Tà dương chênh chếch, dải hồng giăng khắp bầu không.
Gió xuân hất nhẹ, bóng trúc lung lay, thư đồng đứng chờ bên ngoài hồi lâu, đã mệt mỏi lắm nhưng không dám lười biếng. Trà nóng được bưng vào thư phòng hết đợt này đến đợt khác, bên trong thỉnh thoảng lại vang lên một trận cười sang sảng, hiển nhiên là ba người trong ấy đương trò chuyện rất vui vẻ.
Nhác thấy đã chạng vạng, Lý Nguyên Mẫn dẫn theo Nghê Liệt từ biệt Tư Mã Dục ra về. Hai người vừa rời Trấn Bắc Hầu phủ, đã thấy hai đoàn nhân mã chờ sẵn chở mỗi người đi một ngả. Nghê Liệt bỗng nhiên giục ngựa tiến lên, nói với một tùy tùng trong đội của Quảng An Vương: “Nói với điện hạ các ngươi, ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Tùy tùng vâng một tiếng rồi chạy ra trước mành nói nhỏ vài câu, mành xe nhẹ nhàng hất lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp trắng nõn, Lý Nguyên Mẫn bất đắc dĩ mà lườm hắn một cái, nhưng ngoài miệng rất là đoan trang, bảo rằng: “Nghê Tổng chế đi theo bản vương một chuyến.”
Màn đêm buông xuống, hai người về đến khách sạn, người trước kẻ sau lần lượt vào cổng. Sau khi cả hai vừa bước vào phòng, Nghê Liệt đã trở tay đóng cửa lại, rồi vội vàng sải bước tiến lên nắm chặt tay y, ánh mắt cực nóng.
Lý Nguyên Mẫn không trốn tránh, y ngẩng mặt nhìn hắn, nói thẳng: “Kiếp trước, ta đã từng khuynh mộ gã.”
Y hơi giãy giụa, nhưng thấy không thoát được, đành thở dài: “Đó là chuyện đời trước rồi.”
Dĩ nhiên, Nghê Liệt chẳng thích thú gì việc dùng dằng tra hỏi như mấy bà vợ chốn buồng khuê, nhưng khi ở chỗ Trấn Bắc Hầu phủ, ngôn từ cử chỉ của Tư Mã Dục, cái cách mà gã tin chắc rằng mình nắm thóp được người này, khiến hắn hết sức kiêng kỵ.
Hắn biết rõ tính tình Lý Nguyên Mẫn, tuy rằng đời trước y bị cha con nhà Tư Mã khống chế từ nhỏ, nhưng con người y vốn không phải kẻ cam chịu bị người ta chi phối, chắc chắn là Tư Mã Dục đã dùng cách nào đó để giam lỏng y trong cung suốt nhiều năm. Hôm nay lại chứng kiến thái độ điềm nhiên như vậy của Tư Mã Dục, làm hắn không thể không ghen.
Lý Nguyên Mẫn thấy mặt mày hắn có vẻ buồn bực thì không khỏi nhức cả đầu. Sau một thời gian chung đụng, y đã mò ra được tính nết của người đàn ông này. Đối với hắn, mình cứ nói toạc ra hết có khi lại càng hay, thế là y bèn kể hết đầu đuôi mối nghiệt duyên giữa mình và Tư Mã Dục năm xưa.
Bây giờ ngẫm lại, chẳng trách Tư Mã Dục vẫn cứ tự tin rằng y luôn trung thành với gã. Kiếp trước, y bị cô lập trong Lãnh cung nhiều năm, vừa tròn mười ba tuổi đã bị cha con nhà Tư Mã thao túng, lại được kẻ như Tư Mã Dục ra sức lấy lòng. Cứ như thế, một con người với nội tâm đã trống vắng khô cằn như y sao có thể tránh thoát được lưới tình đơn phương ấy. Dù cho sau này y đã đủ nhạy bén để nhận ra có điều khuất tất, nhưng vốn đã khuyết thiếu yêu thương, nên y cứ tự lừa mình dối người, bất chấp tất cả, nguyện làm con rối của Tư Mã Dục.
Có thể nói, Tư Mã Dục đoan chắc rằng y luôn trung trinh dâng hiến vì gã, thậm chí ngay cả khi y thấy rõ bộ mặt ghê tởm của gã, tâm hóa tro tàn, tự sát mà chết, Tư Mã Dục vẫn tưởng rằng gã vô can, rằng y quá sợ Xích Hổ Vương cho nên mới đành đoạn dứt tình như vậy.
“Nhưng mà như vậy cũng tốt, gã nhất định sẽ không nghi ngờ ta.” Lý Nguyên Mẫn thản nhiên nói, cứ như thể ấy là chuyện nhà người khác.
Nghê Liệt thấy y như vậy, ngoài mặt mới dễ chịu hơn chút, hắn cọ cọ mũi, cũng tự thấy ngượng ngùng.
Nhưng mà đã lỡ hỏi rồi, chi bằng cứ hỏi tới cùng vậy, thế là hắn lại ho nhẹ một tiếng “Còn tên Thái y quèn ngó như khỉ ốm kia thì sao?”
Việc này đến tận hôm nay vẫn là một cây gai trong lòng hắn, thành ra cũng bất chấp mà hỏi luôn.
Lý Nguyên Mẫn cau mày, trong lòng không vui, tuy rằng Hạ Vân Dật không quá khôi ngô, nhưng cũng không đến mức bị nói vậy. Có điều, y nom thấy hắn ghen ra mặt như thế, không hiểu vì sao mà trái tim cũng mềm đi, bèn kiên nhẫn kể lại chuyện giao hữu trong cung năm ấy của hai người, chỉ giấu đi hiềm khích sau này.
Y lườm Nghê Liệt một cái: “Sau này đừng nói huynh ấy như vậy.”
Nghê Liệt vốn đang vui trong bụng, thấy y bênh vực người ngoài như thế, lại bắt đầu ghen: “Hừ, người gì yếu đuối mong manh, không phải khỉ ốm thì là gì?”
Lý Nguyên Mẫn đối phó với Tư Mã Dục cả buổi, đã thấm mệt rồi, về đến đây còn bị hắn chất vấn, mệt càng thêm mệt. Lại thấy Nghê Liệt im lặng một hồi, đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi còn giấu ta chuyện gì nữa?”
Cho dù Lý Nguyên Mẫn có khoan dung thế nào đi nữa cũng không chịu nổi người kia chất vấn hoài như vậy, đôi mắt long lanh như hồ xuân của y gợn sóng, có phần tức giận: “Số người ta gặp, nếu không tính hàng vạn thì ít nhất cũng tính hàng ngàn, thôi cứ hỏi hết một lượt đi.”
Thật ra là Lý Nguyên Mẫn hiểu lầm Nghê Liệt. Điều mà Nghê Liệt muốn hỏi không phải việc này, mà là uẩn khúc tám năm trước giữa hai người. Suốt mấy ngày nay, nỗi băn khoăn này cứ quanh quẩn trong lòng hắn. Nhưng đây là chuyện quan trọng, lẽ ra phải hết sức cẩn thận, ban nãy hắn vừa buột miệng hỏi ra, trong lòng rất là hối hận, may mà bị y hiểu lầm.
Bèn giấu luôn không nhắc nữa, trông thấy vẻ mặt y ngậm hờn, lập tức mặt dày sấn lại gần: “Không hỏi nữa, ta hiểu rồi.”
Hắn kéo y vào lòng, thấp giọng nỉ non: “Kiều kiều, ông đây lần đầu biết yêu, ngươi nhường ta một chút, có được không?”
Lý Nguyên Mẫn nghe hắn nói toạc ra như vậy, trái tim run lên, không khỏi ngước mắt nhìn hắn. Người đàn ông trước mắt y trông rõ thật ngây thơ, chẳng hề giống kẻ đã sống qua hai đời. Hắn cúi đầu nhìn y, khóe môi ngậm cười, tỏ ý lấy lòng.
Chẳng biết vì sao, bao nhiêu hờn giận trong lòng Lý Nguyên Mẫn bay biến hết.
Y không chấp nhặt nữa, vươn tay vuốt ve gương mặt Nghê Liệt, lại áp trán mình lên trán hắn.
Nghê Liệt thấy thế, rất đỗi vui mừng, lập tức ghì chặt lấy y, ôm thật lâu.
Trong ánh nến lờ mờ, bầu không khí bỗng dưng lãng mạn lạ thường.
Nghê Liệt nghe được hơi thở thơm tho của y, trái tim xao động, bèn hôn một cái, “Kiều kiều, thai đã ổn chưa?”
Lý Nguyên Mẫn không cảnh giác, chỉ gật đầu, “Sau này không cần uống thuốc nữa.”
Hầu kết Nghê Liệt chuyển động, hắn lấy chóp mũi cọ cọ y, hơi thở nóng bỏng phả vào trên mặt y: “... Ba tháng đủ chưa?”
Nếu như đến giờ mà Lý Nguyên Mẫn còn không phát hiện ra ý đồ của hắn, thì y đúng là thằng ngốc, y bực lắm, toan bỏ đi, nhưng Nghê Liệt vội vàng giữ chặt vòng eo của y: “Không cho ông chạm nữa thì tối nay có khi ông đi kiếm giường băng mà ngủ thật đấy, muốn bốc hỏa rồi.”
Hắn cầm lấy cánh tay trắng như tuyết của Lý Nguyên Mẫn, đặt trên lồng ngực cứng rắn của mình. Nhịp tim của hắn đập loạn, như muốn nhảy ra ngoài. Đầu ngón tay Lý Nguyên Mẫn run lên, muốn giằng ra, nhưng lại bị hắn giữ chặt ở đó.
“Kiều kiều, tính mạng của ông tối nay phụ thuộc vào ngươi cả.” Nghê Liệt cắn môi y, ánh mắt rừng rực như lửa cháy.
Thấy Lý Nguyên Mẫn cúi đầu không vùng vằng nữa, Nghê Liệt mừng rỡ, thế là bất chấp tất cả, khom người bế y lên, hôn chùn chụt lên gò má xinh xắn nõn nà của người ta mấy cái, rồi vội vàng chạy tọt ra phía sau tấm bình phong.
Trong khoảnh khắc ngã vào trên giường, Lý Nguyên Mẫn rên khẽ một tiếng, vành tai đỏ bừng, nóng như lửa thiêu, y níu lấy cánh tay lực lưỡng của Nghê Liệt, đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn, nài nỉ: “Mau tắt đèn đi.”
Nhưng Nghê Liệt đời nào chịu, hắn cởi sạch áo ngoài của y, thậm chí còn bắt đầu oán trách: “Ngươi làm lơ ông đây biết bao lâu, tối nay còn không cho ta ngắm nhiều một chút.”
Hắn quăng đi tấm áo trên tay, trán áp trán y, thở hào hển: “Kiều kiều, kiều kiều ngoan, tối nay cưng nhường ta một chút.”
Dứt lời, lại cởi sạch áo quần trong của y, rồi vươn tay kéo dây buộc mành. Rèm trướng tím nhạt rải xuống như thác đổ, che lại một buồng nức hương xuân.
***
Đêm hôm khuya khoắt, Lâm Viên Giám vốn đã quạnh quẽ, hôm nay lại càng vắng như chùa Bà Đanh.
Không biết đây là lần thứ mấy Thu Thiền giơ tấm gương đồng to bằng bàn tay chạm hoa văn này lên. Ả cẩn thận ngắm nghía mình trong gương hết lần này đến lần khác. Người trong gương trang điểm buộc tóc đơn giản, nhưng chỗ nào cũng tinh tế. Mấy hôm nay ả được nghỉ ngơi chăm sóc dễ chịu, khuôn mặt trứng ngỗng đã khôi phục vẻ quyến rũ lộng lẫy khi xưa. Ả nhìn vào gương, mỉm cười một cái, quả thật là mắt ngọc mày ngài, thướt tha yểu điệu.
Trong lòng cũng an tâm hơn, đêm nay ả mặc bộ cung trang màu quả mơ mà mình thích nhất, đặc biệt là trên cổ áo và tay áo đều thêu hình hoa mai tinh xảo, hoa văn giống hệt như bộ cung trang trước đây —— Cơ hội chỉ đến có một lần, ả nhất định phải bắt cho được.
Thực ra, Thu Thiền cũng không quá lo lắng, nếu kẻ kia đã chịu hao công tổn sức mà vào gặp một lần, vậy thì việc này gần như ăn chắc rồi. Ả cất gương đi, khóe môi lộ ra nụ cười.
Tiếng mõ giờ Tý từ xa vọng lại, cánh cửa sau lưng vang lên tiếng kèn kẹt, Thu Thiền lập tức đứng dậy, thấy một người đàn ông khôi ngô mặc trang phục binh lính Tuần phòng xuất hiện ngay cửa.
Đúng là Nghê Liệt.