Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước

Chương 110: Chương 110




Đầu trung tuần tháng Ba, kinh thành ban lệnh cấm đi lại ban đêm. Tiếng trống canh một vừa vang lên, toàn thành giới nghiêm; sau tiếng trống canh năm lệnh cấm thông hành mới được dỡ bỏ.

Thế cục triều đình biến hóa khôn lường, ai nấy đều thần hồn nát thần tính, ngay cả dân chúng bình thường cũng mơ hồ cảm nhận được bầu không khí bất an dị thường trước cơn binh biến. Ai cũng biết, kinh thành sắp loạn đến nơi rồi.

Ngày Mười Chín tháng Ba, Thái tử Lý Nguyên Càn tự vẫn ngay trong ngục. Tin tức vừa truyền ra, đám quan lại thuộc phe Thái tử quỳ kín trước hành cung của Minh Đức đế, người khóc lóc, kẻ mắng chửi cha con nhà Tư Mã mưu phản, tiếng oán than rung trời, thậm chí có kẻ cấp tiến vì mưu cầu công lý mà đập đầu chết trên trụ đá.

Thống lĩnh Ngự lâm quân là Vương Dị không dám manh động, chỉ dẫn quân vây ở đấy, thế cuộc giằng co.

Giờ Thìn, toàn bộ hành cung bị đại quân bao vây kín kẽ. Lúc Nghê Liệt xuất hiện trước mặt bầy quan văn này, ai nấy đều sững sờ. Hai tên đại tướng dưới trướng Thái tử —— Ngô Kỳ của quân Thanh Châu đã làm phản từ lâu, còn vị Tổng chế Lưỡng Giang này, ngay trong thời điểm quyết định lại quay đầu quy hàng cha con nhà Tư Mã. Tả tướng Triệu Cấu uất nghẹn, lảo đảo tiến lên, chỉ vào mũi Nghê Liệt mà mắng to, bị người lôi đi ngay lập tức. Tiếp đó, hơn một nghìn quân sĩ áp giải một đám con em thân thích quý tộc đi vào. Thấy tình hình như vậy, chúng quan viên lập tức rối loạn.

Ánh mắt Nghê Liệt sắc bén, cả người tỏa ra uy thế vô hình, hắn nặng nề bước lên mấy bước: “Nếu các người muốn chết, ta sẽ không để các ngươi đi cô độc, chỉ cần xưng tên ra!”

Hắn khoát tay, quát lên: “Nghe cho kỹ đây, kẻ nào dám tự sát, giết sạch gia quyến của chúng!”

Chúng tướng sĩ đồng thanh đáp: “Vâng!”

“Trước giờ Ngọ, nếu có đứa dám ồn ào, giết luôn!”

“Vâng!”

Tiếng gầm chọc thủng mây xanh, chim chóc hốt hoảng, líu ríu bay đi xa.

Nghê Liệt híp mắt, quét mắt nhìn từng kẻ một, mãi đến khi đám quan văn ai nấy đều cúi gằm, tiếng huyên náo cũng dần tĩnh lại, chỉ còn tiếng phụ nữ trẻ con khóc rưng rức.

Cùng lúc đó, trong phòng nghị sự của Trấn Bắc Hầu phủ, bầu không khí lại vô cùng thanh tĩnh, ba người đang yên lặng phẩm trà.

Mặt trời lên đến đỉnh, một kẻ giục ngựa từ cửa cung vua chạy vội về phía phủ Trấn Bắc Hầu, sau đó sải bước vào phòng nghị sự.

“Hầu gia, toàn bộ phe phái của Thái tử đã hàng phục.”

Tư Mã Kỵ cao giọng cười to, khoang ngực rung động, lão đã ngoài năm mươi, thái dương hơi hoa râm cũng không che giấu được sự thỏa thuê mãn nguyện trên mặt lão.

“Không hổ là Nghê Tổng chế.”

Lý Nguyên Mẫn thấy thế, cũng đứng lên, cung kính chắp tay: “Chúc mừng Hầu gia.”

Tư Mã Kỵ không cười nữa, nhưng khóe mắt vẫn còn nét sung sướng, có vẻ như lão rất hài lòng với thái độ thận trọng của y, đôi mắt sắc sảo hơi nheo lại, dường như có hàm ý mà rằng: “Cùng chung vui, Tam điện hạ.”

Lý Nguyên Mẫn cũng hiểu ý, mỉm cười, rót đầy trà vào cái ly không trước mặt lão.

Sau một nén hương, Tư Mã Dục dẫn Lý Nguyên Mẫn từ biệt Tư Mã Kỵ, cả hai rời phòng nghị sự ra ngoài.

Tư Mã Dục rũ mắt, liếc nhìn gò má người bên cạnh, khóe miệng ngậm cười: “Cuối cùng cũng xem như thuận lợi.”

“Đúng vậy, thật tốt.” Lý Nguyên Mẫn cũng cười cười, rũ mi.

Gió nhẹ thổi qua, một mảnh hoa đào bay tới, rơi trên vai Lý Nguyên Mẫn, trái tim Tư Mã Dục hơi động, gã vươn tay nhặt cánh hoa ấy rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Chơi với ta một ván cờ, được không?”

Lý Nguyên Mẫn cười đáp: “Được chứ.”

Hầu kết Tư Mã Dục giần giật, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt này tươi đẹp biết bao. Thiều quang cuối xuân, người ấy vẫn ở đây, tràn trề sức sống, hệt như bao lần trong kiếp trước, thế nhưng, khi ấy gã không biết quý trọng.

Gã bỗng nhiên nhớ lại cảm giác chấn động và đau lòng lúc vừa thấy thân xác máu thịt hỗn độn của y trong kiếp trước, cổ họng nghèn nghẹn, gã nghĩ bụng, đã sống lại một đời, vậy thì kiếp này gã sẽ không lại để phí hoài, gã sẽ nắm chặt mọi thứ mình mong cầu trong tay.

Khuôn mặt tuấn tú của Tư Mã Dục sáng rỡ.

Khói nhẹ lững lờ tỏa ra từ chiếc lư hương tao nhã, hai người ngồi đối diện trong thư phòng, người quốc sắc, kẻ phong lưu, chẳng khác nào một đôi tiên nhân đánh cờ.

Tư Mã Dục lắc đầu than thở: “Tám năm không gặp, tài đánh cờ của ngươi tiến bộ nhiều quá.”

Lý Nguyên Mẫn chỉ cười không nói.

Thấy vẻ mặt y khoan thai, trái tim Tư Mã Dục cũng lơi lỏng, gã nhớ tới một vài chuyện, bèn đặt quân cờ xuống, thấp giọng nói: “Ngày mốt... Ngươi nên chuẩn bị đi.”

Nom gã tỏ vẻ thận trọng như vậy, bàn tay cầm cờ của Lý Nguyên Mẫn cũng chững lại, đặt xuống.

“Được.”

Ngày mốt chính là ngày Minh Đức đế băng hà, cũng là ngày cha con Tư Mã dìu y đoạt vị.

Lý Nguyên Mẫn lặng thinh một lúc, đột nhiên nói: “Ta muốn tiến cung gặp ông ta một lần.”

Tư Mã Dục cau mày: “A Mẫn, chớ nên tự chuốc rắc rối.”

Lý Nguyên Mẫn lắc đầu, thở dài: “Ta nhất định phải gặp một lần.”

Y ngước mắt nhìn gã: “Đây là điều kiện duy nhất của ta.”

Ánh mắt Tư Mã Dục sâu thẳm, trong bụng không ưng, nhưng cuối cùng vẫn dịu giọng nói: “Được.”

Lý Nguyên Mẫn nhìn về phía gã, cười khẽ một cái.

Tư Mã Dục thấy vậy, có hơi động lòng, lập tức cầm lấy cánh tay trắng như ngọc của y, đôi mắt phượng đa tình của gã nhìn y: “A Mẫn, hãy nhìn về phía trước đi.”

Hãy nhìn về phía trước.

Trước đây, cũng có người từng nói với y câu này, nhưng khác với cảm giác uất ức chua xót khi ấy, bây giờ trong lòng y chỉ cảm thấy mỉa mai nực cười làm sao. Y lặng lẽ cúi đầu, chốc sau mới thành khẩn đáp: “Ta biết.”

Lúc rời khỏi thư phòng, Tư Mã Dục có đuổi theo đưa cho Lý Nguyên Mẫn một cuốn sách, là quyển du ký mà y thích nhất trong kiếp trước.

“Cầm về đi.” Gã dịu dàng nói.

Lý Nguyên Mẫn tỏ ra rất vui mừng, trân trọng vuốt ve nó: “Cám ơn ngươi.”

Nghê Anh dìu y lên xe ngựa, đương khi mành trướng vừa buông, Lý Nguyên Mẫn lập tức thảy quyển sách qua một bên.

Y cười nhạt, nhắm mắt lại.

Mấy hôm trước đây, y nhận được tin rằng Tư Mã Dục đã bí mật thu xếp thỏa đáng cho cô gái họ Lâm kia. Kiếp trước, tình duyên bọn họ đứt gánh giữa đường, đời này cuối cùng cũng xem như duyên xưa đã thắm, trăng non lại đầy.

Năm xưa, Tư Mã Kỵ sợ con trai độc nhất vì tình mà hỏng việc, bèn vin vào tay mình mà trừ khử nàng Lâm thị kia. Cũng vì việc này mà suốt mấy năm liền, thái độ của Tư Mã Dục với y cứ biến đổi không ngừng, khiến y đau khổ rất lâu. Những khi y toan buông tay thì gã lại chịu qua lại với y, làm như bố thí vậy; nhưng lúc y muốn lại gần hơn nữa, thì thái độ của gã lại lạnh như băng, hết sức ghê người. Những năm tháng ấy, y lúc thì vui mừng đến không biết làm sao cho phải, lúc thì hoảng loạn sợ hãi như rơi vào địa ngục.

Lý Nguyên Mẫn cười đầy giễu cợt, tuy rằng trong kiếp trước y bị cô lập, chẳng hiểu sự đời, nhưng sao có thể không thấy được tâm tư của Tư Mã Dục? Chỉ là khi đó, y quá khát vọng được yêu, sẵn sàng trả giá hết thảy chỉ vì một chút ấm áp, như thiêu thân lao đầu vào lửa, cho nên y lừa mình dối người, làm lơ tất thảy dối trá. Nếu không như vậy, thì lẽ sống của đời y còn gì đâu.

Nhưng hôm nay, kẻ kia lại ra bài tình sâu nghĩa nặng trước mặt mình, thủ đoạn còn lão luyện hơn nhiều so với đời trước. Đáng tiếc, y đã nhìn thấu bản chất của gã, nên chẳng mảy may động lòng.

Nghĩ tới đây, trong đầu y lại xuất hiện một gương mặt rắn rỏi khác. Người ấy mang chứng cứ mật thám thu được bày ra trước mặt y, giọng đầy ghen ghét: “Ngươi xem, thằng này ngựa quen đường cũ, không chỉ có ve vãn ngươi, mà còn thương nhớ người phụ nữ kia đấy. Thật không biết kiếp trước ngươi thấy gì ở gã!”

Lý Nguyên Mẫn thấy vậy, chỉ cảm thấy buồn cười, vươn tay vuốt ve khuôn mặt hắn: “Gã chỉ lợi dụng ta mà thôi, tình nghĩa gì chứ, yên tâm, ta sẽ không mắc bẫy của gã.”

“Đứa ngốc này.”

Nghê Liệt nghe xong, trong đôi mắt hắn dâng lên một thứ cảm xúc mà Lý Nguyên Mẫn không hiểu, hắn chỉ nặng nề nói ba chữ như vậy, rồi nhẹ nhàng ôm lấy y.

Lý Nguyên Mẫn cũng ôm chặt tình lang tài giỏi nhà mình.

Đến bây giờ y mới biết, mạng lưới tình báo trong tay Nghê Liệt đã thẩm thấu khắp nơi.

Kiếp trước, sau khi Xích Hổ Vương lên ngôi, nhằm thu xếp quan viên tiền triều, hắn cho người truy tra vô số, thành ra cũng nắm rõ rất nhiều bí mật của bọn chúng. Cho nên, bên ngoài tầm mắt của cha con Tư Mã, rất nhiều quan chức đã bị Nghê Liệt khống chế.

Thậm chí ngay cả Tổng quản Đại nội Vương Hỉ dưới trướng Tư Mã Hoàng hậu, nay cũng là người của Nghê Liệt.

Cũng chính vì vậy, y mới biết nguyên do thật sự vì sao Thái tử rớt đài.

—— Người đàn ông tư thông với Triệu Thục phi suốt hơn hai mươi năm qua không phải Đô đốc Tuần phòng doanh Đỗ Nham, mà là Trấn Bắc Hầu Tư Mã Kỵ.

Khi còn trẻ, trước khi tiến cung, Triệu Thục phi và Tư Mã Kỵ đã có thời gian mến mộ lẫn nhau. Sau này, vì cân bằng thế cục triều đình, Minh Đức đế nạp tiểu thư Triệu thị làm phi. Nhưng đến cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Tư Mã Hoàng hậu, Triệu Thục phi lại trở thành quân cờ mấu chốt lật đổ Thái tử. Không ai biết được Tư Mã Kỵ đã nghĩ ra kế sách này từ bao giờ, cũng không ai biết được, đến tận giây phút lìa đời, liệu Triệu Thục phi có biết được bộ mặt thật sự của người đàn ông mà bà yêu thương suốt hơn hai mươi năm hay không.

Đúng là cha nào con nấy.

Lý Nguyên Mẫn cứ nghĩ đến hai cha con này là trong lòng dấy lên cảm giác vừa ghê vừa rét, khiến y rất buồn nôn.

Y thở hắt ra một hơi, lại nhắm mắt lại.

Hai ngày nay, kinh thành đã xảy ra liên tiếp bốn, năm vụ đổ máu. Cho dù nguyên do sau lưng những việc này rất động trời, nhưng chẳng bao lâu đã có kẻ ra tay trấn áp, mọi chuyện lặng lẽ trôi qua.

Ngự lâm quân đổi soái, nhân sự trong triều đình bị điều động liên tục, nhìn từ bên ngoài, có thể thấy toàn bộ kinh thành đã trở thành thiên hạ của cha con Tư Mã.

Ngày mồng Một tháng Tư năm ấy là một ngày rất âm u, hệt như đời trước.

Lý Nguyên Mẫn vận một thân áo tiễn tụ màu trắng, eo thắt đai ngọc, đầu đội kim quan, sắc mặt nghiêm nghị, để Nghê Anh khoác thêm áo ngoài cho mình.

Cửa vang lên tiếng kẽo kẹt, Nghê Liệt nện bước mà vào.

Nghê Anh thấy vậy, tìm cớ lui ra ngoài.

Ánh mắt Nghê Liệt vẫn luôn nhìn theo y, lát sau mới chậm rãi lại gần, ôm lấy tâm can hắn vào lòng.

Lý Nguyên Mẫn nặng nề hỏi: “Ta làm như vậy, có phải là quá cảm tính?”

Nghê Liệt cười cười, không trả lời y câu này, mà chỉ thấp giọng nói: “Vương Hỉ đã thay thế mọi người trong Càn Nguyên Điện thành người của ta, mọi việc trong cung ta đã sắp xếp ổn thỏa, ngươi chỉ cần làm việc mình muốn làm.”

Nghê Liệt vỗ về lưng y, tỏ ý động viên: “Đi đi, kết thúc mọi chuyện.”

Hóa ra, hắn đã hiểu hết, Lý Nguyên Mẫn nhắm hai mắt lại, vùi sâu vào cổ hắn.

Không trung xám xịt, khiến cho ngay cả Càn Nguyên Điện vốn rộng rãi cũng trở nên hơi u ám. Lý Nguyên Mẫn liếc nhìn tấm biển có chữ rồng bay phượng múa trên cao, nghĩ thầm, đã nhiều năm rồi y chưa gặp lại kẻ gọi là cha ruột này.

Y hít sâu một hơi, đi theo nội thị ngự tiền bước vào đại điện.

Cửa cung nặng nề mở ra, trong điện lặng ngắt, lư đồng chạm đầu thú bằng vàng phát ra tiếng lách tách của than cháy, mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt quanh quẩn khắp nơi, hết thảy nom có vẻ đẹp đẽ quý phái là vậy, song Lý Nguyên Mẫn vẫn có thể ngửi ra mùi hủ bại trong ấy.

Y dừng một chút, rồi nhanh chân bước vào điện.

Trong điện không có cung nhân phụng dưỡng, trên long sàng màu vàng chỉ có một người đang nằm.

Vị hoàng đế cao quý năm xưa đã chẳng còn những uy nghiêm ngày trước, lão bây giờ giống như một ông già bình thường, thân thể như ngọn đèn chớp tắt, đã gần đất xa trời, nơi cổ họng lão phát ra tiếng rít thở khò khè rất kỳ quái, “Nước... Người đâu... Nước...”

Lý Nguyên Mẫn đứng đằng đó trong chốc lát, sau đó rót một ly nước đưa cho lão.

Sắc mặt Minh Đức đế sạm như than chì, hai gò má hõm sâu, lão đỡ tay Lý Nguyên Mẫn, nuốt từng ngụm nước một cách khó nhọc, lão toan quở trách đứa hầu này vụng dại, nhưng khi đôi mắt đục ngầu của lão bắt gặp khuôn mặt của y, lập tức giật mình, đôi môi khô nứt tái nhợt của lão run run gọi: “Khương... Khương Cơ...”

Lý Nguyên Mẫn lẳng lặng nhìn vào mắt lão.

Chẳng mấy chốc, mê man trong mắt Minh Đức đế tản đi, ánh mắt lão dần lạnh xuống, rồi biến thành sự căm hận, oán độc mà Lý Nguyên Mẫn rất quen thuộc.

“Ra là... Thứ nghiệp chướng nhà mày!”

Lão nhìn chằm chằm khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của y, lồng ngực chập trùng kịch liệt, lão thở phì phò, nơi cổ họng phát ra tiếng rít the thé như tiếng ống thổi bếp, hơi thở hôi thối của lão nhiễm bẩn cả mùi Long Tiên Hương trong phòng.

“Nghiệp chướng nhà mày!”

Lý Nguyên Mẫn thở dài, mặc kệ lão, y phủ phủi vạt áo, đứng dậy, dửng dưng nhìn lão già đang giãy giụa trên giường.

Minh Đức đế giãy giụa hồi lâu, cuối cùng túm được mành treo, lão cựa người dậy, kêu đến khàn cả giọng: “Người đâu! Người đâu!”

Tiếng kêu của lão lơ lửng trong cung điện trống rỗng, không ai đáp lời.

Lý Nguyên Mẫn nói: “Phụ hoàng muốn làm gì? Chi bằng cứ nói nhi thần, nhi thần làm giúp cho.”

Minh Đức đế nghiến răng nghiến lợi: “Cút!”

Lão hít một hơi thật sâu, dùng hết toàn lực, rống to: “Người đâu!”

Nhưng đáp lại lão chỉ là một tiếng vọng trong đại điện trống rỗng.

Minh Đức đế không gượng được nữa, cả người mềm nhũn, co quắp ngã oạch xuống giường.

Lý Nguyên Mẫn nhìn lão cuồng loạn như vậy, đáy lòng y từ lâu đã chẳng còn sợ sệt như xưa. Y lại gần vài bước, con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Phụ hoàng muốn sai người mang đến một cái đai trinh tiết à?”

Cả người Minh Đức đế chấn động, choáng váng mà nhìn y.

Ánh mắt Lý Nguyên Mẫn càng lạnh hơn, y hít sâu một hơi, nói: “Đáng tiếc, đã muộn.”

Cảm xúc trong mắt y dao động dữ dội, đột nhiên tiến lên vài bước, tóm chặt cánh tay khô gầy của lão, chẳng nói chẳng rằng mà đặt lên cái bụng đã hơi nhô của mình.

“Nhi thần đã mang long chủng mất rồi.”

Cặp mắt mờ đục của Minh Đức đế đột nhiên trợn trừng, đương lúc lão phát rồ lên, định đẩy y một cái, thì y đã gạt mạnh tay lão ra, cả người lão lập tức ngã ra giường.

“... Của ai? Tư Mã Dục... Hay là Tư Mã Kỵ?!”

Con mắt lão đỏ như máu, cả khuôn mặt vặn vẹo, trông hết sức khủng bố, lão chỉ có thể phát ra tiếng phều phào dữ tợn: “Của ai...”

“Ngài không cần biết chuyện đó, ngài chỉ cần biết là đứa bé này sẽ không phải chịu cảnh không cha không mẹ như ta là được rồi.” Lý Nguyên Mẫn chậm rãi ngồi trước giường, khuôn mặt y đã trở lại bình tĩnh, than rằng: “Nhưng mà, nếu ta không cha không mẹ, sao có thể giáng sinh trên đời này, nhưng ta lại là kẻ không cha không mẹ như vậy đấy.”

Y thường cảm thấy rằng sự tồn tại của mình trên đời này quá đỗi mông lung, như nhánh lục bình trôi, như con nước đơn côi, trời đất bao la, nhưng chẳng có nơi chốn để y tìm về.

May mắn thay, cuối cùng y cũng tìm được một con thú cô độc khác... Cuối cùng y đã tìm được một mái nhà.

Minh Đức đế nằm trên giường, đã phẫn nộ đến nỗi mặt mũi bầm đen, như muốn nứt ra.

Lý Nguyên Mẫn lại thở dài, y đã hoàn toàn bình tĩnh lại, chỉ nhẹ nhàng nói:

“Lý Thịnh Yển, ngài vĩnh viễn không biết ngài đã nợ ta những gì.”

“Thế nhưng, ta không cần ngài trả lại.”

“Ta coi thường.”

“Ta sẽ dùng chính thân thể mà ngài ban cho ta này, tự mình giành lấy.”

Cổ họng Minh Đức đế vang lên tiếng ùng ục đầy quái dị, tia sáng cuối cùng trong mắt lão tắt lịm, thân thể lão thoáng cứng lại trong một tư thế hết sức kỳ quặc, lát sau, cánh tay lão nặng nề buông xuống, cả người ngã vật ra giường.

Lý Nguyên Mẫn ngồi rất lâu, sau đó mới đứng dậy, chẳng thèm liếc kẻ trên giường lấy một lần, chỉ loạng choạng đi ra hành cung.

Cửa lớn mở ra, chỉ thấy hoàng hôn đã thoát khỏi những gông xiềng của mây đen, tỏa ánh vàng chói lọi trên khuôn mặt Lý Nguyên Mẫn. Trong vầng sáng rực rỡ đến vô ngần ấy, cả người Lý Nguyên Mẫn chợt lao đao.

Cổ họng y nghèn nghẹn: “Hức...”

Ánh dương đâm vào mắt y, khiến hàng mi đẫm lệ, hẳn là do ánh mặt trời quá chói chang, cho nên nước mắt y tuôn mãi.

Y quỳ trên mặt đất, khóc hết sức thương tâm, Vương Hỉ dẫn theo một đám nội thị vội vàng chạy tới, hốt hoảng gọi y.

“Điện hạ! Điện hạ!”

“Lão chết rồi.” Lý Nguyên Mẫn gào khóc, “Lão chết rồi!”

Sắc mặt Vương Hỉ căng thẳng, đột nhiên đứng dậy, vội vã ra lệnh cho mấy người đi cùng vài câu, hơn mười người lập tức nghe lệnh, phân công nhau tản đi.

Trong bóng chiều tà, một người nằm lặng rất lâu trước Càn Nguyên Điện, ánh nắng màu son nghiêng nghiêng, làm cho cái bóng của y cứ đổ dài.

Ngày mồng Một tháng Tư năm Sơ Võ thứ hai mươi chín, Minh Đức đế băng hà, vị hoàng đế cai trị suốt hơn hai mươi năm này đã đi hết quãng thời gian cuối cùng của ông ta.

Trong lúc tại vị, không công không tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.