Trảm Long

Chương 25: Chương 25




“Cô Kiều...” An Long Nhi gọi Lục Kiều Kiều, “cô nhận cháu làm đồ đệ, dạy cháu đạo thuật đi, cháu muốn giúp cô.”

Lục Kiều Kiều quay đầu lại nhìn vẻ mặt thành khẩn của An Long Nhi, nhoẻn cười: “Mày muốn học đạo thuật là để giúp cô ư?”

An Long Nhi gật đầu, trả lời rõ ràng dứt khoát: “Vâng, bây giờ cháu quá vô dụng, cháu muốn mạnh mẽ hơn, để có thể giúp được cô.”

“Không chỉ mình mày vô dụng, tất cả chúng ta đều vô dụng, thực ra hôm nay chúng ta đã thua rất thảm... Chuyện này để sau hẵng nói.”

Lục Kiều Kiều mỉm cười quay lại phía cửa sổ, không nhìn An Long Nhi nữa.

Cô tin một điều, đã gọi là cầu học, thì phải do học sinh chủ động xin học trước tiên, mới có thể học một cách nghiêm túc khắc khổ, bằng không thầy giáo có tốn tâm huyết dạy dỗ thế nào cũng chỉ như dắt bò lên cây. An Long Nhi cầu học như vậy, vẫn là chưa đủ.

Jack đánh xe ngựa lao đi trong màn đêm tới thôn Quan Tài, nơi đây vốn là một cái thôn nhỏ vô danh nhân khẩu thưa thớt, vì đầu thôn có một cửa tiệm quan tài, nên người địa phương lấy luôn tên ấy làm địa danh.

Thôn Quan Tài nằm giữa trập trùng núi đồi, bốn bề đều là núi rừng rậm rạp, đồi núi ở đây tuy không cao nhưng không có đường, xe ngựa muốn vào thôn bắt buộc phải đi qua một con đường mòn.

Hỏi thăm vài người bản địa, lại vòng qua vài quả đồi, đến khi nhìn thấy cổng thôn Quan Tài, từ xa đã lập lòe mấy bó đuốc.

Jack thấy tình hình có vẻ kỳ quái, bèn cho xe chạy chậm lại, mấy bó đuốc kia cũng từ từ tiến về phía xe ngựa, Jack đánh xe, tay lăm lăm khẩu súng lục.

Mấy bó đuốc chuyển động tới phía trước xe ngựa, có tiếng người lớn giọng hỏi: “Phía trước có phải xe của Lục tiểu thư hay không?”

Lục Kiều Kiều từ trong khoang xe thò cổ ra đáp: “Tôi là Lục Kiều Kiều, thôn các vị có ai là Tứ ca không?”

Phía trước xe ngựa có bốn người đang đứng, người trung niên mặc áo dài đứng giữa, mặt để ba chòm râu dài, tay phải cầm một chiếc quạt giấy trắng cười híp mắt bước lên trước nói: “Tại hạ chính là Tứ ca, đã chờ Lục tiểu thư ở đây nhiều ngày rồi.” Nói đoạn chắp tay hành lễ, nhưng năm ngón tay trên bàn tay trái không duỗi thẳng mà ngón trỏ và ngón cái hơi cong lên. Cách chắp tay hành lễ này không giống với cách hành lễ chào hỏi bấy giờ, đây là một trong những ám hiệu của Hồng Môn, ba ngón tay trái tượng trưng cho tam sơn, năm ngón tay phải chụm thành quyền tượng trung cho ngũ nhạc, cách hành lễ này tượng trưng huynh đệ trong các đường khẩu sơn đầu trong khắp thiên hạ đoàn kết nghĩa khí, gọi là “Tam sơn ngũ nhạc một nhà.”

Jack nhảy phắt xuống xe, kêu lên: “Mạnh gia sư!”

Người trung niên vừa bước lên, chính là sư gia Mạnh Hiệt của tri huyện Thanh Thành, Hà đại nhân.

Lục Kiều Kiều cũng vội vàng xuống xe, chắp tay hành lễ “Tam sơn ngũ nhạc một nhà”: “Ra là Mạnh quân sư, đúng là chân nhân bất lộ tướng, Lục Kiều Kiều có mắt mà không thấy Thái Sơn rồi.”

Quân sư trong đường khẩu Hồng Môn còn được gọi là “quạt giấy trắng”, Mạnh Hiệt tay cầm quạt giữa đêm thu mát mẻ tuyệt đối không phải chỉ để làm vẻ, mà là ngầm ám thị cho Lục Kiều Kiều về địa vị của mình trong Hồng Môn.

“Mạnh Hiệt đã đợi ở đây bốn ngày, thật không ngờ Lục tiểu thư còn dùng dằng trên đường lâu như vậy, đi đường thuận lợi cả chứ?” Mạnh Hiệt khách khí hỏi han. Lục Kiều Kiều thấy các huynh đệ Hồng Môn đều có mặt thì lập tức lấy lại tinh thần: “Mạnh sư gia xin hãy cứu mạng, bên chúng tôi xảy ra chuyện rồi, tôi cần phải cứu một người, mau giúp tôi chuẩn bị!”

“Ô? Có chuyện này sao? Được, tiểu thư cần gì xin cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng.” Mạnh Hiệt mau mắn nhận lời.

Thế là bọn Lục Kiều Kiều lập tức đánh xe vào thôn, tới ngôi nhà đã được Mạnh Hiệt sắp đặt sẵn, kêu thêm mấy người đàn ông khiêng kẻ không mặt bấy giờ đã chẳng khác nào xác chết vào khoảnh sân trong nhà.

Lục Kiều Kiều nói với Mạnh sư gia: “Kẻ này là do thám của triều đình, bám theo chúng tôi suốt đường đi, bị chúng tôi mai phục bắt về. Có điều trong lúc giằng co, hắn bị trúng ám tiễn của chúng tôi, giờ hôn mê rồi, tôi muốn mau chóng cứu sống hắn để tra hỏi.”

Mạnh gia sư nói: “Thật không ngờ Lục tiểu thư trí dũng song toàn, quả là bậc hào kiệt trong đám quần hồng, khiến người ta kính phục... Không biết chúng tôi có thể giúp gì được tiểu thư?”

“Một cái chum sành lớn có thể ngâm người, bên trong đổ nước đầy phân nửa, kiếm một sọt xương bồ bỏ vào đun sôi, ngoài ra kiếm cho tôi một hộp kim ba tấc dùng trong châm cứu. Những thứ khác tôi sẽ tự chuẩn bị.” Lục Kiều Kiều rành mạch nêu yêu cầu.

Mạnh Hiệt nghĩ một thoáng: “Kim châm cứu chắc chắn là có, xương bồ là cây thuốc thường dùng, tới tiệm dược liệu lấy là được, chum nước lớn cũng có, muốn đun một chum nước lớn như vậy... chi bằng làm trong bếp có được không?”

Lục Kiều Kiều nói: “Được, giờ phải lập tức bắt tay vào chuẩn bị, giờ Tý nửa đêm phải đun sôi nước, tôi sợ không kịp mất.” Nói đoạn cô đi ra giữa sân bảo An Long Nhi cắt hết quần áo của người không mặt, lột trần hắn vứt dưới đất. Lại dùng vải bọc mặt hắn lại, chỉ để lộ mắt và mồm. Làm vậy không liên quan gì đến việc chữa trị, chỉ là bản mặt này quá khó coi, Lục Kiều Kiều không muốn bản thân bị thiệt thòi.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, Lục Kiều Kiều kêu An Long Nhi dùng dây thừng thật chắc trói người không mặt vào tư thế ngồi xếp bằng, hai tay bẻ quặt ra sau lưng. Vì kẻ này võ công cao cường lại còn biết thuật Ngũ hành độn hình, trong chum nước này vừa có nước vừa có lửa, nếu hắn chơi trò Thủy Hỏa độn thì thật không biết phải tới đâu bắt người.

Người không mặt vẫn đang hôn mê, chum nước đun xương bồ kê trên bếp đun, miệng chum cách mặt đất chừng bảy thước. Chum nước to như vậy muốn đun sôi sùng sục phải mất rất nhiều thời gian, Mạnh Hiệt kiếm mấy người to cao dùng thêm củi quạt gió, sau nửa canh giờ, mặt nước cuối cùng cũng sủi tăm.

Lục Kiều Kiều sai người mắc một sợi thừng to tướng trên thanh ngang phía trên chum nước, treo người không mặt lên đấy.

Gian bếp chỉ rộng hai trượng vuông, vừa qua một trận thổi lửa đun nước, khí nóng bốc lên dày đặc, giờ lại thêm một đám đàn ông to cao chen chúc giúp việc, nóng đến nỗi ai nấy lưng ướt đẫm mồ hôi. Mạnh Hiệt đã từng chứng kiến Lục Kiều Kiều ở quán trọ Thanh Thành liên tiếp cứu sống hơn ba chục mạng người đêm Trung thu, lần này cũng chen vào bếp hóng chuyện, cây quạt giấy trên tay xem như đã có chỗ dùng đến.

Lục Kiều Kiều kiếm một cái thang, dựng vào vách bếp, tay cầm một cây kim dài trèo thang lên tới bảy thước cao ngang miệng chum. Chum nước ở ngay trước mặt cô, người không mặt được treo phía trên, bên dưới có bốn người đàn ông khỏe mạnh đợi cô hô một tiếng là vứt người vào chum nước.

Lục Kiều Kiều nhìn nước trong chum dần dần sôi sục, mùi xương bồ cũng bắt đầu lan tỏa, tính thời gian đã tới canh ba, chính thức bước sang ngày Canh Thân, liền hét lớn một tiếng “thả”, bốn người phía dưới “hầy dô” một tiếng buông tay để sợi thừng tuột xuống dưới, người không mặt ngồi xếp bằng chầm chậm rơi vào chum nước. Khi nước trong chum đã dâng đến eo, hắn ta đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Nước trong chum tuy vẫn chưa sôi hoàn toàn, nhưng cũng đạt đến nhiệt độ người thường không thể chịu đựng được, nếu như cho cả người vào trong chum, còn có tôi thể làm phỏng chết hoặc luộc chín người.

Lục Kiều Kiều đợi hắn hét xong khép miệng lại, mới dùng kim châm vào huyệt Quỷ Cung phía trên miệng hắn. Đây là huyệt vị nằm giữa hai lỗ mũi, trên huyệt Nhân Trung ba phân, dùng để cứu người hôn mê hiệu quả nhất. Đây cũng là huyệt đau nổi tiếng trong ba trăm sáu mươi huyệt vị trên cơ thể con người, dùng kim châm vào, cảm giác sẽ vô cùng đau đớn, nếu đâm kim trong lúc thần trí tỉnh táo, chẳng khác nào bắt người ta chịu cực hình.

Vì người không mặt không có mũi, Lục Kiều Kiều chỉ ước chừng vị trí rồi đâm kim, cũng không biết có đâm trúng hay không, kim vừa cắm vào khuôn mặt đã được bọc kín vải ấy, hắn lại hét lên một tiếng, mở trừng đôi mắt.

Hắn vừa mở mắt liền thấy ngay Lục Kiều Kiều, ánh mắt có vẻ vui mừng, miệng ú ớ mấy tiếng định nói gì đó.

Lục Kiều Kiều cao giọng bảo hắn: “Này! Lưng ngươi trúng Tam thi câu mệnh tiễn, giờ đã vào ngày Canh Thân, ngươi sắp chết rồi đấy!”

Mắt người không mặt bỗng chốc trợn to, rồi lại lập tức khép vào lịm đi.

“Kéo lên, mau mau! Chín đến nơi rồi... Mau kéo lên!” Lục Kiều Kiều tức tốc thúc giục mấy gã trai tráng phía dưới kéo thừng lên.

Thì ra cách giết người lợi dụng Tam thi thần này hết sức đặc biệt, tà khí của Tam thi thần chỉ có thể phát tác chí mạng vào lúc người ta đang ngủ hoặc thần trí không tỉnh táo. Tam thi thần ép từ trong ra ngoài cơ thể, nội tạng của người cũng sẽ bị phá hoại từ trong ra ngoài, tinh khí nguyên thần bị nhai nuốt từng chút một, đến khi Tam thi thần thoát ra ngoài cơ thể, cũng là lúc người mất mạng. Tam thi câu mệnh phù mà người không mặt trúng phải, một mặt đánh thức Tam thi thần, một mặt cũng mê hoặc tâm trí khiến hắn rơi vào trạng thái mê man, Tam thi thần được thức tỉnh đúng ngày phát tác lại gặp một nguyên thần hôn mê bất tỉnh, đương nhiên sức sát thương càng mạnh.

Trong quá trình tu đạo của đạo sĩ, khi luyện ra nguyên thần của mình, đồng thời cũng khiến Tam thi thần mạnh mẽ hơn người thường, mỗi khi đến ngày này, họ đều cả ngày không ngủ, giữ cho nguyên thần được tỉnh táo, như vậy mới có thể trấn áp được Tam thi thần, ngày hôm ấy được gọi là ngày “thủ Canh Thân.”

Người không mặt có thể sử dụng thuật Ngũ hành độn hình, chắc chắn là người biết đạo thuật, vừa nghe thấy Lục Kiều Kiều bảo mình đã trúng phải Tam thi câu mệnh phù, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần hắn có thể đảm bảo tỉnh táo trong hai canh giờ này thì có thể sống sót, nhưng nếu ngủ thiếp đi hoặc hôn mê trong khoảng thời gian này, hắn chết là cái chắc.

Hiện giờ hắn vốn không thể khống chế nổi thần trí của mình, muốn giữ mạng chỉ có thể nhờ Lục Kiều Kiều giữ cho hắn được tỉnh táo.

Lục Kiều Kiều đợi chân người không mặt lạnh đi một lúc, lại kêu người thả dây thừng cho hắn trầm nước nóng. Cô cũng làm y như cũ, trèo lên thang vươn cánh tay, châm kim vào huyệt Quỷ Cung của người không mặt, lần này còn thuận tay đâm sâu hơn, khiến người không mặt kêu thảm một tiếng, lại mở trừng mắt.

“Ngươi chỉ sống được hai canh giờ nữa thôi, ta chưa chắc đã giữ được ngươi tỉnh táo lâu thế đâu, người cứ thiếp đi suốt... hi hi...” Lục Kiều Kiều cười cợt nói.

“Ngươi muốn làm gì...” Người không mặt cố mở to mắt hỏi Lục Kiều Kiều.

“Ta muốn hỏi ngươi một vài chuyện, ngươi không muốn trả lời thì cứ việc ngủ tiếp.” Lục Kiều Kiều khách khí trưng cầu ý kiến người không mặt.

“Nóng quá... Mau kéo ta lên...” Người không mặt nhìn quanh, nhận ra mình đang ở trong một gian bếp, còn bị treo như con cá sống trên nồi nước luộc, mới biết tình hình của mình gay go thế nào, cứ bị luộc tiếp thế này, y còn chưa chết vì Tam thi thần thì đã bị luộc chín rồi.

Lục Kiều Kiều hất tay ra hiệu cho mấy người bên dưới kéo thừng, đoạn nói: “Ta đang cứu tên yêu quái gớm ghiếc nhà ngươi đấy! Đây là nước xương bồ có tác dụng giải độc cầm máu, giúp ngươi trấn áp Tam thi thần, cũng có thể luộc chín ngươi... Nếu ngươi không thích ta có thể đặt ngươi xuống đất, được không nào?”

“Đừng... ngươi hỏi đi... ta nói...” Người không mặt vừa nói xong đã lại lịm đi.

“Lại nữa, thả!” Lục Kiều Kiều đợi người không mặt chìm ngập trong chum nước sôi, mới lại đâm một cây kim nữa vào huyệt Quỷ Cung của hắn, ba cây kim lưng lay trên miệng y, không biết đau đến mức nào.

Người không mặt lại mở mắt, trong ánh mắt mừng rỡ ngập đầy cả đau đớn.

“Ai sai ngươi đi theo ta?” Đây là vấn đề Lục Kiều Kiều quan tâm nhất, người không mặt chỉ là một con tốt, có giết hắn mười lần cũng chẳng giải quyết được việc gì.

Người không mặt nhăn nhó đau đớn, hắn chầm chậm lắc đầu, tỏ ý không thể nói.

“Sau lưng người vẫn còn cắm ba mũi tên Câu mệnh đấy, người ta đã muốn hạ thủ giết ngươi rồi! Hôm nay ngươi còn sống bước ra khỏi cái cửa này, ngày mai cũng vẫn có người tiếp tục truy sát ngươi, ngươi nói ra có thể ta còn giúp được ngươi, bằng không, ngươi đã chẳng còn tác dụng gì với bọn họ nữa, cũng chẳng còn tác dụng gì với ta nữa... Các anh em, kéo hắn lên!”

Bốn gã đàn ông lại kéo người không mặt lên khỏi chum nước sôi, cơn đau kích thích của nước nóng vừa dịu đi, người không mặt lập tức cảm thấy mê man muốn ngủ. Nhưng lời của Lục Kiều Kiều có vẻ đã có tác dụng với hắn, hắn vừa chậm chạp khép mắt, vừa uể oải gật đầu.

Thấy người không mặt gật đầu, Lục Kiều Kiều lập tức cắm thêm một mũi kim nữa vào huyệt Quỷ Cung của hắn, đợi hắn tỉnh lại tiếp tục truy hỏi: “Ai sai ngươi đi theo ta?”

Người không mặt thoi thóp hơi tàn, mở mắt đáp: “Phủ Quốc sư.”

“Ngươi còn nói dối!” Lục Kiều Kiều cắm phập mũi tên thứ năm vào huyệt Quỷ Cung, khiến người không mặt kêu lên một tiếng thảm thiết.

Lục Kiều Kiều hét: “Triều đình lục bộ Lễ, Binh, Hình, Công, Sử, Hộ, không đâu có phủ Quốc sư, nói! Rốt cuộc là ai?”

Quốc sư triều Thanh là một tước hiệu, người có cống hiến trên các phương diện triều chính văn hóa và tôn giáo, đều có thể được Thánh thượng đương triều phong làm Quốc sư. Nơi ở của mỗi Quốc sư thụ phong đều có thể gọi là phủ Quốc sư, nhưng một tổ chức gọi là phủ Quốc sư thì tuyệt đối không thể. Lục Kiều Kiều xuất thân gia đình thư hương, còn có một người anh trai làm quan triều đình, nên vô cùng am hiểu các chức quan trong triều, vừa nghe đã phát hiện ra câu trả lời của người không mặt có vấn đề.

Người không mặt bị Lục Kiều Kiều đâm kim đau buốt cả óc, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, nếu không chịu cơn đau này, sẽ không thể giữ được tỉnh táo chống chọi qua hai canh giờ lê thê. Cảm giác từ huyệt Quỷ Cung lan đi khắp toàn thân, cộng thêm chum sành đun nước sôi không ngừng bốc khí nóng nghi ngút, khiến từng lỗ chân lông khắp người hắn đều nở to mồ hôi đổ ra như tắm, hắn thở hồng hộc nói: “Ngươi... không biết... phủ Quốc sư là một tổ chức bí mật, do triều đình trực tiếp quản lý, không thuộc lục bộ... hơn nữa còn có quyền điều động lục bộ...”

Lục Kiều Kiều thấy người không mặt chịu nói, dù thật hay giả cũng muốn nghe tiếp trước đã, bèn nhổ năm cây kim đang cắm trên miệng hắn ra, lần lượt cắm vào hai huyệt Thái Dương trái phải, Bách Hội trên đỉnh đầu và Ấn Đường giữa chân mày, người không mặt lập tức thấy tỉnh táo hơn nhiều, lại giảm hẳn đau đớn.

Tam thi thần phát tác từ trong ra ngoài, tà khí bắt buộc phải xuyên qua ba mươi sáu đại huyệt, Lục Kiều Kiều phong kín đại huyệt trên đầu hắn ta, có tác dụng áp chế tà khí tam thi ẩn trong huyệt thượng Đan Điền.

Lục Kiều Kiều cắm cây kim cuối cùng vào huyệt trung Đan Điền ở giữa lồng ngực, tay không ngừng vê kim, làm vậy có thể duy trì sự kích thích tinh thần đối với người không mặt, cũng là một uy hiếp đối với hắn ta, chỉ cần Lục Kiều Kiều đâm sâu hơn, người không mặt sẽ chết ngay lập tức.

Cô hỏi người không mặt: “Ngươi là người của phủ Quốc sư?”

“Không, sư phụ ta là Đại diễn pháp trong Đạo Lục ty..”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.