Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 57: Chương 57




57

Mặc dù tiến sĩ Thẩm Tri Vi là người phụ trách chủ yếu của hạng mục trò chơi, nhưng không thể nói cậu ta là người đã thiết kế ra toàn bộ trò chơi được. Toàn bộ hệ thống trò chơi và mũ giáp đều là công lao của cậu, nhưng số liệu cụ thể của từng nhân vật lại là công lao của cả tổ thiết kế. Bao gồm nội dung khởi nguồn, bối cảnh trò chơi, cùng các nhân vật đều bắt nguồn từ nguyên tác tiểu thuyết mà lại sống động hơn cả nguyên tác, tất cả đều là công sức vất vả của mỗi một người trong tổ.

Về phương án chữa trị cho tướng quân Vân Duệ Phong, kỳ thật trước khi Thẩm Tri Vi tỉnh lại mọi người đã có một suy nghĩ, nhưng vì não người là một thứ quá mức phức tạp, bọn họ không dám tùy tiện tiến hành, đành phải đợi tiến sĩ Thẩm thông qua.

Trước đó có vài người sau khi bước ra khỏi thế giới trò chơi đã xuất hiện những biểu hiện không thích ứng nhất định. Thế giới trong trò chơi rất chân thật, dù cho bọn họ chỉ đi vào vài ngày, nhưng tâm trí của họ như đã trải qua rất nhiều năm. Có một người chơi đóng vai thống lĩnh cấm quân, sau khi tỉnh lại liền tỏ ra sợ hãi thế giới xung quanh, thậm chí còn hoảng loạn khi thấy mấy con vật linh tinh như kiến hay rắn còn một người chơi nhân vật lão thái giám sau khỉ tỉnh lại liền thích thủ ***, ngày nào cũng tự sờ mó bản thân. Những biểu hiện đó đều là di chứng do sự chân thật trong thế giới trò chơi gây ra. Đó cũng là vấn đề kế tiếp mà tổ thiết kế cần phải giải quyết. Trò chơi nhập vai quá mức chân thật có thể tạo thành thương tổn tinh thần. Cũng may công ty đã thông báo trước cho người chơi về độ mạo hiểm của trò chơi này, còn ký thoả thuận tự nguyện, sau đó những người chơi cũng được một khoản tiền đền bù tổn thất tinh thần, nếu không những người này quả thật rất đáng thương.

So với những người chơi đó, tình huống của tiến sĩ Thẩm Tri Vi còn thảm hơn. Đầu tiên, cậu ta bị nhốt ở thế giới trò chơi không thể nào thoát ra, tiếp đó lại bị tổn thương linh hồn, phải ẩn nấp trong cơ thể của NPC để chữa thương. Những người chơi khác chờ bao nhiêu năm trong thế giới đó vậy mà vẫn có thể nhớ rõ thân phận thật của mình, có thể phân biệt rõ thế giới trò chơi và thế giới hiện thực. Còn Thẩm tiến sĩ lại mất đi ký ức suốt hai mươi tám năm tuổi đời, nên coi như dung hợp hoàn toàn với số liệu của NPC, còn mắc kẹt trong trò chơi khoảng chừng mười bảy năm. Cho nên trước khi Thẩm tiến sĩ tỉnh lại, những thành viên của tổ chữa trị tinh thần cũng đã dự đoán được rằng rất có khả năng tiến sĩ Thẩm sẽ sớm có biểu hiện của chứng tinh thần phân liệt.

Dưới loại tình huống này, bảo tiến sĩ Thẩm vừa tỉnh lại liền lập tức tham gia chữa trị cho tướng quân Vân Duệ Phong cơ hồ là không có khả năng, cậu ta có thể phân biệt được giữa trò chơi và hiện thực hay không còn chưa chắc.

Nhưng mà điều làm người ta kinh ngạc chính là, biểu hiện của tiến sĩ Thẩm sau khi tỉnh lại vô cùng tốt. Sau khi cậu hỏi rõ những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian mình hôn mê, liền bắt đầu chuẩn bị chữa trị cho Vân Duệ Phong. Hơn nữa cậu ta vừa tỉnh lại liền không ngủ cả đêm, thiết kế ra một trình tự để chữa trị cho số liệu liên quan dến linh hồn đã bị hao tổn của Vân Duệ Phong. Cậu ta cho rằng, hệ thống chỉ có thể gây tổn hại cho số liệu trong trò chơi, chứ không thể tổn thương đến linh hồn của người “thật”. Giống như tình trạng của vài người chơi thử nghiệm trước đó, trên thực tế biểu hiện của họ chỉ giống như mấy người nhát gan mà đi coi phim kinh dị vậy thôi. Cho nên Vân Duệ Phong không phải bị tổn thương tinh thần, mà là bị hao tổn số liệu, dẫn đến việc mũ giáp của trò chơi không thể phân biệt được số liệu của anh ta, chỉ có thể tạm thời bảo lưu nguyên trạng, tránh cho Vân Duệ Phong sau khi tỉnh lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Dựa theo lý luận đó, lúc này Vân Duệ Phong hẳn là đang ở trong trạng thái ngủ say, chỉ cần chữa trị tốt số liệu của nhân vật, mũ giáp sẽ thả linh hồn anh ta ra.

Đương nhiên, tiến sĩ Thẩm cũng đề xuất rằng sau này khi thiết kế hoàn thiện trò chơi, nhất định phải chú ý thiết kế làm sao để giúp người chơi phân biệt rõ đâu là hiện thực đâu là trò chơi ảo.

Cuộc họp thảo luận sẽ được tổ chức ngay ngày hôm sau ngày tiến sĩ Thẩm tỉnh lại, căn cứ vào lý luận của tiến sĩ, mọi người liền sôi nổi lên tiếng góp ý để cùng nhau bổ sung, cuối cùng tổng kết lại đưa ra một phương án chữa trị hoàn thiện, giao cho tiến sĩ xem qua.

Sau khi Thẩm Tri Vi xem thật cẩn thận phương án chữa trị qua một lần, cậu gật đầu nói: “Chuẩn tấu, sau khi rời triều mọi người hãy lập tức đi thiết kế trình tự, cần phải toàn lực chữa trị cho hoàng hậu. Nếu như không còn chuyện gì khác, bãi triều.”

Mọi người: “…”

Phòng họp hoàn toàn yên tĩnh, mọi người bị lời nói của Thẩm Tri Vi xuyên không dọa cho sợ choáng váng, trừng lớn mắt nhìn tiến sĩ.

Thẩm Tri Vi bị đắm trong ánh mắt của mọi người nên trầm mặc một lát, rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Nhất thời quen miệng, mọi người hiểu rõ ý của trẫm là tốt rồi, tướng quân Vân Duệ Phong là ân nhân của trẫm, trẫm hy vọng anh ta có thể sớm thức tỉnh.”

Mọi người: “…”

Lần này Thẩm Tri Vi không giải thích nữa, dùng vẻ mặt trấn định mà ngẩng đầu ưỡn ngực cầm tư liệu đi ra ngoài trước mặt bọn họ, .

Cậu vừa ra khỏi cửa, các thành viên trong tổ công tác lập tức bàn luận sôi nổi.

“Tôi nghe nói ngày hôm qua tiến sĩ mới vừa tỉnh lại liền thức suốt đêm để nghiên cứu cách chữa trị cho Vân tướng quân, vốn đang bội phục tinh thần của tiến sĩ kiên định đến mức không hề chịu tác động của mười bảy năm trong trò chơi, bây giờ xem ra, đoạn thời gian này vẫn có ảnh hưởng với tiến sĩ…”

“Có điều vẫn tốt hơn nhiều so với mấy người chơi kia, rõ ràng đã biết là trò chơi, vậy mà mới chơi vài năm đã không rõ đâu là hiện thực, tiến sĩ còn có thể lập tức đề xuất phương án chữa trị chính xác, thật là lợi hại!”

“Đúng! Không có khả năng không bị ảnh hưởng, nhưng mà rõ ràng đã bị ảnh hưởng lại còn có thể trong trạng thái chưa khôi phục mà tận tâm tận lực công tác, thật không hổ là tiến sĩ!”

“Cái đó … bộ chỉ có một mình tôi cảm thấy, lúc tiến sĩ tự xưng trẫm, đặc biệt uy nghiêm đặc biệt có phong thái quý tộc đặc biệt đẹp trai hay sao?”

“Nhẹ nhàng nhấc tay, tôi cũng thấy rất bảnh…”

“Tôi cũng thấy vậy… Kỳ thật tiến sĩ như vậy cũng tốt, trước kia tiến sĩ rất cứng nhắc, như bây giờ… Mọi người có thấy lúc nãy rõ ràng tiến sĩ đang xấu hổ lại cố tỏ ra bình tĩnh không? Thật moe!”

“Nói nhỏ chút, trước kia tiến sĩ chỉ có tài, hiện tại còn vừa soái vừa moe, tôi cảm thấy tiêu chuẩn chọn chồng của tôi vì tiến sĩ mà thay đổi rồi!”

Thẩm Tri Vi không biết mình vô tình thu thập thêm một đống fan, sau khi cậu ra khỏi cửa phòng liền dùng sức lau mặt mình một cái, giống như làm vậy sẽ có thể lau hết tất cả xấu hổ đi. Đến bây giờ cậu vẫn còn cảm thấy mình là Cảnh Nhân đế, chỉ là trong đầu xuất hiện thêm ký ức của một người tên là “Thẩm Tri Vi” mà thôi…

Như vậy cũng không đúng, phải là Thẩm Tri Vi có thêm một cái tên là “Thẩm Quân Duệ” …

Quên đi, hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải là nghiên cứu vấn đề ký ức của mình, mà là cứu hoàng hậu.

May mắn là tri thức và năng lực trong người tiến sĩ Thẩm không biến mất, cậu rất có lòng tin với phương án chữa trị này của mình, tin rằng không không quá vài ngày, Cẩm Ý có thể tỉnh lại.

Đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, Thẩm Tri Vi vươn tay chống vào vách tường bên cạnh, đứng yên trong chốc lát, sau khi cơn choáng váng đầu biến mất, cậu mới vững chân bước đến phòng máy.

Ngày hôm qua sau khi cậu tỉnh lại, ngay cả thời gian để bản thân thích ứng cũng chưa có đã chui đầu vào phòng máy tìm cách cứu hoàng hậu, hiện tại một bữa cơm còn chưa ăn qua, chưa ngủ được một giấc, lúc này thật sự cảm thấy hơi mệt rồi.

Ấn nút điện đàm may ẩn bên trong áo, bên đầu dây có tiếng trả lời: “Xin chào tiến sĩ Thẩm, tôi là tiểu Trương ở tổ hậu cần, xin hỏi anh có yêu cầu gì?”

Thẩm Tri Vi nghe thấy thanh âm phát ra, vai run lên một cái, chờ thêm một lát mới có thể dùng ngữ điệu lãnh tĩnh che giấu sự kinh hãi vừa nãy của mình: “Phân phó Ngự thiện phòng chuẩn bị ngọ thiện.”

Tiểu Trương: “… Tiến sĩ Thẩm, hôm nay căn tin chia làm ba phần thức ăn dinh dưỡng loại A B C, A là hoa quả, món cay Tứ Xuyên và cơm Tây, cậu chọn loại nào?”

Thẩm Tri Vi: “… phần A.”

“Được rồi, xin hỏi có yêu cầu đưa đến phòng máy không, tiến sĩ?”

“Có.” Thẩm Tri Vi nói.

Trong chốc lát liền có người đưa phần thức ăn loại A lên phòng máy của Thẩm Tri Vi, tuy bụng đói cồn cào nhưng khi nhìn thấy phần cơm trưa kia thì lại trầm mặc một lát, rồi mới yên lặng mà cầm lấy phần cơm dinh dưỡng của mình, múc một muỗng bỏ vào miệng …

Một luồng hương hoa quả đột nhiên tràn ngập trong miệng, kích thích vị giác của Thẩm Tri Vi, khiến cậu suýt chút nữa phun hết mớ đồ khó ăn này ra ngoài.

May là Thẩm Tri Vi có định lực, cậu cố gắng đưa cơm dinh dưỡng vào miệng, dùng nước nuốt xuống, lúc này mới tiếp tục làm việc trong phòng máy.

Từ trước đến nay một khi tiến sĩ Thẩm làm việc thì sẽ không phân biệt ngày đêm. Qua một ngày một đêm, dưới sự chỉ dẫn của cậu, tổ công tác đã thiết kế xong trình tự chữa trị, trải qua các thí nghiệm nghiêm ngặt mới cho sai số bằng 0. 001%, đây là một con số tương đối cao.

Mấy ngày này Tiến sĩ Thẩm cơ hồ không nói lời nào, tất cả đều giống như trước đây. Thứ duy nhất không giống chính là trước kia tiến sĩ Thẩm rất thích cơm dinh dưỡng vị hoa quả, hiện tại lại yêu cầu căn tin đưa cơm dinh dưỡng không có mùi, tuyệt đối không thể có bất luận mùi vị gì.

Điểm khác biệt nhỏ như vậy, mọi người cũng không chú ý.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, Thẩm Tri Vi bảo người nâng Vân Duệ Phong từ trong khoang dinh dưỡng ra, đem cả mũ giáp đến phòng máy, nối mũ giáp với siêu máy tính, bắt đầu sử dụng trình tự mới nghiên cứu để khôi phục số liệu trong mũ giáp.

Khi trình tự hoàn thiện số liệu, mũ giáp vốn đang trong trạng thái ngừng hoạt động liền phát ra ánh sáng báo hiệu vận hành bình thường, đèn hiệu trên mũ chớp nháy vài cái, Vân Duệ Phong chậm rãi mở to mắt.

Chung quanh anh có một đám người vây xem, bao gồm nhân viên công tác trong phòng máy, còn có cấp dưới và thủ trưởng đã bố trí nhiệm vụ cho mình.

Vân Duệ Phong lắc lắc đầu, đầu anh vẫn không ngừng hồi tưởng dáng vẻ của tiểu hoàng đế. Anh vốn luôn hôn mê bất tỉnh trong thế giới thực, nhưng thực tế sự hôn mê đó là giấc ngủ mà mũ giáp làm ra để bảo vệ tâm trí anh. Mấy ngày hôn mê này đối với Vân Duệ Phong mà nói chỉ như một khoảnh khắc. Một giây trước anh còn ở trên núi tuyết, một giây sau anh đã chết đi để quay về thế giới hiện thực.

Chung quanh có nhiều người như vậy, hẳn là đều đang chờ nghe tin về tiến sĩ. Vân Duệ Phong đứng dậy khỏi giường, trước tiên nhìn quanh bọn họ một vòng rồi lễ phép chào thượng cấp: “Báo cáo Thẩm nguyên soái, Vân Duệ Phong nhiệm vụ thất bại. Tiến sĩ Thẩm gặp phải bug trong trò chơi, bug khiến cho linh hồn cậu ta bị tổn thương nặng, không có cách nào tỉnh lại.”

Thẩm nguyên soái là cha của Thẩm Tri Vi ho khan khe khẽ, vươn tay vỗ vỗ bả vai của Vân Duệ Phong: “Cậu không thất bại, tiến sĩ đã thoát ly khỏi trò chơi, thành công trở lại thế giới thực. Cậu có thể thức tỉnh cũng là do tiến sĩ ra sức cứu chữa. Vân thiếu tướng, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, bốn năm ở trong trò chơi, cậu luôn bảo hộ tiến sĩ, giúp tiến sĩ không chịu thương tổn, bảo vệ thành công bộ não tốt nhất của quốc gia, tôi thay mặt quốc gia cảm ơn cậu!”

Vân Duệ Phong: “…”

“Tôi, tôi vẫn có thể tiếp tục bảo vệ tiến sĩ phải không?” Anh hỏi.

“Phụ hoàng, ” bị Vân Duệ Phong lơ là nhìn thoáng qua rồi quay đi, Thẩm Tri Vi đột nhiên mở miệng, “Trẫm cảm thấy Tiêu Tướng quân… Vân thiếu tướng có thể vẫn chưa phân biệt được hiện thực và trò chơi, kiến nghị để anh ta đi trị liệu phục hồi.”

Nghe thấy ngữ khí quen thuộc này, sắc mặt của Vân Duệ Phong vừa vui mừng lại vừa như không thể tin được mà xoay người nhìn về hướng Thẩm Tri Vi, lại chỉ nhìn thấy một bóng lưng gầy yếu, tiến sĩ Thẩm đã nhanh chóng rời khỏi phòng máy, quay về phòng của mình nghỉ ngơi .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.