác: “Cũng được. Có uống coca không? Tôi đi mua”.

“Không cần, không cần”, bầu không khí rất kỳ quái, Hà Tâm Mi rõ ràng cảm thấy có điều gì đó ẩn giấu, đâu thể dễ dàng để anh đi như thế, “Ở đây có nước ngọt. Ông chủ, ba ly nước ngọt. Nói thật nhé, tôi tưởng mấy lần anh gửi đồ mà không có kết quả nên đã biến rồi, thì ra vẫn còn bám theo?”.

“Ngày nào đến cũng đúng lúc ăn cơm phải không? Dù sao cũng phải cảm ơn cô mấy lần giúp tôi chuyển đồ chứ gì?” Tần Hạo liếc qua Trần Uyển.

“Không quen. Không cần”, Trần Uyển nói vẻ khó chịu.

Màn đêm bắt đầu buông, ba người ở một ngõ nhỏ của đường Thượng Hải, đầu ngõ có troe một chiếc đèn lồng với ánh sáng mờ ảo. Trên chiếc bàn gấp đơn sơ là vài món đơn giản, ngồi trên ghế nhỏ, trời không có gió, oi bức, dường như có thể nghe thấy tiếng mồ hôi nhỏ giọt chảy trên cằm, rơi xuống cổ áo.

Khuôn ngực Tần Hạo phập phồng thở, mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng thành vô số dòng. Lúc này anh không còn bận tâm có bạn cô ở đó, dừng đũa, vẻ giận hờn nhìn cô chằm chằm, nói nhỏ: “Anh nói sai điều gì? Nói em đợi anh, mà ngay cả tiếng chào cũng không có, quay lại thì đã chẳng thấy em đâu. Anh đi tìm cả nửa con đường, chẳng phải màu váy của các em nổi bật thì chắc đến giờ anh đã đi đến cuối đường Thượng Hải rồi. Lúc nào cũng vậy, có gì không hài lòng em cứ nói thẳng ra, được không? Là anh sai thì anh sửa, trong lòng em buồn bực mà anh không hiểu nổi, chẳng phải em đang cố ý làm khó anh sao?”.

Trần Uyển quấy nát đậu phụ trong đĩa, không cần ngước đầu lên nhìn cũng có thể tưởng tượng được lúc này Hà Tâm Mi đang há hốc mồm. “Hà Tâm Mi, mực của cậu có ăn nữa không? Không ăn thì để tớ giúp.”

“À, à, tớ ăn. Hai người từ từ nói chuyện, tớ từ từ ăn.” Hà Tâm Mi ngậm miệng lại, cúi đầu nhưng vẫn không nén nổi tò mò, ngước lên lén nhìn nét mặt ủ rũ của Tần Hạo.

Anh tự nhận hôm nay biểu hiện của mình là đúng, nhưng cô vẫn rất khó gần, chỉ chúi đầu vào cái đĩa trên bàn, không hề để tâm tới những lời anh nói. Chiều nay, tâm trạng và cái áo lúc ướt lúc khô vì mồ hôi mà anh đang mặc thật độc nhất vô nhị, nụ cười khẽ dưới ánh tịch dương, bộ dạng chau mày khi xâm xẩm tối, không gì là không chi phối cảm xúc của anh.

Nhưng tất cả đều biến thành tiếng thở dài bất lực.

Mắt dõi theo Hà Tâm Mi đi vào cổng trường và dần dần mất hút, Trần Uyển muốn nháy mắt ra hiệu lúc Hà Tâm Mi sắp xuống xe nhưng không được, đành thở dài.

“Lên ngồi phía trước.”

Cô quay sang, không ngờ lại gặp ngay ánh mắt anh qua gương chiếu hậu.

Anh đợi cô ngồi đâu vào đó, ánh mắt phức tạp nhìn cô chằm chằm, đến lúc cô không chịu nổi nữa anh mới quay đầu xe.

Đến đầu hẻm, Trần Uyển định nói tạm biệt, nhưng anh đã mở lời trước, giọng có chút hờn tủi và chân thành như đứa trẻ. “Hồi chiều nói không rõ mối quan hệ của chúng ta. Anh nghĩ kĩ rồi, bản thân anh cũng không hình dung được. Bằng này tuổi rồi mà anh chưa từng trải qua cảm giác này, nhìn em cười anh cũng muốn cười, thấy em không vui lòng anh cũng khó chịu. Em ở bên cạnh, dù không nói lời nào nhưng anh cũng thấy vui như trúng số độc đắc. Em không ở bên, hoặc là những lúc em nhìn anh bằng ánh mắt căm ghét, anh cảm thấy trái tim mình như bị đâm mấy trăm lỗ, bị những cơn gió lạnh phương Bắc thổi vào, chà xát. Cảm giác này là gì? Anh cũng muốn hiểu rõ”.

Trần Uyển vẻ mặt vẫn thản nhiên, không nói, nhưng cảm giác trong lòng lại hoàn toàn khác. Lần đầu tiên được một người thổ lộ những lời lãng mạn thế này, không thể không rung động. Đáng tiếc, đáng tiếc lại là những lời từ miệng anh thốt ra. Cô hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân không được mù quáng bởi những lời đường mật, đây cũng chỉ là một thủ đoạn của anh mà thôi.

Ánh mắt anh rất chân thành, rõ ràng...

Nhưng cô sợ, giống như chiều nay cô cười với anh trong vô thức, hoàn toàn quên đi nỗi đau đớn và hận thù, sau đó... có một ngày sẽ từ bỏ tất cả mà tan chảy trong vòng tay anh.

Sa ngã không đáng sợ, tình nguyện sa ngã mới là điều thật sự khủng khiếp.

“Sau này không phải nói những lời như vậy nữa, tôi không chịu nổi, để người khác nghe thấy cũng khó giải thích”, cô coi như không nhìn thấy nét mặt bỗng chốc sầm xuống của anh, tiếp tục nói: “Giữa chúng ta chỉ là mối quan hệ trao đổi đơn giản. Tối nay bỏ mặc anh mà đi trước là tôi không phải, sau này tôi sẽ tuân thủ bổn phận. Tốt nhất là anh có thể rộng lượng, sớm buông tha cho tôi”.

Anh im lặng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm về phía trước.

“Tôi về đây”, cô nói nhỏ. Cô rất muốn về nhà tắm táp, thay quần áo nằm vào chiếc tổ nhỏ an toàn của mình.

“Đợi đã.” Anh bỏ bộ mặt u ám, trở lại bình thường. Anh đưa tay ra phía sau với lấy chiếc túi màu tím, mở ra, trong cái hộp màu xám nhạt lại là một hộp khác bọc da màu tím, mở ra là chiếc hộp đen, trên mặt chạm trổ bốn bông hoa tuyết ghép lại tạo thành hình chữ thập. “Em cầm lấy.” Anh đặt chiếc hộp đen lên hai đầu gối cô.

Cô thở dài, bản thân vừa nói phải tuân thủ bổn phận, vậy thì lúc này nên mở cái hộp ra rồi làm ra vẻ ngạc nhiên, hay là trả lại cho anh?

“Trong cái bọc màu đen là sách hướng dẫn và giấy xác nhận mặt hàng, nhớ giữ lấy.” Không đợi cô phản ứng, anh đưa tay mở hộp ra. “Anh ước đoán cổ tay em nên đã cắt đi hai nấc, em thử xem. Biết em không thích đồ sặc sỡ quá nên đã chọn cái đơn giản nhất. Giống hệt cái trên tay anh này. Thích không?”

Nói không thích thì quá kiêu kỳ. Cô lại thở dài, trên đời này chẳng có người phụ nữ nào không thích quà tặng, nhưng cô không có tư cách, cũng như vậy, anh càng không có tư cách. Rời mắt khỏi cái vật óng ánh kim cương, ngước lên nhìn anh, những lời vừa rồi cô nói dường như chẳng có sức ảnh hưởng gì tới anh, ánh mắt tha thiết như vô cùng mong muốn cô chấp nhận.

“Tôi có đồng hồ rồi.” Cô chạm vào cổ tay nơi có chiếc đồng hồ cũ, càng nhìn càng thích, phối với áo trắng rất hợp, Hà Tâm Mi cũng từng khen mấy lần.

“Đồng hồ của em anh thấy mấy lần rồi, là loại cổ của mười mấy năm trước, không phải hàng hiệu, không đáng giá.”

Mắt cô bỗng buồn, ngón tay vân vê những vết xước ở dây đeo, giống như đang vỗ về vết thương trong lòng, nhỏ giọng nói: “Rất nhiều năm rồi, là món quà mẹ tôi phải dành dụm tiền rất lâu mới mua được để tặng cha tôi nhân kỷ niệm một năm ngày cưới. Ngày cha qua đời, cha còn đeo nó, cứ tưởng nó rơi vỡ không dùng được nữa, nhưng không ngờ sửa lại, thay mặt, đồng hồ vẫn chạy tốt. Người không còn, đồng hồ thì vẫn đây”. Lúc nói, khóe mắt cô cay sè, miệng cười khẽ. “Anh thấy đấy, anh căn bản là không hiểu tôi, đúng không? Chúng ta quá khác biệt, nói thích hay không thích thì rất vô nghĩa.”

Hoặc là hai người đã quá quen thân, hoặc là nỗi buồn của cô đã chạm đến trái tim anh, lúc cô nói câu đầu tiên anh đã hiểu mình vô ý phạm thêm một sai lầm nữa. Lắng nghe cô nói, anh lắp bắp hồi lâu, như không tìm được giọng nói của mình.

“Cái này, để ở chỗ anh”, cô bọc lại, “Tôi không dùng được”.

Anh gượng cười, “Anh lại nói sai rồi phải không? Trong lòng chắc em đang chửi rủa anh lại lấy tiền mua chuộc em, đang mắng anh dùng mấy đồng tiền mà có thể tùy tiện ức hiếp người khác, phải không?”

Cô im lặng.

Anh cũng im lặng, rất lâu sau mới chầm chậm nói: “Anh xin lỗi”. Chợt nhớ ra rằng mình luôn làm tổn thương cô rồi lại nói lời xin lỗi, nhất thời cảm thấy vô cùng chán nản. “Anh xin lỗi. Anh không có ý gì khác, tặng quà cho em không phải là muốn mua chuộc em, em và những cô gái khác không giống nhau, anh biết những thứ này không mua nổi trái tim và sự tha thứ của em. Nhưng anh không biết có thể dùng cách gì để làm em vui, nên chỉ có thế này.”

“Không có gì phải xin lỗi, anh đâu hiểu rõ hoàn cảnh gia đình tôi. Chỉ là đừng nói cái gì mà thích hay không thích, không cần thiết.” Cô tháo dây an toàn ra, “Tôi đi đây”.

Ánh mắt anh dõi theo bóng dáng cô, cô vội vã đi vào con hẻm, lúc này mới thở hắt ra một tiếng, như thể cuối cùng đã trút bỏ được thứ gì đó.

Lúc điện thoại đổ chuông, cô chợt giật mình.

“Hôm nay, hôm nay anh về gấp...” Anh ngập ngừng trong điện thoại, dường như không biết là có nên nói tiếp hay không, sau đó nghe thấy tiếng cười tự giễu của chính mình, tiếng cười có chút cô đơn. “Hôm nay là sinh nhật anh, bữa tối, món ăn rất ngon, còn nữa, chiều nay rất vui. Em cười rất đẹp, đẹp hơn những ngày thường rất nhiều. Anh chẳng có mong muốn gì nhiều, chỉ mong có thể khiến em cười như thế, chỉ mong một ngày nào đó em sẽ quên đi những lỗi lầm anh gây ra cho em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.