Trảm Long

Chương 44: Chương 44




Bọn Jack và Lục Kiều Kiều đưa mắt nhìn nhau, Dương Phổ lại cười phá lên nói: “Khục khục khục... Trương công tử khách khí quá rồi, chuyện này không giải quyết thì

chẳng ai nuốt nổi cơm đâu... Mấy tên công sai chúng ta sau khi xảy ra chuyện mới lề rề đến nơi, tùy tiện đoán bừa đoán bậy sự việc cũng không thể coi là thật được.

Có điều Jack tiên sinh đã ở trong nhà công tử từ trưa hôm qua, những điều tai nghe mắt thấy nhiều hơn ta nhiều, để ông ấy nói suy nghĩ của mình, biết đâu lại có gợi ý

gì cho Trương công tử...”

Jack xốc lại khẩu súng côn đeo ở thắt lưng, sau đó đứng lên nói với cả bọn: “Để tôi bịa ra câu chuyện này kể cho mọi người nghe nhé, mời tất cả theo tôi ra sân.”

Cả bọn đi theo Jack ra khoảng sân lộ thiên ở giữa tòa nhà, Jack bảo An Long Nhi đi mở cửa ngách phòng phía Tây ra.

Khi An Long Nhi vào căn phòng ấy, mở cánh cửa ngách thông ra bên ngoài từ phía trong, con Đại Hoa Bối liền sủa nhặng lên một hồi, sau đó men theo bức tường bên

phải tòa nhà xông đến chỗ cửa ngách, trông thấy An Long Nhi mà nó quen biết, lập tức dụi đầu vào tay An Long Nhi để được vỗ về.

Lúc An Long Nhi cùng Đại Hoa Bối quay lại sân giữa, Jack nói: “Mọi người thấy rồi đấy, Đại Hoa Bối là một con chó rất trung thành, và cũng rất nhạy cảm; cửa nẻo

trong nhà chỉ hơi có động, nó cũng sẽ lập tức sủa lên xông ra trước cửa xem là ai, đồng thời thu hút sự chú ý của mọi người trong nhà, câu chuyện của tôi bắt đầu từ

con Đại Hoa Bối này...

Đây là một vụ mưu sát đã được tính toán từ trước, hung thủ đã sắp xếp toàn bộ sự việc, ý đồ giết chết Trương Đắc Thịnh một cách kín kẽ, kết quả tốt nhất đương

nhiên là Trương Đắc Thịnh chết toi ở nơi khác, còn mình thì lại không có mặt ở hiện trường...

Đầu tiên phải biết được thời gian chuẩn xác mà Trương Đắc Thịnh ra ngoài, điều này phán đoán biết được qua thói quen sinh hoạt của ông ta; hoặc giả hung thủ và

Trương Đắc Thịnh đã hẹn nhau sẽ ra ngoài lúc nào đó; nếu như có hẹn trước, đương nhiên không thể để người khác biết.

Tính trước được Trương Đắc Thịnh ra ngoài vào lúc ban trưa, thì phải đánh thuốc mê Đại Bối Hoa vào buổi sáng.

Phía sau chuồng bò nhà họ Trương mọc đầy hoa cà độc dược có thể làm thuốc mê, mà vì đứa nhỏ mắc bệnh lao, Trương công tử đã dùng hoa cà độc dược làm thuốc

trị ho trong một thời gian dài, nên hiểu rõ dược tính của loài hoa này. Muốn con chó ngủ trong chuồng bò cả ngày không phải là chuyện khó.

Sau khi con Đại Hoa Bối lăn ra ngủ, Trương công tử liền ra khỏi nhà họ Trương từ sáng sớm. Trương công tử, thật xin lỗi, tôi cứ tạm giả thiết anh là hung thủ đã nhé.

Mé phải tòa nhà là đường vào thôn, ngoại trừ phòng Trương Đắc Thịnh và Ninh Nhi, thì từ phòng sách của Trương công tử nhìn ra, cũng có thể thấy con đường này, có

điều phòng sách không có người ở, vì vậy hung thủ không lo mình và Trương Đắc Thịnh quanh quẩn ở đây bị người ta trông thấy. Phòng của Ninh Nhi ở bên cạnh

phòng Trương Đắc Thịnh, nếu Trương Đắc Thịnh muốn ra vào, thông thường Ninh Nhi đều biết. Sau khi Trương Đắc Thịnh ra ngoài, Ninh Nhi lập tức rời khỏi nhà, từ

mé phải khuất tầm mắt mọi người đi ra, giữa đường dẫn dụ Trương Đắc Thịnh quay về, lẻn vào phòng khách phía Tây qua cửa ngách.

Long Nhi, đi thị phạm cho mọi người xem...”

Lục Kiều Kiều tò mò nhìn An Long Nhi nhanh nhẹn chạy lên tầng hai, đẩy cửa phòng Ninh Nhi đi vào.

Chỉ thoáng sau, An Long Nhi đã đi từ phòng Tây ở tầng một ra như ảo thuật, khiến Lục Kiều Kiều thấy mà há hốc cả miệng.

Jack quay sang Lục Kiều Kiều làm mặt hề, rồi nói tiếp: “Chuyện này phải cám ơn cô tỳ nữ xinh đẹp của tôi, cô ấy bảo tôi, phòng trẻ con bên mé trái tòa nhà họ Trương

và phòng Tú Liên phu nhân có cửa thông nhau, còn phòng của Trương công tử ở phía sau và phòng khách của Bội Vân ở phía trước, lại có bố cục đối xứng giống hệt

nhau... cô ấy còn trông thấy trong phòng đọc sách ở tầng hai có một sợi dây thừng rất to...

Phòng ốc trong nhà người Trung Quốc đều thiết kế theo kiểu đối xứng, tôi nghĩ phòng của Ninh Nhi đối xứng phòng của trẻ con, còn phòng đọc sách lại đối xứng với

phòng Tú Liên phu nhân, vậy thì giữa phòng của Ninh Nhi và phòng đọc sách hẳn cũng phải có một cánh cửa...

Tôi và Long Nhi đã nhanh chóng tìm được cánh cửa bí mật này phía sau giá sách trong thư phòng, lại thấy cả một cánh cửa lật thoạt nhìn trông như nền nhà ở bên

cạnh cuộn dây thừng; chỉ cần đóng cửa thư phòng, mở cửa lật lên trên sàn, Ninh Nhi có thể dùng sợi dây thừng kia tự do lên xuống giữa thư phòng và phòng khách

Tây ở tầng một mà không ai hay biết.

Vì vậy, từ phòng của Ninh Nhi, phòng đọc sách và phòng Tây dưới tầng một, kỳ thực đều có thể tự do ra vào nhà họ Trương, chỉ cần qua mặt được con chó ngoan Đại

Hoa Bối này thôi.”

Lục Kiều Kiều xoa đầu Đại Hoa Bối, nhếch miệng cười cười nhìn Jack biểu diễn, trông Jack lúc này còn hơi dương dương đắc ý:

“Ninh Nhi và Trương Đắc Thịnh đã từ bên ngoài quay về nhà họ Trương mà không ai trông thấy, họ vào phòng Tây tầng một qua cửa ngách, sau đó Ninh Nhi cho

Trương Đắc Thịnh uống rượu nương Khách Gia có pha thuốc mê, khiến ông ta đổ gục xuống giường, chính lúc này, chìa khóa đã rơi ra...”

Lục Kiều Kiều nói: “Bột hoa cà độc dược có vị hơi đăng đắng, hòa vào rượu trắng sẽ có mùi vị lạ, còn rượu nương Khách Gia thì thơm ngọt mà nồng đậm, vừa khéo

có thể che giấu vị nhân nhẩn đắng của loài hoa này...”

Cô nhìn Trương Phúc Long và Ninh Nhi, thấy Ninh Nhi đang gục lên vai chồng, Trương Phúc Long tựa hồ đang dùng sức kẹp lấy Ninh Nhi, để cô đứng thẳng bên

cạnh.

Jack nói tiếp: “Cửa phòng khách phía Tây luôn khóa kín, không ai biết được bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng như vậy thì Ninh Nhi sẽ không thể đi ra từ đây, cũng

không thể từ cửa ngách vòng ra cửa trước để lên tầng hai, vì cô ta muốn đánh lừa mọi người rằng cô ta chưa từng rời khỏi nhà họ Trương, nên chỉ có thể theo đường

cũ lén lút leo trở lại phòng mình...

Có lẽ vì muốn giúp sức giết người, hoặc là để giúp Ninh Nhi trở lại tầng hai, Trương công tử mới vội vàng quay về nhà họ Trương trong khoảng thời gian đã tính toán

trước, vừa khéo lại chạm mặt Long Nhi chạy vào trong làng mua thuốc.

Ninh Nhi là phụ nữ, từ tầng hai leo xuống tầng một còn được, chứ từ tầng một leo lên tầng hai thì rất khó khăn, vì vậy tôi nghĩ Trương công tử phải leo lên phòng đọc

sách ở phía trên trước, rồi kéo Ninh Nhi lên sau; kế đó anh lại ra khỏi nhà qua cửa ngách ở dưới. Quá trình này tốn mất bốn mươi lăm phút, anh vào lại nhà qua cửa

lớn, lúc ấy tôi đang nói chuyện với Tú Liên phu nhân trong đại sảnh.

Vì Tú Liên phu nhân phụ trách chăm thằng bé từ nửa đêm đến hết buổi sáng, còn từ buổi chiều đến nửa đêm do Ninh Nhi chăm nom, bởi vậy sau khi Ninh Nhi về

phòng mình, liền đi ra đổi ca chăm sóc con với Tú Liên phu nhân, cô ta vừa giết người, lại thấy An Long Nhi lạ mặt xông lên tầng hai đương nhiên giật thót mình;

nhưng Trương công tử thấy chúng tôi thì lại rất vui mừng, vì cho dù chuyện giết người giữa chừng có bị phát hiện, thì sự xuất hiện của một đám người lạ mặt chúng tôi

cũng đủ để làm loạn tầm nhìn, càng tiện giá họa cho chúng tôi...”

Jack đứng giữa sân, dùng tay vạch chỉ phương vị, phân tích quá trình mưu sát, dựng lại cả một kế hoạch sát nhân kinh tâm động phách từ một ngày có vẻ hết sức bình

thường, bằng những chi tiết thoạt nhìn tưởng chừng chẳng hề liên quan gì với nhau.

Lục Kiều Kiều nghe thấy rất thú vị, trong khi hai mắt Ninh Nhi tối sầm như sắp lăn ra ngất xỉu. Trương Phúc Long ôm lấy cô ta định quay vào đại sảnh, nhưng Dương

Phổ đã quát lên: “Không được đi! Ở lại đây!”

Lục Kiều Kiều bảo An Long Nhi vào đại sảnh khiêng ra một cái ghế cho Ninh Nhi ngồi xuống, Trương Phúc Long đứng bên cạnh đỡ lấy cô.

Jack lại tiếp lời:

“Có thể nhận ra Trương công tử rất yêu thương vợ, vốn dĩ tôi cho rằng anh hoặc Ninh Nhi đã mưu sát Tú Liên phu nhân, nhưng lúc dùng cơm tối qua, trong mắt anh và

hai vị phu nhân, tôi nhìn thấy một niềm hạnh phúc rất thuần khiết; đồng thời cũng nghe A Hoa nói lúc quan sai thẩm vấn, Trương công tử xưa nay đối xử rất tốt với hai

vị phu nhân, vì vậy tôi không cho rằng Tú Liên phu nhân chết vì mưu sát.

Câu chuyện phải kể từ lúc ăn cơm tối...

Sau khi Trương công tử giết chết Trương Đắc Thịnh, có thể tâm trạng thực sự tốt, nên tối hôm ấy đã vui vẻ ăn cơm với chúng tôi. Nhưng muốn vận chuyển xác

Trương Đắc Thịnh ra ngoài, chỉ dùng thuốc mê đánh gục Đại Hoa Bối, khiến con chó ấy cả đêm không sủa cũng chưa đủ, bởi Trương Đắc Thịnh là một lão béo,

Trương công tử không cõng nổi ông ta, mà Ninh Nhi lại càng không thể, cho dù hai người cùng khiêng cũng chẳng được bao xa... vì vậy, nhất định phải dùng đến công

cụ để vận chuyển.

Dùng công cụ vận chuyển nhất định sẽ gây ra tiếng động tương đối lớn, nếu đánh thức mọi người dậy thì sẽ bị phát hiện. Vậy là sau bữa cơm, Ninh Nhi bưng rượu

nương đã được rót sẵn trong bếp ra. Mọi người còn nhớ không? Ninh Nhi đã không rót rượu ngay tại bàn ăn, mà mang vào bếp rót xong rồi mới bưng ra, như vậy có

thể đảm bảo chén của cô ta và Trương công tử không có thuốc mê.

Còn một điểm nữa thu hút sự chú ý của tôi lúc ấy: Bội Vân là vợ của Trương Đắc Thịnh, buổi tối hôm ấy đến nhà họ Trương, vậy mà lại không sắp xếp cho cô ấy ở

trong phòng khách Nam trên tầng hai chồng mình xưa nay vẫn ở, chuyện này chẳng hợp lẽ chút nào, mặc dù Ninh Nhi nói không biết Trương Đắc Thịnh có về hay

không nên không dám động đến đồ đạc của ông ta.

Tại sao Ninh Nhi lại sắp xếp cho Bội Vân ở phòng khách hướng Đông Nam chứ? Tôi nghĩ Ninh Nhi muốn đảm bảo tuyệt đối không ai nhìn thấy con đường vào làng ở

bên phải tòa nhà; từ phòng khách phía Nam của Trương Đắc Thịnh có thể nhìn thấy con đường, còn tầm nhìn từ phòng khách Đông Nam ra chỗ đó lại bị cây đa lớn

mọc trên mé tường che mắt.

Sau khi sắp xếp phòng ở ổn thỏa, mọi người đều đã uống rượu pha thuốc mê, lại cho con Đại Hoa Bối uống một chút, hạ gục cả con chó, bước thứ hai của kế hoạch có

thể bắt đầu tiến hành.

Đợi đến đêm khuya người trong làng đều đã ngủ, người trong nhà họ Trương cũng không thể mò dậy, Trương công tử liền dắt bò trong chuồng đến trước cánh cửa

ngách, dùng bò chở xác Trương Đắc Thịnh ra bờ sông ném đi, kế hoạch này vốn dĩ hết sức kín kẽ, đáng tiếc trong quá trình thực hiện lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn...

Quá trình vận chuyển thi thể đã bị Tú Liên phu nhân phát hiện... tôi đoán có hai khả năng khiến Tú Liên phu nhân đã uống thuốc mê rồi vẫn xuất hiện trong sân: một là

đứa nhỏ ho rất nặng, Tú Liên phu nhân lo cho nó, vì vậy mới thức dậy; một khả năng nữa, có thể là vì Tú Liên phu nhân xưa nay vẫn thay ca cho Ninh Nhi vào nửa

đêm, sau khi đến giờ đổi ca, tinh thần trách nhiệm và ý chí kiên cường đã khiến cô ấy thức dậy...”

Trương Phúc Long hai chân mềm nhũn khuỵu xuống giữa sân, hai tay chống xuống đất, khóc không thành tiếng.

Jack nhất thời không biết phải làm sao, đành dừng lại không nói tiếp nữa, bấy giờ Lục Kiều Kiều lên tiếng:

“Vì vậy, để ngăn Tú Liên phu nhân kêu lên, Trương công tử đã vô ý bóp chết cô ấy, sau đó Trương công tử xua bò chở xác Trương Đắc Thịnh vứt xuống sông, rồi

quay lại phòng khách Tây ở tầng một cõng thi thể Tú Liên phu nhân ra sân, lúc này vừa hay bị tôi tỉnh lại nghe thấy...

Tại sao không ném xác Tú Liên phu nhân đi luôn? Tôi tin rằng vì Trương công tử không hề có ý sát hại cô ấy, anh không hy vọng Tú Liên phu nhân phải phơi xác nơi

đồng hoang. Cánh nhanh nhất để tiến hành chính thức an táng di thể của Tú Liên phu nhân, chính là phải có một vụ cướp của giết người trong nhà, vì vậy thi thể Tú

Liên phu nhân nhất định phải được người ta phát hiện càng sớm càng tốt...”

Nói tới đây, Lục Kiều Kiều chợt nhớ lại bước chân đêm trước, nếu Trương Phúc Long thật sự có tâm trạng ấy, mười mấy bước cõng Tú Liên phu nhân từ phòng

khách phía Tây ra sân giữa đó, phải nặng nề đến nhường nào.

Cô nhìn Trương Phúc Long, muốn tìm thấy sự khẳng định trong mắt anh ta, nhưng cô chỉ thấy một người đàn ông quỳ gục dưới đất ôm đầu khóc lóc.

Trăng tàn đang chìm vào bóng núi phía Tây, không lâu sau, lại sẽ là một đêm khuya không trăng nữa.

Dương Phổ khóa trái cửa lớn và cửa ngách của tòa nhà họ Trương, ngày mai sẽ áp giải phạm nhân lên đường, đêm nay nhất định phải đề phòng cẩn thận.

Tâm trạng Trương Phúc Long đã ổn định lại, anh ta bảo Ninh Nhi lên tầng ôm đứa bé xuống, kê ra hai cái ghế, rồi cùng Ninh Nhi ngồi bên cạnh thi thể Tú Liên phu

nhân.

Anh ta nói với cả bọn: “Các vị đều ở nơi xa đến đây, còn có quý khách từ Tây Dương vượt vạn dặm đường mà tới, vốn là duyên phận hiếm có trên đời, nhưng Phúc

Long lại không chiêu đãi được tử tế, thật vô cùng xin lỗi...”

Mấy người không ngờ Trương Phúc Long đến lúc này rồi mà còn vẫn khách khí như thế, đều đứng bên cạnh thi thể Tú Liên phu nhân xem anh ta còn gì để nói nữa

không. “Mọi người đừng đứng thế, đều ngồi xuống đi... Tú Liên sinh tiền rất hiếu khách, mọi người ngồi xuống với cô ấy đi. Phúc Long không phải là người đại gian đại

ác, kỳ thực cũng chưa từng nghĩ sẽ vu oan giá họa cho các vị, chỉ là nếu các vị đi khỏi đây thì sẽ phân tán sự chú ý của quan phủ, có lẽ có thể khiến nhà họ Trương

nhanh chóng được yên bình. Nếu không phải Phúc Long mắc sai lầm, thì cũng không đến nỗi có thảm kịch ngày hôm nay...”

Giọng Trương Phúc Long bình tĩnh, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.

Ninh Nhi ôm đứa con mềm nhũn dựa vào Trương Phúc Long, một tay đỡ thi thể Tú Liên phu nhân.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Trương Phúc Long nói: “Để chuẩn bị cho chuyện lần này, chúng tôi đã tốn rất nhiều thời gian bố trí, nào ngờ Jack tiên sinh chỉ ở nhà

chúng tôi một ngày, đã có thể nhìn ra được toàn bộ tình hình chỉ qua những dấu vết nhỏ nhặt như thế, thật khiến người ta phải thán phục, suy luận của anh cứ như thể

tận mắt chứng kiến vậy.”

Dương Phổ lại hỏi Trương Phúc Long: “Trương công tử, trên người Trương Đắc Thịnh không có vết thương trí mạng, xin hỏi ông ta chết như thế nào vậy?”

Trương Phúc Long nói: “Nếu theo kế hoạch của tôi, Trương Đắc Thịnh chỉ bị đánh thuốc mê bất tỉnh trên giường, đến đêm mới đưa ra sông dìm chết, như vậy thì dù

các vị có chứng cứ to bằng trời, cũng không thể nói nhà họ Trương đã giết Trương Đắc Thịnh; nhưng Ninh Nhi thực sự hận lão ta đến tận xương tủy, sau khi đánh

thuốc mê Trương Đắc Thịnh, Ninh Nhi đã dùng khăn ướt khiến lão ta chết ngạt.”

Lục Kiều Kiều hỏi: “Có thể tiết lộ nguyên nhân tại sao phải giết Trương Đắc Thịnh không?”

“Có, nhất định phải tiết lộ.” Trương Phúc Long đặt tay lên vai Ninh Nhi, khe khẽ vỗ về: “Đất đai đằng trước nhà họ Trương vốn là cơ nghiệp tổ tiên nhà chúng tôi,

riêng tiền cho thuê ruộng đất hàng năm cũng được một khoản tiền không nhỏ, cuộc sống xưa nay vốn rất sung túc, đây chính là nguyên nhân khiến tôi nghiện thuốc

phiện từ hồi còn rất trẻ... Sau khi lấy Tú Liên về, vì tôi hút thuốc phiện suốt thời gian dài, lại liên tiếp mấy năm hạn hán, mùa màng thất thu, dẫn đến gia đạo sa sút, chỉ

có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống. Được Tú Liên dốc hết sức hỗ trợ, tôi mất một năm mới cai được nghiện, bấy giờ cha mẹ tôi nôn nóng muốn tôi sinh con, vì vậy

lại rước thêm Ninh Nhi về. Ninh Nhi nhanh chóng có con, nhưng đứa trẻ vừa ra đời lại mắc phải bệnh lao, để trị bệnh cho nó, chúng tôi phải bán ruộng bán đất mà vẫn

không đủ, đành đi khắp nơi vay mượn, bản thân tôi cũng nỗ lực học y, tìm hiểu phương thuốc để chữa bệnh cho con.”

“Trương Đắc Thịnh trước kia phát tài nhờ cho vay nặng lãi, nhà chúng tôi không vay mượn được đâu nữa, đành phải vay lão ta với lãi suất cắt cổ, sau đó mãi vẫn

không trả được. Năm ngoái, cha mẹ tôi nối nhau qua đời, lại phải tiêu một khoản lớn, nhà chúng tôi đã túng càng thêm quẫn, vậy mà Trương Đắc Thịnh lại đến giục nợ

đúng vào lúc ấy. Chúng tôi đành gán tòa nhà này cho lão ta. Nhưng tiền lãi quá cao, trong quá trình không ngừng chữa bệnh cho đứa nhỏ, chúng tôi cũng không ngừng

vay thêm tiền, thoáng cái đã nợ Trương Đắc Thịnh một khoản lớn.

Vốn dĩ thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên, nhưng có một lần Trương Đắc Thịnh đến thúc nợ, lại thừa cơ cưỡng hiếp Ninh Nhi... Tôi phát hiện liền cãi vã với lão, lão

lại nói chỉ cần Ninh Nhi chịu hầu hạ lão những lúc lão đến nhà họ Trương, lão có thể không truy nợ chúng tôi nữa, bằng không sẽ lập tức báo quan bắt người.

Bấy giờ Ninh Nhi đang trốn ở bên cạnh nghe thấy Trương Đắc Thịnh nói thế, để đứa trẻ có thể tiếp tục trị bệnh, cô ấy đành nhận lời với Trương Đắc Thịnh. Gần đây,

Trương Đắc Thịnh đến càng lúc càng nhiều, lần sau hung tàn hơn lần trước, khắp người Ninh Nhi không chỗ nào không bị thương, mỗi lần đều bị lăng nhục chà đạp,

cho dù Ninh Nhi sẵn lòng nhẫn nhục chịu đựng, Trương Phúc Long này đường đường là thân nam nhi bảy thước, làm sao có thể nuốt nổi cục tức này.”

Lục Kiều Kiều là phụ nữ, cho dù lời Trương Phúc Long nói là thật hay giả, cô cũng có mấy phần thương hại Ninh Nhi, cô đưa mắt nhìn, chỉ thấy Ninh Nhi lẳng lặng

dựa vào vai Trương Phúc Long, nhắm nghiền hai mắt, nét mặt đờ đẫn không xúc cảm.

Trương Phúc Long nói: “Tú Liên trước giờ vẫn không hề biết chuyện Ninh Nhi chịu nhục, chúng tôi không muốn cô ấy lo lắng quá nhiều, nên vẫn luôn giấu giếm. Cô ấy

đã ngày đêm vất vả vì đứa trẻ và cái nhà này rồi, tuy nó không phải con cô ấy, nhưng cô ấy đối với nó rất tốt. Nó mắc bệnh lao, đại phu nói có thể truyền nhiễm, phải

cách ly trong phòng riêng, nhưng Tú Liên vẫn chủ động ngủ ở phòng sát vách với nó, để tiện chăm sóc...

Tối qua Tú Liên cũng uống rượu pha thuốc mê, nhưng giờ Tý nửa đêm, thằng nhỏ cứ ho hắng không ngừng... Tú Liên trước giờ vẫn luôn trở dậy lúc nửa đêm để thay


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.