Lý Nguyên Mẫn bị hắn sờ loạn đến nỗi vạt áo xốc xếch, lại bị ôm eo bế lên, cả người bị vây chặt vào tường, chỉ kịp 'A' lên một tiếng rồi ôm chặt cổ đối phương. Y hoảng loạn cực kỳ, chỉ có thể nỉ non, run rẩy khiển trách:
“A Liệt... Đừng... Ngươi đang làm gì...”
Y giãy giụa, nhưng chỉ phí công, hơi nóng hừng hực của Nghê Liệt vây quanh cổ y. Động tác của hắn gấp gáp nóng nảy, không cẩn thận mà làm ngã đồ đạc xung quanh.
Rầm một tiếng, chậu cây xương bồ bằng sứ Thanh Hoa bị hất văng, rơi xuống thảm trải sàn, phát ra một tiếng vang trầm nặng, nước chảy ra ào ạt.
Người hầu đang gà gật gác đêm bên ngoài ngẩng đầu, mơ màng hỏi: “Điện hạ?”
Rõ ràng y chính là chủ nhân tôn quý nhất của vương phủ này, nhưng Lý Nguyên Mẫn lại hoảng hốt, cả khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, y cắn chặt bả vai người trước mặt, không dám phát ra bất kỳ một tiếng động nào, cứ như thể đang làm chuyện gì đó vô cùng khuất tất xấu xa vậy.
Người hầu bên ngoài nghển cổ, ngơ ngác lắng tai nghe một lúc, thấy không còn âm thanh nào nữa thì nghĩ rằng mình nghe lầm, lại vùi đầu vào áo choàng, nghiêng đầu dựa vào cột ngủ tiếp.
Lý Nguyên Mẫn ngượng chín mặt, cắn môi thấp giọng nói: “Nếu ngươi còn dám xằng bậy, ta... Ta nhất định sẽ gọi người vào đuổi ngươi đi!”
Vừa dứt lời, y lập tức nhận ra mình nói hớ rồi, e rằng không chỉ Quảng An Vương phủ mà toàn bộ Bắc An này, không ai có thể đuổi người này ra ngoài.
Y đành mềm giọng cầu xin: “A Liệt, ngươi buông ta ra... Ngoan một chút, có được không?”
Nhưng người trước mặt chỉ trán tựa trán cùng y, trong mắt hắn đỏ ngầu, nhất định không chịu nghe lời. Hắn lại ôm chầm lấy y, đạp cửa phòng ngủ rồi bế y đi thẳng ra đằng sau tấm rèm.
Trong lúc vội vàng, rèm lụa bị xé toạc ra, rơi lả tả như thác, hai người quấn lấy nhau giữa tầng tầng lụa mỏng, rồi ngã vào trên giường. Ánh nến xuyên qua màn lụa, tạo thành những quang ảnh mờ ảo, như là một giấc mộng vừa mỹ lệ vừa cấm kỵ. Từ giữa đệm chăn vải vóc, Nghê Liệt nhô đầu ra, hai tay chống ở hai bên đầu y, bao vây lấy y trong thế giới của chính mình.
“Điện hạ... Điện hạ của ta...”
Hắn thấp giọng nỉ non, lại cúi đầu, giống như thú hoang tìm kiếm con mồi. Lý Nguyên Mẫn trốn tránh, trái tim rừng rực, vừa thẹn vừa giận, nghĩ thầm sao hắn lại trở nên như thế này, ngay cả lời của mình cũng không chịu nghe.
Y giận dỗi, như có như không mà đẩy hắn: “Ngươi đủ chưa... A Liệt... Ngươi đủ chưa...”
Đứa trẻ mà y nuôi lớn bỗng nhiên biến thành dã thú không hiểu tiếng người, dã thú ấy gầm gừ, như thể muốn cắn nuốt y, lại dường như không muốn làm tổn thương y.
“A Liệt... A Liệt...”
Lý Nguyên Mẫn gọi hắn, những nụ hôn vừa thô lỗ vừa bất an ấy làm y sợ sệt, giường chiếu bị giằng co thành một mớ hỗn độn, như bông hoa bị vò nát. Y muốn bật khóc, mái tóc còn chưa kịp khô tán loạn phía sau lưng, uốn lượn như suối chảy, hương thơm thanh thoát vấn vít khắp nơi.
Cảnh tượng quen thuộc giống như trong mơ này làm đầu óc Nghê Liệt nổ tung!
Trái tim hắn nhảy nhót kịch liệt, phải làm sao bây giờ, phải làm như thế nào mới đúng? Trong lòng hắn là muôn trùng khô cạn, thứ gì có thể cứu vớt hắn? Hắn cực kỳ nóng nảy, nhưng không thể tìm được phương hướng, chỉ có thể tiếp tục suồng sã.
Bỗng dưng, hắn đột nhiên nhớ đến âm thanh tí tách kia.
Hắn đứng đợi ngoài tịnh phòng, người kia trốn bên trong, cách một tầng vải mành mỏng manh, y thẹn thùng như một cô gái, tí tách tí tách, sau đó đỏ mặt bước ra ngoài, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Đó là cái gì, đầu óc Nghê Liệt loạn cả lên, chỉ biết gào thét, đó là cái gì?
Trong đầu hắn như bị sét đánh. Như một con thú đang điên cuồng, hắn đột nhiên đứng dậy, bắt đầu suồng sã nơi khác.
Lý Nguyên Mẫn đột nhiên hét lên một tiếng, cả người nảy lên, như thể đang chịu phải sự mạo phạm khủng khiếp, y đẩy mạnh hắn ra, cả người run như cầy sấy.
“Ngươi đang làm gì?!”
Y hoảng hốt giữ chặt vạt áo, kẹp chân, vội chống tay lùi vào sâu trong góc giường, nước mắt đột nhiên chảy xuống.
Nhìn thấy nước mắt của y, đầu óc Nghê Liệt như bị gõ một cái, lập tức thanh tỉnh, hắn há miệng thở dốc, luống cuống nhìn y, hắn... vậy mà lại làm y khóc?
Sao hắn có thể làm thế? Sao hắn có thể...?
“Điện hạ...”
Nghê Liệt ngập ngừng nói, bò về phía trước vài bước, nhưng người kia cũng hoảng sợ mà lùi về sau, mãi đến khi nép sâu vào góc giường, không lùi thêm được nữa.
Trong lòng Nghê Liệt cuống quýt cả lên, là do hắn làm y sợ hãi, là dáng vẻ cuồng bạo như dã thú của hắn làm y sợ hãi. Y chưa bao giờ sợ hãi như thế, cho dù trong suốt mấy năm nay gặp phải biết bao khó khăn nguy hiểm, cũng chưa từng khủng hoảng như vậy.
Là hắn dọa sợ y, y đã nhìn rõ được bộ mặt âm u đê hèn của hắn rồi.
Nghê Liệt hoảng hốt nghĩ thầm, cổ họng hắn không kìm được mà phát ra tiếng trầm thấp, như rên rỉ nghẹn ngào, như hít thở không thông. Thế nhưng, trong chớp mắt, người kia bỗng nhào đến, vùi vào lồng ngực hắn.
Hương thơm thanh nhã phả vào mặt.
“Rốt cuộc ngươi làm sao vậy...” Lý Nguyên Mẫn níu chặt vạt áo hắn, run rẩy nghẹn ngào, “Ngươi làm ta sợ lắm có biết không...”
Quảng An Vương nho nhã đoan chính, khéo léo thành thạo trong mắt người đời, vậy mà hôm nay, trong chính tẩm phòng của y, y lại vùi vào lồng ngực người thanh niên do chính tay y nuôi lớn mà khóc lóc kể lể, như một đứa trẻ bị oan ức.
Lồng ngực Nghê Liệt phập phồng, đau lòng đến mức không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ đành vươn tay, ấn đầu của y dựa sát vào cổ mình.
“Điện hạ...”
Hắn hoàn toàn không biết phải làm sao, hắn chỉ muốn che chở, bảo vệ y thật cẩn thận, như ngậm chặt trong miệng, như ve vuốt trên tay, thế nhưng sâu trong nội thâm, hắn lại đê hèn mà khát vọng xâm phạm y, muốn để lại trên người y dấu ấn thô bạo của chính mình. Những tâm tư mâu thuẫn như vậy không ngừng dằn vặt hắn cả ngày lẫn đêm, làm hắn muốn phát điên.
Hôm nay ở ngoại ô, thân thể như ngọc tuyết của y cưỡi trên con tuấn mã màu trắng, đầu buộc ngọc quan, một thân trường sam bàng bạc như trăng; y giống như 'trích tiên' tỏa ra hào quang nơi trần thế. Ngoại trừ y, trong mắt hắn chẳng còn chứa được ai khác.
Nhìn bức tượng có hình dáng tương tự y trong miếu trường sinh, hắn rốt cuộc hiểu rõ.
Y là thần linh của hắn, hắn cần y độ hóa mình, y là tín ngưỡng duy nhất trong đời hắn.
Vì thế, hắn không dằn lòng nổi, trong đêm khuya mà tìm đến y, như dã thú mà vây bắt y.
Nhưng tại sao hắn có thể làm y sợ hãi?
Ngồi trong lòng Nghê Liệt một lúc, Lý Nguyên Mẫn mới chậm rãi bình tĩnh lại, y chật vật mà lau đi nước mắt rồi ngẩng đầu lên. Đương lúc y muốn mặt lạnh mà mắng hắn vài câu, nhưng lại đột nhiên ngẩn người. Lần đầu tiên, y nhìn thấy Nghê Liệt lộ ra ánh mắt này, là ánh mắt bối rối không biết làm sao, hoảng loạn như một con thú nhỏ lạc đường.
Y bỗng nhiên, không hiểu ra sao, hết giận.
Lập tức thở dài, ôm lấy cổ hắn, bàn tay áp lên gò má của hắn.
“... Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Dưới ánh nến, đôi mắt trong veo như nước kia đang bao dung nhìn mình. Hầu kết Nghê Liệt giật giật, hắn lại vùi đầu vào cổ y, hít hà thứ mùi hương trên cơ thể y, hô hấp của hắn dần bình tĩnh lại, sau đó, lại ôm chặt y vào lòng.
Hắn vẫn luôn ngửi, giống như một con thú hoang, “Người là của ta.”
Cánh tay xiết chặt, lại nói: “Người là của ta.”
Lý Nguyên Mẫn bị hắn ôm chặt vào trong ngực, không thể động đậy, nhưng chẳng biết vì sao, y cảm thấy Nghê Liệt đang rất bất an, nỗi bất an này lây sang cho y, khiến lòng y cũng xót xa theo hắn.
Y không biết nên nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, giống như ngày xưa mà an ủi: “A Liệt...”
Y nâng hắn dậy, vuốt ve khuôn mặt rắn rỏi nghiêm nghị kia, sau đó ngẩng đầu, dịu dàng dán lên môi hắn một nụ hôn.
Nụ hôn này không mang theo dục vọng, như một sự vỗ về, dịu dàng, vụn vặt mà điểm lên môi hắn.
Y cầm lấy cổ tay Nghê Liệt, đặt lòng bàn tay hắn lên lồng ngực mỏng manh của mình, nơi ấy cũng có một trái tim đang vì hắn mà đập thình thịch. Y nhẹ nhàng ghé vào tai hắn, thì thào:
“Trên đời này, chỉ có ngươi mới có thể khiến ta trở nên như thế.”
Nghê Liệt bỗng nghẹn ngào, không nói gì, chỉ siết chặt tay y.
Đêm hôm ấy, Nghê Liệt không trở về phòng, hai người rúc vào nhau, đầu tựa vào nhau, làn da kề sát nhau, giống như ngày còn nhỏ.
Lý Nguyên Mẫn cắn môi, thính tai hồng hồng.
“Ngươi... Thật sự muốn xem ư?”
Nghê Liệt không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn, đôi mắt đen láy lập lòe, như đứa trẻ con đòi quà vặt.
Lý Nguyên Mẫn nắm chặt lấy chăn mỏng, cảm thấy lòng bàn tay thấm mồ hôi, y giương mắt nhìn Nghê Liệt, lại xấu hổ cúi đầu.
Ánh lửa cháy lách tách, tạo thành những bóng ảnh vật vờ mông lung, màn lụa rũ xuống, một phần lụa rách nát đang xiêu vẹo, rơi rớt trên mặt đất.
Không biết qua bao lâu, có lẽ cũng không phải rất lâu, chỉ là trong sự yên tĩnh này, thời gian dường như kéo dài vô tận.
Lý Nguyên Mẫn đột nhiên mím môi, dường như hạ quyết tâm.
“Chỉ cho xem một chút...”
Người đàn ông bên cạnh đột nhiên bật dậy, nhìn y bằng đôi mắt vừa chờ mong vừa nóng bỏng như thú hoang. Y trông hắn hấp tấp như vậy thì lập tức có hơi hối hận rồi, muốn mở miệng cự tuyệt hắn. Thế nhưng, sau lại hơi thở dồn dập, từ từ nhắm hai mắt, lông mi khe khẽ run rẩy.
Đó là nơi xấu xa nhất, nhưng nếu hắn muốn xem, cũng không sao.
Y hậm hực nghĩ thầm.
Đến khi Nghê Liệt được như nguyện mà ngẩng đầu nhìn lên, hắn phát hiện gương mặt Lý Nguyên Mẫn đã đỏ bừng, như thấm máu vậy.
Y ngồi dậy, vội vàng vơ lấy tiết khố, quay mặt đi, lại vội vàng mặc vào.
Trong lòng Lý Nguyên Mẫn ấm ức vô cùng, giận dỗi nghĩ thầm, y điên rồi mới đồng ý yêu cầu vô lễ như vậy của hắn.
Sao y có thể đồng ý cơ chứ.
Y tức giận mà thắt dây thật chặt.
Thế nhưng, từ phía sau, Nghê Liệt lại luồn tay qua eo y, cằm tựa vào vai y, ôm chầm lấy y, để y tựa vào ngực hắn.
Lý Nguyên Mẫn cúi đầu, xấu hổ mà bật thốt lên rằng: “Nhất định là ta bị điên rồi.”
Bên tai là giọng nói lưu luyến của Nghê Liệt, “Chỉ có một mình ta từng nhìn thấy, có đúng không?”
Vành tai Lý Nguyên Mẫn đỏ như sắp nhỏ máu, y nâng cánh tay màu lúa mạch của người kia lên, tức giận cắn một cái.
Sau đó hờn giận mà ném lại một câu: “Ai lại giống như ngươi... Muốn xem cái chỗ xấu xí ấy chứ!”
“Không xấu, rất dễ nhìn.” Nghê Liệt ôm chặt lấy y, “Thật sự rất đáng yêu.”
Hô hấp của Lý Nguyên Mẫn ngưng đọng, lồng ngực y chập trùng bất định, bỗng nhiên, y cảm thấy cái nơi dị dạng kia, cái nơi đã khiến y xui xẻo cả một đời kia cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy. Trong lòng y bỗng dâng lên một niềm vui xen lẫn nỗi thẹn thùng khó hiểu; một lúc lâu sau, bèn ngẩng đầu nhìn hắn.
“Thật sao?” Vừa dứt lời, y đã cảm thấy khuôn mặt mình nháy mắt nóng hôi hổi, mới nhỏ giọng nói thêm: “Ta chưa từng xem qua...”
“Thật đấy,“ Nghê Liệt đáp, giọng khàn khàn, “Rất đáng yêu.”
Lý Nguyên Mẫn mím môi, liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Y thẹn thùng vùi mặt vào lòng hắn, không chịu ngẩng đầu lên nữa, chỉ vội vàng ra lệnh: “Ngủ! Không cho ngươi hồ nháo nữa, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”
Băng tuyết trên gương mặt của Nghê Liệt thoáng chốc tan đi, chỉ còn lại sự dịu dàng. Hắn ôm Lý Nguyên Mẫn vào lòng, con thú hoang đang gầm rú trong lòng hắn cũng từ từ bình tĩnh lại.
Trong ánh đèn chập chờn, hai người kề sát vào nhau, cứ lặng thinh mà ngắm nhìn đối phương, mãi cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
***
Chém giết.
Màu đỏ tươi trải dài đến vô cùng vô tận, bụi đất khô cằn dưới chân bay lên, mang theo mùi tanh hôi khiến người ta nghẹt thở, xung quanh là vô số thi thể. Nghê Liệt chỉ cảm thấy lòng tràn đầy bạo ngược, hắn híp mắt nhìn hoàng thành phía trước, trái tim điên cuồng gào thét:
Xé nát chúng!
Hủy diệt chúng!
Cửa thành bị phá vỡ, phía sau là tiếng gầm thét rung trời, binh sĩ chen chúc, ùn ùn đi theo gót chân hắn, cùng nhau ùa vào trong tòa thành sừng sững mà ngột ngạt này!
Giết sạch bọn chúng!
Hắn cười đầy dữ tợn, nắm lấy đồ đao dính đầy máu, ngửa mặt chỉ tay lên trời. Mây đen kéo tới, chỉ trong chớp mắt, cả bầu trời tối sầm lại, trong mắt hắn chỉ có đêm đen.
Trong bóng đêm yên tĩnh, hắn chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của chính mình.
Phù... Phù...
Hắn kéo đồ đao, đi về phía trước, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người màu vàng đang đong đưa.
Mái tóc dài che đi khuôn mặt người ấy, mũi chân rũ xuống, máu từ đó nhỏ xuống.
Một vũng máu lẳng lặng nằm trên đất, giọt máu từ mũi chân rơi xuống, rồi chạm vào bề mặt, tạo thành những gợn sóng nhè nhẹ.
Nghê Liệt bỗng nhiên không dám đi về phía trước, hắn khựng lại ở chỗ này, không dám tiến lên dù chỉ một bước.
Đó là ai?
Hắn thở phì phò, đứng tại chỗ mà bồi hồi, giống một con dã thú đang xao động, vừa cầm đồ đao, vừa sợ hãi vừa nghi hoặc mà nhìn bóng người đang treo trên xà nhà.
Là ai?!
Hắn cảm thấy trái tim đang nảy lên đầy gấp gáp, cảm giác nghẹt thở cắn nuốt toàn thân hắn, hắn gào thét trong im lặng, không cách nào thoát khỏi cảm giác tuyệt vọng này!
Rốt cuộc người đó là ai ——
Phù một tiếng, Nghê Liệt bật dậy, người đầy mồ hôi, hắn thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch!