Tên bổ đầu nói: "Thương nhân từ Quảng Đông tới đây lần đầu, sao lại có một người hầu người Giang Tây được? Trói chúng lại cho ta!"
Tên bổ đầu vừa dứt lời, tiếng súng đã vang lên, thì ra ở thắt lưng Lục Kiều Kiều có đeo một khẩu súng côn, chỉ là cô vẫn luôn dùng một tấm vải hình tam giác như cái
tạp dề che đi; khi đám quan sai dồn sự chú ý vào Jack, cô đã rút súng nhanh như chớp, bắn một phát vào thanh đao đang chĩa vào bụng anh chàng, thanh đao lập tức
bị viên đạn bắn văng ra xa.
Đao bị chấn động văng ra, tay tên bổ đầu hẫng một cái, liền cũng bị hất văng. Jack phản ứng cực nhanh, cùng lúc vươn tay phải ra tóm lấy tay phải tên bổ đầu, kéo
giật cả người y xoay tròn vào lòng mình như thể đang nhảy điệu valse; sau đó tay trái vòng từ trong ra ngoài quét về phía cổ y, kẹp chặt đầu y vào nách, tay phải nhanh
chóng rút khẩu súng giắt ở thắt lưng, chỉ về phía mười mấy tên quan sai còn lại…
Hai động tác này liền lạc mà hết sức đột ngột, tên bổ đầu bị kẹp dưới nách Jack trong tư thế rất cổ quái, lưng y ngả về sau, ngực ưỡn lên trời, hai chân kiễng lên, đầu
lại ngửa ra phía sau lưng Jack...
Đám quan sai kia đang định vây bắt, Lục Kiều Kiều đã lật tay đập mạnh báng súng vào mặt tên bổ đầu. Tên bổ đầu cũng không ngờ mình bị kẹp như thế rồi, Lục Kiều
Kiều vẫn còn bồi thêm một cú nữa vào mặt, đau đến nỗi ngoác miệng kêu thảm thiết; nhưng y lập tức phát hiện, há miệng ra như thế là một sai lầm cực kỳ nghiêm
trọng, vì nòng súng lạnh băng đã lập tức nhét vào đó.
"Pằng!" Một tiếng súng nổ đinh tai vang lên, toàn thân tên bổ đầu bị kẹp chặt giật nẩy lên theo tiếng súng, y liên tiếp phát ra những tiếng "ú ớ" kinh hoảng, ánh mắt
tuyệt vọng nhìn lên bầu không, vãi ra ướt sũng cả quần.
Tên bổ đầu không chết, nhưng Jack đã bắn văng mũ của một tên quan sai khác, làm hắn sợ đến nỗi lập tức ném đao xuống đất, đứng ngây như phỗng tại chỗ.
Đám quan sai đều điếng người trước biến cố quá đỗi bất ngờ này, Lục Kiều Kiều vẫn nhét nòng súng vào miệng tên bổ đầu, cô dùng tay trái lên đạn đánh "cạch" một
tiếng, nói: "Đại nhân đừng sợ, phát súng vừa nãy không phải tôi bắn đâu, bây giờ đạn mới lên nòng cơ, bảo bọn họ buông đao xuống đi!"
Bàn tay tên bổ đầu lập tức không ngừng làm động tác hạ xuống, miệng ú a ú ớ gào lên đầy kích động.
Đám quan sai đương nhiên nghe hiểu tên bổ đầu đang nói gì, cả bọn nhìn ngó sang hai bên, rồi đồng loạt chầm chậm thả đao xuống đất, An Long Nhi lập tức thu thập
cả mười mấy thanh đao lại, chạy ra bờ sông ném vèo xuống dòng Cán Giang, nhưng bản thân nó thì giữ lại một thanh, còn hỏi "mượn" luôn vỏ đao của một tên quan sai
nữa.
An Long Nhi cầm đao nhảy lên ghế trước xe ngựa, Lục Kiều Kiều và Jack kẹp tên bổ đầu, rồi lùi dần lên khoang xe, nhưng không đóng cửa lại, mà bắt tên bổ đầu
đứng trên chỗ gá chân ở cửa xe, mặt hướng ra ngoài, Jack tóm lấy thắt lưng y từ phía sau, gí súng vào gáy. Lúc này, Lục Kiều Kiều đã có thể rút súng ra, cô nói với
đám quan sai bên ngoài: "Đứng yên không được nhúc nhích! Tên nào cử động ta sẽ bắn chết tên khốn kiếp này trước, rồi bắn chết các người luôn!"
Sau đó, cô vỗ vỗ cửa sổ trước của xe ngựa, chỉ tay về hướng Bắc, An Long Nhi liền đánh xe dọc bờ sông, rời khỏi bến đò Thanh Nguyên, nhanh chóng đi lên phía
Bắc.
Jack ở trong khoang xe kéo thắt lưng tên bổ đầu đang đứng bên ngoài xem phong cảnh, gí họng súng vào gáy y, Lục Kiều Kiều thấy ánh đèn phía sau càng lúc càng
nhỏ dần, mới ra hiệu cho Jack thả người. Jack nói với tên bổ đầu: "Này! Ta buông tay thì ngươi phải nhảy khỏi xe nhé, ngươi không đuổi theo thì ta cũng không nổ súng
giết người, có nghe rõ chưa hả!"
Tên bổ đầu rối rít chấp thuận, Jack bèn quát một tiếng "Nhảy!", thúc họng súng vào gáy đối phương, tên bổ đầu rất hợp tác lập tức dồn lực nhảy ra khỏi xe, cuống
cuồng chạy về phía bến đò.
Xe ngựa lao vào màn đêm, chạy như bay về phía trước. Trăng vẫn chưa lên, sắc trời u ám, chỉ có thể lờ mờ trông thấy con đường trước mặt. Bên trái đường là dòng
Cán Giang, bên phải là vách núi, xe ngựa cứ thế chạy xuyên giữa núi non sông nước.
Trong khoang xe, Lục Kiều Kiều nói với Jack: "Phiền phức càng lúc càng lớn rồi, lệnh truy nã ở địa phận tỉnh Quảng Đông đã đưa đến tận phủ Cát An, quả là bất
thường... Tên tôi trong lệnh truy nã là Lục Kiều Kiều, có quỷ mới biết Lục Kiều Kiều là ai, bọn họ không thể nhận ra tôi được; vì vậy đám người của ty Tuần kiểm lúc
nãy đột nhiên ra tay, chắc chắn là có điều cổ quái chi đây..."
Jack nói: "Có thể người của phủ Quốc sư chỉ thị cho bọn chúng đến, một là muốn bắt em, để tra hỏi ra Long Quyết; hai là có thể muốn lùa em đến một nơi nào đó, trên
thực tế thì trước giờ chúng ta vẫn luôn bị người ta lùa như lùa vịt vậy..."
Lục Kiều Kiều nói: "Chúng ta tạm rời khỏi Cát An đến huyện thành Cát Thủy trước đã, không thể để bọn chúng bám đuôi được, bọn quan sai này chẳng biết gì cả, chỉ
biết bắt người lĩnh thưởng, nếu bị chúng bắt được thì khổ lắm... Không được không được, nếu bọn chúng cố ý lùa chúng ta đến Cát Thủy, há chẳng phải chúng ta trúng
kế rồi sao? Giờ bọn chúng đều đã biết chúng ta đi về phía Bắc, không phải đến Cát Thủy thì còn đi đâu được nữa?"
Jack nói: "Giờ đang là buổi tối, hay là chúng ta nấp tạm vào rừng, xem xem có truy binh đuổi theo không, sáng sớm ngày mai sẽ quay về Thanh Nguyên nghe ngóng tin
tức của cha em..."
Lục Kiều Kiều chợt nhớ ra: "Đúng rồi, trên núi Thanh Nguyên có mấy hòa thượng là bạn cũ của cha tôi, tôi có thể lên núi tìm bọn họ." Cả hai người liền chen lên ngồi
ghế trước, nói với An Long Nhi suy nghĩ của mình, An Long Nhi vừa đánh xe vừa nói:
"Cô Kiều cứ quyết là được, cháu thế nào cũng xong... nhưng cỗ xe ngựa này đẹp quá, người ta vừa nhìn liền nhận ra ngay, giờ không thể dùng được nữa, muốn lên núi
Thanh Nguyên chỉ có thể cưỡi ngựa, cần phải tìm chỗ nào giấu xe đi mới được."
Lục Kiều Kiều ngồi giữa hai người, quay sang đập vào mũ Jack nói: "Thế đấy, cái đồ ngốc nhà anh không dưng lại đi kiếm về cỗ xe to tướng xa hoa thế này, giờ chúng
ta đi đâu cũng bị người ta nhận ra, thật là phiền phức!"
Jack không chịu lép vế chút nào: "Lúc lên đường em cũng có nói là phải bỏ trốn đâu, tôi tưởng là đi du lịch nên mới chuẩn bị rượu ngon và lều bạt, chứ nhỡ không tìm
được khách điếm thì tính sao? Với lại, không có xe ngựa to thế này, làm gì có chỗ cho em ngồi thoải mái thế chứ? Đây là xe đặt làm ở nước Anh cơ đấy, nệm ngồi còn
có cả lò xo…"
"Lò xo thì làm quái gì chứ? Ngồi lên là thấy chóng mặt, cứ như say tàu ấy..."
Hai người đang mải đốp chát với nhau, phía sau dần vẳng lại tiếng vó ngựa.
Ba người cùng lúc thốt lên kinh hãi: "Hả? Đuổi tới rồi à!"
Lục Kiều Kiều và Jack đứng dậy, quay người bám vào nóc khoang xe nhìn ra phía sau, Lục Kiều Kiều nói: "Có thấy gì không, là ai thế? Có bao nhiêu người ngựa?"
Jack quan sát một hồi, đoạn nói: "Shit! Đúng là đám quan sai!"
Lục Kiều Kiều tái mét mặt mày kêu lên: "Chết tiệt! Lần này chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, có bao nhiêu người? Mau nhìn xem, có bao nhiêu người?"
"Không thấy rõ, nhưng theo kinh nghiệm thì có khoảng bảy tám thớt ngựa..."
Lục Kiều Kiều ủ rũ nói: "Bảy tám thớt ngựa cơ à! Lần này phải liều cái mạng già rồi, không thể để chúng bắt được… Jack nhanh lên, chuẩn bị hạ bọn chúng..."
Lục Kiều Kiều nói xong liền rút súng ra, Jack hung hăng hỏi cô: "Bắn chết chúng hả? Khục khục... "
"Cố gắng đi…"
"Được!" Jack mạnh mẽ rút súng ra đánh soạt một tiếng.
Hai tay Lục Kiều Kiều nắm chặt lại, căng thẳng xua loạn lên: "Không phải! Cố gắng đừng bắn chết người!"
An Long Nhi quay lại nói với Lục Kiều Kiều: "Cô Kiều, nếu không muốn bắn chết người, cô lên đánh xe đi, để cháu và Jack đối phó bọn chúng... hai bọn cháu đều biết
dùng dây thừng, không cần nổ súng cũng giải quyết được..."
Lục Kiều Kiều vừa nghe thế, lập tức đưa tay vò loạn mái tóc vàng của An Long Nhi một chập, giọng vừa căng thẳng vừa thâm trầm: "Vậy giao cả cho mày nhé."
Lục Kiều Kiều đón lấy dây cương, An Long Nhi xoay người nhảy lên nóc khoang xe, quỳ một chân, gỡ sợi dây thừng gắn phi tiêu trên người xuống...
Phía sau xe ngựa có mấy tên quan sai cưỡi khoái mã đuổi tới, dưới sắc trời nhập nhoạng, có thể trông thấy bộ dạng của chúng; phía sau cũng không biết còn bao nhiêu
nhân mã đang đuổi theo nữa.
Bọn chúng vừa lại gần xe ngựa liền quát tháo ầm ĩ, yêu cầu người trên xe dừng lại chịu trói.
An Long Nhi chẳng buồn để ý đến những lời ấy, lẳng lặng nhắm chuẩn khoảng cách, quấn dây thừng trên cánh tay hai vòng rồi lia mũi tiêu tựa sợi dây bạc căng ra
trong bóng tối, lặng lẽ bắn vào tên quan sai gần nhất.
Tên quan sai đi đầu không ngờ bọn họ trên đường chạy trốn còn có thể phản kích, bị mũi tiêu bắn trúng ngực đánh "phập" một tiếng, kêu lên thảm thiết rồi ngã văng
khỏi yên ngựa.
Tên quan sai bên cạnh trông thấy lập tức kêu lên: "Các huynh đệ cẩn thận, bọn chúng phóng ám khí đấy!"
Lời y vừa dứt, tất cả đám quan sai đều rút thanh mã đao dài hẹp khỏi vỏ.
Jack thấy An Long Nhi vừa xuất chiêu đã hạ gục được một tên, cũng nhảy lên thùng xe ném cuộn dây thừng trên tay về phía tên quan sai gần nhất.
Lần này tên quan sai không còn ngu ngốc chịu trận nữa, y nghiêng đầu sang, dùng mã đao gạt dây thừng, rồi rạp người trên lưng ngựa tăng tốc xông đến bên cạnh xe
ngựa, Jack thấy đối phương chạy đến gần như vậy, vội rút súng ở thắt lưng ra bắn vào đùi y, súng vừa nổ, tên quan sai liền ngã vật ra.
Bên kia, An Long Nhi lại ném dây thừng gắn phi tiêu ở đầu về phía một tên quan sai khác, đối phương ngồi trên lưng ngựa lách người né tránh, mũi tiêu không bắn
trúng lồng ngực y, nhưng lại đâm vào bả vai, y hự lên một tiếng, tay trái lập tức vươn ra bắt lấy sợi thừng, toan kéo giật An Long Nhi xuống khỏi nóc xe.
Thể lực An Long Nhi không bằng người lớn, thể trọng cũng nhẹ hơn, bị tên quan sai ấy kéo loạng choạng mấy bước, suýt nữa thì ngã. Jack ở sau lưng vươn tay ra tóm
lấy thắt lưng nó, kéo ngược trở lại, nhưng chợt phát hiện cánh tay mình trầm xuống, tên quan sai kia không ngờ đã nhân thể mượn lực nhảy khỏi lưng ngựa, kéo dây
thừng đu lên cỗ xe, bám vào đống hành lý phía sau xe.
Lúc này, An Long Nhi có Jack ở sau kéo thắt lưng, không sợ rơi khỏi xe nữa, nó liền xoay tay trái, quấn thêm một vòng dây, kéo căng dây thừng rồi rút thanh đao sau
lưng ra, chém vào bàn tay đang tóm sợi dây của tên quan sai kia.
Tên quan sai tay trái nắm dây thừng tay phải cầm đao, vả lại còn ở vị trí thấp hơn An Long Nhi, lúc giao thủ phải chịu thiệt thòi lớn, chỉ sau hai ba chiêu An Long Nhi
đã hất văng thanh mã đao của y, rồi chém xuống cánh tay đang nắm dây thừng, tên quan sai thấy tình thế hung hiểm, lập tức buông tay nhảy xuống, liền bị con ngựa
phía sau đuổi tới giẫm cho dở sống dở chết.
Hai người trong chớp mắt đã hạ gục ba tên quan sai, những tên còn lại lập tức khôn ra, không dám đuổi tới sát quá nữa.
Cỗ xe của Jack chỉ có hai con ngựa kéo, sức kéo không khỏe lắm, bình thường không có chuyện gì, cứ tùy tiện đánh xe thì cả người lẫn ngựa đều được khoan khoái
thong dong; nhưng giờ phía sau có người cưỡi khoái mã truy đuổi, cỗ xe ngựa kéo theo một đống hành lý tất nhiên không thể chạy nhanh bằng ngựa chỉ chở một người,
chạy mãi chạy mãi, hai con ngựa của Jack nhất định sẽ mệt nhoài ngã xuống trước. Đám quan sai rõ ràng đang có ý chờ thời điểm ấy.
Jack từng tác chiến với bọn cướp ngựa ở vùng miền Tây nước Mỹ, rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, anh vừa phát hiện ra ý đồ của đối phương, lập tức nói với An
Long Nhi: "Bọn chúng muốn kéo dài thời gian cho chúng ta chết mệt nên sẽ không tiếp cận xe ngựa nữa, chúng ta cần chủ động tấn công…"
Nói dứt lời, anh liền giương súng bắn vào con ngựa ở giữa, viên đạn trúng ngay ngực, con ngựa lập tức ngã lăn ra, tên quan sai bị ngã ngựa quát lớn: "Thằng khốn này
bắn ngựa..."
Tiếng mắng chửi nhanh chóng lùi dần ra xa, Jack siết nắm tay reo lên một tiếng: "Bingo!" Rồi lại giơ súng nhằm về phía con ngựa khác.
Lục Kiều Kiều lớn tiếng hỏi: "Bắn chết người rồi à?"
Jack nói: "Không bắn người, bắn ngựa cũng hiệu quả như vậy, ha ha!"
Trong lúc hai người đối đáp, ngựa của đám quan sai đã bắt đầu lách sang bên trái rồi bên phải, xém chừng lại muốn xông lên tiếp cận và tấn công.
Đương nhiên thôi, giữ khoảng cách xa thì sẽ ăn đạn súng Tây, so với chết bất minh bất bạch, thà rằng bọn chúng lao lên tấn công còn có nhiều cơ hội hơn.
An Long Nhi vừa thấy đám quan sai lại đến gần cỗ xe, sợi dây thừng liền văng ra đâm tới trước mặt một tên.
Nào ngờ tên quan sai đó cực kỳ tinh mắt, đang chạy đuổi trên đường cái quan tối om như mực mà vẫn nhìn rõ được phương hướng bay tới của sợi dây thừng gắn phi
tiêu, y lách người né được mấy lần liên tiếp, khiến An Long Nhi cũng nổi cáu lên, ngoác miệng ra mắng: "Thằng chó này, còn muốn tránh à! Xem tiêu!"
Dứt lời, nó giật phi tiêu về ném vào đầu ngựa của đối phương, người biết võ công chứ ngựa thì không biết, tên quan sai chỉ nghe thấy trên đầu ngựa phát ra một tiếng
"bụp", con ngựa thình lình ngã xuống, bản thân cũng lăn lông lốc dưới đất.
Lục Kiều Kiều đang đánh xe chạy như điên nghe thấy An Long Nhi nói bậy, liền ngoảnh đầu lại quát nó: "Trẻ con mà nói bậy bạ gì thế, lần sau còn nói nữa cô vả vào
miệng mày đấy!"
Phía sau vẫn còn ba thớt ngựa đang đuổi theo, An Long Nhi "vâng" một tiếng với Lục Kiều Kiều, sợi dây thừng lại bay về phía tên quan sai ở gần đó.
Tên quan sai này không giống những tên còn lại, y thấy dây thừng gắn phi tiêu trên tay An Long Nhi sắp bay ra, liền nhẹ nhàng tung mình đứng trên yên, chân vừa
giẫm nhẹ đã nhảy về phía cỗ xe ngựa của Jack.
Y lắc mình trên không né tránh sợi dây thừng, giơ cao thanh mã đao chém về phía An Long Nhi, An Long Nhi và Jack bấy giờ mới trông thấy trên mũ tên quan sai này
có gắn lông công.
An Long Nhi không kịp rụt tay về, vội lăn người ra chỗ ghế trước của xe ngựa, tên quan sai ấy chém hụt một đao, hai chân vừa khéo giẫm đúng vào chỗ An Long Nhi
vừa đứng khi nãy. Y thấy An Long Nhi đã lùi khỏi vòng chiến, Jack lại ở ngay bên cạnh, mũi đao liền chuyển hướng, giậm bước đâm về phía anh.
Jack đã không còn là loại chịu đứng yên cho người ta đánh như trước nữa, liền nhảy sang trái nửa bước né tránh, đồng thời dùng thân hình che chắn cho Lục Kiều
Kiều, tay trái ấn lên tay phải đang cầm mã đao của tên quan sai, tay phải vắt chéo nhắm vào vai phải đối phương nổ súng.
"Pằng!" tên quan sai ngã lăn xuống xe ngựa, hai tên phía sau cùng lập tức dừng lại. Xem ra, đánh ngã tên quan sai đội mũ ngù lông công này có hiệu quả hơn hẳn.
Jack quan sát thấy đám quan sai không đuổi tiếp nữa, mới lộn người lăn ra chỗ ghế trước. Nhưng lúc này dù có truy binh hay không, họ cũng không thể dừng lại được
nữa. Lục Kiều Kiều đánh xe ngựa tiếp tục chạy về phía Bắc chừng một canh giờ, đã quá nửa đêm, một vầng trăng non chầm chậm nhô lên trên đỉnh núi.
Địa hình không còn là bên sông bên núi như lúc nãy nữa, họ đã đi vào khu vực chân núi tương đối bằng phẳng, nhưng vẫn ở sát cạnh dòng Cán Giang.
Tốc độ cỗ xe ngựa đã chậm lại trông thấy, Lục Kiều Kiều hỏi Jack: "Lũ ngựa hình như xuống sức rất nhanh, có phải bị bệnh rồi không?"
Jack đáp: "Ngựa chạy từ sáng sớm đến giờ, mệt cũng phải thôi, vào rừng nghỉ ngơi một chút đi."
An Long Nhi bèn xuống xe ra bờ sông lấy nước cho ngựa uống, Đại Hoa Bối cũng châu vào uống một chập. Sau đó, bọn họ đánh xe vào khu rừng bên cạnh, cây cối
xung quanh không rậm rạp cho lắm, nhưng dưới ánh trăng yếu ớt, cũng không nhìn rõ được mặt đất thế nào.
Lục Kiều Kiều nhảy xuống xe, chân vừa chạm đất, cô liền chau mày.
Cô cảm thấy mặt đất dưới chân mình rất cổ quái, vỏ đất cứng, giòn, đồng thời cũng cảm nhận được bên dưới là đất bùn mềm xốp, như thể giẫm lên một cái bánh
nướng bị cháy khét vậy.
Cô đảo mắt nhìn núi non xung quanh, thấy mấy ngọn núi, không cao lớn lắm, trải dài về những phía khác nhau.
Lục Kiều Kiều quay sang bảo Jack và An Long Nhi: "Mọi người cẩn thận một chút, nơi này là một loại trong Thiên sát thập địa, gọi là Thiên ma chi địa, long thần ở
đây hư phù đơn bạc, chính khí rất yếu..."
An Long Nhi thắc mắc: "Cô Kiều, Thiên ma chi địa là cái gì?"
"Mày giẫm chân thử là biết, có phải khác với mặt đất ở những chỗ khác không?"
An Long Nhi giẫm giẫm mấy phát, rồi lại dồn sức nhảy lên: "Bên dưới mềm mềm cứ như giẫm lên chăn bông vậy..."
Lục Kiều Kiều nói: "Đất đai phì nhiêu màu mỡ giẫm lên đều mềm, nhưng vỏ đất ở đây lại cứng, mà bên trong thì mềm; đó là vì thủy thổ khô khan, cát nhiều hơn đất vả
lại bên dưới có dòng nước ngầm, khí của long mạch gặp đất liền tản ra, long thần không tụ lại được, rất dễ bị tán hồn đoạt phách..."
Jack đang ở trong xe lục tìm đồ đạc: "Kiều Kiều, lúc ở bến đò em mua gì ăn vậy?"
Lục Kiều Kiều vừa nghe vậy liền nhoẻn miệng cười tươi tắn leo lên khoang xe, bới ra một túi bánh to tướng cầm trên tay: "Chậc! Bánh tẩm đường đây, lẽ ra vừa làm
xong ăn ngay là ngon nhất, nhưng để nguội rồi cũng rất ngon, đến thử một miếng đi này..." Nói xong liền cầm một miếng bỏ tọt vào miệng ăn trước: "Chà, ngon quá đi
mất..."
Jack và An Long Nhi cũng đi tới nhón một miếng, bảo là bánh tẩm đường, kỳ thực chỉ là những khoanh quẩy rán to bằng lòng bàn tay.
Jack vừa cắn một miếng, chưa nuốt xuống đã lớn tiếng nức nở khen: "Ngon thật đấy!"
An Long Nhi cũng làm một miếng: "Chẹp! Cắn vào rất xốp, hơi dai hơi ngọt... ừm... làm thế nào mà ngon vậy nhỉ..."
Lục Kiều Kiều cầm một miếng vừa ăn vừa nói: "Trộn bột gạo với nước nhào lên... sau đó gấp thành rất nhiều tầng rồi lại cán mỏng, vê thành vòng quẩy bỏ vào chảo
dầu rán lửa nhỏ, hơi vàng thì vớt ra... rắc lên trên một chút đường trắng là xong, lúc nóng ăn còn ngon hơn, hồi nhỏ tôi thích ăn món này nhất đấy..."
Hai con ngựa được thả cho tự do ăn cỏ, Đại Hoa Bối chạy lại gần xun xoe xin đồ ăn, cũng ngấu nghiến xơi hết hai cái.
Jack ăn hết miếng này đến miếng khác, rồi nói: "Ở Mỹ cũng có một loại bánh rán tròn, gọi là bagel, bên trong có thể cho thêm bơ, giăm bông, cà chua và tất cả thứ gì
mình thích ăn, cũng ngon lắm..."
Hai mắt Lục Kiều Kiều đầy vẻ háo hức: "Chà... dẫn tôi đi Mỹ ăn bà cẩu[2] nhé..."
[2] Lục Kiều Kiều phát âm sai.
"Anh thì lúc nào cũng được, em bảo lúc nào đi thì đi lúc đó thôi." Jack nói lời này là thật, nếu Lục Kiều Kiều muốn, anh nhất định sẽ đưa cô về Mỹ ngay.
Miệng Lục Kiều Kiều vẫn nhồm nhoàm nhai bánh: "Chẹp... bà cẩu mà ngon... thì tôi nghĩ cho thêm ớt là ăn được rồi..."
"Phải đọc là bagel..."
"Bà cẩu..."
"Bagel... chữ cẩu phải uốn lưỡi lên."
''Bà cẫu..."
"Stupid..."
Lục Kiều Kiều đột nhiên phát âm rất chuẩn: "Stupid..."
Jack tức điên: "Shit! Mấy câu chửi sao vừa học đã biết rồi vậy."
Đột nhiên Đại Hoa Bối sủa nhặng lên một chập, cả bọn thấy nó hướng về phía này sủa một hồi, sau đó lại quay sang phía khác sủa tiếp, bốn phía cây cối thưa thớt,
nhưng ba người đều không thấy bóng dáng kẻ nào khác.
Lục Kiều Kiều thầm run rẩy, lập tức lấy chiếc la kinh nhỏ trong người ra đo đạc phương hướng, nhưng chỉ thấy kim chỉ hướng trên la kinh không ngừng dao động với
biên độ lớn.
Cô quay lại nhìn An Long Nhi, thấy thằng bé cũng đang xem la kinh của nó. Nó hỏi Lục Kiều Kiều: "Cô Kiều, kim la kinh có lúc cứ đảo qua đảo lại thế này ạ?"
Lục Kiều Kiều không trả lời nó, mà nói với Jack: "Mau đi kéo ngựa về đây, cẩn thận một chút, có chuyện kỳ quái…"
Lúc Jack đi kéo ngựa, Lục Kiều Kiều tiếp tục quan sát tỉ mỉ từng chỗ đáng ngờ, bấy giờ cô mới nhỏ giọng nói với An Long Nhi: "Xem la kinh không chỉ là xem những
chữ viết trên đó, mà cũng phải xem kim, kim có tám loại động tác khác nhau, gọi là Kỳ châm bát pháp, lần lượt là đường, phù, trầm, chuyển, đầu, nghịch, trắc, chính...
mày đang nhìn thấy đường châm, tức là cây kim không ngừng dao động sang hai bên, chứng tỏ nơi này có địa hình nguy hiểm, nếu mày biết được phương hướng, thì
có thể nhìn ra được cây kim dao động ở cung vị nào, cũng tức là biết được sẽ xảy ra chuyện gì..."
An Long Nhi nhìn vị trí mặt trăng trên trời, rồi lại nhìn xuống la kinh: "Kim đang di chuyển ở cung Tốn phương Đông Nam..."
"Quẻ Tốn ám chỉ người nào?"
"Trưởng nữ, tăng đạo, thầy mo... là người của phủ Quốc sư!" An Long Nhi lập tức có phản ứng.
Lục Kiều Kiều bật cười nói: "Thằng lỏi con càng ngày càng tiến bộ rồi đấy, chuẩn bị liều mạng thôi..." Nói xong, cô liền rút khẩu súng lục ở thắt lưng, mở chốt an toàn,
đạn đã lên nòng sẵn sàng tác chiến.
Jack kéo ngựa quay lại, lập tức bắt tay buộc bộ dây thừng kéo xe vào. Nào ngờ vừa cầm dây lên, trên đầu anh chợt nổ vang một tiếng sấm, dưới gót chân xẹt lên một
tia chớp.
Hai thớt ngựa hoảng sợ hí lên kinh hoàng, chạy vọt ra xa. Jack hét lên một tiếng nhảy tránh, hai tai ù ù vì chấn động, dưới chân bị nổ cho đau điếng. Anh không hề xa
lạ với kiểu chích điện này, đây là Địa để lôi pháp do đối thủ cũ của anh ở đỉnh Phù Dung phóng ra. Jack vội vung tay ném cương ngựa đi, rút súng chạy tới phía sau
Đại Hoa Bối.
Đại Hoa Bối đang hướng về phía trước sủa ầm ĩ, Jack vỗ vỗ lên lưng nó, sau đó chìa bàn tay chỉ về phía trước mặt, hét một tiếng: "GO!" Đại Hoa Bối liền lao vút đi
như một mũi tên, Jack cũng lom khom chạy bước nhỏ sau lưng nó.
Đại Hoa Bối chạy rất nhanh, chỉ thấy một cái bóng xám trắng lốm đốm lướt qua mặt đất khô cằn, cuộn lên một làn khói bụi.
Jack ở phía sau nó, đột nhiên thấy trong màn khói bụi vang lên một tiếng sấm, nổ ầm ầm ngay trước mặt Đại Hoa Bối, rồi một tia sáng xanh lam chợt lóe lên.
Đại Hoa Bối không ngốc, vừa bị sét đánh lập tức nhảy tránh, nhanh chóng chạy lại bên cạnh Jack; trong khoảnh khắc tiếng sấm vang lên, Jack liên tiếp bắn ra ba phát
súng về phía tia sét, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi cũng lập tức đến bên cạnh anh, duy trì đội hình chiến đấu yểm hộ cho nhau.
Jack giơ tay lên làm động tác dừng lại, ba người đứng dựa vào nhau tạo thành ba góc tam giác, giám sát tất cả các phương vị xung quanh. Đại Hoa Bối cũng đã chạy
trở lại bên cạnh họ, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ thị uy.
Bốn phía lại trở nên tĩnh lặng như trước, dưới ánh trăng mờ mịt, mọi cảnh sắc đều hoàn toàn bình thường, không có gì lạ, núi vẫn là núi, cây vẫn là cây, chỉ có tiếng sủa
giận dữ của Đại Hoa Bối và tiếng gió, hòa vào nhau tạo thành một thứ áp lực không thể diễn tả thành lời.
Jack chăm chú nhìn vào mắt Đại Hoa Bối, phát hiện nó cứ hằn học nhìn chằm chằm về phía một gốc cây nhỏ mà sủa nhặng lên, anh bèn nhắm vào cành cây, giữa cây
và ngọn cây, mỗi chỗ bắn một phát.
Sau ba phát súng, cái cây rùng mình lắc lư, anh nhận ra Đại Hoa Bối đã bước thêm mấy bước, ánh mắt chuyển dịch, lúc sủa lên cả mắt và đầu đều đã hướng về một
cái cây khác. Anh lại nhắm vào đó bắn thêm ba phát y như vừa rồi.
Sau khi cái cây nhỏ lắc lư, Đại Hoa Bối quả nhiên lại đổi hướng.
Lần này không thử súng nữa, ánh chỉ quát lớn một tiếng "GO!" sau đó cùng Đại Hoa Bối xông về phía gốc cây nhỏ trước mặt.
Đại Hoa Bối thấy Jack cùng xông lên với mình, liền tự tin hơn hẳn, dũng mãnh nhao bổ về phía trước.
Lục Kiều Kiều khẽ gọi: "Cẩn thận một chút, đừng xông tới nhanh quá!" Nói rồi, cô ở phía sau yểm hộ cho anh xông lên.
Nhưng ở mé bên, cách họ chừng năm trượng lại có tiếng sấm nổ, cả bọn vừa ngoảnh đầu lại nhìn thì từ trên cội cây bị Đại Hoa Bối nhìn chằm chằm, một mũi tên ngắn
bay vút về phía Jack.
Jack liếc về phía có tiếng sấm, vừa đảo mắt lại nhìn cội cây nhỏ, tức khắc cảm thấy một luồng khí lạnh bắn vào mình.
Jack không nghĩ ra đó là thứ gì, nhưng An Long Nhi ở sau lưng anh đã trải qua một tháng tu luyện công phu nữ đan, thể năng và sự nhanh nhạy của các giác quan đều
tăng lên rất nhiều, An Long Nhi không chỉ nghe thấy tiếng rít gió của mũi tên bay tới, nó còn có thể nghe được mũi tên bắn ra từ vị trí nào.
Nói thì chậm nhưng diễn biến lúc đó rất nhanh, An Long Nhi đã ở sau lưng Jack sử ra một chiêu Tiểu cầm nã thủ, tung chân đá vào khớp gối Jack, một tay tóm lấy ống
tay áo anh chàng kéo giật ngược về sau. Jack bị mất trọng tâm loạng choạng ngã ngửa người ra phía sau. Trong lúc loạng choạng ấy, anh nghe thấy trên đỉnh đầu
"soạt" một tiếng, rõ ràng vừa tránh được một mũi ám tiễn.
Jack vừa ngã xuống đất, An Long Nhi đã quát lên: "Bắn vào giữa cây!" Lục Kiều Kiều giơ tay lên nhắm vào giữa cái cây bắn liền hai phát, Jack lăn ngang một vòng
rồi lồm cồm bò dậy, vừa lùi về sau vừa khẽ nói: "Có người bắn tên, mau lùi lại!"
An Long Nhi lại kêu lên: "Cẩn thận! Còn tên nữa kìa!"
Bận này không chỉ một mũi, mà là ba mũi tên cùng bắn về phía Jack. Đã có kinh nghiệm vừa nãy, Jack cũng chú ý đến mũi tên được phóng ra từ đâu, ba người lập tức
lăn tròn tản ra, Jack vừa chống chân dậy đã bắn hai phát súng về phía gốc cây nhỏ trước mặt.
Hai tiếng súng vừa nổ, bốn phía lại vang lên tiếng dây cung bật, sau đó là tiếng rít gió vù vù, ba người vừa nghe đã biết phen này không phải trò đùa, có loạn tiễn phóng
đến, chứng tỏ mình đã rơi vào vòng vây của đối phương, Lục Kiều Kiều kêu lên: "Nấp vào trong xe ngựa, chạy mau!"
Mấy chục mũi tên dài mang theo tiếng gió vù vù cắm xuống dưới chân và xung quanh họ, tên cắm chi chít khắp mặt đất chỗ họ chạy qua. Để đám cung thủ không
ngắm được vào mình, ba người chạy vòng vèo lách trái tránh phải rồi chui vào trong xe, con Đại Hoa Bối cũng chen lên cùng.
Ba người một chó nấp trong khoang xe, cúi rạp đầu chen chúc nép mình sát xuống sàn, ai nấy đều thở hồng hộc, những mũi tên cũng đuổi theo bắn vào khoang và cửa
xe, tấm lều trùm xe bằng da thuộc bị xé rách phát ra những tiếng soàn soạt.
Lục Kiều Kiều đưa tay sờ đầu mũi tên cắm vào khoang xe, nói: "Chậc! Mũi tên này sắc quá... chuyện gì vậy nhỉ? Bọn chúng muốn giết tôi rồi à?"
Jack vừa nạp đạn vừa nói: "Kiều Kiều, em vẫn có giá trị lợi dụng, bọn chúng sẽ không giết em đâu... người ngăn chúng có được Long Quyết là anh với Long Nhi, bọn
chúng nhằm vào hai bọn anh thôi."
An Long Nhi cũng nói: "Tên nãy giờ toàn nhằm vào anh Jack, bắn chết anh ấy rồi thì sẽ đến lượt cháu."
Lục Kiều Kiều sực hiểu ra, nhìn hai người nói: "Tôi hiểu rồi! Chính khí và khí long mạch của Thiên ma địa đều cực kỳ yếu ớt, đặt mai phục ở đây thì có thể dùng đạo
thuật phá bát tự của hai người, đánh tan vận mệnh và hồn phách của hai người... Để chúng ta không nhìn thấy bọn chúng, nơi này đã được giăng kết giới, những gì
chúng ta thấy chỉ là ảo ảnh... hiểm độc hơn nữa là bọn chúng chọn lựa địa điểm long khí yếu ớt này, khiến tôi không thể dùng Ngự long khí mạnh nhất, xem chừng
chúng đã quyết phải giết cho bằng được hai người rồi đấy! Nhất định phải nghĩ cách phá cái kết giới này đi..."
Jack nói: "Nếu Thượng đế không bắt tôi phải chết, tôi sẽ không chết, em yên tâm đi." Vừa nói, anh chàng vừa mò mẫm dưới sàn xe.
Lục Kiều Kiều hỏi: "Anh tìm cái gì thế?"
"Tôi vẫn đói, muốn tìm cái bánh ngọt lúc nãy…"
An Long Nhi cũng nói: "Ồ, Đại Hoa Bối đang ăn... ê, đừng ăn nữa." Nó giật được hai miếng bánh ngay trước mõm con Đại Hoa Bối.
Jack xé một miếng bánh nhỏ ném vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: "Chúng ta bị bao vây rồi, ló đầu ra sẽ bị tên bắn trúng. Có điều, tên không bắn xuyên
được xe ngựa này, bọn chúng lại không có súng, chỉ cần chúng ta không chui ra, cuối cùng chúng sẽ phải lại gần tấn công… chúng ta hẵng cứ đợi, không cần gấp, hễ
chúng lại gần thì ta bắn, pằng! Thắng là cái chắc…"
Jack nói xong lại gặm thêm một miếng bánh, Đại Hoa Bối lần lượt liếm mặt từng người một. Vừa nãy, mọi người đều không nhìn thấy đối thủ ở nơi nào, nghe Jack nói
vậy cũng cảm thấy chỉ còn cách đó, bèn cùng ngồi chồm hỗm bên dưới ghế ngồi trong khoang xe ăn bánh tẩm đường.
Đột nhiên, bốn phía xung quanh thùng xe lại bắt đầu bị tên găm lên liên tu bất tận, Jack lấy làm lạ hỏi: ''Hả? Tên của bọn chúng không, xuyên được khoang xe, còn bắn
làm gì nữa?"
An Long Nhi chun mũi hít hà: "Chết tiệt… chúng bắn tên lửa đốt xe đấy."
Lục Kiều Kiều và Jack trợn tròn mắt nhìn nhau, đồng thanh thốt lên:
"Hả! Mau thu dọn ngân phiếu!"