Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 57: Chương 57: Cắn miệng o(≧v≦)o




Mấy ngày kế tiếp trẫm rất bận rộn, bận rộn vô cùng, cho dù đã có tiểu hoàng thúc và Thập ngũ hoàng đệ, nhưng thân là Hoàng đế đáng yêu nhất chăm chỉ nhất Đại Triệu, hơn nữa còn có Thập ngũ hoàng đệ luôn dùng biểu tình lạnh băng công kích, trẫm không thể không làm trong trọng trách của một Hoàng đế, bận rộn đến chóng mặt.

Gà bay chó sủa một trận, mãi đến ba ngày sau trẫm mới được thả lỏng. Sau đó thừa dịu tiểu hoàng thúc nghỉ ngơi, trẫm kéo y vào Lâm Thanh cung.

Trẫm nghiêm túc nhìn y, “Tiểu hoàng thúc, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Hỏi đi.” Tiểu hoàng thúc rót cho mình một chén trà, bộ dáng không để ý.

Trẫm chớp chớp mắt: “Trẫm nghe nói, tiểu hoàng thúc muốn thành thân?”

Tiểu hoàng thúc nhíu mày nhìn trẫm, “Ai nói vậy?”

“Ai cũng nói. Đột Quyết đưa Nhị công chúa sang đây, công chúa gì đó tuổi vừa tròn, bọn họ đều nói nàng ta muốn gả cho ngươi.” Trẫm cực kỳ bất mãn, tiểu hoàng thúc xuất sắc như vậy, sao phải cưới một cô công chúa không biết chui từ đâu ra? Nàng ta có đáng yêu như trẫm có quyền thế như trẫm không? Ớ, không đúng, sao trẫm lại đi so mình với một cô công chúa chứ…

Tiểu hoàng thúc tiếp tục không thèm để ý: “Vậy mà ngươi cũng tin? Chỉ là một cô công chúa nhỏ nhỏ của Đột Quyết mà thôi, cùng lắm chỉ xứng với Quận vương.” Ánh mắt trẫm sáng lên, tiểu hoàng thúc tiếp tục nói: “Hơn nữa, ta đã có người trong lòng, sao có thể lấy công chúa địch quốc?”

Nghe được những lời này, trái tim lạnh lẽo. Từ bao giờ tiểu hoàng thúc đã có người trong lòng? Là ai? Tại sao trẫm không biết?

“Đang nghĩ gì vậy?”

Trẫm chớp mắt hoàn hồn, nhìn vẻ mặt trêu tức của tiểu hoàng thúc, xoay người muốn chạy. Hu hu hu, trái tim nhỏ bé của trẫm bị tổn thương, cần trở về dưỡng dưỡng.

“Chạy cái gì?” Trẫm vừa mới chạy được một bước đã bị tiểu hoàng thúc bắt lại, “Ha? Giận rồi? Miệng dẩu cao như vậy.”

Trẫm ra sức giãy dụa, trẫm vừa đau lòng vừa tức giận, không muốn nhìn mặt tiểu hoàng thúc!

“Ngươi không muốn biết người đó là ai?”

Trẫm dừng lại, dựng thẳng lỗ tai chuẩn bị nghe bí mật, không ngờ tiểu hoàng thúc lại lảng sang chuyện khác, “Trước kia ta đã nói chờ đến khi ta trở về sẽ nói với ngươi một chuyện. Nhưng mà giờ ta phát hiện ra có nói hay không cũng thế thôi.”

Trẫm: “…” Tiểu hoàng thúc xấu xa! Lại bắt đầu khiến trẫm tò mò rồi đó! Trẫm tiếp tục giãy dụa, a nha, tiểu hoàng thúc khỏe quá, trẫm không thoát được

~“Đừng hòng chạy.”

Trẫm bị vỗ Long mông, trong lúc đang còn ngơ ngác đã bị tiểu hoàng thúc ôm đứng lên, “Chuyện còn lại, chúng ta lên giường thảo luận.”

Đến khi bị ném lên tiểu long sàng, trẫm vẫn chưa bình tĩnh lại. Hình như có gì đó không phù hợp thì phải? Có chuyện gì mà lên giường mới nói được chứ? Dù sao cũng không thể là quá mệt mỏ cho nên kết hợp nghỉ ngơi và nói chuyện… Rõ ràng tinh thần tiểu hoàng thúc rất phấn chấn!

Tiểu hoàng thúc cũng nằm lên tiểu long sàng rồi kéo trẫm vào lòng. Trẫm chống tay ngồi trên người y, “Tiểu hoàng thúc, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Tiểu hoàng thúc cười tủm tỉm: “Cúi đầu.”

“…” Trẫm lại không tiền đồ bị mê hoặc, ngoan ngoãn cúi đầu. Sau đó tiểu hoàng thúc nắm cằm trẫm, sau đó nữa…trẫm bị y cắn miệng!

Á á á á á!

Trẫm trừng to mắt nhìn chằm chằm mặt tiểu hoàng thúc kề sát mặt mình, cả người dại ra. Tuy trẫm rất ngốc nhưng cũng biết chuyện này rất không thích hợp nhá! Trẫm không phải vợ y, sao y lại hôn trẫm?!

“Nhắm mắt lại.”

Trẫm nghe lời nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở của tiểu hoàng thúc từ từ tiến lại gần, miệng trẫm lại bị cắn, ưm, cảm giác này… rất tuyệt ớ o(≧v≦)o

Lúc hồi phục tinh thần, trẫm nằm nhoài lên người tiểu hoàng thúc, tiểu long bào đã bị cởi lúc nào không hay, y phục của tiểu hoàng thúc cũng không còn.

“Từ từ đã, ” trẫm vội vàng dừng lại, “Tiểu hoàng thúc, này không đúng…”

Tiểu hoàng thúc đặt tay lên long mông của trẫm, nhíu mày: “Không đúng? Ta thích ngươi, ngươi cũng thích ta, không đúng chỗ nào?”

Trẫm bị dọa nhảy dựng:”Tiểu hoàng thúccc, ngươi nói gì cơ?”

“Sao, hay là ngươi không thích ta?”

Trẫm vội vàng lắc đầu: “Tất nhiên thích… Không đúng, lúc nãy ngươi nói ngươi đã có người trong lòng rồi?”

“Hửm, người trong lòng ta không thể là ngươi sao?”

Trẫm hỗn độn trong gió. So với lúc tiểu hoàng thúc cắn miệng cảm thấy càng rối loạn!

“Đáng lẽ nên nói vào ngày sinh nhật ngươi, nhưng mà… Thôi, dù sao ngươi cũng đã trưởng thành, giờ nói cũng không muộn.” Tiểu hoàng thúc vừa dứt lời, trẫm cảm thấy bàn tay y đặt lên mông trẫm động đây, aa, ngứa

~“Ninh nhi…”

Giọng tiểu hoàng thúc trầm trầm, trẫm lại không có tiền đồ bị mê hoặc, không cảm thấy ngứa ngáy trên mông nữa.

“Chúng ta đến làm chút chuyện cui vẻ có được không?”

“Được ~ ”

Chờ đã, trẫm mới nói gì vậy?

Tiểu hoàng thúc không cho trẫm thời gian suy nghĩ, trẫm mềm mại để y hôn hết chỗ này đến chỗ khác, còn bị y mê hoặc chủ động hôn người ta. Tình chàng ý thiếp hôn đến hôn đi, y phục của chính mình đã bị trẫm cởi sạch.

“Đừng cào trẫm ngứa…” Trẫm cả người trơn bóng cố gắng bò vào trong chăn, rồi lại bị tiểu hoàng thúc nắm chân kéo ra, “Ha ha ha… Trẫm sai rồi ha ha…”

Không đợi trẫm cười xong, tiểu hoàng thúc cấp tốc kéo trẫm vào trong lòng y, kế tiếp… ahihi, trẫm ngại nói ra o(*////▽////*)q

Tắm rửa xong, trẫm nằm trong chăn thở dốc. Lúc nãy bị tiểu hoàng thúc tra tấn thê thảm khiến giờ không còn chút sức lực nào.

“Nào, uống nước.” Tiểu hoàng thúc rót một chén trà đưa đến, bọc trẫm lại ôm vào ngực, cẩn thận đút trẫm uống nước. Trẫm nhanh chóng uống hết một chén nước, cổ họng cuối cùng cũng thoải mái hơn chút rồi.

“Lúc nãy có thoải mái không?”

“Khụ ——” ngụm nước cuối cùng đã được cống hiến cho tiểu long sàng..

Trẫm tê tâm liệt phế ho sù sụ, mãi mới thuận khí, cắn một ngụm lên tay tiểu hoàng thúc, dám ám toán trẫm! Trẫm giận! Lúc nãy không thoải mái xíu nào hết!!!

“Thôi, không đùa ngươi nữa.” Tiểu hoàng thúc khẽ cười, mặt mày hớn hở, trẫm không cam lòng nhả ra: “Tiểu hoàng thúc, ngươi là đồ xấu xa. Trẫm ghét ngươi.” Dừng một chút, trẫm cảm thấy thẹn thùng, “Ưm, tiểu hoàng thúc, về sau chúng là như vậy sao?”

“Như vậy?”

“Chính là như vậy đó, hiện tại ngươi là Hoàng hậu của trẫm đúng không?” Trẫm cố sức ngẩng đầu nhìn tiểu hoàng thúc, “ Nhưng mà mẫu hậu nhất định sẽ không đồng ý? Trước đừng nói với người vội có được không?”

Tiểu hoàng thúc thần sắc không thay đổi: “Đều nghe ngươi.”

Trẫm thở phào nhẹ nhõm, ngáp: “Trẫm mệt.”

“Ngủ đi.”

Trẫm cọ cọ mấy cái trên người tiểu hoàng thúc, nặng nề ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.