Từ An cung.
Trẫm ngồi ngay ngắn trên thượng tọa, bên cạnh là mẫu hậu hiền từ, phía dứa là một đám hoàng chất và vợ của bọn họ.
Đây là lần đầu tiên trẫm nhìn thấy toàn bộ nhóm tử tôn này, cảm giác bây giờ… Thì ra người hoàng gia không hề ít chút nào nha, nếu có hài tử ra đời, bảo bối trong tiểu kim khố của trẫm không đủ để ban cho đâu QAQ
Ngay tại lúc trẫm đang thương cảm cho mớ bảo bối sắp mọc cánh bay đi mất của mình, mẫu hậu ôn hòa mở lời, “Các ngươi không phải lo lắng, hôm nay Hoàng thượng và bản cung gọi các ngươi đến đây cũng chỉ là muốn trò chuyện mà thôi.”
Một đám người vội vàng gật đầu thưa dạ, tạ ơn biểu thị lòng thành.
“Lại nói, ” mẫu hậu tiếp tục nói: “Mấy ngày trước, các vị mệnh phụ phu nhân đến vấn an bản cung, nói trong nhà đã thêm vài tôn tử tôn nữ, bản cung rất hâm mộ. Không biết khi nào bản cung mới có thể thấy hậu nhân hoàng gia được sinh ra đây.” Nói tới đây, mẫu hậu liếc nhìn trẫm, tuy sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng trong lòng lại giơ ngón cái. Mở đầu đã đi thẳng vào vấn đề, mẫu hậu làm tốt lắm.
Trẫm chớp mắt nhìn xuống nhóm tôn tử, không thèm che giấu tâm tư của bản thân. Đến lúc các ngươi biểu hiện tấm lòng của mình rồi đó, nói nhanh đi chứ
~Phía dưới mọi người ngỡ ngàng nhìn nhau, đồng ý với lời nói của mẫu hậu. Trẫm được lời khẳng định, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Tuy đến lúc đó tiểu kim khố của trẫm sẽ thâm hụt nghiêm trọng, nhưng để có thể nhìn thấy hài tử, thâm hụt cứ thâm hụt, dù sao vẫn còn tiểu hoàng thúc mà, y sẽ lại nhồi đầy tiểu kim khố của trẫm thôi hí hí hí
~Từ sau hội nghị gia đình đó, trẫm bắt đầu xòe bàn tay đếm ngày, đếm đếm đếm, qua sinh nhật của trẫm mà vẫn không có một tin tức tốt nào được truyền đến. Trẫm lại tiếp tục chờ mong, chờ đến ngày cuối cùng của năm, tin tốt cũng đến.
Trẫm không dám tin tưởng, truy hỏi Mạnh viện sử: “Ngươi nói thật? Chất tử của nhị hoàng huynh sắp có hài tử?”
Mạnh viện sử liên tục vỗ ngực cam đoan, trẫm vui vẻ thưởng cho y một khóa vàng ròng. Nghe Tiểu Bạch nói, mấy hôm trước Mạnh viện sử vừa có thêm một đứa cháu trai, vậy cho ông ta cái khóa trường mệnh đi, tiện thể cọ chút không khí vui mừng, không chừng trẫm cũng sẽ có một đứa cháu nha.
Trẫm vui vẻ tham gia yến tiệc đêm ba mươi để chiêu đãi các triều thần, lại sung sướng thiết yến với đống hậu bối, ban thưởng không ít đồ tốt. Mặc dù có hơi đau lòng, nhưng nhìn hạ lễ bọn họ đưa tới, trẫm không tiếc chút nào nữa hết. Đều là những hài tử ngoan mà, trẫm thương các ngươi lắm
~Đáng tiếc trẫm vui chưa được bao lâu, Mạnh viện sử đứng dậy dập đầu, “Hoàng Thượng, vi thần có tội, hài tử nhà Mẫn quận vương đã không còn.”
Trẫm sửng sốt, “Hài tử không còn? Rốt cục chuyện là thế nào?”
Mạnh viện sử lau mồ hôi lạnh nhỏ giọng nói: “Mẫn quận vương phi sẩy thai rồi.”
Trẫm giận, “Trẫm hỏi ngươi chuyện gì đã xảy ra, sao Mẫn quận vương phi lại sẩy thai?”
Mạnh viện sử liên tiếp dập đầu không dám mở miệng, lúc này tiểu hoàng thúc bước vào Lâm Thanh cung, khoát tay cho mọi người lui xuống rồi đi đến bên trẫm: “Được rồi, đừng tức giận, chuyện này để ta nói.”
Trẫm siết chặt tay tiểu hoàng thúc, bĩu môi chờ y nói.
“Phủ Mẫn quận vương truyền tin đến, hài tử kia bị một tiểu thiếp va phải làm sảy mất.”
Trẫm ngây ngẩn cả người. Trẫm vẫn luôn biết, hài tử hoàng gia muốn sống sót sinh ra, sống sót lớn lên khó càng thêm khó, nhưng phụ hoàng mẫu hậu luôn bảo hộ trẫm rất an toàn, cho nên cũng chỉ là nghe nói, chưa từng đối mặt trực tiếp với vấn đề như vậy… Không ngờ rằng, trẫm đã thể hiện mình mong chờ hài tử kia ra đời bao nhiêu, vậy mà vẫn có kẻ dám khiêu chiến quyền uy của trẫm. Cơn giận này không nuốt trôi được.
“Chậc, nhìn ngươi này, ” tiểu hoàng thúc đập tỉnh trẫm, “Ninh nhi, ta chưa bao giờ thấy ngươi tức giận như vậy… Thôi, viếc này ta sẽ xử lý, ngươi…”
Trẫm ngẩng đầu nhìn tiểu hoàng thúc, oán hận: “Tiểu hoàng thúc, ngươi nhất định phải phạt thật nặng kẻ làm mất tôn tử của trẫm, cũng phải phạt chất tử của Nhị hoàng huynh thật nặng. Nếu không có hắn đứng sau làm chỗ dựa, tiểu thiếp kia sao dám cả gan làm loạn như thế?”
Tiểu hoàng thúc sửng sốt, khóe miệng khẽ cong lên: “Được, đều theo ý ngươi.”
“Nhưng truyện này không thể truyền ra ngoài, dù sao đây cũng là vấn đề liên quan đến thể diện hoàng gia.”
“Yên tâm.”
Được tiểu hoàng thúc cam đoan, trẫm miễn cưỡng gật đầu, không biết phải làm gì nữa. Trẫm giờ rất khó chịu, nhưng không biết sao mình lại khó chịu…
Tuy rằng biết tiểu hoàng thúc nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ, nhưng trẫm không ngờ tiểu hoàng thúc có thể xử lý hợp ý mình như vậy. Tiểu thiếp va phải Mẫn quận vương phi kia bị trượng tễ ngay trước mặt tất cả thiếp thất trong Quận vương phủ, chất tử của Nhị hoàng huynh bị phạt bổng lộc, bế môn tư quá một năm, nếu có lần sau sẽ trực tiếp tước bỏ phong hào.
Tất nhiên, chuyện đến đây vẫn chưa hết, hành động kế tiếp của tiểu hoàng thúc mới khiến trẫm thật sự kinh ngạc.
Quy định mới quả hoàng gia: tất cả con cháu hoàng gia chỉ được có nhiều nhất một thê hai thiếp, không lập Trắc phi. Nếu chưa có đích tử thì không được sinh hạ thứ tử, nếu vi phạm trực tiếp loạn côn đánh chết, a, không phải, chỉ đánh mấy chục bản tử và phạt bổng lộc, cũng không nhiều, chỉ mười năm thôi; con cháu hoàng thất không được sủng thiếp diệt thê, nếu vi phạm, ha ha, đánh chết không nói nhiều; chọi gà đánh chó không màng chính sự(*) phạt trượng; uống hoa tửu (đến lầu xanh) phạt trượng… Tóm lại, làm không tốt đều phạt trượng, đánh chết mới thôi.
(*)斗鸡遛狗不误正事
Đương nhiên, có trừng phạt cũng phải có khen thưởng, làm tốt thì có vàng, có bạc, còn rất nhiều bảo bối đang chờ ngươi.
Lúc ấy trẫm đã nghĩ, trẫm vẫn luôn làm rất tốt, vậy có phải giờ trẫm nên có được thật nhiều thật nhiều khen thưởng không, trẫm muốn tiểu Kim Long o(≧v≦)o
Sau khi tiểu hoàng thúc ban bố quy định mới, không chỉ trẫm kinh ngạc, mẫu hậu và các đại thần cũng đều sợ ngây người, tấu chương ùn ùn kéo đến, nội dung chỉ có một, dòng dõi hoàng thất sẽ không phồn thịnh, vì vậy không thể không có tiểu thiếp được.
Trẫm vẫn nhớ rõ dáng vẻ tiểu hoàng thúc ngày đó, cho dù mấy chục năm sau cũng không thể quên được.
Khi đó, tiểu hoàng thúc mặc một thân triều phục, đứng giữa đại điện, tư thái cao ngạo nhìn xuống, y nói: “Các ngươi muốn nữ tử thanh lâu sinh hạ hài tử cho mình?”
Không có ai lên tiếng.
“Nếu các ngươi không muốn, sao phải đi uống hoa tửu?” Trẫm nhìn tiểu hoàng thúc, trái tim nhảy loạn, “Các ngươi ham mê sắc đẹp, kiếm cớ để làm gì? Chuyện của hoàng gia mà các ngươi cũng dám xen vào?”
Các đại thần quỳ đầy đất.
Tiểu hoàng thúc phất tay áo, cười lạnh: “Hôm nay bổn vương sẽ nói rõ ràng, bổn vương không ưa nổi những kẻ háo sắc, nếu có kẻ nào dám phạm phải đến tai bổn vương, đừng trách bổn vương vô tình.”
Trẫm nhìn tiểu hoàng thúc hai mắt lóe sáng, ây daaa, tiểu hoàng thúc soái ngây người _
Sau khi uy hiếp đe dọa triều thần một phen, rốt cục cũng bãi triều, trẫm mặc kệ mọi người trực tiếp kéo tay tiểu hoàng thúc thân thiết hồi Lâm Thanh cung.
“Đừng tưởng như vậy thì hôm nay sẽ không phải đi xử lý chính vụ.” Tiểu hoàng thúc nhanh chóng dập tắt nhiệt tình của trẫm. Ngực trẫm nghẹn ứ, lên không được xuống không xong, thật khó chịu.
Tiểu hoàng thúc cười tủm tỉm xem cuộc vui, rót cho trẫm một chén trà.
Trẫm nhanh chóng uống hết, sau đó vội vàng nói: “Tiểu hoàng thúc tiểu hoàng thúc, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Ninh nhi muốn hỏi sao ta lại làm như vậy phải không?”
Trẫm cấp tốc gật đầu, nhìn chằm chằm tiểu hoàng thúc, “Nói mau nói mau đi.”
Tiểu hoàng thúc chậm rãi ngồi xuống, khóe mắt khẽ liếc về phía chén trà. Trẫm rất có mắt nhìn, tay chân lúng túng rót một chén trà cho tiểu hoàng thúc, còn dùng vuốt tiểu long bóp chân cho y, “Tiểu hoàng thúc, ngươi nhanh nói đi.”
Tiểu hoàng thúc nhấp một ngụm trà, kéo trẫm lên ngồi cạnh y: “Ninh nhi, ngươi cảm thấy quyết định của ta thế nào?”
Trẫm nghĩ nghĩ, gật đầu: “Ừm, rất tốt.” Lúc phụ hoàng còn sống, nữ nhân trong cung rất nhiều. Trẫm vẫn còn phụ hoàng mẫu hậu che chở, nhưng thập ngũ hoàng đệ lại bị bắt nạt… Quá nhiều nữ nhân cũng không tốt, đối với chính các nàng cũng không tốt.
“Ở thời đại này, nữ tử quá đau khổ, ” tiểu hoàng thúc nhàn nhạt nói: “Nhất là nữ tử trong hoàng gia. Ninh nhi, ngươi xem, những nữ nhân ở hậu viện muốn sống sót cần được sủng ái, muốn có sủng ái thì phải cố gắng tranh sủng. Vì thế, các nàng mới nghĩ ra trăm phương ngàn kế để bảo vệ địa vị của mình, các loại thủ đoạn nham hiểm cũng theo đó mà sinh ra. Có hài tử, địa vị của các nàng sẽ được bảo đảm.”
Trẫm chớp chớp mắt, có hơi hiểu ý của tiểu hoàng thúc, nhưng mà, “Đây là truyền thống từ xưa đến nay, trải qua bao nhiêu năm cũng không ai có dị nghị gì.”
“Nó là sự tuần hoàn ác tính, Ninh nhi, nó tồn tại, không có nghĩa nó sẽ hợp luân lý.”
Trẫm nhìn tiểu hoàng thúc, không hiểu sao lại cảm thấy y không được vui, nhưng lại không biết nguyên do… Trẫm cảm thấy rất phiền muộn.
“… Ninh nhi, ngươi trưng vẻ mặt đau khổ đó ra làm gì vậy?”
Trẫm nâng cằm lắc đầu, thở dài hỏi y: “Tiểu hoàng thúc, sau này ngươi định làm thế nào? Ngươi chỉ thú một tiểu hoàng thẩm thôi sao? Không muốn nữ nhân khác?” Không đợi tiểu hoàng thúc trả lời, trẫm tiếp tục nói: “Nữ nhân được tiểu hoàng thúc thương yêu thật may mắn.” Thật đáng ghét, trẫm cảm thấy không thoải mái, nếu tiểu hoàng thúc không cưới tiểu hoàng thẩm thì tốt rồi…
“Nếu ta cưới vợ, tất nhiên chỉ cưới một người. Nhưng Ninh nhi yên tâm, nếu ngươi không thích ta cưới vợ, ta sẽ không cưới nữa.”
Trẫm sửng sốt, hở hở hở, chẳng lẽ trẫm lỡ nói ra lời trong lòng rồi?
“Đến mùa đông năm nay, Ninh nhi sẽ tròn mười lăm tuổi.” Tiểu hoàng thúc xoa đầu trẫm: “Đến lúc đó, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Trong nháy mắt, lòng hiếu kỳ của trẫm trỗi dậy, ném hết tất cả những chuyện nói nãy giờ ra sau đầu, “Chuyện gì? Hiện tại không nói được sao?”
“Hiện tại chưa phải lúc.”
Xong rồi xong rồi, tò mò quá đi mất, tiểu hoàng thúc đáng ghét! Nếu hiện tại không phải lúc, sao lại khơi ra làm gì?
Nhưng mà tiểu hoàng thúc nói nếu trẫm không muốn y sẽ không cưới tiểu hoàng thẩm đó ha ha ha ha o(≧v≦)o