Sắc mặt ông Củng Tự Cường tái nhợt, trên tay cầm cái kẹp than, âm thanh gõ
lên cửa kính nhịp đều một cách lạ thường. Tần Hạo quay sang nhìn Trần Uyển một
lần nữa, hoảng hốt mở cửa xe.
Anh xuống xe, Trần Uyển cũng bước xuống, nghe tiếng Trần Uyển ở phía sau
gọi cậu, mắt đã thấy cánh tay cậu giơ lên, anh nhắm tịt mắt như thể cam chịu số
phận. Lúc nhắm mắt lại, ánh sáng như vụt qua, cái kẹp than bay một vòng rồi rơi
xuống. Lúc này Tần Hạo mới phát hiện, cậu Trần Uyển chỉ ném cái kẹp than vào
đống than tổ ong.
Những lỗ chân lông trên cơ thể anh dựng đứng vì sợ hãi dần dần trở lại bình
thường, nghe cậu Trần Uyển hứ một tiếng bằng giọng mũi, nói: “Lên ăn cơm”, Tần
Hạo lập tức chuyển sợ hãi thành vui mừng, đang định đi lên thì bị Trần Uyển kéo
sang một bên. “Anh về trước, em với cậu nói chuyện trước đã, hôm khác…”
“Bảo nó cùng lên”, ông Củng Tự Cường đứng trên cầu thang quay người nói
xong rồi bước lên trên.
“Vậy anh lên hay không lên?”, anh hỏi.
Cô cắn môi, đưa Đậu Đinh cho anh, “Anh bế Đậu Đinh, cậu sẽ không làm gì anh
đâu.”
Đậu Đinh nắm tay để ngang miệng, lúc đổi người bế, thằng bé cũng chỉ nhai
nhai. Lúc này Tần Hạo mới tạm yên tâm, bước theo cô lên. Khi đứng trước cửa nhà
cô, cô ngập ngừng hỏi: “Có căng thẳng không? Chưa chuẩn bị tâm lý thì anh cứ về
trước, em sẽ giải thích với cậu.”
“Căng thẳng! Rất căng thẳng!” Anh ôm Đậu Đinh, lòng bàn tay ướt đẫm, lời
nói cũng rời rạc. “Rất căng thẳng. Cảm giác như mò mẫm đi trong bóng tối rất
lâu, cuối cùng gặp phải vị Boss quyền lực nhất, máu cứ thế chạy thẳng lên não.”
Thấy dáng vẻ Trần Uyển thất vọng, anh liền an ủi: “Cùng lắm là cậu đánh anh một
trận, em đừng lo, da anh dày, có thể chịu được.”
Run rẩy bước vào trong, nhưng trong phòng khách không có người, nghe thấy
tiếng máy hút mùi kêu ro ro, Trần Uyển khẽ nói: “Chắc là ở trong bếp, anh ngồi
xuống trước, để em vào xem.”
Tần Hạo khép na khép nép đứng ở giữa nhà, trên vai là hơi thở của Đậu Đinh
nhè nhẹ, ngay cả không khí dường như cũng vắng lặng, cảm giác chân thực mà
trước giờ chưa từng có. Anh cẩn trọng dò xét tất cả mọi thứ trước mắt, chỉ bằng
một gian bếp ở Kim Thịnh, một chiếc ghế sofa, một cái bàn trà nhỏ, một chiếc
tivi, chẳng có đồ trang trí nhiều nhưng lại vô cùng sạch sẽ, ngay ngắn. Phía
góc tường là chiếc xe đẩy của Đậu Đinh, dưới cái tủ để tivi là những hộp sữa
nhỏ.
Đây là nhà cô.
“Cậu là…”
Anh quay đầu thấy ánh mắt ngạc nhiên của mợ Trần Uyển, rướn người mới nhớ
ra là trên tay đang bế con, vội khom người một chút, ngượng ngùng chào: “Dì, à,
bác gái.”
“Ngồi, ngồi đi.” Mợ Trần Uyển như hóa đá, thấy Đậu Đinh bị người lạ bế liền
muốn đưa tay ra đón lấy, đột nhiên giật mình nhớ ra: “Cậu là người năm ngoái
đến nhà tôi tìm Tiểu Uyển, là người tôi nói không có nhà mà còn muốn lao vào
trong!”, nói rồi há hốc mồm, mắt nhìn Đậu Đinh đã tỉnh dậy, và gương mặt Tần
Hạo, lưỡng lự: “Là cha Đậu Đinh? Ông Củng, ông Củng, ông Củng à!”.
Trần Uyển đứng ở cửa bếp, tiếc là không thể quay ngược thời gian trở về
buổi sáng nay. Nét mặt mợ ngạc nhiên, miệng há hốc. Tần Hạo ngồi cũng không
phải ngồi, khẽ ghé một bên mông xuống ghế, Đậu Đinh với đôi mắt buồn ngủ, miệng
há to muốn khóc mà khóc không ra tiếng, lúc nhìn thấy cô nó mới òa lên.
Cô vội chạy tới ôm lấy Đậu Đinh, dỗ dành: “Mợ, là anh ấy, là cha Đậu Đinh”.
Mợ thì luôn miệng dỗ thằng bé, cậu từ trong bếp thò đầu ra, nói: “Dọn bàn
cơm, đến giờ còn tới quán nữa.”
Tần Hạo vừa ngồi xuống lập tức đứng bật dậy, nhìn ngó xung quanh tìm bàn
ăn. Mợ Trần Uyển bước vào phòng bê cái bàn gấp ra, Trần Uyển nói: “Mợ, không
phải người ngoài, cứ ngồi ở bàn trà ăn như ngày thường thôi.”
“Vậy đâu được, lần đầu vào nhà. Con cũng vậy, sao không thông báo trước?”,
mợ nhìn sang Tần Hạo, cười nói: “Tiểu Tần, là họ Tần phải không? Đừng khách
sáo, cứ coi như ở nhà, đúng rồi, cả trà cũng chưa pha.”
Tần Hạo vâng dạ đáp lời, không ngờ mợ Trần Uyển lại nhiệt tình đến thế,
thái độ khác hoàn toàn với dịp Tết cha mẹ anh tới. Anh không hiểu sự việc ra
sao, chân tay càng luống cuống. Lo lắng bất an, muốn biểu hiện một chút nhưng
tìm mãi không thấy ghế ăn đâu, đành khẽ hỏi Trần Uyển.
Trần Uyển vừa dỗ Đậu Đinh vừa lấy từ trong ra mấy cái ghế nhựa xếp chồng
lên nhau, nói lớn: “Kéo ra là được rồi. Lấy giúp cái bánh quy, loại bánh mềm
của Đậu Đinh, ở dưới tủ tivi ấy.”
Mợ Trần Uyển tay bưng trà, đứng trước cửa bếp nhìn gia đình ba người, buột
miệng cười. Tối qua nghe nói cụ nội của Đậu Đinh tìm đến, lại biết sức khỏe cha
Đậu Đinh không tốt, suốt đêm bà không sao chợp mắt nổi. Ban đêm, bà thở dài nói
với cậu Trần Uyển: “Trong lòng tôi vốn nghĩ cha Đậu Đinh là người không có
trách nhiệm, chẳng là cái thứ gì cả, ngay cả những người trong nhà nó tôi cũng
đều căm ghét. Nhưng nếu như nó mắc bệnh, ông Củng, ông nói xem có phải là nó có
nỗi khổ khó nói không?”, bà thở dài rồi lại nói: “Nếu thật sự có bệnh thì… đúng
là Tiểu Uyển và Đậu Đinh nhà ta số khổ.”
Cậu Tiểu Uyển vờ ngủ không đáp, con người bà cởi mở, ông cũng vậy, đối với
cha Đậu Đinh tuy nói là ghét nhưng vẫn có chút hi vọng, hi vọng bên trong có
nội tình gì đó, rồi lại sợ nếu thật sự cha Đậu Đinh có bệnh thì hai mẹ con nó
sẽ bị giày vò suốt đời.
“Đứng ở cửa mãi làm gì, bưng đồ ăn, lấy bát”, ông Củng Tự Cường nạt, “Trong
đó có bột của Đậu Đinh, mau lấy ra”.
Lúc ngồi xuống, ông Củng hất mắt về phía Tần Hạo, “Ăn cơm”.
Tần Hạo hết sức lo sợ, cầm đũa mời: “Mời bác trai, bác gái ăn cơm”, rồi khẽ
hỏi Trần Uyển: “Cần anh giúp không?”
“Không cần”, Trần Uyển một tay bế Đậu Đinh cho ngồi trên chân, một tay cầm
muỗng nhỏ thổi cho nguội bột đưa vào miệng cậu nhóc. Cô khẽ liếc mắt sang thăm
dò nét mặt cậu, không dám nói nhiều.
Không khí bữa ăn im ắng, chỉ có tiếng miệng nhai lép nhép của Đậu Đinh khi
ăn và tiếng ê a không vừa ý, Tần Hạo ăn mà không biết mùi vị là gì. Đối với anh
mà nói, Đậu Đinh giống như thiên sứ, lần đầu tiên thấy cái dáng nhỏ bé của nó,
nghĩ tới hơn chín tháng trời cô chịu đựng một mình, anh cảm thấy có lỗi và hổ
thẹn vô cùng. Lúc Trần Uyển khom người định lấy khăn giấy, anh vội lấy đưa cho
cô. “Để anh bế, em ăn đi”.
“Để em, để con ngồi trên đùi em chơi là được.” Lúc Trần Uyển ngước đầu lên,
thấy mợ cười, mặt cô bỗng nóng bừng, giả vờ cầm đũa lên để tránh ánh mắt của
mợ.
“Để mợ bế, Đậu Đinh, bà mợ bế ra ban công chơi nào!” Bà đặt bát xuống, quay
sang Đậu Đinh, vỗ vỗ tay, rồi cười nói với Tần Hạo: “Tiểu Tần, cậu cũng chưa ăn
được bao nhiêu. Đừng khách sáo, cứ coi như ở nhà mình.”
“Nghe ông Tần nói sức khỏe cậu không tốt?”, ông Củng Tự Cường cuối cùng
cũng nói.
Tần Hạo lập tức đặt chiếc bát vừa mới cầm lên xuống, trong lòng thấy giận
ông, ngồi ngay ngắn nói: “Chỉ là do uống rượu nhiều nên ảnh hưởng tới gan một
chút. Bác trai, con đang cai rượu rồi.”
Ông Củng Tự Cường gật gật đầu rồi không nói gì thêm.
Sau bữa cơm, lúc Trần Uyển vào trong rửa bát, Tần Hạo dọn bàn, mượn cớ vào
giúp cô rồi hỏi: “Hóa ra là thế này?”
Trần Uyển liếc nhìn anh, “Vậy anh muốn sao nữa? Cho anh một trận mới hả dạ?
Nhà em có cái chày cán bột ở phía cửa sau, anh tự ra xem xem có thể chịu được
mức nào”.
Anh nhìn ra sau cửa rồi vội quay lại nói: “Vậy thì tốt rồi, cậu em rất
hiền, hiền hơn những gì anh tưởng tượng”, thuận thế lại hỏi: “Vậy sau này có
phải là có thể thường xuyên tới thăm em và Đậu Đinh không?”
Trần Uyển vặn vòi nước lại, quay người xếp bát vào kệ. Không thấy biểu hiện
của cô, anh hơi thất vọng.
Ban đêm, cậu mợ Trần Uyển cũng không ngủ được.
“Tôi nói, thằng bé đó không xấu, bộ dạng đứng đắn thì không nói, nhưng là
đứa có tình cảm. Suốt bữa cơm mà mắt nó cứ trông nom cho hai mẹ con, không nhìn
đâu cả, nhìn ánh mắt là biết nó yêu thương mẹ con Tiểu Uyển thế nào.”
“Còn phải theo dõi thêm”, ông Củng Tự Cường nhắm mắt lại, mãi sau mới nói
mấy lời.
“Còn theo dõi cái gì, cũng đã hơn một năm rồi, theo dõi đến lúc Đậu Đinh
biết gọi mẹ, biết chạy nhảy à? Đến lúc đó thì ai đảm bảo nó chịu gọi cha?”, mợ
Trần Uyển ngồi ở mép giường, lo lắng nhíu mày, “Hai đứa này xem ra rất đăng
đối, sao lại chia tách chúng chứ?”
“Đây là chuyện một đời người, có thể nhìn qua loa được sao. Ngủ đi.”
Sau đó, Tần Hạo có tới nhà mấy lần nữa, lần nào cũng giúp cậu Trần Uyển
đánh đít nồi đen sì đến nỗi đến khi ăn vẫn còn cảm giác ghê ghê đến nỗi nuốt
cơm không nổi, nhưng vẫn động viên mình phải cố lên. Lúc anh nắm rõ được cái
bàn gấp và cái ghế đặt ở đâu, đồng thời mỗi khi thấy tiếng báo ăn cơm là nhanh
chóng bày bàn ra, nét mặt cậu Trần Uyển cuối cùng cũng trở nên ôn hòa. Khi anh
ở Tế Thành, phần lớn chuyện xã giao đều chọn ở Củng Hương Cư, công việc tu sửa lại
Thuần Dương quan đã tới giai đoạn cuối, anh thường tiện đường ghé vào, chỉ muốn
đứng ở cửa bếp nhìn cô một lúc, rồi bế con. Thật ra điều anh mong muốn nhất là
cái ngày Đậu Đinh đi tiêm phòng, gia đình ba người họ có thể đầm ấm như bao gia
đình khác, quên đi những năm tháng sóng gió chia ly. Nhưng cái ngày Đậu Đinh bị
sốt, người lên đầy mụn nước, nhìn Đậu Đinh yếu ớt, đôi mắt Trần Uyển sưng đỏ
lên, thời khắc đó, anh đã nghĩ kết cục có thế nào cũng không quan trọng nữa.
Đậu Đinh được tám tháng tuổi, đã biết vẫy tay tạm biệt, biết nhăn mặt như
người lớn, có thể gọi bập bẹ tiếng mẹ. Lần đầu Trần Uyển nghe thấy, lúc ý thức
được là hình như con đang gọi mẹ, nước mắt cứ thế mà trào ra, làm Đậu Đinh sợ
không dám ê a gì nữa. Cu cậu giờ đã mọc chiếc răng cửa đầu tiên.
Lúc xuống dưới lầu đi dạo, cu cậu thích nhất là con chó nhỏ nhà người ta,
mỗi lần nhìn thấy nó là lại hét lên, vẫy vẫy tay đòi bà mợ đuổi theo. Khi
Phương Tồn Chính mang một chú chó Husky đến tặng, cu cậu càng thích chí, ngồi
trong xe đẩy mà cứ nhón chân lên đòi tới sờ.
Tần Hạo tỏ vẻ không vui: “Trong nhà có trẻ nhỏ, nuôi chó làm gì? Hắn nghĩ
gì thế không biết? Tặng đồ chơi là được rồi, con chó đó hai mắt đỏ lòm nhìn như
chó sói ấy.”
“Tiêm phòng dại rồi, Husky rất dễ bảo, không dữ với người nhà đâu, chơi sao
cũng được. Cậu nói nuôi mấy ngày rồi mang ra quán để trông quán.”
Tần Hạo ngước mắt lên thấy cậu cô bước đến, anh không dám đôi co nhiều lời.
Đến tháng Bảy, Tế Thành nóng hầm hập, ve sầu kêu râm ran.
Tới giữa tháng mới có mưa, mang theo chút mát mẻ. Ngày Mười bảy mưa suốt
đêm, đến trưa ngày Mười tám mới bắt đầu ngớt. Cậu mợ đi mua đồ về, mợ phủi vai,
không ngừng cằn nhằn: “Không mưa thì nóng như lửa đốt, mưa xuống cái là dầm dề
không ngớt. Nước sông dâng lên cao lắm rồi”.
Đến ba, bốn giờ, đài khí tượng thông báo có mưa bão, bản tin trên tivi báo
có trận mưa lớn năm mươi năm mới xuất hiện. Điện thoại trong quán liên tiếp
nhận thông báo hủy đặt bàn, mợ chán nán than vãn: “Cứ thế này, cũng chẳng làm
ăn gì được”.
“Cứ đợi xem”, cậu nói.
Trần Uyển nhìn trời, “Cậu, chi bằng cậu đưa mợ và Đậu Đinh về trước. Con
xem chừng tối nay cũng chẳng làm ăn gì được rồi, khách qua đường thì càng khỏi
phải nói. Con tính toán hóa đơn, tiện thể ở đây trông quán đến năm, sáu giờ,
nếu như mưa không ngừng thì coi như hôm nay được ngày nghỉ ngơi.”
Sau khi cậu mợ đi, cô cùng mấy người phục vụ dọn dẹp nhà bếp một lượt, rồi
dọn toàn bộ mấy phòng bao, nhưng mưa càng lúc càng lớn. Xem ra phải nghỉ kinh
doanh một ngày rồi, cô đứng chỗ giếng trời, ngước lên nhìn trời đen kịt, liền
cho mấy người phục vụ về.
Trong quán yên tĩnh trở lại, cô giống như ngày thường, đóng cửa sổ phòng
bao, cất kĩ bào ngư, vi cá. Tận hưởng cái không khí tịch mịch hiếm hoi này. Cô
pha ấm trà mới, định tính toán sổ sách tháng này. Vừa ngồi xuống thì thấy trước
cửa có bóng người lướt qua.
“Anh làm em giật mình chết mất!” Cô hét lên nhìn Tần Hạo đã ướt hết nửa
người.
“Sao có một mình em? Mọi người đâu hết rồi?”, anh sốt ruột hỏi.
“Cậu mợ đưa Đậu Đinh về trước rồi, em đang tính toán sổ sách.” Sau phút
giật mình sợ hãi, cô lại ngồi xuống.
“Lúc này còn tính toán gì nữa? Nước sông dâng lên ngập cả rồi.”
Trần Uyển nhìn theo ánh mắt anh hướng ra cửa về phía một góc tường, “Sắp
tràn tới đây rồi”. Cô ném chiếc bút trong tay xuống, hốt hoảng chạy ra ngoài.
“Túi em đâu?”, Tần Hạo hét lớn ở đằng sau.
“Lúc này mà anh còn lo tới túi xách của em, giúp em tìm cái gì chặn nước
tràn vào, sắp tràn tới nơi rồi.”
Tần Hạo bước vội đến sau lưng cô, nước đã sắp dâng tới cửa lớn, lúc quay
người lại mặt nhăn nhó vô cùng, “Quay vào lấy túi đi”.
Trần Uyển muốn nhìn xem tình hình bên ngoài ra sao nhưng bị anh hét lên:
“Nghe thấy không?”.
Nước đã tràn đến chân, cô mím môi chạy vào trong lấy túi, lúc đóng cửa nhà
bếp, anh vội theo phía sau, “Anh đi đóng cầu dao, em nhanh nhanh một chút.”
Cô bị giọng nói hối thúc của anh làm cho giật mình, không kịp hỏi tại sao
anh biết cầu dao ở chỗ nào, khóa xong liền kéo cửa chống trộm xuống, đi ra cửa
thì càng giật mình hốt hoảng. Nước sông dâng lên vượt qua bờ kè đá đang chảy
vào, cả con hẻm Chu Tước bị nhấn chìm trong nước, rất nhiều người đang hối hả
chạy qua.
Mưa to như trút, bầu trời đen kịt thỉnh thoảng lóe lên tia chớp giữa không
trung.
“Hẻm Chu Tước địa thế thấp quá. Đừng mang ô, mang cũng vô ích”, anh đưa tay
lại, bàn tay ướt sũng nắm lấy tay cô, “Xe anh đậu ở đầu hẻm, qua đó xem, đề máy
không được là nguy đấy”.
Men theo đường mà đi, nước sông đã dâng tới cổ chân, lúc tới đầu hẻm thì
lên tới đầu gối. Hai người nhìn từ xa thấy nước đã vào xe, nheo mắt nhìn nhau.
“Thôi rồi, đi bộ thôi”.
Trần Uyển ừm một tiếng rồi nắm chặt lấy tay anh.
“Đừng sợ, có anh đây.”
“Em không sợ, em đang nghĩ, may mà bảo cậu bế Đậu Đinh về trước. Không
được, em phải hỏi Đậu Đinh sao rồi, liệu đã về nhà chưa, nếu như lại cảm thấy
sốt thì…” Trần Uyển lấy điện thoại ra, bấm liền mấy lần nhưng điện thoại đều
bận, lòng như lửa đốt.
Anh nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của cô, bàn tay còn lại lau nước mưa
trên mặt. “Chắc là đang gọi điện thoại. Mình đi thẳng đến phía trước đường
Trung Sơn là ổn, chỗ đó cao, đi tìm chỗ đã rồi gọi lại.”
Con đường này cô đi biết bao lần, giờ đã biến thành sông, toàn bùn đất. Mưa
càng to, nước dâng lên càng cao, càng chảy xiết, mấy lần Trần Uyển suýt ngã do
vấp phải rác, lần nào anh cũng cố gắng kéo cô lên, cô lại ngẩng đầu nhìn vào
ánh mắt đen, sâu thăm thẳm của anh.
“Cảm ơn anh!”, giọng cô như mất hút trong tiếng mưa, tiếng sấm.
Đúng như Tần Hạo nói, phía trước dòng nước đã nhỏ hơn, nhưng nước cũng dâng
lên tới đùi, trước mắt mênh mông nước, xe bỏ không, bị nước cuốn trôi bập bềnh,
những người xung quanh cũng đều tìm chỗ cao để leo lên, có mấy người bị nước
cuốn lẫn vào rác rưởi, vô cùng khiếp sợ.
“Mọi người hãy nắm tay nhau, đi thành đoàn tiến về trước.” Một âm thanh lớn
truyền lại bên tai, Trần Uyển ngước mắt nhìn, chính là người đàn ông của cô
đang ra sức hét lên, gân xanh trên cổ lộ rõ.
Lời kêu gọi của anh làm mọi người tự giác sát lại nhau hơn, đan tay, bám
lấy thắt lưng, dần dần tụ lại thành một nhóm lớn.
Một người hét lên trong mưa: “Đi đến quảng trường cho gần, ở đó có một cái
khán đài cao thường dùng để biểu diễn.”
Những người khác đồng tình, lúc ấy đã gần bảy giờ tối, bầu trời tối đen,
bốn phía cũng tối đen, đi đến ngã tư, những con nước cuồn cuộn, hung dữ hơn.
Mọi người nắm tay nhau đứng tụ lại, có mấy người bị ngã, có người bị cuốn trôi
theo dòng nước, Trần Uyển lạnh run cầm cập, dựa sát vào người Tần Hạo. Cánh tay
anh ôm chặt lấy eo cô, như muốn ép cô vào sát người. “Đừng nhìn.”
Cô sợ hãi gật gật đầu.
Đến quảng trường Nhân dân mới thấy đã có rất nhiều người ở đó, lội nước cả
tiếng đồng hồ, giờ sức lực đều như cạn kiệt. Lúc cô được anh nhấc lên chỗ đài
cao, thấy anh không lên, cô kéo tay áo anh, miệng hét trong mưa: “Còn anh? Hạo,
lên đây”.
Anh nhìn thấy mình trong ánh mắt vô cùng lo lắng của cô, chỉ muốn ôm cô,
hôn cô cho đến khi mưa tạnh. “Em đứng ở trong đi, lát anh sẽ đứng ở bên, còn
bây giờ kéo được người nào hay người ấy. Nghe lời anh, chút nữa anh quay lại.”
Cô nhìn theo bóng người anh, ngẩn người nói: “Nhớ là phải quay lại”. Trên
mặt đã không còn phân biệt được là nước mắt hay mưa.
Mọi người đứng tụ lại bên nhau, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa và sấm sét, ai
cũng hết sức sợ hãi, như thể đang cố gắng đương đầu với ông trời.
Trần Uyển vẫn đứng ở chỗ cũ, mắt chăm chú nhìn về hướng Tần Hạo vừa đi. Ban
đầu còn nhìn thấy bóng anh đưa người lên, sau đó thì không thấy nữa.
Khi Tần Hạo xuất hiện trước mặt cô, cô cảm giác như mình vừa trải qua một
quãng thời gian thật dài. Anh đã bơi trong nước mấy giờ liền, mệt mỏi ngồi dưới
chân cô. Trần Uyển ngồi xuống, lấy tay lau mặt anh. Anh ngước đầu nhìn, nở nụ
cười thoải mái với cô: “Hình như cứu được không ít người, quên không đếm.”
Phút giây này, phút giây này, phút giây này… Cô ôm anh thật chặt.
“Em cười ngây ngô gì thế?”
…
“Em cười ngây ngô gì thế?”, cánh tay anh siết chặt lấy cô.
“Em muốn nói, có phải chúng ta đã sai lầm quá nhiều rồi không?”
“…”
“Hạo, anh nói xem, chúng ta còn có thể làm lại từ đầu không?”
“Em thấy thế nào?”, anh dè dặt hỏi.
Cô nghĩ ngợi, rồi trịnh trọng gật đầu.
Anh như bị nghẹn lời, mãi lúc sau mới hỏi: “Thật là có thể làm lại từ đầu?”
Cô trịnh trọng gật đầu lần nữa.
“Thật sự là có thể?”, hai tay anh nâng mặt cô lên, như muốn nhìn vào tận
trái tim cô.
“Thì… thì chúng ta nhìn những điều hôm nay đã làm mà quên đi những gì xảy
ra trong quá khứ.” Sự tổn thương của anh, sự ngang ngược của anh, sự không đáng
tin của anh, tất cả những vụn vặt sai lầm đều bị tình yêu xóa bỏ, đều bị nước
cuốn trôi đi, xóa nhòa đi những giọt nước mắt cô đã chịu đựng, xóa nhòa đi
những nỗi tủi thân chôn giấu trong lòng, trút sạch tất cả, để chúng trôi theo
dòng nước, chỉ còn thời gian, chỉ còn tình yêu của anh.
“Thật sao?” Anh giữ chặt gương mặt cô, chăm chú nhìn từng nét chuyển biến
cảm xúc. Mắt cô ngấn nước, vừa cười vừa gật đầu. Năm tháng âm thầm trôi qua,
người con gái ương bướng mạnh mẽ trong ký ức của anh dần nhạt nhòa, nụ cười của
cô lúc này bình tĩnh đến lạ kỳ.
“Giống như lúc chúng ta lần đầu thấy nhau, lần đầu gặp gỡ.”
Anh khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười như lần gặp đầu tiên ở con hẻm Chu
Tước của nhiều năm về trước, “Vậy tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Tần, tên
Hạo. Cô gái, em tên gì?”
“Không cần anh như vậy! Làm lại kiểu vẫn như tên đê tiện ấy.”
“Được, làm lại. Tôi họ Tần, tên Hạo. Còn cô, cô tên gì?”
“Tôi tên Trần Uyển. Anh cười gì?”
“Đâu có.” Trống ngực anh đập thình thịch, anh ôm cô thật chặt, một lúc sau
mới nói giọng khàn khàn: “Mèo con, anh đã từng nói với em là ‘Anh yêu em’
chưa?”
Cô run rẩy trong vòng tay anh, cố nén cơn nức nở, lắc đầu nói: “Chưa.”
“Giờ nói chưa muộn phải không?”
“Chưa muộn, mãi mãi không muộn”, nước mắt cô rơi, “Mặc dù em đợi từ rất lâu
rồi”.
Mưa đã tạnh, trăng sao lấp lánh in bóng trên dòng nước.