Từ sau khi Hoàng hậu cùng Quý phi trộm bỏ trốn, trẫm vẫn luôn gặp xui xẻo.
Hai người này vừa mới đi, tiểu công chúa của trẫm liền bị người hạ độc thủ. Tuy nói hạ độc không thành công nhưng cũng khiến trẫm tức giận không thở nổi. Dưới cơn giận dữ trẫm lập tức đem hai hài tử về bên người chăm sóc, thân mẫu của bọn họ đã không thể trông cậy vào được nữa.
Sau đó, trẫm phát hiện chính mình mắc bẫy.
Hai tiểu quỷ này mỗi ngày ầm ĩ không ngừng, giống như không cần nghỉ ngơi. Trẫm vạn phần hoài nghi kẻ lúc trước hạ độc không thành là do hai nữ nhân kia bày ra, chính là để trẫm tự mình dưỡng hài tử.
Thật quá đáng! Thật quá đáng! Trong mắt bọn họ có còn Hoàng đế là trẫm không! Trẫm đã đáp ứng thả bọn họ đi! Bọn họ cư nhiên còn tính kế trẫm!
Trẫm càng nghĩ càng sinh khí, một chân co lên đạp gia hỏa mặt dày cọ long sàng xuống đất.
Người này giống hai nữ nhân kia, đều quá phận.
Không, so với bọn họ càng thêm quá phận!
Phó Trọng Lễ bày vẻ vô tội từ trên mặt đất bò dậy, lại quấn tới.
“Bệ hạ, ngài làm sao vậy?”
“Ngươi còn dám nói!” Trẫm giận dữ, “Đi sao chép cung quy ba lần cho trẫm! Không, ba trăm lần!”
Phó Trọng Lễ khóe miệng co giật: “Bệ hạ, vi thần không phải là phi tử hậu cung...”
“Trẫm biết!” Người này còn dám tranh luận, “Ngươi ngay cả thị tẩm cũng làm, cùng phi tần của trẫm có cái gì khác biệt! Mau đi sao chép cung quy ba trăm lần!”
Phó Trọng Lễ thở dài, cũng lười cùng trẫm so đo chuyện phi tần hay không phi tần, thành thật cầm một quyển cung quy ngồi lật xem.
Trẫm vô cùng không cao hứng mà trở mình, ghé vào trên giường, ai, mông đau.
“Ngươi đọc cung quy điều thứ nhất cho trẫm.”
Phó Trọng Lễ liếc trẫm một cái, đọc lên: “”
“Lại đọc một lần.”
“Hậu cung phi tần không được tham gia vào chính sự.”
“Lại đọc một lần!”
“... Hậu cung phi tần không được tham gia vào chính sự.”
Phó Trọng Lễ vẻ mặt sủng nịch mà nhìn trẫm: “Bệ hạ, vi thần cùng phi tần vẫn là không quá giống nhau, vi thần là ở trên ngài...”
“Lăn!” Trẫm giận tím mặt, một cái gối đầu ném qua, không ném trúng, nhưng tốt xấu cũng khiến gia hỏa này ngậm miệng.
“Vi thần sợ hãi.” Phó Trọng Lễ né tránh gối đầu, lại mặt dày mày dạn sáp lại, chuẩn xác ôm lấy eo trẫm, sau đó trẫm liền tránh không thoát.
Trẫm tự nhủ phải thật bình tĩnh: “Phó phi, sau này không chuẩn ngươi phê bình chuyện trong triều, nếu không trẫm liền đem ngươi biếm lãnh cung.”
Phó Trọng Lễ xảo ngôn thiện biện: “Bệ hạ, vi thần thân là tiện nội(*) của ngài, tự nhiên muốn hiền lương thục đức, thời điểm ngài đưa ra quyết sách sai lầm, vi thần không thể không đứng ra khuyên nhủ ngài nha.”
“...”
Nương, Hoài Nam vương vì cái gì còn không tạo phản, chức Hoàng đế này trẫm không muốn làm!
(*) tiện nội: vợ
Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương
Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135