Lão Tiền thấy vị điện hạ vốn phong nhã cao quý nay lại lộ ra vẻ mặt bối rối khủng hoảng như vậy, trong lòng hết sức tự trách, chỉ hận không thể lập tức lấy cái chết tạ tội.
Nếu không nhờ có Quảng An Vương, thì Tiền mỗ lão không thể sống được đến hôm nay, vậy mà bây giờ lão lại phụ lòng tin của người.
Từ trước đến nay, cho dù Quảng An Vương có bàn giao sự vụ gì, lão đều không tọc mạch. Cho dù trong lòng lão có hơi băn khoăn, nhưng vẫn luôn nghiêm túc tuân thủ phận sự mình, làm theo lời người giao phó —— Lão không rõ đứa bé này từ đâu mà đến, nhưng lão biết điện hạ không muốn nó giáng sinh. Thuốc tránh thai là thứ thuốc có tính hàn rất mạnh, nhưng điện hạ vẫn mặc kệ sức khỏe của bản thân, uống hết bát này đến bát khác, uống đến nỗi thân thể suýt nữa suy sụp, vậy mà cuối cùng người vẫn mang thai.
Tuy lão Tiền chỉ là một y sĩ chốn dân gian, nhưng tự nhận mình tinh thông thuật kỳ hoàng*, mạch tượng của điện hạ biểu hiện rõ rằng người không thể có con, nhưng tại sao lại mang thai? Lão không cách nào nghĩ ra được nguyên nhân.
*cách gọi khác của Trung y
Đương lúc vẫn còn nước mắt vắn dài, chợt lão nghe thấy giọng nói dồn dập của người trước mặt: “Kê cho ta một phương thuốc.”
Lý Nguyên Mẫn đột nhiên đứng dậy, hấp tấp vọt tới trước mặt lão Tiền: “Ngài mau kê giúp ta một phương thuốc, nhanh chóng...”
Tuy y không nói toạc ra, nhưng lão Tiền hiểu y muốn ám chỉ điều gì.
Bèn liên tục rập đầu lạy, nước mắt giàn giụa: “Điện hạ ơi, tuyệt đối không được. Người đã uống quá nhiều thuốc tránh thai, thân thể đã tổn thương rồi, nếu nay lại dùng thêm thứ thuốc độc ấy, chỉ e sẽ rong huyết, khó giữ được tính mạng!”
Người trước mặt choáng váng, suýt nữa ngất đi.
Lão Tiền vội vàng chạy lên đỡ y, thấy khuôn mặt y đờ đẫn thì hoảng hốt cực kỳ: “Điện hạ! Điện hạ!”
Sắc trời sắp tối, mọi đồ vật trong phòng như được phủ lên một tầng sáng ảm đạm, đêm đen ập đến tựa như những cơn sóng triều màu đen, muốn nuốt trôi tất cả.
Một lúc lâu sau, giọng nói yếu ớt lại vang lên: “Ngài đi xuống trước đi.”
Lão Tiền ngần ngừ, định lựa lời thấm thía mà khuyên bảo đôi câu, nhưng ánh mắt của người nọ đã thất thần từ lâu, chẳng còn nghe được lời gì nữa. Lão đành phải thở dài một hơi, lặng lẽ rời đi.
Có một điều mà Lý Nguyên Mẫn không biết, là vẫn còn một người khác cũng đang trốn trong bóng tối, cùng y chịu đựng những sầu bi tủi hờn này.
Nghê Anh nấp mình đằng sau một góc quanh, nàng rơi lệ đầy mặt, cắn chặt môi, không để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng người trong phòng cũng không gọi ai tới thắp đèn, chỉ lẳng lặng ngồi trơ trên ghế thái sư. Tùng Trúc đứng canh ngoài cửa lo lắng không thôi, cứ thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn vào trong.
“Tùng Trúc...” Trong phòng chợt vang lên tiếng gọi khẽ.
Trái tim Tùng Trúc run lên, vội vàng chạy vào phòng.
Trong bóng đêm, nó không thấy rõ sắc mặt Lý Nguyên Mẫn, chỉ cảm thấy bờ vai y dường như chùng xuống, mỏng manh lay lắt, không còn sức sống.
“Không cần chuẩn bị bữa tối... Hôm nay bản vương mệt mỏi, đi nằm trước, không cần quấy nhiễu ta.”
Người trước mặt nhẹ giọng nói một câu như vậy, rồi đứng lên, tập tễnh đi vào buồng trong.
Tùng Trúc lo lắng nhìn theo bóng lưng y.
Rèm trướng lặng thinh, trong một góc giường âm u, một người lặng lẽ ngồi đó.
Hai tay y chống ở hai bên người, cúi đầu, chẳng bao lâu sau, từng giọt nước mắt rơi xuống, dính ướt vạt áo trên đùi y rồi thấm ra xung quanh.
Y tự hỏi tại sao điều này lại xảy ra.
Đối với việc này, y không hề khinh suất, cho dù lão Tiền đã kết luận, nhưng y vẫn không an tâm, bèn lén cho vời vài vị danh y đến bắt mạch, ai cũng nói là y không còn khả năng có con nữa.
Nhưng tại sao vận mệnh lại trêu ngươi y như vậy?
Y nhớ đến tuổi thơ buồn tủi đọa đày, nhớ đến chiếc đai trinh tiết đầy khuất nhục, nhớ đến những khổ sở mà mình đã trải qua suốt bao năm nay chỉ vì cái thân dị dạng này. Dường như tất cả những điều ấy đều đang nói cho y biết rằng, dù y có xoay sở giãy giụa ra sao, đều không thể tránh thoát được số mệnh mà cái thân thể khiếm khuyết này mang đến.
Ánh mắt y rơi vào trên bụng, rồi chợt cuống cuồng chui vào trong giường, lấy chăn đắp thật kỹ từ đầu đến chân. Trong giờ khắc này, y không còn là vị phiên vương thân mang muôn vàn trọng trách, mà chẳng khác gì đứa bé gầy nhỏ năm xưa, y chẳng qua chỉ là một đứa trẻ yếu ớt bất lực trước vận trời mà thôi.
Nghê Anh đứng ngoài cửa hồi lâu, lâu đến nỗi đôi chân đã tê mỏi, mới gạt đi nước mắt trên má rồi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng tối thui. Nghê Anh vén rèm đi đến trước giường rồi chậm rãi ngồi xuống, thấy đệm chăn bằng gấm trên giường phồng lên thành một khối tròn, tựa như một tấm chắn yếu ớt. Trong họng nàng nghèn nghẹn, bèn nhẹ nhàng vươn tay kéo chăn ra, để lộ một gương mặt trắng bệch vì sầu lo thấp thỏm.
“A Anh...” Người trước mặt gắng gượng bình tĩnh, nhưng y khó chịu quá rồi, không thể kìm nén được nữa, chỉ đành mím môi rơi lệ, “A Anh.”
Nghê Anh không khóc, chỉ nhìn y, mỉm cười an ủi: “Điện hạ đừng sợ.”
Nàng vỗ về khuôn mặt y, rồi mặc cho những lễ nghi thế tục mà bò lên giường y, để mái đầu y tựa vào ngực mình. Nàng ôm Lý Nguyên Mẫn, dịu dàng vuốt ve, tựa như tất cả những dịu dàng trước đây y dành cho nàng.
“Điện hạ đừng sợ.” Nàng vẫn luôn thì thào.
Người trong lòng cứ run rẩy mãi, hình như đang rất lạnh.
Rất lâu sau đó, trong vòng tay và những cái vỗ về đầy yêu thương của người thiếu nữ, y mới dần nhắm hai mắt lại rồi thiếp đi.
***
Canh thâu thăm thẳm, sương đêm não nề.
Đại viện trang nghiêm đồ sộ, đèn đuốc rực rỡ lung linh như gấm dệt. Chúng binh sĩ nghiêm túc tuần tra, thỉnh thoảng có vài kẻ thường dân đi ngang qua, thấy thế thì e dè, không dám lại gần.
Tào Cương ôm mấy hòm sách vội vàng bước vào phòng nghị sự, trong phòng đã thắp đèn sáng choang, một người đàn ông cao lớn bệ vệ ngồi trong sảnh, đang giở sách ra xem.
Chỉ thấy người này: tóc như đao xén, mặt mũi lạnh lùng, khí độ uy nghi, từ lúc sinh ra đã mang theo uy thế vô hình.
Tào Cương khen thầm trong bụng, đoạn hít sâu một hơi, chồng sổ sách lên bàn rồi cung kính nói: “Chủ soái, toàn bộ binh lực của Đại doanh Lưỡng Giang đã được kiểm đếm, ghi chép xong xuôi, kính xin xem qua.”
“Được, hãy để đó.” Nghê Liệt đặt cuốn sách trên tay xuống, ghé mắt nhìn y.
Đã là quân thần suốt hai kiếp, chỉ bằng một ánh mắt này của hắn, Tào Cương lập tức hiểu ý.
Bèn nghiêm trang thưa rằng: “Mọi việc trong kinh vẫn bình thường, thật là trời yên biển lặng.”
“Cho thêm người theo dõi sát sao, truyền lệnh, bất kỳ sự việc dị thường nào đều cần phải bẩm báo, đặc biệt chú ý bọn cha con nhà Tư Mã.” Đôi mắt sắc bén của Nghê Liệt hơi híp lại: “Trời yên biển lặng ư... Kiếp trước lòng muông dạ thú, kiếp này sao có thể bình chân.”
Bấy giờ, Minh Đức đế đã bệnh liệt giường, đã nhiều ngày chưa từng thiết triều, khiến lòng người bất định, sóng ngầm cuồn cuộn.
Người khác thì vô tri, nhưng kẻ đã sống hai đời như Nghê Liệt đương nhiên biết rõ, chỉ chừng một tháng sau, lão hoàng đế kia sẽ về Tây Thiên. Chẳng bao lâu nữa, trong cung sẽ hạ chỉ sắc phong Đại hoàng tử Lý Nguyên Càn làm Thái tử Đông Cung, ban cho ấn Giám quốc. Ai cũng tưởng rằng thiên hạ này sắp sửa về tay Lý Nguyên Càn, nhưng nào ngờ đâu, đương lúc mọi thứ hết sức suôn sẻ, Minh Đức đế nằm liệt trên giường bệnh bỗng nổi trận lôi đình, tước đi chức Thái tử vừa mới sắc phong chưa đến một tháng, đồng thời giáng Lý Nguyên Càn thành thứ dân.
Biến cố này xảy ra quá đột ngột, khiến cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp. Chỉ mấy ngày sau, Trấn Bắc Hầu Tư Mã Kỵ cáo buộc phế Thái tử phạm vào tội đại bất kính, sai người bắt bớ Lý Nguyên Càn. Không đầy nửa tháng sau, Lý Nguyên Càn tự sát trong ngục. Sau đó, Trấn Bắc Hầu lại nâng đỡ Tam hoàng tử Lý Nguyên Mẫn lên ngôi, khiến cả triều đình choáng váng. Trong quá trình này, cha con nhà Tư Mã đóng vai trò như thế nào, là câu hỏi mà ai ai cũng băn khoăn.
Thế nhưng, Trấn Bắc Hầu Tư Mã Kỵ là nhân vật cực kỳ lợi hại, thủ đoạn như sấm rền, xử sự tàn nhẫn quỷ quyệt. Dĩ nhiên, bè đảng của Đại hoàng tử không phải hạng vô năng, nhưng Tư Mã Kỵ ra tay hết sức tàn khốc, bắt bớ giết chóc hết đám này đến đám khác, mãi đến khi cả triều đình không còn ai dám phản đối mới thôi. Chưa kể, từ khi Tiết Tái Hưng - một thân tín dưới trướng Lý Nguyên Càn bị rớt ngựa, quyền lực của Đại doanh Giang Bắc đã chia làm ba cánh, mỗi kẻ đều ôm lòng riêng, sức lực bị phân tán cả, thành ra không thể chống lại được đội quân hùng hậu của Trấn Bắc Hầu. Càng bi đát hơn, bấy giờ bộ tộc Ngõa Lat, Sát Thát thừa dịp Bắc An nội loạn, đưa quân xuôi về phía nam. Nhân tình thế loạn trong giặc ngoài, Trấn Bắc Hầu phủ thừa cơ kiềm chế thế cục triều đình.
Năm Sơ Võ thứ hai mươi chín, Minh Đức đế băng hà, còn Tam hoàng tử Lý Nguyên Mẫn, được sự ủng hộ của cha con nhà Tư Mã, thuận lợi đăng cơ, xưng là Triều Nguyên đế.
Đây cũng chính là thời gian Nghê Liệt quật khởi, hắn nắm bắt được thời cơ, tự xin lĩnh binh xuất chiến nên tránh được cuộc đồ sát của Trấn Bắc Hầu phủ. Đồng thời, đây cũng là giai đoạn đầu tiên trong công cuộc xây dựng đội quân riêng của hắn, để rồi một ngày, sức mạnh mà hắn dày công vun đắp, tích lũy theo năm tháng đã đủ sức làm đảo điên vương triều.
Trong thời điểm hiện tại, đảng phái của Vương Triều Loan đã không còn. Tứ hoàng tử Lý Nguyên Húc vốn là kẻ ngu ngốc đần độn, đã chẳng còn cơ hội vươn mình. Con rối mà Tư Mã Kỵ muốn nâng đỡ nhất định phải là kẻ không có bối cảnh, trong số các hoàng tử còn lại, chỉ còn có hai người là đáp ứng được điều kiện này.
Ánh mắt Nghê Liệt u ám, cố gắng gạt đi một hình bóng mảnh mai nào đó ra khỏi đầu, để cho người kia chớ có quấy nhiễu nội tâm vốn bình lặng của hắn. Hắn kiềm chế tâm trạng xao động, tiếp tục suy tư. Kiếp này, người ấy đến Lĩnh Nam hòng tránh thoát khỏi móng vuốt của đám người Tư Mã Hầu phủ, nhưng không ai biết được liệu lão thất phu Tư Mã Kỵ có còn thủ đoạn gì khác hay chăng. Tuy rằng y cũng có mấy phần thông minh khôn khéo, nhưng chẳng qua cũng chỉ là phiên vương của một vùng đất xa xôi, không biết có kháng cự được lão hay không?
Tào Cương thấy sắc mặt hắn đột nhiên sa sầm, bèn dò hỏi: “Đại nhân còn băn khoăn chuyện gì ư?”
Nghê Liệt hít sâu một hơi, “Không có.”
Hắn lại ngẫm nghĩ một lúc, thấp giọng nói: “Tuy rằng hiện giờ chúng ta đang men theo con đường trước đây, nhưng chưa chắc đã không có sơ hở. Bản soái không tin rằng, khắp triều đình này chỉ có chúng ta là có được ký ức kiếp trước.”
Tào Cương rùng mình, lập tức vái lạy: “Thuộc hạ nhất định sẽ theo dõi cẩn thận.”
“Không cần phải lo lắng suông rồi trông gà hóa cuốc, hiện giờ Đại doanh Giang Bắc đang nằm trong tay chúng ta, tuy rằng vẫn còn gã Chu Sâm vướng tay vướng chân, nhưng chúng ta không ở thế yếu.” Nghê Liệt nhếch mép, giễu cợt rằng: “Tính đa nghi của gã Lý Nguyên Càn này hóa ra lại có lợi cho ta. Nếu không thì một tên nô lệ xuất thân từ Dịch U Đình như ta đây sao có thể tiếp quản Đại doanh Giang Bắc từ tay Tiết Tái Hưng.”
Ngón tay hắn gõ nhẹ lên bàn vài cái, ra lệnh: “Có hai việc cần nắm bắt thật chặt chẽ, một là lưu ý động tĩnh của các bên Ngõa Lạt, Thát Đát; hai là, phái thêm người đi trông coi Trấn Bắc Hầu phủ, đồng thời nhờ vả Tạ lão tướng quân hỗ trợ điều tra. Chúng ta phải nắm chắc được những điểm mấu chốt này, nếu không may xảy ra biến cố, cũng có thể mưu tính đường khác, không đến nỗi vào thế bị động.”
Tào Cương lĩnh mệnh.
Sau khi Tào Cương rời đi, Nghê Liệt lại cầm sổ sách trên án lên xem, nhưng chỉ một lúc sau, hắn lại buồn bực mà vứt chúng qua một bên, đoạn hít một hơi sâu, thò vào trong ngực lấy ra một chiếc trâm bằng gỗ giản dị. Dưới ánh nến, thân trâm như phản chiếu một quầng sáng nhàn nhạt, rất là thanh lịch xinh xắn.
Sau đêm cuồng loạn ấy, người nọ biến mất, chỉ còn lại vật này.
Hắn ngắm nghía mân mê vật ấy một lát rồi lại đưa lên chóp mũi ngửi, một tia hương dìu dịu tràn ra, quanh quẩn nơi cánh mũi, là hương thơm cứ lẽo đẽo theo hoài trong cơn mơ. Hắn không khỏi thở dài một hơi.
Phải từ từ, kiên nhẫn chờ thêm một thời gian nữa.
Hầu kết hắn giần giật, siết chặt trâm cài trong lòng bàn tay, nhắm hai mắt lại.