Trảm Long

Chương 64: Chương 64




"Quốc sư còn xem phong thủy cho hoàng thượng nữa."

Lục Kiều Kiều tò mò nhích lại gần An Thanh Nguyên nói: "Này, đại ca, phong thủy của hoàng thượng Đại Thanh chúng ta có phải do đại ca xem không đấy?"

An Thanh Nguyên cười ha hả nói: "Muội mơ tưỏng hão huyền thật đấy, phong thủy của hoàng thượng Đại Thanh đã định ra từ hai trăm năm trước rồi, đâu đến lượt ta xem, ta chỉ lo việc biên mục hoàng lịch ở Khâm Thiên giám, chưa từng quản việc xem phong thủy, sau khi điều qua Hàn Lâm viện thì hoàn toàn thành một gã giáo thư rồi."

"Chậc... thế đại ca nói xem, kẻ nào lại vì Long Quyết mà ép chúng ta chạy qua chạy lại thế nhỉ? Hôm qua nếu không phải đại ca đến cứu, suýt chút nữa là muội mất mạng rồi đó."

An Thanh Nguyên buông giẻ cọ nồi xuống, cũng thở dài nói: "Ba viên gạch lật lên ở An gia trang chính là để dẫn dụ muội đi về phía Bắc, trận pháp Kỳ môn độn giáp đêm hôm qua là để bắt sống muội, có phải muội biết chuyện gì mà chưa nói cho đại ca hay không?"

Lục Kiều Kiều vốn định thăm dò xem An Thanh Nguyên có phải người của phủ Quốc sư hay không, chẳng ngờ lại bị người ta quật ngược cho một câu, liền ỉu xìu ngồi trên bệ bếp cúi gằm đầu nhìn vào trong cái nồi: "Chuyện của muội mấy năm trước chắc huynh cũng biết, muội rời nhà lâu như vậy, còn biết được chuyện gì chứ? Phải rồi, đại ca có gieo quẻ bói về việc của cha chưa?"

An Thanh Nguyên chỉ cười cười đầy bất lực: "Sao ta lại chưa bói chứ? Chỉ cần biết cha vẫn còn sống là yên tâm phần nào rồi, xem quẻ tượng thì cha đang ở phía Bắc phủ Cát An. Nhưng phía Bắc rộng lớn như vậy, tìm làm sao được? Kể cả trong phủ Cát An nhỏ bé này, nếu muốn giấu một người, có khi cả đời cũng không tìm được ấy chứ."

Lục Kiều Kiều lại xáp lại gần, nói: "Đại ca có biết bát tự của cha không? Chúng ta có thể dùng Diêm vương điếu hồn chú lần theo, hì hì, giống như lúc đại ca truy theo tung tích của muội ấy."

Lục Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào mắt An Thanh Nguyên, tập trung toàn bộ tinh thần chờ đợi để tìm chút sơ hở lộ ra trên gương mặt hoặc trong ánh mắt anh ta.

An Thanh Nguyên đưa tay nhặt cơm cháy bỏ vào thùng, đợi lát ngâm nước là có thể đem cho gà ăn, lắc lắc đầu nói "Kha kha, lúc ta truy theo muội có dùng Diêm vương điếu hồn chú đâu, khi tới bến đò Thanh Nguyên, thấy toàn quan sai vây ở đấy, hỏi người ta mới biết muội đã chạy lên phía Bắc, còn biết muội đã nổ súng ở bến đò nữa... Cha xưa nay rất coi trọng việc giữ kín bát tự không lộ ra bên ngoài, ta cũng chỉ biết ngày sinh của ông chứ không biết chính xác giờ sinh."

An Thanh Nguyên nhẹ nhàng đưa vấn đề của Lục Kiều Kiều về lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, không lộ ra chỗ nào không tự nhiên, cô cũng đành ngoan ngoãn nghe tiếp.

"Với lại một ngày có mười hai canh giờ, chúng ta cũng không thể làm mười hai cái Điếu hồn châm, chia cho mười hai người đi truy lùng được, vì vậy vẫn không thể dùng Điếu hồn chú... chỉ cần cha còn sống, chúng ta vẫn còn thời gian để tìm kiếm. À, phải rồi, Vô Vị đại sư hình như biết điều gì đó, nhưng ông ấy cứ tỏ vẻ thần bí, lại còn bắt chúng ta ở đây một tháng mới chịu nói. Theo muội thì ông ấy muốn giở trò gì vậy?"

Nhị ca An Thanh Viễn cũng xáp lại gần bệ bếp, ngó đầu vào nói: "Hồi trước đệ cũng không biết cha có bạn là hòa thượng trên núi này, sao Tiểu Như lại biết thế?"

Lục Kiều Kiều nói: "Các huynh đều đi ra ngoài từ sớm mà, bao nhiêu năm chỉ có muội với cha, lúc các huynh không có nhà, thỉnh thoảng cha lại dẫn muội lên núi tìm người nói chuyện, về sau thì quen với Vô Vị đại sư... lúc các huynh về nhà, ngày nào cha cũng ở nhà với các huynh, mà lão hòa thượng lại chẳng bao giờ xuống núi thăm cha cả, đương nhiên các huynh không biết cha quen với ai rồi."

Nhị ca An Thanh Viễn lại nói: "Ta ra ngoài làm ăn đã mười năm, cha quen biết ông ấy được bao lâu rồi?"

"Ùm, chắc cũng khoảng mười năm gì đấy, đại ca còn lên kinh làm quan từ trước đấy nữa, lại càng không biết chuyện của cha." Lục Kiều Kiều nói đi nói lại, trong giọng điệu lại thêm mấy phần trách móc hai người anh trai không thường xuyên về thăm cha.

An Thanh Viễn nhìn tiểu muội dẩu môi lên, lấy làm ngại ngùng, bèn mò trong người lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ: "Tiểu Như, nhị ca có quà cho muội đây... muội xem..."

"Oa!" Trước mặt Lục Kiều Kiều xuất hiện hai chiếc bông tai bằng ngọc xanh sẫm ngả đen hình lá liễu, sáng óng ánh, được bọc vàng hết sức tinh xảo, nhìn kỹ lại, màu xanh của miếng ngọc trông như thể đang chảy xuống phía dưới, sắc ngọc đậm đều mà sinh động.

Lục Kiều Kiều đón lấy bằng cả hai tay, không giấu nổi nụ cười tươi như hoa nở, cặp mắt cũng phát ra ánh sáng màu xanh lục như hai chiếc bông tai.

"Đây là đồ tốt gì vậy ạ?"

"Loại ngọc này gọi là Khởi La, chuyên dùng để làm bông tai cho các cô gái..." Vừa nói đến ngọc thạch, hai mắt nhị ca An Thanh Viễn cũng giống như Lục Kiều Kiều, sáng lên sắc xanh lục, miệng thao thao bất tuyệt: "Miếng ngọc này ban đầu to như quả bí đao ấy, lúc mới đào lên trông đen sì sì, không thương gia nào ra giá cả, nhà chủ cũng không nhìn ra được nó có gì hay ho, nghĩ cũng chẳng bán được mấy tiền, bèn vứt vào trong chuồng ngựa để lát sàn."

Ba đời sau, miếng ngọc ngày ngày bị vó ngựa giày xéo lên, không ngờ lại lộ ra sắc ngọc bên trong. Một hôm ánh mặt trời chiếu vào, nó phản xạ ra ánh sáng màu xanh, để chủ nhà phát hiện được, người chủ mới vội vội vàng vàng cho mài giũa kiểm tra, vừa nhìn liền ngã ngửa người, thì ra đây là thứ phỉ thúy cực phẩm, không phải màu đen, mà là xanh quá, xanh đến mức thoạt nhìn tưởng màu đen, nếu cắt ra làm trang sức, thì thứ ngọc này càng mỏng lại càng xanh..."

"Chà..." Lục Kiều Kiều nghe đến há hốc miệng không ngậm lại được, nước dãi chảy cả ra ngoài.

"Sau đó thì sao? Hả... hả?"

An Thanh Nguyên thấy hai em nói chuyện vui vẻ như vậy, cũng cười cười hùa theo.

An Thanh Viễn nói: "Về sau, trong một ngày hội, người chủ đã đem ngọc chế tác thành một bộ trang sức cho vũ nữ đeo vào, đám vũ nữ ấy mặt trắng bóc, miệng thoa son đỏ chót, tai đeo phiến ngọc xanh đen, ba thứ màu sắc ấy tôn nhau lên, quả thực là mỹ diệu tuyệt trần..."

Lục Kiều Kiều giơ hai chiếc bông tai bằng ngọc Khởi La lên trước mắt, ngây ngất nói: "Muội cũng có thể trang điểm kiểu ấy mà..."

"Huynh đã nói hết đâu... người chủ đó còn dùng các phiến ngọc làm thành một chiếc đèn lồng, thắp lửa bên trong, buổi tối nhìn từ bên ngoài những phiến ngọc màu xanh đen được ánh sáng chiếu vào trở nên xanh ngắt đẹp vô cùng, khiến ai ai cũng muốn cướp lấy một miếng. Số bông tai ngọc ấy liền nổi tiếng chỉ trong một đêm, vì nó được khai thác ở Khởi La, thế nên gọi là ngọc Khởi La. Muội giơ lên chỗ có nắng mà xem..."

Lục Kiều Kiều lập tức nhảy khỏi bệ bếp, bước ra trước cửa giơ chiếc bông tai ngọc lên cao, chỉ nghe cô "a" lên một tiếng, miệng há hốc ra không khép lại nổi.

"Nhị ca, sau khi tìm được cha muội muốn theo huynh đi Vân Nam buôn ngọc, a... trò này vui quá!"

An Thanh Nguyên cười cười lắc đầu: "Hai đứa mà đi với nhau thì chẳng có chuyện gì tốt lành cả đâu, ài..."

Sau tiếng thở dài, thần sắc anh ta bỗng trở nên ảm đạm: "Ta cũng thật mong hai đứa có thể vui vẻ đi Vân Nam chơi, chỉ sợ cục thế thiên hạ không ổn định, lúc đó đừng nói là chơi, giữ mạng thôi cũng thành vấn đề rồi."

An Thanh Viễn nghe đại ca nói thế, liền đổi chủ đề: "Đại ca, nhà chúng ta là thế gia huyền học, cục thế phong thủy của cha bày ra là vô địch thiên hạ, bát tự của chúng ta cha cũng tính qua rồi, nếu có chuyện thì cha đã nói cho chúng ta từ lâu, người ta nói sinh tử có số, phú quý do trời, số mệnh đã định sống đến tám mươi tuổi, muốn chết năm bảy chín tuổi cũng khó cơ mà..."

"Nhầm to rồi..." An Thanh Nguyên và Lục Kiều Kiều đồng thanh hồi đáp lại vị nhị ca tính tình tùy tiện này.

"Đại ca, đại ca nói đi, hì hì..." Lục Kiều Kiều rụt cổ lại, cười cười.

"Được rồi... nhị đệ, người ta nói sống chết có số, phú quý do trời, không sai, nếu thiên hạ thái bình thì đương nhiên là vậy, nhưng thiên hạ đại loạn thì không thể nói như thế; chẳng hạn năm ngoái Hoàng Hà vỡ đê, nước ngập năm tỉnh, trong một đêm dân chúng hai bên bờ chết mấy chục vạn người, thê ly tử tán, tan cửa nát nhà nhiều không kể xiết, mấy chục vạn người chết đấy, đều là số phải chết hay sao? Kể cả số họ phải chết đi chăng nữa, thì cũng phải chết cùng một thời gian như thế hay sao?

Vì vậy cha mới dạy chúng ta, số trời không thể đổi, nạn lớn không thế thoát, nếu đại khí số không tốt thì bát tự của một cá nhân, dù phú quý trường thọ thế nào, cũng sẽ bị hủy diệt..."

Những lời của An Thanh Nguyên nói chữ nào cũng có lý có lẽ, nhưng Lục Kiều Kiều lại nhớ tới chuyện đám xấu xa ở phủ Quốc sư tối qua đã bày trận pháp Kỳ môn độn giáp ở Thiên ma chi địa đối phó với bọn họ, cách làm của chúng chính là lợi dụng sát khí của hoàn cảnh xung quanh toàn diện công phá bát tự của cá nhân.

Nhị ca An Thanh Viễn gật đầu lia lịa: "Nói phải lắm, vì vậy mới nói những người làm ăn bọn đệ tốt nhất vẫn phải chọn nơi nào tốt lành tử tế. Đệ nghĩ trong những người chết ở hai bên bờ Hoàng Hà năm ngoái, cũng có không ít người buôn ngọc thạch, ai mà ngờ được tối đến nước lên là chết hết cả đâu chứ."

An Thanh Nguyên lại bật cười: "Cái tật mê tiền này hết thuốc chữa rồi, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện bán ngọc kiếm tiền... Đệ làm ăn chớ nên chỉ nghĩ đến tiền, ít nhiều cũng phải để ý tới cục thế trong thiên hạ, nếu nhìn chuẩn, nhỏ thì có thể yên thân qua cơn sóng gió, lớn ắt có thể mượn thế mà thành nghiệp lớn, kiếm một món tiền lớn thật sự..."

"Chà..." Lục Kiều Kiều và An Thanh Viễn đều đồng thanh trầm trồ kinh ngạc. Lục Kiều Kiều nói: "Đại ca mà đi buôn đảm bảo sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nhị ca là cái chắc..."

Lúc này Vô Vị đại sư vào kiểm tra công việc, vừa bước vào ông đã nói: "Các người cũng thật quá lắm, đã tới chỗ của lão nạp rồi vẫn trốn vào một góc nói chuyện tiền bạc, không thể nói chuyện thiền được à?"

An Thanh Viễn cười hồn hậu đáp: "Ha ha ha... đại sư, có tiền mới có thể quyên nhang đèn được chứ."

Vô Vị đại sư đảo mắt nhìn Lục Kiều Kiều hỏi: "Làm có quen không?"

"Không quen..."

Vô Vị đại sư hoàn toàn không có vẻ thương hại gì cô: "Làm thêm mấy ngày thì sẽ quen thôi."

An Thanh Nguyên hỏi Vô Vị đại sư: "Đại sư, vừa nãy chấp sự bảo chúng cháu đem cơm cháy ngâm nước cho gà ăn, vậy chúng cháu ở chùa Tịnh Cư có thể ăn thịt gà không?"

Vô Vị đại sư nhìn ra bên ngoài nhà bếp, trong bụi cỏ có mấy con gà mái đang đi vơ vẩn, đoạn quay sang nói với An Thanh Nguyên: "Lũ gà đó không thể ăn được, chỉ dùng để đẻ trứng thôi... ta nói cho các người biết, nơi đây là chốn Phật môn thanh tịnh không được sát sinh, chỗ đó có ba mươi bảy con gà mái, toàn bộ đều có tên, thiếu con nào ta sẽ đi tìm các người tính sổ con đó."

Lục Kiều Kiều ngạc nhiên hỏi: "Hòa thượng chẳng phải chỉ ăn chay thôi sao? Sao lại ăn cả trứng gà thế ạ?"

Vô Vị đại sư nghe cô hỏi vậy, liền nhếch miệng lên cười cười, nhặt trong thùng ra một hạt cơm, hỏi ngược lại: "Hạt cơm này, có sinh mệnh hay không?"

"Có."

"Không có."

An Thanh Viễn và Lục Kiều Kiều đồng thời trả lời, cũng cùng lúc nhận được hai cái gõ của Vô Vị đại sư vào trán: "Cả hai đều sai."

"Nói có, hoặc không, đều quá đơn giản. Vạn vật trong thiên hạ đều có sinh mạng, bất cứ thứ gì, những thứ các người thoạt nhìn thấy động hay bất động, đều phải trải qua bốn giai đoạn trưởng thành, định hình, tàn hoại, tiêu tan vào hư không, Phật dạy thành trụ hoại không chính là chỉ đại định số này. Nhưng trong vô số sinh linh lại phân thành hai loại lớn, một là chúng sinh hữu tình, một là chúng sinh vô tình, Tiểu Như, hữu tình là gì?"

"Cháu biết, chính là có tình cảm... ôi cha!" Lục Kiều Kiều vừa dứt câu, đã lại bị gõ cho một trượng lên đầu.

"Không hiểu thì đừng có giả vờ hiểu, chúng sinh hữu tình tức là những sự sống có tư tưởng suy nghĩ, chúng sinh vô tình là những sự sống không có tư tưởng suy nghĩ... cháu nhìn hạt cơm này, nó do một hạt giống lớn lên thành cây lúa, vì vậy nó sống, Phật môn dạy không được sát sinh, chúng ta lại ăn nó, há chẳng phải cũng bằng giết nó đấy sao? Thực ra không phải như vậy, nó không có tư tưởng, vì vậy nó là một dạng chúng sinh vô tình, có thể ăn được, chỉ cần chúng ta trân trọng nó, nghiêm túc cảm nhận ý nghĩa thực sự của thế giới này từ trong nó, thì chúng ta có thể hoàn toàn yên tâm mà dùng nó làm thực phẩm."

Vô Vị đại sư nói xong liền bỏ hạt cơm ấy vào miệng, nhắm mắt chầm chậm thưởng thức, bộ dạng như thể đang ăn thứ mỹ vị gì vô cùng ngon ngọt vậy, sau một hồi đắm say mê mải, ông mới mở mắt ra hỏi: "Tiểu Như, trứng gà là chúng sinh hữu tình hay chúng sinh vô tình vậy?"

Lục Kiều Kiều chạy ra tới cửa, chuẩn bị sẵn đường thoát rồi mới lên tiếng: "Hạt gạo không có đầu óc nhưng cũng không thể nở ra thành con gà mái, nhưng trứng gà mặc dù không có đầu óc, sau khi ấp xong lại thành con gà mái có óc rồi, vì vậy trứng gà là chúng sinh hữu tình, hòa thượng không thể ăn!"

Cô nói xong liền nhảy vọt ra cửa, thò đầu vào nhà bếp xem phản ứng của Vô Vị đại sư.

Vô Vị đại sư hỏi An Thanh Viễn: "Tiểu Như nói có đúng không?"

An Thanh Viễn đáp: "Đúng rồi... ai cha..." Trên đầu lại trúng một trượng.

An Thanh Nguyên cố nhịn không bật cười ra tiếng, Vô Vị đại sư lại quay sang hỏi anh ta: "Tiểu Như nói có đúng không?"

An Thanh Nguyên chỉ cười cười lắc đầu, ngậm miệng không dám nói gì.

Vô Vị đại sư bước đến chạn để thức ăn, kiễng chân lấy trong cái giỏ chỗ cao nhất ra một quả trứng gà cầm trên tay, vẻ mặt phẫn nộ nói: "Chẳng biết các người đọc sách vở quỷ quái gì, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu... gà mái phải có gà trống đạp thì mới đẻ trứng nở ra gà con được, trong chùa chúng ta không có gà trống, gà mái chỉ đẻ ra trứng điếc không ấp ra gà con, sao có thể là chúng sinh hữu tình được chứ?"

Vô Vị đại sư nói xong, liền phát cho mỗi người một quả trứng không ấp ra được gà con, bảo họ cầm về lĩnh ngộ thiền cơ, ngày mai trả trứng lại cho nhà bếp. Trong bếp lập tức rộ lên một trận cười sằng sặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.