Sau trận chiến ở đỉnh Phù Dung, Quốc sư hạ lệnh truy nã Lục Kiều Kiều, ông ta dự kiến Lục Kiều Kiều sẽ nhanh chóng lên đường đi Giang Tây, nên tự mình dẫn theo hai huynh đệ Mục Linh, Mục Tháp chưa bị thương lên đường trước, và sắp xếp Kim Lập Đức lo cho hai người bị thương nặng là Đặng Nghiêu, Lục Hữu đến phủ Thiều Châu nghỉ dưỡng, đồng thời tiếp tục theo dõi Lục Kiều Kiều. Theo kế hoạch, cả bọn sẽ tập hợp tại Cát An, thuộc Giang Tây.
Gặp lại Lục Kiều Kiều ở đây, Đặng Nghiêu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Thực lòng, y rất muốn gặp Lục Kiều Kiều. Hơn hai năm nay, người nhà y và Lục Kiều Kiều vẫn luôn chăm sóc nhau, ra vào chào hỏi, đến giờ cơm lại gọi nhau í ới, nấu được nồi canh bổ cũng biếu nhau một bát cùng thưởng thức, giờ thoắt cái đã thành kẻ địch, hình như cũng khó lòng trở mặt với nhau được.
Xa nhà lâu như vậy, y khó tránh khỏi nỗi nhớ vợ nhớ con, giờ gặp lại được người hàng xóm cũ mà y coi như con gái này, nỗi nhớ người thân của Đặng Nghiêu cũng vợi bớt đi phần nào.
Chỉ là, lần chạm mặt này quả thực quá gượng gạo, cuối cùng Lục Kiều Kiều còn thúc một cùi chỏ vào vết thương của y, đau đến nỗi Đặng Nghiêu muốn khóc không nổi, muốn cười cũng chẳng xong.
Kim Lập Đức thấy Đặng Nghiêu oằn mình nằm trên ghế ôm ngực nghiến răng ken két, liền hỏi: “Sao thế lão Tiêu, vết thương của huynh không sao chứ?”
“Khụ khụ... vừa nãy bất cẩn bị người ta đụng phải... trúng ngay phổi, vốn đã sắp khỏi rồi... khụ khụ...” Đặng Nghiêu vừa ho khù khụ vừa đau đớn thuật lại bệnh tình.
Lục Hữu cũng đi ra hỏi: “Sao mà bất cẩn vậy, có cần kiểm tra lại vết thương không, huynh bị bắn một phát ở cự ly gần, thương thế không nhẹ đâu.”
“Không... không sao cả.” Đặng Nghiêu điều hòa nhịp thở, nằm rạp ra bàn Bát Tiên chầm chậm hít vào thở ra, nói: “Kỳ thực cũng đỡ nhiều rồi, may là hắn nổ phát súng sát người, đầu đạn bay sượt qua phổi rồi bắn ra ngoài cơ thể, mới không bị thương quá nặng; đầu đạn súng Tây ấy... đều có hỏa độc, nếu vẫn còn bên trong thì chưa chắc đã cứu được đâu.”
“Tối nay ăn gì?” Lục Hữu thân hình gầy nhẳng, nhưng lại là người háu ăn nhất.
“Vết thương của tôi chưa khỏi hẳn, không ăn được các loại ngỗng quay vịt quay, chẳng phải vẫn là rau cải luộc với thịt xào hay sao, khụ khụ... chậc chậc... chậc...”
Đặng Nghiêu vừa đùa vừa hít vào mấy hơi, vết thương lại đau nói lên.
Đặng Nghiêu vừa ho mấy tiếng, đoạn xua xua tay nói: “Hai người đoán xem tôi vừa gặp ai ở dưới nhà? Tôi gặp Lục Kiều Kiều đấy...”
Lục Hữu và Kim Lập Đức đều không hẹn mà cùng trợn tròn mắt.
Kim Lập Đức hỏi: “Cô ta biết chúng ta ở đây à?”
Đặng Nghiêu nói: “Biết cũng không dám nhận, lúc chúng ta ra tay đều đã bịt kín mặt, không bị nhận diện đâu; nhưng cô ta rất tinh quái, chắc cũng ngờ vực rồi, vừa nãy còn thử thăm dò tôi nữa...”
Lục Hữu nói: “Lá gan con lỏi này cũng lớn thật, bị truy nã mà còn dám đi vào đất của nha môn, loại người này thành phản tặc thì không phải vừa đâu.”
Đặng Nghiêu nói: “Tôi hỏi cô ta rồi, cô ta nói là người của nha môn mời bọn họ đến.”
Kim Lập Đức nói: “Cũng tốt, đằng nào mọi người cũng chung đường, chi bằng qua chào hỏi một tiếng rồi kết bạn cùng đi Giang Tây, chúng ta cũng có thể lần lượt ngồi
xe ngựa Tây...”
Lời còn chưa dứt, ba người cùng cười phá lên. Kim Lập Đức chỉ nói đùa, lần này bọn họ bí mật hành động, nếu làm vậy thật, ba người cũng chẳng thể nào ăn nói với
Quốc sư được.
Lục Hữu đề nghị: “Quốc sư bấy lâu nay vẫn muốn tìm hiểu xem Lục Kiều Kiều biết được bao nhiêu về Long Quyết, giờ cô ta đến đây cũng là một cơ hội, chi bằng đợi
trời tối lẻn qua đó nghe trộm, thăm dò tình hình.”
Kim Lập Đức nói với Đặng Nghiêu: “Vết thương của Lục đại nhân vừa mới thuyên giảm, đã lại muốn báo đền nợ nước rồi, thật đúng là đáng kính đáng phục...”
Đặng Nghiêu đùa: “Lục đại nhân muốn đi rình trộm con gái nhà người ta ngủ thôi, lão Đức đừng tưởng lầm ông ta vĩ đại thế.”
“Hai vị đại ca, có bắt hai vị đi đâu, đâu cần một kẻ ngậm máu phun người, một kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm như thế...” Lục Hữu cười cười nói: “Sức khỏe tôi
tốt, hồi phục nhanh, đi vận động một chút cũng không được chắc?”
Kim Lập Đức vỗ vai Lục Hữu: “Được... ăn cơm xong, Lục đại nhân đi mà vận động, đúng là bại hoại của triều đình, khục khục khục.”
Lục Hữu cũng kéo Đặng Nghiêu dậy, cả bọn vừa mắng nhau là quân bại hoại, vừa đi xuống dưới nhà dùng bữa.
Phạm Trọng Lương bày toàn các món ăn thường ngày để chiêu đãi Lục Kiều Kiều, có điều, cả bọn đều không để tâm đến việc ăn uống, chỉ cần không khí hòa hợp vui
vẻ là được, ăn gì cũng không quan trọng.
Trong lúc chuyện trò, Lục Kiều Kiều nhận ra Phạm Trọng Lương là người học thức uyên bác, lại có kiến giải độc đáo, với tài năng của ông, lẽ ra không chỉ là một viên
châu đồng lục phẩm. Nếu tri huyện thất phẩm là hạt vừng, đại học sĩ nhất phẩm là quả dưa, thì châu đồng lục phẩm cùng lắm chỉ bằng quả mận chua mà thôi; đáng tiếc tính tình Phạm Trọng Lương quá thẳng thắn, hoạn lộ khó tránh gặp nhiều trắc trở thăng trầm vì bị lũ tiểu nhân hãm hại; chỉ xét riêng về mặt nói năng không lựa lời, cũng có mấy phần giống Jack.
Quả nhiên, ông ta và Jack nói chuyện rất hợp, còn chủ động hỏi Jack về hoạt động chính trị ở nước Mỹ, đồng thời tỏ ra hết sức kinh ngạc trước chế độ không có
hoàng đế, tổng thống thay đổi theo nhiệm kỳ của nước Mỹ.
Sau ba tuần rượu, mặt mũi ai nấy đều ửng hồng, Phạm Trọng Lương liền đi vào chủ đề chính: “Long Nhi tinh thông phong thủy, không biết là xuất thân từ môn phái
nào?”
An Long Nhi chỉ xem qua sách phong thủy của Lục Kiều Kiều đưa cho nó, đâu có biết trong phong thủy lại phân biệt môn phái, lúng búng nói: “Cháu không biết... là cô
cháu đưa sách phong thủy cho cháu đọc thôi.”
Câu trả lời của An Long Nhi hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Phạm Trọng Lương, trong thiên hạ này làm gì có thầy phong thủy nào không biết mình thuộc muôn phái
gì chứ, ông ta cười nói: “Chà? Có chuyện vậy sao?”
Lục Kiều Kiều lập tức tiếp lời: “Gia phụ có để lại một ít sách vở, vì chiến tranh loạn lạc nên không có duyên kế thừa, Long Nhi chỉ tự đọc một số sách, tôi nghĩ đại khái
là về huyền không đại quẻ gì đó.”
Phạm Trọng Lương vuốt râu: “Ừm... vậy thì có thể là bí pháp của phái Tam Nguyên rồi, hôm nay Long Nhi nhất định phải để Phạm mỗ được mở rộng tầm mắt đấy
nhé.”
Lục Kiều Kiều lại cướp lời hỏi Phạm Trọng Lương: “Nghe nói Phạm đại nhân cũng tinh thông đạo phong thủy, chẳng hay là học theo môn phái nào vậy?”
Nhân sĩ nghiên cứu huyền học gặp nhau, cũng như các cao thủ võ lâm luận bàn võ công. Mỗi môn phái đều có bí pháp riêng, các phong thủy sư luôn tò mò và muốn có
được tuyệt học của đối phương, vì vậy phải biết mình biết ta thì mới có phương sách ứng đối hợp lý. Lục Kiều Kiều hỏi câu này trước khi An Long Nhi lên tiếng, là vô
cùng cần thiết.
Nếu cùng môn phái, trước khi giao lưu phải thăm dò xem đối phương nông sâu thế nào, hỏi rõ sư thừa và vai vế; còn nếu môn phái bất đồng, mấy chiêu của An Long
Nhi cũng đủ khiến đối phương cảm thấy mới lạ rồi.
Phạm Trọng Lương trả lời: “Phạm mỗ học theo phái Tam Hợp, nghiền ngẫm mấy chục năm mà vẫn chưa nắm được yếu lĩnh, ha ha ha...”
Lục Kiều Kiều vừa nghe môn phái khác nhau, có thể yên tâm nói năng, bèn bảo: “Phạm đại nhân khiêm tốn quá rồi, thực ra người học phong thủy trong thiên hạ đều là
một nhà, cũng không ngoài nghiên cứu hình thế của núi sông đất cát, phân ra các môn phái khác nhau, chẳng qua chỉ vì phương thức diễn dịch bất đồng mà thôi. Nên
nói là trăm sông đều đổ về biển lớn, có phải không?”
Phạm Trọng Lương mỉm cười gật đầu với Lục Kiều Kiều: “Ta biết ngay vị tiểu cô nương này không đơn giản mà, tuổi còn trẻ măng mà đã nói năng đâu ra đấy rồi. Có
điều Phạm mỗ mỗi lần có cơ hội viếng mộ đều để ý xem xem đó là tác phẩm của phái nào, phát hiện ra, giữa các môn phái cũng có cao có thấp. Được rồi, để nghe
cao kiến của Long Nhi về nha môn đã...” Dứt câu nói nồng nặc mùi thuốc súng ấy, ông ta quay sang nhìn An Long Nhi chờ đợi.
“Phạm đại nhân, Long Nhi đành khoe xấu vậy, chỗ nào không đúng, mong Phạm đại nhân chỉ giáo cho...” Long Nhi chắp tay nói hết mấy lời dạo đầu, rồi chiếu theo các bước xem phong thủy mà Lục Kiều Kiều dạy nó, rành rọt trình bày kiến giải của mình.
“Long mạch phía sau Thiều Châu cháu chưa được xem qua, hình thế lớn chừng nào Long Nhi cũng không biết, nhưng Thiều Châu là nơi hai dòng sông hợp lưu, địa khí
của bốn bề xung quanh đều tụ về đây, trong sách nói đây là đất chân long, rất thích hợp cho dân chúng sinh sống và làm ăn...”
Long Nhi vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lục Kiều Kiều. Lục Kiều Kiều đang nghiêm túc lắng nghe nó trình bày, mỉm cười gật gật đầu, khiến thằng bé mạnh dạn tiếp lời:
“Thành Thiều Châu ba mặt giáp nước, nước quá gần quá nhiều sẽ hình thành sát khí cát cước thủy (nước cắt chân) trong thành không dễ gì tụ khí được, vì vậy người
làm ăn ở đây giàu nhanh mà tán gia bại sản cũng nhanh...”
Phạm Trọng Lương làm quan ở đất này mấy năm, mọi chuyện gì đều đã tìm hiểu kỹ càng, ông ta cũng không cho rằng kiến giải của An Long Nhi cao minh gì cả. Hôm nay ông ta mời mấy người đến ăn bữa cơm, một là để cảm ơn họ phá án lập công, hai là cũng muốn có được vài gợi ý và tư duy mới mẻ từ những người bạn nhỏ này. Có điều, Phạm Trọng Lương nhận thấy An Long Nhi mở đầu có lớp lang trình tự rất lão luyện, ông ta bảo An Long Nhi nói về nha môn, thằng bé lại đi nói về long mạch và thành Thiều Châu, có thể thấy vị tiểu bằng hữu này đã có một khái niệm tương đối chỉnh thể về phủ Thiều Châu rồi. Tuổi tác còn nhỏ mà có thể tư duy từ lớn đến nhỏ, tầng lớp rõ ràng như vậy rất hiếm gặp.
An Long Nhi không nghĩ được nhiều như thế, lần đầu tiên trình bày kiến giải trước mặt người khác, lại phải trình bày với một vị quan lớn và bao nhiêu người như vậy,
trong lòng nó không khỏi có phần căng thẳng, chỉ muốn nói cho nhanh, không nói sai gì là tốt lắm rồi. Hai mắt nó mở trân trân, nhưng thực ra lại không thấy ai cả, bao
nhiêu tâm tư đều đặt cả vào lời nói:
“Địa thế phủ Thiều Châu giống như con cá diếc nổi trên mặt sông, đầu hướng Nam, đuôi hướng Bắc, đầu cá có nước nên được khí, nhưng vừa rồi bọn cháu trông thấy một con đường rộng chạy xuyên qua giữa thành Thiều Châu...”
Dương Phổ nói: “Đấy là đường Phong Độ, con đường hưng vượng nhất phủ Thiều Châu...”
“Ồ... là con đường Phong Độ, có câu rằng quanh co hữu tình, thẳng đuột vô tình, đường Phong Độ chạy thẳng một mạch xuyên qua phủ Thiều Châu, ở giữa không có
chỗ nào uốn lượn, thu được khí ở vị trí đầu cá mà không có minh đường để tụ khí, sẽ khiến Thiều Châu thu được bao nhiêu thì tiêu đi bấy nhiêu.” An Long Nhi nhìn Phạm Trọng Lương, muốn nhận được một lời khẳng định của ông ta.
Phạm Trọng Lương chưa từng gặp thiếu niên nào mười mấy tuổi đầu đã có thể phân tích hình thế phong thủy có lớp có lang như vậy, dù hợp ý hay không, ông ta đều
mỉm cười gật đầu, nói: “Thiều Châu mỗi năm thu không ít bạc vào ngân khố, sau khi nộp lên triều đình... nha môn còn lại cũng không được bao nhiêu, còn gì nữa không?”
Phạm Trọng Lương hồi đáp những phân tích của An Long Nhi, rồi lại ném quả bóng da trả về cho nó.
An Long Nhi nghe Phạm Trọng Lương nói vậy, biết rằng mình phân tích đại để không sai, bèn nói tiếp: “Nghe Dương đại nhân nói, đây là vùng đất binh gia bao đời nay vẫn phải tranh giành bằng được, hẳn cũng do hai dòng sông kẹp tòa thành vào giữa, khiến thủy khí xung quanh quá nặng mà hình thành nên sát khí; đường Phong Độ là trung tuyến phủ Thiều Châu, nhưng lại mở rộng về phía Nam, phía Nam là Cửu vận hỏa địa, mà hiện giờ Thái Tuế đã nhập vào Cửu vận, trong vòng mười lăm năm kể từ bây giờ, nếu thiên hạ có loạn, phủ Thiều Châu khó lòng trách khỏi nạn binh đao; nếu nha môn có thể chặn trên đường trung tuyến này, cùng hướng về phía Nam với toàn thành để hưng khí, thì có thể thêm chút thu nhập, đồng thời cũng hóa giải được nạn binh đao; nhưng giờ nha môn lại đặt ở góc Đông Bắc của thành, cửa lớn mở về phía Đông, hướng về dòng Trinh Giang ngoài thành, xét về phong thủy, thu nhập của nha môn sẽ vào theo đường khác. Có điều, Long Nhi không hiểu chuyện của quan phủ, nói chung là không phải kiếm tiền theo cách mà quan phủ nên làm...”
Dương Phổ cười cười nói: “Khụ khụ... đúng là có tình trạng này... Phạm đại nhân, trình độ phong thủy của Long Nhi không hề kém đúng không.”
“Ừm...” Phạm đại nhân cũng mỉm cười gật đầu, vẻ mặt tán thưởng.
An Long Nhi nói với mọi người: “Các vị có thể theo cháu ra ngoài cổng nha môn xem một chút không?”
Vậy là cả bọn cùng nó ra trước cổng nha môn, An Long Nhi chỉ vào bên trái nói: “Đây là thượng du Trinh Giang, khí từ hướng này đến, bị tòa lầu cao ở bên phải chặn vòng ngược lại, đây gọi là khai thiên môn, bế địa hộ, khiến nguồn tài lực của nha môn rất đầy đủ...”
Dương Phổ giải thích: “Tòa lầu cao bên phải đó là Phong Thái lầu, có từ triều trước, cũng có thể coi như một thắng cảnh của Thiều Châu.”
“Phải, Phong Thái lầu có thể chặn tài khí cho nha môn, nhưng lại khiến vị trí Bạch Hổ của nha môn được đôn lên cao một bậc, khiến cho hổ mạnh mà rồng lại yếu, xuất hiện tình trạng kẻ dưới phạm thượng làm loạn...”
An Long Nhi vừa nói dứt lời, Phạm Trọng Lương đã phá lên cười ha hả, luôn miệng khen giỏi, vuốt râu giục nó mau nói tiếp.
An Long Nhi lại tiếp lời: “Cửa chính nha môn đối diện với ngõ nhỏ, thu lấy sát khí của nước sông đi qua tầng tầng ngõ ngách, chuyển hóa thành tài khí, nơi này có lối
vào nhỏ, công đường lại lớn, đây là một bố cục tụ tài rất tốt...”
An Long Nhi nói tới đây, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói nổi vấn đề nằm ở đâu, chỉ biết gãi gãi đầu nghĩ xem còn có gì chưa nói đến hay không.
Lục Kiều Kiều đứng bên cạnh cười khúc khích, nói với Phạm Trọng Lương: “Phạm đại nhân, theo cách nói của Long Nhi, chỗ này của ngài không giống nha môn gì
cả, nếu không phải trên đầu có tấm hoành phi Quang Minh Chính Đại kia, người ta có khi lại tưởng vào tiệm cầm đồ hay tiền trang mất...”
Phạm Trọng Lương nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, lại phá lên cười lớn: “Đợi Long Nhi nói hết, Phạm mỗ sẽ kể chuyện nha môn cho các vị nghe, chà chà, Long Nhi
đúng là cao thủ, nói... tiếp tục nói đi...”
An Long Nhi trở lại công đường, chỉ tay vào những gian phòng ở hai bên thông đạo phía trước công đường hỏi: “Sáu gian phòng lớn này dùng để làm gì ạ?”
Dương Phổ đáp: “Đây là phòng dành để xử lý sự vụ trong nha môn, lần lượt là phòng lễ, công, hình, lại, bộ, dân chúng hàng ngày có việc gì liên quan đến hình án, thuế
ruộng, giáo dục, nông tang... đều đến đây xử lý.”
An Long Nhi gật đầu, lại đi tới xem xét một lúc rồi nói tiếp: “Những gian phòng này lớn hơn chỗ Phạm đại nhân ngồi trên công đường nhiều, tài khí vừa vào cửa đã bị
chúng đoạt trước... điều này...” An Long Nhi nhìn ra được đường đi của khí, nhưng chưa đủ năng lực nói rõ đã xảy ra chuyện gì, cứ đến vấn đề cụ thể là tắc tị.
Lục Kiều Kiều ngẩng lên hỏi Phạm Trọng Lương: “Ý Long Nhi có phải muốn nói kẻ tiểu nhân phát tài, còn đại lão gia thì chịu cảnh nghèo túng không?”
Dương Phổ và Phạm Trọng Lương gượng cười nhìn nhau, Phạm Trọng Lương thở dài cất tiếng: “Cả nha môn trên dưới có một trăm năm mươi người, kẻ nghèo nhất
chính là ta đây; lão Tứ kiệu phu của ta... cũng mở được quán trà nguội trên đường Phong Độ, lấy được hai bà vợ, ngày ngày trên đường về nhà đều mua hai cân thịt
lợn...”
Cả bọn nghe xong cười ồ lên, Dương Phổ cười dứt tiếng lại: “Nhà tên kiệu phu ấy có năm đứa trẻ, hai cân thịt lợn cũng vừa đủ thôi.”
Cả bọn cười cười nói nói, quay trở lại bàn ăn ngồi xuống, Phạm Trọng Lương nói với An Long Nhi: “Công phu phong thủy hình thế của Long Nhi huynh đệ quả rất khá,
phong thủy sư thông thường theo thầy học dăm ba năm chẳng qua cũng chỉ được vậy là cùng, mà tiểu huynh đệ đây lại chỉ mình tự đọc sách, thật sự không đơn giản chút nào... Có điều, xét về bố cục nha môn, vị trí nha môn này cũng không có vấn đề gì lớn lắm, phép chọn đất xây nhà và mở cửa này gọi là Hoành đinh long khí pháp, được cả sơn lẫn thủy, có thể tránh được tình trạng nước hai sông cuốn trôi hết khí, không đến nỗi làm cho nha môn nghèo đến mức không có cơm ăn.”
An Long Nhi chăm chú lắng nghe, Lục Kiều Kiều đá vào chân nó dưới gầm bàn, nhưng An Long Nhi không hiểu ý cô muốn gì, đành ngồi nghiêm ngắn nghe Phạm
Trọng Lương chỉ giáo.
Phạm Trọng Lương lại nói: “Vốn dĩ dân giàu quan không giàu là chuyện tốt đẹp không gì bằng, chỉ tiếc rằng nha môn này lại có kết cấu phong thủy khiến lại thì mạnh mà quan thì yếu, nha dịch sáu phòng trước nha môn đều kết cấu với tầng tầng lớp lớp, lợi dụng quyền hành mưu lợi bất chính từ các hiệu buôn và dân chúng, đến cả đăng ký hộ tịch cũng thu tiền nhuận bút văn thư, dạo gần đây ta còn phát hiện đám người bên dưới có kẻ tham gia buôn lậu thuốc phiện...”
Nói tới đây, cả bọn đều im bặt, vì quan phủ xưa nay vẫn cấm ngặt thuốc phiện, giờ Phạm Trọng Lương lại chủ động thổ lộ trong nha môn có người đang buôn lậu thứ
ấy, cho dù ai nấy đều biết nha môn là như thế, song cũng không ai tiện lên tiếng.
Jack nói: “Những chuyện này không thể thay đổi nhờ phong thủy được, tôi nghĩ vấn đề căn bản nằm ở chế độ.”
Phạm Trọng Lương nói: “Chế độ có từ lâu rồi, vả lại còn rất nghiêm khắc chặt chẽ, nhưng hơn một trăm người muốn gạt một người là chuyện rất đơn giản. Kể cả ta trừ đi mấy nhân vật chủ chốt, sẽ nhanh chóng có kẻ khác lên thay, tiếp tục công việc béo bở ấy. Trừ phi ta có thể một lần chỉnh trị toàn bộ bọn chúng, mà như vậy thì
nha môn đóng cửa luôn, phủ Thiều Châu đâu chỉ quản lý mỗi thành Thiều Châu này, mà còn cả mấy trăm dặm xung quanh nữa đó...”
Lục Kiều Kiều hỏi: “Vậy ý của Phạm đại nhân là...”
“Ta muốn bắt tay từ bố cục phong thủy, trước tiên làm suy yếu vận khí của sáu phòng, tăng cường chính khí cho bản quan, sau đó phối hợp chỉnh đốn một cách toàn
diện.”
Lục Kiều Kiều nói: “Phạm đại nhân chính khí ngút trời, lòng ôm chí lớn thật khiến người ta khâm phục, nhưng Long Nhi chỉ mới đọc qua vài quyển sách...”
“À... ta biết Long Nhi vẫn đang học nghệ, ý ta là muốn An cô nương và Jack tiên sinh giúp một tay.”
Lục Kiều Kiều và Jack lập tức trợn tròn mắt, nhìn nhau không nói nên lời, Lục Kiều Kiều sợ Jack buột miệng nói bừa, liền lanh chanh giành nói trước:
“Dân nữ chẳng qua chỉ học có vài ngày ở trường tư thục, đâu có kiến thức gì, thực sự không có năng lực trợ giúp đại nhân, vả lại chúng tôi còn phải lên đường đi Giang Tây, nếu không phải Dương đại nhân mời đến, giờ chúng tôi đã rời xa nơi này rồi... vì vậy...”
Dương Phổ vội vàng cất tiếng điều đình: “An cô nương chớ nên nôn nóng, Phạm đại nhân ngày ngày việc công bận rộn, người có thể cùng thương lượng trong nha môn lại không nhiều, nếu các vị có thể ở lại Thiều Châu thêm mấy ngày, Phạm đại nhân và ta đều rất muốn nghe cao kiến của các vị, giúp chúng ta xem xét tình thế rồi đưa ra đối sách, chắc cũng không tốn quá nhiều thời gian đâu.”
Phạm Trọng Lương cũng nói: “Jack tiên sinh là người Tây, đã giới thiệu cho ta rất nhiều quan điểm mới trong việc quản trị; An cô nương tướng mạo cao quý, xuất thân
danh môn, sau này hẳn sẽ có thành tựu kinh thiên động địa; hôm nay hai bên gò má có khí đỏ, e rằng cũng vì việc kiện tụng ở cửa quan nên mới tới đây, chẳng khác nào phượng hoàng đậu xuống cành thấp vậy. Nếu ba vị có thể ở lại thêm vài ngày, giúp dân chúng làm chút chuyện tốt thì hay quá.”
Lục Kiều Kiều còn lâu mới chịu lép vế trước chiêu này, trong lòng đã có tính toán riêng; vả lại, cô ghét nhất kẻ nào đem trò xem tướng ra dọa dẫm mình, lập tức chắp
tay nói: “Chúng tôi chỉ là khách qua đường, có tài năng đức độ gì mà dám chõ vào chuyện quốc gia đại sự, sáng sớm ngày mai chúng tôi phải lên đường rồi, mong Phạm đại nhân tìm bậc cao nhân khác.”
Phạm Trọng Lương thấy cứng rắn mềm mỏng đều không ăn thua, bèn tiếc nuối đứng dậy, thở dài: “Dân chúng không có phúc khí rồi, nhân tài không giữ được, mà chỉ
giữ lại toàn bọn đầu rơi mặt chuột...”
Lục Kiều Kiều cũng đứng lên chắp tay nói: “Phạm đại nhân cũng quá xem trọng rồi, chúng tôi thật lấy làm hổ thẹn, mong đại nhân rộng lượng hải hà, trời đã không còn
sớm, chúng tôi xin phép được cáo lui.”
Nói xong, cô liền bảo An Long Nhi gói ghém thức ăn thừa trên bàn, rồi dẫn Jack và An Long Nhi ra khỏi nha môn, Dương Phổ vội vàng chạy theo tiễn.
Lục Kiều Kiều lại nói với Dương Phổ một loạt những lời khách khí khiêm nhường, sau đó trở về khách điếm.