☆ Chương 7
Chẳng lẽ Trầm Mặc thật sự là Phương Ánh Duy?
Cho nên cậu biết đàn guitar, biết sáng tác. Cũng không muốn gặp mình, không muốn nói chuyện, là sợ thân phận chân thật của cậu sẽ bị mình đoán được?
Cho nên cậu hóa trang tham gia party? Cho nên cậu tặng mình đĩa đơn chưa ra thị trường?
Nhưng không nghe nói Phương Ánh Duy còn có em trai a?
Chẳng lẽ có em trai chẳng qua chỉ là nói đại?
Từ Vũ Diệp lắc đầu một cái, càng nghĩ càng cảm thấy phỏng đoán này quá hoang đường.
Sau khi loại trừ Phương Ánh Duy ra khỏi danh sách hiềm nghi, một đêm này, cuối cùng hắn vẫn không thể tìm được người tên Trầm Mặc trên mạng đó.
Trên đường về nhà, tinh thần và cảm xúc đều dưới đáy Từ Vũ Diệp từ tận đáy lòng cho rằng mình nhất định đã điên rồi.
Chỉ có người điên mới có thể mù quáng nóng lóng đi tìm người không biết mặt mũi cũng không biết tên thật.
Về nhà đã qua mười hai giờ, trên MSN thật tĩnh lặng. . Tiên Hiệp Hay
Cậu còn chưa về? Cậu còn đang chờ mình tìm cậu sao?
Thu nhỏ cửa sổ MSN, nhìn chân dung tự vẽ của Trầm Mặc lấy làm khăn trải bàn, Từ Vũ Diệp xuất xuất thần nghĩ.
Ngũ quan đều bị đặt sai vị trí dùng đủ mọi màu sắc ghép lại, mà có thể coi là mặt người à? Vậy mà hắn cứ thích ngắm bức tranh lạ đời này, cuối cùng dứt khoát đổi khăn trải bàn thành bức tranh này.
Nét vẽ và sắc thái lạ đời tràn đầy lực sinh mệnh, xuyên qua hình ảnh có thể lây nhiễm sự cố chấp mãnh liệt với sự sống.
Trầm Mặc, nhất định là một người nhiệt tình với sự sống và sinh hoạt nhỉ? Người như vậy, tại sao chỉ muốn trốn sau màn hình, không chịu gặp mình?
Phương Ánh Duy ở trong phòng chờ một hồi.
Sau khi rời khỏi party, cậu gọi taxi đi tới đây, cầm chìa khóa trực tiếp mở cửa đi vào.
Trong nhà khác thường không có mở đèn, chủ nhân không biết chạy đi đâu rồi. Phương Ánh Duy bật đèn, dựa lưng vào bàn trà màu cà phê, tùy ý ro co người trên thảm cùng màu, hai tay ôm đầu gối, mặt vùi vào đầu gối nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc chủ nhân ngôi nhà trở về, phát hiện đèn trong nhà sáng, thanh niên đứng ở ngưỡng cửa đầu tiên là có chút bất ngờ, nhìn thấy bóng người quen thuộc tùy ý ngồi trên thảm, không khỏi cười một tiếng.
Nghe tiếng mở cửa và bước chân, Phương Ánh Duy ngẩng đầu lên, đôi mắt có ít tia máu, lộ ra vẻ mệt mỏi sẽ không xuất hiện lúc làm việc ban ngày t, còn có sự nũng nịu hơi thất thường.
“Anh ra ngoài?”
Chủ nhân ngôi nhà rất trẻ tuổi, mặc áo khoác cuối thu màu cà phê, đeo kính râm màu xanh đen, “Ừ, mua đồ.”
Thanh niên đi vào tiện tay để túi lớn trên tay ở góc tường, sau khi tháo mắt kính là đôi mắt ôn hòa, không đặc biệt lớn, nhưng trắng đen rõ ràng, sáng ngời có thần.
“Hai bài hát lần trước producer rất hài lòng, EP đã thu xong rồi, đây là hàng mẫu, anh có muốn nghe hay không?”
Thanh niên rót ly nước để lên bàn trà cho cậu, cười sờ gáy cậu, nhận lấy đĩa CD bỏ vào máy phát nhạc.
Từ Vũ Diệp tra đĩa CD. Là bản tranh giành nghe chưa đưa ra thị trường đó nhe!
Hắn may mắn biết bao? Là bởi vì lần trước thay cậu giải vây sao? Đây coi như là chưa bắt được Trầm Mặc đáng chết, lại có được một thu hoạch ngoài dự đoán. Nói ra đại khái cũng không mấy ai tin. Nhưng thu hoạch ngoài dự đoán vẫn không xóa được mất mát tối nay không bắt được người.
Dựa lên lưng ghế, nhắm mắt cẩn thận lắng nghe nhịp điệu tiếng kèn tuôn ra và tiếng hát, từ từ chờ tên khốn thất hẹn kia online.
Ba khúc rất nhanh đã hết, Phương Ánh Duy nhấp một ngụm trà, để lý nước lên bàn trà, “Anh thấy như thế nào?”
“Bản arrangement khác với bản demo, khá tốt khác biệt không nhiều, coi như có giữ nguyên bài hát gốc.”
*arrangement: phiên bản cải biên hoặc biên khúc, biến tấu bài hát gốc ở phần nhạc cụ tạo cảm giác mới khi nghe (khác với remix và hòa âm)
“Producer nói cải biên như vậy tương đối tiếp cận thị trường, người nghe tương đối dễ tiếp nhận, cũng sẽ tương đối thích.”
“Ừ.” Đạo lý muốn sinh tồn phải đi theo thị trường, trước đây anh mất rất lâu mới hiểu, chẳng qua, luôn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Trước mắt khí thế Tiểu Duy rất mạnh, nhưng dù sao vừa mới đứng vững bước chân mà thôi, công ty giải trí cũng không dám quá mạo hiểm.
Có lẽ qua mấy năm nữa, chờ địa vị của Tiểu Duy vững chắc trong giới âm nhạc, thì có thể thực hiện những điều mình thích.
Vì để con đường âm nhạc mình thích nhất có thể tiếp tục vững bước, vì ước mơ này, bọn họ đã hy sinh rất nhiều, so với, tạm thời thỏa hiệp với thương nghiệp là tất nhiên, căn bản không là gì cả...
Phương Ánh Duy lại từ trong balo lấy cầm ra một chồng phổ nhạc, lật tới một trang trong đó, “Anh giúp em nhìn xem, bài này có được hay không?”
Thanh niên ôm guitar, dựa lên bàn trà, khoanh tròn hai chân, mắt khẽ rũ xuống, chuyên tâm nhìn phổ nhạc trên thảm, nhẹ nhàng khảy dây đàn, trong căn phòng nhỏ lập tức lấp đầy tiếng đàn guitar, và chất giọng từ đôi môi khẽ mở chảy ra, trầm thấp, từ tính đang thấp giọng hát.
Phương Ánh Duy từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng mặt anh, sắc mặt có chút khẩn trương, tay nắm tay vịn ghế, cho đến khi nốt nhạc cuối cùngkết thúc.
Thanh niên để guitar xuống, đưa ra bàn tay ấm áp, sờ mái tóc đen mềm mại của cậu trai bên cạnh, nhất thời khiến thần kinh cậu trai toàn buông lỏng. “Anh rất thích.”
“Nhưng bị producer từ chối.” Hiển nhiên rất là thất bại.
Thanh niên khẽ mỉm cười, chỉ hỏi: “Em hy vọng bài hát này biến thành hình dáng gì?”
“Hả?”
“Bài hát này nhịp điệu nghe nhanh nhẹn, nhưng cảm giác giống như đang kiềm chế cái gì đó.” Thanh niên cầm nhạc phổ, đứng lên, đi tối một cánh cửa phòng trong đó, “Cảm giác muốn buông ra nhưng lại không buông ra, đây là cái em muốn biểu đạt? Nếu là như vậy, chúng ta cải biên lần nữa, để cảm giác đó mãnh liệt hơn, ca khúc trở nên càng nguyên vẹn hơn, em lại đưa cho producer nghe thử.”
“Dạ.” Phương Ánh Duy từ nét mặt như đưa đám đổi thành hưng phấn, từ trên sàn nhà nhảy lên, đi theo.
Phương Ánh Duy kéo ghế máy tính, ngồi vào trước máy tính, thanh niên ở ngay phía sau cậu chống tay lên bàn, khom người đứng.
Vừa mở máy tính, MSN lập tức nhảy ra, nhắc nhở đăng nhập.
“Anh chơi MSN?”
“Ừ. Là tài khoản em cho anh.”
Ánh mắt Phương Ánh Duy tỏa sáng, nổi lên hứng thú, “Vậy em tạo cái mới, lúc không thể tới gặp anh, cũng không thể gọi cho anh, em sẽ lên mạng tìm anh.”
“Được.” Anh còn chưa có tán gẫu mỗi ngày với Tiểu Duy qua mạng đâu.
“Ủa? Anh có mấy người liên lạc?”
“Chỉ một à. Lúc em cho anh, cũng đã lóng ngóng lắm rồi. Em biết anh ngu máy tính mà, căn bản không biết dùng.” Thanh niên có chút ngượng ngùng dùng ngón trỏ gãi gò má mình.
“A! Em nhớ ra rồi, hồi trước em chơi một game online, nhưng em chưa từng chơi nên không biết, người kia nói muốn dạy em, nhưng về sau em không rảnh lên mạng, em nhớ cũng có giúp anh tạo tài khoản game.”
Thanh niên không biết làm sao nhún vai, “Cái đó nha, em biết anh rất đần với mấy loại này, ngay cả làm sao tiến vào game anh cũng không biết.”
“Trrước kia anh cũng không đụng tới máy tính, mạng xã hội, khi đó sợ anh nhàm chán, mới cài mấy cái này cho anh, kết quả anh chỉ biết MSN.”
Thanh niên rất không sức thuyết phục phản bác, “Ai nói, ta bây giờ anh đánh chữ rất nhanh đó, còn nữa bây giờ anh biết dùng công cụ vẽ rồi.”
Phương Ánh Duy nhịn cười, lại không muốn để người ngu máy tính quá mất mặt, “Anh muốn đăng nhập không?”
Thanh niên do dự một chút, lắc đầu, “Không cần, chính sự quan trọng.”
Phương Ánh Duy di chuột, tắt MSN, mở phần mềm sản xuất âm nhạc. Thanh niên cũng kéo cái ghế ngồi bên cạnh, bận đến nỗi không biết kim đồng hồ leo đến vị trí gì rồi.