Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước

Chương 60: Chương 60




Đến khi mọi người đã đi hết, Nghê Anh không chờ thêm được nữa, mới hấp tấp chạy tới, thân thiết kéo tay y, nhỏ giọng khoe khoang:

“Điện hạ ca ca, cuối cùng người cũng đến rồi! Người không biết hôm nay em lợi hại thế nào đâu.”

Nhìn cánh tay hai người quấn quýt lấy nhau, ánh mắt Nghê Liệt u ám, nắm tay siết chặt.

Khuôn mặt Nghê Anh đỏ bừng bừng, trong thời gian này, nàng vẫn luôn ở lại quân doanh, cùng Nghê Liệt thao luyện. Da dẻ vốn được che chở cho trắng trẻo nay đã xạm đi, thậm chí còn có phần ngăm đen hơn cả trước kia nữa. Lý Nguyên Mẫn nghe thế thì cau mày, nhưng nhìn Nghê Anh đương lúc hớn hở như vậy thì không đành lòng quở mắng làm nàng cụt hứng, đành phải cong môi, cười nhẹ.

Nghê Anh vẫn rất phấn khởi, cọ cọ mũi, lại cười hì hì, rồi cởi thanh cung Chúc Long bên hông xuống, ra chiều khoe mẽ mà lắp tên, giương cung. Âm thành vút vút vút liên tục vang lên, tiếp theo đó là tiếng phập phập phập, chiếc cọc gỗ buộc ngựa bị ba mũi tên này chẻ làm hai nửa, nháy mắt ngã xuống đất, bụi bặm bay tứ tung.

“Điện hạ, ngài xem này, đây là a huynh dạy em đấy! Bây giờ em mới hiểu, hóa ra bắn tên không chỉ ỷ vào sức mạnh là xong. Ha ha, để xem sau này mấy thằng nhóc trong phủ còn dám coi thường em không!”

Lý Nguyên Mẫn nghe vậy thì giận đến mức huyệt thái dương nảy lên thình thịch, y rất muốn quay sang trừng Nghê Liệt một cái, nhưng vẫn cố dằn lại. Từ lúc xuống xe ngựa đến nay, y đã cố tình không thèm liếc mắt nhìn hắn, để cho hắn biết là y đang giận muốn chết, cho nên đương nhiên lúc này không thể chịu thua, đành phải nén giận mà rằng: “Được rồi, đã ở doanh trại mấy ngày rồi, cũng nên về nhà.”

Nghê Anh cũng nhận ra tâm trạng của Lý Nguyên Mẫn đang không vui, nàng hết nhìn y, lại quay đầu nhìn ông anh cục mịch đứng cách đó không xa, xong bỗng nhớ ra một chuyện, đã ba ngày nay a huynh không về phủ, không lẽ anh ấy cãi nhau với điện hạ ca ca à?

Lòng nàng rất tò mò, đã nhiều năm như vậy, nàng còn chưa từng thấy hai người này giận nhau bao giờ, bèn không cầm lòng được mà ghé sát vào tai Lý Nguyên Mẫn, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, người và anh trai em cãi nhau à?”

Bàn tay Lý Nguyên Mẫn giấu trong tay áo co lại thành nắm đấm, vành mắt đỏ hoe, nhưng y vẫn gắng gượng đè nén cảm giác chua xót nơi cổ họng, ra vẻ thản nhiên mà đáp rằng: “Không có gì đâu, em chớ suy nghĩ lung tung.”

Cãi nhau... Chẳng thà cãi nhau thật cũng tốt, cũng đỡ hơn sự hững hờ vô cớ này.

Suốt ba ngày nay, thằng nhóc kia cứ như thể bốc hơi đi đâu mất. Khi y phái người hầu đi hỏi thăm thì toàn báo về là sự vụ bận rộn. Lẽ ra đến ngày mốt mới đến dịp khao quân, nhưng trong lòng y sầu lo, bèn vội vàng chạy đến đây, rồi lại phải cố ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì, thế mà hóa ra người kia lại dẫn A Anh vào quân doanh chơi bời, để mặc cho y lo lắng băn khoăn như vậy đấy.

Y tự hỏi không biết mấy ngày nay mình mất công lo lắng suông làm cái gì nữa!

Nghê Anh vội vàng thu cung lại, nàng cũng tự biết là mấy hôm nay mình có phần la cà. Nghĩ đến việc điện hạ ca ca vốn không thích mình nghịch ngợm bừa bãi như đám con trai, nàng bèn giắt cung vào bên eo, đoạn vươn tay kéo góc áo Lý Nguyên Mẫn, ra vẻ lấy lòng: “A Anh về với người.”

Trái tim Lý Nguyên Mẫn mềm nhũn, y cố kìm nén những chua xót trong lòng, lấy tay vén đi những lọn tóc rối dính trên mặt nàng, “Không phải là không cho em chơi, nhưng cũng phải có mức độ thôi. Em xem em kìa, làm gì có tiểu thư khuê các nào lại đi ăn ngủ ở quân doanh suốt mấy ngày trời như vậy!”

“Sau này em nhất định sẽ chú ý.” Nghê Anh thè lưỡi, ra vẻ thân mật mà lắc lắc cánh tay y, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, nàng nhíu mày, thưa: “À, để em đi sắp xếp đồ đạc đã, đi trước nhé!”

Lời còn chưa dứt, nàng lập tức chạy vụt đi như một làn khói.

Trước cổng doanh chỉ còn có hai người, trong bóng đêm đang dần dần giáng lâm, Lý Nguyên Mẫn nghiêm mặt đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó đột nhiên đi thẳng về hướng doanh trại chính.

Ánh mắt Nghê Liệt dao động, cũng đi theo y.

Lúc này đã vào giờ cơm tối, nên trước lều chỉ còn hai người vệ binh đứng gác, Lý Nguyên Mẫn vừa vào lều đã nghiêm mặt lệnh cho hai người kia: “Các ngươi lui xuống đi.”

Hai người sĩ binh kia nghe y nói vậy, trái tim loạn nhịp, bèn cùng nhìn về phía Nghê Liệt, thấy Nghê Liệt gật đầu thì mới dám vái chào rồi rời đi.

Lý Nguyên Mẫn quay đầu lại trừng hắn một cái, rồi nổi giận đùng đùng, xốc màn vào trong.

Y nhanh chân ngồi vào chỗ chiếc bàn, nơi mà Nghê Liệt thường ngày xử lý quân vụ, đoạn cầm lấy ấm trà, rót nước vào chiếc cốc đặt trên án, sau đó nâng ly uống ừng ực.

Y thở phì phò, định rót thêm cốc nữa thì phát hiện ấm nước đã trống không, bèn giận dữ đặt ấm xuống, sau đó bật dậy đi nhanh về phía trước vài bước. Y tức giận nhìn người đàn ông trước mặt, rồi sinh long cay nghiệt, mắng:

“Chỉ toàn một đám vô tâm vô phế!” Y nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi nhìn A Anh đi, năm nay mười bốn tuổi rồi. Mãi mới làm cho em ấy ra dáng thục nữ một chút, vậy mà ngươi thì hay lắm, chỉ biết chiều hư em gái thôi. A Anh là đài các tiểu thư của Quảng An Vương phủ, vậy mà ngươi nỡ để mặc cho em ấy lôi thôi lếch thếch như thế!”

Đôi môi hồng hào của y run rẩy: “Lỡ rồi sau này không ai chịu lấy em ấy, thì ngươi vừa lòng hả dạ lắm có đúng không? Ta vất vả lắm mới lựa được vài nhà tử tế để làm mai cho A Anh, nhưng mà ngươi xem dáng vẻ ngông nghênh ương bướng của em ấy kìa, rồi con cái nhà ai mà dám rước nữa? Hay là đến lúc đó thì nhờ cậy ca ca là ngươi đến bắt trói người ta ép cưới!”

Người đàn ông trước mặt không nói câu nào, chỉ hơi mím môi, tròng mắt hắn đen kịt, không thấy rõ cảm xúc.

Khóe mắt Lý Nguyên Mẫn hồng hồng, hậm hực tiến lên hòng đẩy hắn một cái, nhưng cánh tay lại bị người chộp lại, Lý Nguyên Mẫn bèn vùng vằng đẩy hắn ra, “Người nào người nấy đều như vậy! Các người chỉ biết làm khổ ta thôi!”

Y tựa như một đứa bé vô lễ, không ngừng giãy giụa hòng thoát khỏi hắn, nhưng giọng nói đã nghẹn ngào: “Ngươi chỉ biết làm ta tức giận thôi!”

Y cắn môi, cuối cùng cũng thút thít nói ra nỗi uất ức trong lòng: “Ngươi xem vương phủ của ta là cái gì vậy, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi ư!”

Vừa nói đến đây, nước mắt suýt nữa đã rơi xuống. Y hiếm khi có lúc không khống chế được cảm xúc của mình, nếu cứ dùng dằng ở đây nữa, y sợ bản thân sẽ gây ra chuyện đáng hổ thẹn nào đó.

Bèn lảo đảo lùi lại vài bước, gắng gượng đè nén những khổ sở, chua chát đang dâng lên nơi cổ họng. Y đỏ mắt nhìn người đàn ông kia một lúc, rồi lập tức rời khỏi trại, chạy ra ngoài.

“Tùng Trúc, hồi phủ!”

Trong đêm tối mịt mùng, Tùng Trúc không thấy rõ vẻ mặt của Lý Nguyên Mẫn, nhưng nó vẫn nhận ra rằng y đang rất giận, bèn đứng bật dậy, chạy đi tìm người chăn ngựa.

Nghê Anh vội vàng rời khỏi một lều trại gần đó, nhìn theo bóng lưng đang vội vàng rời đi kia, rồi lại quay đầu nhìn về phía doanh trướng vẫn lặng thinh của anh mình, trong lòng nhủ thầm gay go rồi, đoạn chạy về phía xe ngựa. Nàng men theo thành xe ngựa, nuốt nước bọt, lên tiếng gọi thử, “Điện hạ ca ca ơi?”

Người trong xe không đáp lời nàng, Nghê Anh ảo não vỗ trán một cái, nàng không dám chui vào trong xe làm phiền y, nên đành phải vội vàng xoay người lên ngựa, đi theo đám phủ binh cùng nhau về phủ.

Xe ngựa lảo đảo lắc lư. Bên trong thùng xe, Lý Nguyên Mẫn vẫn cúi đầu, sau một lúc lâu, vạt áo trên đùi y chợt xuất hiện hai vệt nước ẩm ướt. Y khụt khịt mũi, hốt hoảng lấy tay lau đi hai hàng nước mắt trên gò má, rồi lại ngẩng đầu há miệng thở dốc, không muốn để cho mình tiếp tục rơi lệ một cách nực cười như vậy.

Nhưng y càng hít thở, nước mắt lại tuôn ra càng nhiều, y lấy hai tay che kín, đè chặt đôi mắt, nhưng vẫn không ngăn được từng giọt nước mắt thi nhau chảy xuôi xuống cằm, rồi rỏ xuống.

Quá khó coi, thật sự là quá khó coi.

Điều duy nhất mà Lý Nguyên Mẫn có thể làm, là cắn thật chặt môi, không để cho mình phát ra bất kỳ một tiếng nức nở nào dù là nhỏ nhất.

Bánh xe ngựa nghiến lên con đường lát đá xanh, ánh đèn chiếu lên mặt đường, phản chiếu ra một thứ sắc xanh dìu dịu, nhưng chỉ phút chốc, chiếc xe đã rời xa, rồi biến mất trong bóng đêm.

Nhưng Lý Nguyên Mẫn không biết rằng, không lâu sau khi xe ngựa của y rời đi, con phố trống vắng chợt xuất hiện tiếng vó ngựa. Lúc đầu tiếng vó ngựa hãy còn xa xăm, nhưng dần dần, tiếng động càng lúc càng lớn, rồi sau đó một con tuấn mã xuất hiện, chạy băng băng trên đường. Người đàn ông cưỡi ngựa có khuôn mặt rất lạnh lùng, hắn ngả người về phía trước, nhanh chóng đuổi theo.

Xe ngựa dừng lại trước cổng vương phủ. Lý Nguyên Mẫn vội vã xuống xe, y không kịp để ý đến bất kỳ ai, mà chỉ biết chạy thẳng về đến viện của mình, sau đó đóng sập cửa lại.

Y chẳng thèm quan tâm có người nhìn thấy hay không, chỉ chật vật bò lên giường, vùi đầu vào trong chiếc chăn ấm áp mềm mại. Khi tất cả đã yên tĩnh lại, y mới chịu phóng túng bản thân một chút, mà cho phép mình phát ra vài tiếng rưng rức nghẹn ngào.

Năm nay y đã hơn hai mươi tuổi rồi, y đã là phiên vương quyền thế một phương, thế nhưng, về mặt bản chất, y vẫn chẳng khác nào đứa trẻ sống thui thủi nơi Tây Điện năm xưa.

Không biết đã khóc bao lâu, chợt nghe thấy tiếng cọt kẹt, y ngẩng đầu, hai má ướt nhẹp, cất giọng khàn khàn, “Đi xuống đi, nếu không có mệnh lệnh của bản vương thì không được vào!”

Nhưng mà kẻ kia thật là to gan, hoàn toàn không tuân theo mệnh lệnh của y. Lý Nguyên Mẫn uất nghẹn, trong lòng xót xa, toàn bộ Quảng An Vương phủ này, còn ai dám to gan lớn mật như thế cơ chứ.

Y bỗng nhiên ngồi dậy, cũng mặc kệ bản thân lúc này có khó coi hay không, chỉ biết quơ tay cầm lấy đồ vật bên người ném về phía hắn.

“Ngươi về làm cái gì? Ai cho ngươi đi vào hả?”

Trông y ấu trĩ như một đứa bé mới ba tuổi đầu, thậm chí y còn không kịp mang giày dép, đôi bàn chân trắng ngần như tuyết cứ để trần như vậy mà xông lên, không ngừng đánh đấm hắn.

“Đây là phòng của ta, ai cho ngươi đi vào?”

Nước mắt đã rơi đầy mặt, nhưng vẫn cứ cố chấp mà đánh hắn, “Ngươi đi đi! Ngươi đi đi cho ta! Cút!”

Đôi tay y chợt bị trói lại trong lòng bàn tay mạnh mẽ, thân thể bỗng nhẹ bẫng, cả người bị ôm ngang, rồi được đặt lên giường. Tay vừa được thả ra, Lý Nguyên Mẫn lại lập tức quỳ dậy đánh hắn.

“Ta đánh ngươi! Ta đánh chết ngươi!”

Sau đó bị người ta ôm cả người cả tay vào ngực.

Người thanh niên thở phì phò, thô lỗ mà quát một tiếng: “Không đi!”

Rồi dịu giọng: “Ta không đi...”

Lý Nguyên Mẫn bị hắn ôm chặt vào lòng, nhưng y không thèm để ý đến tên đàn ông ăn nói vụng về, không biết dỗ ngọt người khác này nữa, y chỉ muốn hung dữ mắng cho hắn một trận, bằng lời lẽ độc ác nhất, bằng thái độ hung hăng nhất. Y vừa nghĩ như thế, vừa hé miệng, oà lên khóc nức nở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.