Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 5: Chương 5: Trẫm đi học




Vẻ mặt tiểu hoàng thúc cực kỳ nghiêm túc, trẫm chớp chớp mắt, ngồi thẳng lưng, nghe y nói.

“Ninh nhi, có phải ngươi không muốn làm Hoàng đế hay không?”

Trẫm không chút do dự gật đầu, trẫm chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm Hoàng đế, kỳ thật ước mơ lớn nhất của trẫm là được cùng tiểu hoàng thúc ra ngoài cung chơi, hơn nữa trước kia Thái tử ca ca còn đó, trẫm vốn dĩ không phải lo lắng những việc này.

“Nhưng ngươi hiện tại đã là Hoàng đế, ” tiểu hoàng thúc xoa đầu trẫm, “Làm Hoàng đế, phải có phong thái Hoàng đế, ngươi cần biết chữ để xem tấu chương, còn cần phải biết làm thế nào để cai trị đất nước.”

Trẫm vặn vặn ngón tay, “Nhưng trẫm không lợi hại như tiểu hoàng thúc. Tiểu hoàng thúc, để ngươi làm Hoàng đế không tốt sao?”

Tiểu hoàng thúc cười, “Ngươi sẽ không, ta có thể dạy ngươi. Ngôi vị Hoàng đế này chỉ có ngươi mới có thể ngồi, chí ít thì hiện tại chính là như vậy.”

Trẫm lại hồ đồ, vì sao Hoàng đế nhất định phải là trẫm?

“Hoàng chất bọn họ không còn (Thái tử cũ, hoàng tử…), ngươi chính là Thái tử danh chính ngôn thuận. Chỉ là ngươi bỏ qua giai đoạn này, trực tiếp trở thành Hoàng đế mà thôi, ” tiểu hoàng thúc tiếp tục xoa đầu trẫm, “Cho dù ngươi không muốn làm, cũng phải chờ được người có thể làm Hoàng đế trong Hoàng gia xuất hiện, ngươi hiểu không?”

Trẫm mơ hồ gật gật đầu, tiểu hoàng thúc đã nói nhiều như vậy, trẫm sẽ giả bộ mình hiểu một chút đi.

“Kỳ thật ngươi không hiểu cũng không sao, tóm lại ngươi hiện tại là Hoàng đế, ta sẽ dạy ngươi.”

Trẫm nhìn tiểu hoàng thúc cười rộ lên, lại bị sắc đẹp của y mê hoặc mất rồi, tiểu hoàng thúc sao lại đẹp như vậy, nhìn y khiến mặt trẫm thật đỏ nha.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng ở đó, tiểu hoàng thúc lại nói tiếp, vẫn là câu nói kia, trẫm phải đi thư phòng học chữ, sau đó học cách làm Hoàng đế.

Trẫm nghe tiểu hoàng thúc nói, đầu càng ngày càng nặng, thanh âm của tiểu hoàng thúc thật hay, trước kia trẫm đều nghe tiểu hoàng thúc kể chuyện trước khi ngủ đó.

(~﹃~)~zZ

Ngày hôm sau, lúc trời vừa sáng trẫm bị Tiểu Lục Tử đánh thức, trẫm ôm chăn nhỏ không buông tay, muốn tiếp tục triền miên cùng tiểu long sàng.

Thanh âm của Tiểu Lục Tử rất nhanh đã biến mất, trẫm cười đắc ý, xoay người chuẩn bị ngủ tiếp, bỗng nhiên trẫm cảm thấy trên mặt lạnh lạnh, rùng mình một cái, nhất thời thanh tỉnh.

Trẫm mở to mắt, nhìn thấy tiểu hoàng thúc đang cầm tiểu long bào chuẩn bị giúp trẫm mặc.

Vì thế trẫm lâm vào rối rắm, trẫm rất muốn ngủ, nhưng trẫm cũng rất muốn để tiểu hoàng thúc mặc quần áo giúp mình, này thật khó lựa chọn.

Sau đó trẫm chấn kinh rồi!

Trẫm không nghĩ tới tiểu hoàng thúc trực tiếp xốc tiểu long bị ra xách trẫm lên, sau đó không lưu tình cởi tiểu long y (y phục), còn vỗ vỗ tiểu Long mông của trẫm, vỗ năm cái liền! Năm cái! Trẫm mắc cỡ chết được!!!

Vẫn chưa hết, tiểu hoàng thúc còn chưa buông tha trẫm, y soạt soạt mặc tiểu long bào giúp trẫm, lại xoay xoay trẫm vài vòng ngắm tiểu long bào, xoay khiến trẫm suýt hôn mê, sau đó lại tiếp tục vỗ vỗ tiểu Long mông, lúc này mới để Tiểu Lục Tử giúp trẫm đi hài.

Trẫm không nói được một câu nào, chỉ cảm thấy chóng mặt, nhìn thấy có ba tiểu hoàng thúc lung la lung lay trước mặt trẫm cười.

Mãi đến lúc Tiểu Lục Tử rửa mặt cho trẫm, trẫm lại dùng sức lắc lắc đầu, mới có thể thanh tỉnh lại.

Đang muốn nổi nóng với tiểu hoàng thúc, y đã chủ động dắt tay trẫm đi dùng tảo thiện, trẫm cao hứng, nhanh chóng quên sạch sự tình vừa phát sinh.

Lúc trẫm đến thư phòng đã thấy tiểu hoàng đệ, tiểu hoàng chất cùng một số người khác đã ở đó, đang chụm đầu một chỗ thì thầm to nhỏ với nhau, thấy trẫm đến tất cả đều cung kính hành lễ, cực kỳ đáng yêu.

Trẫm vui vẻ chạy đến ngồi giữa bọn họ, thập ngũ hoàng đệ lập tức chạy lại, “Hoàng huynh hoàng huynh, hôm qua đại hoàng tẩu có đi tìm huynh không?”

Trẫm nhíu nhíu lông mày, “Có, đại hoàng tẩu còn khóc, trẫm nhìn thấy mà đau lòng.”

Thập ngũ hoàng đệ nãi thanh nãi khí an ủi trẫm, “Hoàng huynh huynh đừng lo lắng, chờ học xong ta sẽ đi tìm hoàng tẩu hống cho nàng vui vẻ, An Văn rất xấu, trước kia chúng ta cũng không dám chọc giận nàng, hôm qua hoàng huynh đã giáo huấn nàng, nàng về sau nhất định sẽ không lại tiếp tục bắt nạt chúng ta.”

Trẫm xoa xoa đầu nhỏ của nó, nhuyễn hồ hồ thật đáng yêu.

Một lát sau Hứa lão sư đến, trẫm miễn cho ông không phải hành lễ. Hứa lão sư tóc bạc trắng, chân run run bước đi, trẫm thật sự không nỡ để ông quỳ xuống.

Kế tiếp Hứa lão sư bắt đầu bài giảng, trẫm nghe một lúc lâu vẫn không hiểu ông đang nói gì, thật mệt mỏi.

Lại nói tiếp, trước kia khi phụ hoàng cùng mọi người còn sống trẫm cũng rất ít khi đến thư phòng, dùng cách nói của tiểu hoàng thúc chính là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, cho nên tuy trẫm đã học không ít chữ, nhưng không nhớ được bao nhiêu, so ra thập ngũ hoàng đệ còn giỏi hơn nhiều. Lúc đó phụ hoàng và mẫu hậu rất sủng ái trẫm, hơn nữa trẫm lại cùng hoàng vị cách quá xa, cho nên cũng không có ai nói gì.

Nhưng hiện tại không giống, trẫm mới bắt đầu gà gật, Hứa lão sư sẽ run rẩy đến đánh thức trẫm. Không chỉ thế, ông còn đứng trước cái bàn nhỏ của trẫm giảng đạo lý. Trẫm dụi dụi mắt, cường ngạnh kìm nén muốn ngáp. Bị Hứa lão sư nói như vậy, trẫm càng mệt hơn.

Hứa lão sư nói liên tục một nén nhang, lại run rẩy quay lại chỗ ngồi, lật sách giảng tiếp.

Thập ngũ hoàng đệ ở phía trước đưa cho trẫm một viên kẹo, trẫm nhanh chóng nhét vào miệng, sau đó răng bị chua đến nhức, trẫm liền thanh tỉnh.

Thập ngũ hoàng đệ sao lại có kẹo chua vậy chứ? Rõ ràng trẫm thấy viên kẹo có bọc bột đường mà… Trưa nay trẫm còn muốn ăn xương sườn, bây giờ chắc không cắn được rồi, trẫm thật đáng thương!

Trẫm ôm quai hàm cố gắng nghe Hứa lão sư niệm kinh cả một buổi sáng, kiên trì đến lúc được nghỉ. Trẫm bị sự chăm chỉ của mình làm cho cảm động rồi.

Cáo biệt Hứa lão sư, hoàng chất, hoàng điệt bọn họ xong, trẫm nắm tay Thập ngũ hoàng đệ cùng nhau đến Từ An cung của mẫu hậu. Mẫu phi của đệ ấy đã sớm không còn nên đệ ấy được mẫu hậu nuôi dưỡng.

“Hiên nhi, ngươi lấy kẹo chua này ở đâu vậy? Khiến răng trẫm chua đau, trưa hôm nay chỉ có thể ăn đậu hũ.” Trẫm dùng sức nhỏ nhéo nhéo mặt nhóc béo, cực kì muốn cắn thử một ngụm trên mặt nó.

Thập ngũ hoàng đệ ngốc ngốc cười rộ lên, “Là đệ cố ý bảo Ngự thiện phòng làm, lúc đệ nghe Hứa lão sư giảng bài cũng sẽ buồn ngủ, cho nên đã chuẩn bị.”

Trẫm gật gật đầu, “Hiên nhi, đệ thật thông minh.”

“Hi hi…” Thập ngũ hoàng đệ vui vẻ, “Đúng rồi hoàng huynh, huynh không cần vào triều sớm sao? Trước kia phụ hoàng luôn vào triều từ rất sớm rất sớm đó.”

“Trẫm nghe không hiểu, cho nên không cần đi, ” trẫm không thèm để ý nói: “Tiểu hoàng thúc nói, trẫm hiện tại trước đi thư phòng học chữ, đến buổi trưa y sẽ dạy trẫm xem chiết tử, chờ trẫm lớn hơn, sẽ phải vào triều.” Ai, nghĩ lại thì trẫm thực sự rất đáng thương.

Thập ngũ hoàng đệ đồng tình nhìn trẫm, “Vào triều sớm sẽ phải dậy rất sớm, chắc chắn sẽ bị thiếu ngủ, hoàng huynh sau này sẽ không cao lên được.”

Trẫm chấn kinh, không cao lên được? Sao không cao lên được chứ?! Trẫm rất muốn mình sẽ cao như tiểu hoàng thúc đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.