Nghê Liệt không biết đây là lần thứ bao nhiêu y khóc trước mặt mình, có lúc là khóe mắt ướt nhòe khiến máu nóng trong người hắn sôi lên sùng sục những khi ân ái, có lúc là giọt nước mắt thất vọng bi ai khiến hắn tức giận vô cùng, cũng có khi là tiếng gào khóc chật vật cuồng loạn không chịu nổi —— Nhưng chưa có khi nào hắn thấy y khóc thút thít đầy ấm ức như lúc này, cứ tựa như một đứa bé con.
Mấy ngày nay, từ đôi ba lời nói của người ngoài, hắn lục tục chắp vá lại để hình dung ra con người thật của y suốt tám năm nay.
Là người quân tử thông minh sắc sảo, ôn hòa mà cứng rắn; là phiên vương quyền uy một cõi, được bách tính kính yêu; dĩ nhiên, cũng có những kẻ căm hận y đến tận xương tủy, nghiến răng nghiến lợi mà nguyền rủa mỹ nhân thâm độc như rắn rết này.
Nhưng chưa ai từng thấy được một mặt yếu đuối này của y.
Hắn đã biết, có thứ gì đó đã sai rồi, sai ngay từ khi mới bắt đầu.
Một con người sắc bén như thế, lại có thể tin tưởng trao cho hắn hết thảy mà chẳng mảy may băn khoăn kiêng dè. Thậm chí hắn còn có tùy ý điều khiển, sai khiến hầu cận của y, như thể hắn mới thật sự là chủ nhân của Quảng An Vương phủ vậy. Ban đầu, hắn khịt mũi coi thường những điều ấy, cho rằng y đúng là mỹ nhân đầu đất; nhưng bây giờ —— khi hắn thấy con người này khóc thê thiết như vậy, hắn mới chợt rụng rời, hoảng hốt nhận ra rằng sự thật không phải như hắn vẫn nghĩ!
Hắn... Hắn ngàn vạn lần không thể chạm vào người này nữa.
Nghê Liệt nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm.
Hắn tự tay đút thuốc cho y, rồi cũng ôm lấy y như thường lệ, cùng chìm vào chiêm bao.
Trong giấc mơ, tình cảnh đời trước lại lặp lại, vẫn là Tư Mã Dục diện mạo thanh lịch khôi ngô như ngọc sáng, nhưng đôi mắt đói khát thấp hèn như chuột hoang, khúm núm tới gần, mặt dày như mo.
“Xích Hổ Vương, chỉ cần ngươi tiếp chỉ, thì ngươi chính là Hoàng phu của Hoàng đế, Bắc An cũng sẽ trở thành vật trong lòng bàn tay.”
Trong mắt gã tràn ngập ánh sáng hy vọng, lại bồi thêm một câu: “... Triều Nguyên đế, vẫn còn là thân hoàn bích.”
Khói trắng bốc lên mù mịt, binh lửa ầm ầm một phương, chỉ cần một hiệu lệnh của Xích Hổ Vương thôi, giáp binh sẽ lập tức công thành. Nhưng hắn lại không thể chờ thêm được nữa, trong đêm tối, hắn cầm thánh chỉ trong tay, đột nhập vào Lãnh cung hoang vắng, đoạt lấy lưỡi dao sắc bén trên tay người kia.
Lại hùng hổ móc ra thánh chỉ, cơ bắp chuyển động, chẳng biết kiêng dè mà ức hiếp y: “Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, cớ sao nói chuyện không giữ lời!”
Bệ hạ trước mặt hắn xinh đẹp như thiên tiên, thấy hắn suồng sã như vậy thì hoảng hốt, bèn lui về phía sau vài bước. Hắn không cầm lòng nổi mà tiến lên ghì siết lấy y, hắn hung hăng như vậy, cho nên bệ hạ đẹp đẽ kia bị hắn làm cho sợ hãi.
Phải thật bình tĩnh, thận trọng từng bước, hắn tự nhắc nhở mình.
—— Nhưng sao hắn có thể dằn lòng nổi đây!
Bèn ôm chặt y, ghì chặt người ta lên tường mà âu yếm cuồng nhiệt, bệ hạ bị hắn suồng sã đến nỗi quần áo nhàu nhĩ, tóc tai rối bời, nom vừa đáng yêu vừa tội nghiệp.
“Ta không chạm vào ngươi.” Hắn thở hổn hển, tựa như con sói hoang đã đói khát lâu ngày, nhưng vẫn mặt dày mày dạn mà dõng dạc: “Nhưng ngươi phải để cho ta ôm một chút.”
Chỉ là ôm một chút thôi ư? Không phải, hắn bất chấp tất cả mà khinh nhờn y, hít hà không ngớt, từ mái tóc, cần cổ, ngực bụng, thậm chí còn sỗ sàng chui đầu vào vạt áo y.
Vẫn là u hương dễ ngửi như vậy, tất cả đều là của hắn.
—— Cuối cùng cũng tới kịp, hết thảy đều vừa lúc.
Hắn chẳng quan tâm y đang nghĩ gì, chỉ biết rằng y đã thuộc về hắn rồi, quan trọng hơn cả, là người thanh niên mười tám tuổi kia không tồn tại.
Tất cả chỉ thuộc về một mình hắn.
Trên chiếc giường lớn, người đàn ông cao to kia ôm lấy người trong lòng, trán kề trán, trong cơn mơ, hắn chợt lộ ra nụ cười vặn vẹo dữ tợn.
***
Nguyên Tiêu vừa qua, cũng là lúc đốt Tết, không khí vui mừng của những ngày lễ đầu năm dần tản đi, vạn vật khôi phục lại nhịp sống bình lặng ngày thường.
Nghê Anh cưỡi ngựa ra hẻm đầu đường ăn một bát bánh trôi bảy màu, là món mà nàng mong nhớ thèm thuồng mãi, lúc này đang vui vẻ trở về phủ.
Mấy hôm nay, nàng đều nghỉ lại ngoài quân doanh, nghĩ đến việc đã lâu không về lại vương phủ thì có hơi nhơ nhớ những ngày chơi đùa nghịch phá cùng đám nhóc trong nhà, bèn dành ra nửa ngày trở về sân tập võ trong phủ.
Vừa mới vào cửa rồi quẹo ra hành lang, nàng chợt thấy một bóng người thập thò thậm thụt ở cổng ra sân tập võ.
Nghê Anh dòm một lúc, phát hiện ấy là Tùng Trúc, trước đây vốn là người hầu hạ ở viện chính, sau bị tổng quản điều qua viện của nàng. Nàng thấy nó nghển cổ nhìn vào trong sân, dáng vẻ lo lắng bất an, lại không chịu đi thẳng vào trong mà cứ quanh quẩn bồi hồi bên ngoài mãi, dường như có tâm sự nặng nề.
Nghê Anh chau mày, hình như mấy ngày nay nàng đều thấy nó cứ hồn vía lên mây làm sao ấy, không biết nhóc này rốt cuộc có gì không yên tâm?
Nếu có ai nghi nó là phường cắp vặt quen tay, thì Nghê Anh nhất quyết không tin. Tùng Trúc là đứa trẻ mồ côi, sống trong phủ từ nhỏ, tính tình thành thật chất phác, vốn chẳng phải hạng bợm già gian dối. Nhưng cũng bởi vì tính nó như vậy, nên Nghê Anh mới càng thêm tò mò.
“Tùng Trúc!” Nghê Anh hét lớn một tiếng.
Đúng như nàng dự đoán, Tùng Trúc giật thót cả mình, thấy người gọi là Nghê Anh thì sắc mặt tái nhợt.
Trong lòng Nghê Anh sinh nghi, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cười hì hì như thường lệ, tiến lên hỏi thăm: “Anh ở đây làm gì đấy?”
Tùng Trúc ấp úng, khoát tay, “Tôi... Tôi tìm...”
Nó chắp tay chào rồi vội vàng đi mất, lúc đi được một đoạn xa xa còn quay đầu lại ngó nghiêng, thấy Nghê Anh còn đang nhìn thì mặt mũi trắng bệch, ba chân bốn cẳng chạy mất, thậm chí còn không cẩn thận vấp chân, lảo đảo, nom cực kỳ hoảng loạn.
Nghê Anh ôm kiếm suy tư hồi lâu.
***
Đêm xuống, tiết xuân se se lạnh, dân chúng khắp phố lớn ngõ nhỏ hầu hết đều đã yên giấc, nhưng có một hộ gia đình ở cuối phố Tây vẫn còn sáng đèn.
Chu Đại Võ và Giang thị vừa dỗ hai đứa bé đi ngủ xong, cuối cùng cũng có thời gian riêng dành cho chính mình. Giang thị lập tức đi rang một ít lạc, lại cắt ít dưa muối ngâm tương làm đồ nhắm, còn Chu Đại Võ thì vào hầm rượu lấy ra một vò rượu ngon, cùng sửa soạn một bàn thức ăn đơn giản.
Tình nghĩa vợ chồng đằm thắm, ngồi bên nhau vừa ăn vừa uống rượu, nói mãi cũng không hết chuyện.
Đương lúc cơm no rượu say, Chu Đại Võ bỗng nhớ lại những kỷ niệm buồn tẻ hồi còn ở kinh thành, cuộc sống bây giờ tuy không giàu có sang quý gì, nhưng Chu Đại Võ đã cảm thấy trọn vẹn lắm.
Mới vừa rót rượu cho Giang thị thì chợt nghe tiếng bà vú bên ngoài hét toáng một cái.
Sắc mặt Chu Đại Võ căng thẳng, hắn liếc nhìn Giang thị, đoạn đứng bật dậy, cầm một cây gậy giấu sau cửa rồi rón rén ra ngoài sân.
Mới vừa đẩy cửa ra, đã thấy bà vú hùng hổ túm lấy một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Chu Đại Võ thấy nó thì nghệt mặt ra: “Tùng Trúc đấy à?”
Người tới đúng là Tùng Trúc, mặt mũi nó nhợt nhạt, vừa thấy Chu Đại Võ thì không thể kìm nén thêm được nữa, quỳ bịch xuống khóc lóc: “Tổng chưởng đại nhân, ngài mau đi cứu điện hạ!”
Chu Đại Võ còn chưa rõ đầu cua tai nheo ra sao, thấy nó như thế thì giật mình: “Điện hạ làm sao cơ?”
Nước mắt Tùng Trúc rơi rớt như mưa: “Điện hạ chưa tới kinh thành, người vẫn còn ở Lĩnh Nam!”
Chu Đại Võ càng nghe càng bối rối, đôi mắt hắn trợn to, nuốt nước miếng một cái, nhưng hắn cũng nhận ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Giang thị là người phụ nữ lanh lợi tháo vát, nàng thấy vậy, bèn bảo vú già ra ngoài trước, rồi đỡ Tùng Trúc vào phòng.
Nàng đỡ Tùng Trúc ngồi vào ghế, rồi nói với Chu Đại Võ: “Tôi canh ở bên ngoài.”
Chu Đại Võ gật đầu, để nàng ra cửa, sau đó hắn rót một chén nước cho Tùng Trúc, bấy giờ vẫn còn đang hoảng loạn. Tùng Trúc run rẩy uống hết, lúc này mới lấy ống tay áo lau nước mắt.
“Cầu xin đại nhân mau đi cứu điện hạ... Có lẽ là điện hạ bị Nghê đại nhân giấu đi mất rồi!”
“Nghê đại nhân?” Chu Đại Võ còn tưởng đâu mình nghe nhầm, “Ý chú mày nói là... Nghê Liệt?”
“Vâng!” Cuối cùng cũng nói hết ra những điều còn giấu trong lòng, Tùng Trúc dường như bình tĩnh lại đôi chút, rồi bắt đầu cuống quýt thề thốt: “Chu đại ca... Tôi... Tôi nói vậy, có thể ngài không tin, nhưng Tùng Trúc lấy tính mạng ra thề rằng, những lời tôi nói đều là thật.”
Trái tim Chu Đại Võ đập như sấm dậy, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, an ủi Tùng Trúc mấy câu để nó từ từ nói.
Tùng Trúc nghẹn ngào kể lể.
Tùng Trúc đã hầu hạ Quảng An Vương từ nhỏ, nó tự thấy bản thân mình luôn cần cù chăm chỉ, nhưng không biết vì sao mấy hôm trước lại bị điều đi viện khác. Nó ngỡ bản thân mình phạm sai lầm nào đó, trong lòng rất là buồn rầu, nên muốn tìm cơ hội gặp điện hạ để hỏi cho ra nhẽ, đồng thời mong được trở lại hầu hạ vị chủ nhân mà nó kính trọng như thần tiên.
Nhưng không hiểu vì sao, viện chính vốn luôn yên tĩnh nay lại có rất nhiều người ra vào, canh gác cực kỳ nghiêm ngặt, nghe bảo là vì an nguy của điện hạ, nên kẻ không phận sự thì không được vào. Nếu đã không vào trong được, thì Tùng Trúc bèn nấp ở phòng bên, canh giữ ngoài cửa lớn của viện suốt mấy ngày trời. Thế nhưng trong thời gian ấy, nó vẫn không thấy điện hạ rời sân dù chỉ nửa bước. Sau, nó nghe nói điện hạ đã vào kinh thì trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ. Mấy ngày nay nó vẫn ngồi trông cửa viện, chỉ trừ có ban đêm thôi, sao lại không thấy điện hạ rời đi —— Không lẽ đi vào kinh lại phải chọn canh giờ đêm hôm khuya khoắt để xuất hành à?
Trong lòng Tùng Trúc đã sinh nghi, nhân lúc Nghê Anh ở lại Phủ Tham lĩnh vài hôm, nó cũng không có việc gì, bèn khoác áo bông nấp ngoài cửa viện trông ngóng cả ngày lẫn đêm. Đến đêm ngày thứ ba, đương lúc lim dim thì chợt nghe thấy âm thanh huyên náo, sau đó phát hiện ra hai vú già đang dẫn một người bị trùm đầu kín mít rời khỏi viện, còn có cả Nghê Liệt lạnh mặt đi phía sau.
Từ nhỏ Tùng Trúc đã ở bên Quảng An Vương, tuy nó không thấy rõ mặt mũi của người kia, nhưng bóng dáng nọ đã sớm khắc vào trong trí nhớ.
Nó sợ đến nỗi suýt nữa hét toáng lên, phải cắn chặt tay mới ngăn mình đừng phát ra âm thanh nào.
Đây quả thật là chuyện động trời, hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của Tùng Trúc. Nó sợ hãi ngồi bệt một chỗ, cả đêm không ngủ được, chỉ cảm thấy mọi sự quá mức khó tin —— Nghê đại nhân vốn luôn trung thành, sẵn sàng bán mạng vì Quảng An Vương, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Nhưng sự việc lại diễn ra rành rành ngay trước mắt nó! Mấy ngày nay, nó vẫn cứ trằn trọc mãi, không dám nói cho ai, nhưng cũng không thể cứ thế mà ngoảnh mặt làm ngơ được!
—— Nếu không nhờ Quảng An vương cưu mang, nó đã thành cô hồn dã quỷ từ lâu, làm gì được như ngày hôm nay. Cho nên tuy nó không biết mình có nhìn lầm không, nhưng vẫn phải tìm cách xác nhận một phen.
Nó đầm đìa nước mắt: “Đại nhân, ngài phải mau chóng tìm cách!”
Sắc mặt Chu Đại Võ hết sức nghiêm nghị.
Nếu là người khác, thì cho dù có chút gió thổi cỏ lay, hắn cũng nhất định phải truy tra cho bằng được, nhưng kẻ kia lại là Nghê Liệt, là Nghê Liệt mà chỉ cần điện hạ mở miệng, thì thậm chí có thể hy sinh tính mạng vì người. Người như vậy sao có thể hãm hại điện hạ?
Bèn ra vẻ nghiêm khắc, “Tùng Trúc...”
Tùng Trúc vội vàng quỳ xuống mà rằng, “Cầu xin đại nhân tin tưởng Tùng Trúc! Tùng Trúc xin lấy tính mạng ra thề, nếu là con nói dối, thì mọi người có phán xét trừng phạt lăng trì con thế nào cũng được, chỉ cần điện hạ bình an...”
Nó khóc thút thít: “Điện hạ tốt như vậy... Điện hạ tốt như vậy...”
Rồi lại nghẹn ngào, không nói thêm được nữa.
Chu Đại Võ cau mày, vừa định nâng Tùng Trúc dậy thì chợt nghe thấy tiếng Giang thị hét lên: “Em làm gì đấy?”
Ai nấy đều chưa kịp phản ứng, thì cửa lớn đã bị phá ra, Nghê Anh xuất hiện, khuôn mặt nàng giận dữ, vành mắt đỏ bừng, nhìn Tùng Trúc đăm đăm.
Gió đêm tràn vào, khiến người ta lạnh lẽo.