Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 1: Chương 1: Trẫm là Hoàng đế




Trẫm năm nay mười tuổi, hôm qua vừa mới đăng cơ, là Hoàng đế trẻ tuổi nhất Đại Triệu vương triều.

Trẫm rất tự hào.

Kỳ thật trẫm cũng không biết mình đi lên vương vị như thế nào, một tháng trước trẫm bệnh nặng, bị mẫu hậu giữ ở Trường Xuân cung dưỡng bệnh.

Trẫm mê man không biết chuyện gì xảy ra, đến khi tỉnh lại mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, phụ hoàng băng hà, ba vị hoàng thúc thì hai người đã chết, năm vị hoàng huynh cũng không còn, mấy hoàng chất lớn hơn trẫm cũng đã chết. Ngoảnh đi ngoảnh lại, nam đinh còn dư lại trong hoàng cung không một ai lớn hơn trẫm… à, trừ bỏ tiểu hoàng thúc “thạc quả cận tồn” vì ra biển chưa về.

Lúc trẫm vừa mới tỉnh lại, mẫu hậu ôm trẫm khóc vô cùng thê thảm, trẫm cũng nhịn không được khóc theo. Trẫm nghĩ, phụ hoàng hoàng thúc hoàng huynh đại hoàng chất bọn họ đều đã chết, về sau ai cùng trẫm ăn cơm ngủ đọc sách viết chữ chơi đùa đây? Về sau ai sẽ tặng trẫm bảo bối đây? Mẫu hậu trẫm, hoàng tẩu nhà hoàng huynh, điệt tức phụ nhà hoàng chất còn có đôi củ cải đầu cần phải làm sao bây giờ?

Trẫm lo lắng muốn chết!

Lúc mẫu hậu nói muốn để trẫm làm Hoàng đế, trẫm mới phát hiện trẫm lo lắng quá sớm rồi, cho tới bây giờ trẫm cũng không nghĩ mình sẽ làm Hoàng đế, làm Hoàng đế quá mệt mỏi, mà trẫm lại thích ngủ nướng.

Lúc ấy trẫm lập tức cự tuyệt, mẫu hậu lại nói trong Hoàng tộc trừ bỏ trẫm không còn ai có thể kế vị, không có người kế vị sẽ thiên hạ đại loạn, thiên hạ đại loạn dân chúng sẽ phải chịu khổ. Tuy rằng trẫm không phải một hoàng tử tốt yêu nước thương dân, nhưng trẫm không nỡ nhìn mẫu hậu khổ sở, cho nên trẫm miễn cưỡng đáp ứng rồi.

Kế tiếp trẫm mang theo đám người Hoàng tộc còn sót lại tiễn bước phụ hoàng cùng những người khác, nên mai táng ở hoàng lăng thì mai táng ở hoàng lăng, không thể mai táng ở hoàng lăng thì phải tìm địa phương nào đó, còn có cái gì mà truy phong vân vân, trẫm không hiểu nhiều lắm. May mắn việc này mẫu hậu cùng đại tướng quân đều đã chuẩn bị xong hết, trẫm chiếu theo đọc là được rồi.

Kỳ thật trẫm rất thương tâm, tại sao đại hoàng huynh và nhị hoàng huynh còn có hai vị hoàng thúc không thể vào hoàng lăng? Trẫm hoàn toàn không rõ.

Trẫm cũng đã hỏi mẫu hậu, nhưng mẫu hậu vừa nghe trẫm hỏi đã lại khóc lên, mẫu hậu vừa khóc, trẫm không nỡ hỏi, trẫm không muốn thấy mẫu hậu khổ sở.

Sau khi tiễn phụ hoàng bọn họ, trẫm đăng cơ, trở thành tân Hoàng đế của Đại Triệu vương triều. Tiểu long bào mặc ở trên người cảm giác vô cùng mới mẻ, trẫm vuốt áo choàng thêu Tiểu Long, hoàn toàn không nghe người khác nói gì.

Đại điển đăng cơ hoàn thành, mẫu hậu giờ đã trở thành Thái hậu gọi trẫm đến Từ An cung, nàng vuốt đầu trẫm, lại khóc lên.

Trẫm hoảng hốt, nghe mẫu hậu một bên vừa khóc vừa nói: “Hoàng nhi à, là mẫu hậu có lỗi với con, nếu mẫu hậu có năng lực hơn, sao có thể để con lâm vào hoàn cảnh này?”

Trẫm hoàn toàn không hiểu mẫu hậu đang nói gì, trẫm đã làm Hoàng đế, mẫu hậu sao lại không vui?

Mẫu hậu nghe trẫm nói thì vô cùng ai oán nhìn trẫm, “Hoàng nhi, con như vầy, làm sao có thể trở thành Hoàng đế tốt?” Nói xong, lại khóc hu hu.

Nhìn mẫu hậu khóc, trẫm cũng muốn khóc, trẫm vốn dĩ không muốn làm Hoàng đế, là mọi người nhất định muốn trẫm làm, hiện tại trẫm làm rồi, các ngươi lại bắt đầu ghét bỏ trẫm sẽ không thể làm một Hoàng đế tốt?

Trẫm ủy khuất!

Cuối cùng trẫm vẫn không khóc, trẫm đã là Hoàng đế, Hoàng đế sao có thể tùy tiện khóc được?

Trẫm vô cùng anh dũng an ủi mẫu hậu một phen, lại gọi Uyển thái phi và Lý thái phi đến cùng mẫu hậu trò chuyện, lúc này mới thoát thân được khỏi Từ An cung.

Trẫm chắp tay sau lưng mang theo Tiểu Lục Tử đến Ngự hoa viên đi dạo, hiện tại đã là cuối thu, ngoại trừ hoa cúc, các loài hoa khác đều đã héo tàn, nhìn qua đặc biệt thê lương.

“Tiểu Lục Tử à.”

“Vâng, hoàng thượng?”

“Ngươi nói tiểu hoàng thúc có biết trẫm đã làm Hoàng đế không?”

Tiểu Lục Tử đáp: “Hồi Hoàng Thượng, Cửu vương gia hiện tại ở trên biển, sợ là không nghe được tin tức.”

Trẫm mất hứng.

Trẫm hái được đóa cúc đại đóa vàng tươi cài lên đầu Tiểu Lục Tử, uy hiếp hắn nếu dám để rơi xuống, trẫm sẽ khiến cho đầu hắn cũng rơi theo.

Nhìn Tiểu Lục Tử rưng rưng nước mắt, trẫm nhất thời thoải mái, tiểu hoàng thúc nói quả nhiên có đạo lý, lúc ngươi không vui nhìn người khác càng tồi tệ hơn ngươi, ngươi sẽ vui vẻ.

Đi được nửa thời gian, trẫm mệt mỏi, mấy ngày nay bận quá, trẫm không thể nghỉ ngơi tốt, hiện tại chân vừa đau vừa nhuyễn, trong lòng nhịn không được lại cảm thấy ủy khuất.

Tiểu Lục Tử đỡ đóa hoa cúc cong thắt lưng vò đầu bứt tai, “Hoàng Thượng, trên đất rất lạnh, nếu bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao?”

“Trẫm không quan tâm, ” trẫm càng nghĩ càng ủy khuất, “Tiểu hoàng thúc thật xấu xa, trẫm hiện tại thương tâm như vậy y cũng không chịu quay lại an ủi trẫm, trẫm về sau sẽ không để ý tới y nữa!”

“Bổn vương lại không biết, thì ra Ninh nhi ủy khuất như vậy.”

Trẫm hoảng sợ, lau lau nước mắt, chống tay đứng lên, cúi đầu đi về phía trước. Trẫm là người biết giữ lời, nói không để ý tới thì sẽ không để ý tới.

Trẫm bước chưa được hai bước đã được một đôi tay đẹp đẽ ôm lên, chủ nhân của đôi tay nói: “Bổn vương vừa nhận được tin lập tức quay về, Ninh nhi không thể oan uổng bổn vương.” Nói xong, còn vỗ vỗ ‘Long mông’ của trẫm.

Trẫm tức giận, ‘Long mông’ của trẫm cao quý như vậy, sao y có thể làm thế? Còn có người đang nhìn đó.

Trẫm dùng sức siết cổ tiểu hoàng thúc, ý đồ nghẹn chết y.

“Được rồi, không đùa ngươi nữa.”

Trẫm nâng chân lên kẹp thắt lưng của tiểu hoàng thúc, “Chân trẫm đau.” Hừ hừ, nặng chết ngươi!

“Đi thôi, bổn vương ôm ngươi trở về.”

Trẫm vừa định cười đắc ý, liền cảm giác được cái tay vốn đang giữ eo trẫm bây giờ đang vỗ vô lên ‘Long mông’!

Trẫm thật sự tức giận rồi!

Trẫm được tiểu hoàng thúc ôm vào Lâm Thanh cung, từ khi đăng cơ, trẫm cùng mẫu hậu ngụ tại đó, nhưng trẫm cũng không đi Dưỡng Tâm điện trước kia phụ hoàng ngụ, nơi đó quá lớn, trẫm sợ hãi.

Trẫm nhảy xuống khỏi người tiểu hoàng thúc, vuốt vuốt tiểu long bào bị nhăn, hừ một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý đến y. Y đã vỗ Long mông của trẫm, trẫm cực kỳ mất hứng.

Trẫm đang nghĩ xem nên làm gì bây giờ, liền nghe tiểu hoàng thúc nói, “Nếu đã không muốn gặp ta, vậy ta đành phải đi thôi.”

Trẫm chợt cảm thấy tủi thân, ngẩng đầu lên án y, “Tiểu hoàng thúc ngươi làm sao lại hư —— “

Trẫm chấn kinh rồi, nói không ra lời.

“Sao không nói tiếp nữa?”

Trẫm tùy ý để tiểu hoàng thúc bóp mặt, ngốc lăng nhìn y. Bốn năm không thấy tiểu hoàng thúc, sao y ngày càng đẹp ra rồi?

“Nhìn ngây người rồi?”

Trẫm nhìn thấy lông mày tiểu hoàng thúc hơi nhướn lên, trên mặt nóng hầm hập, trẫm tới bây giờ chưa người nào đẹp hơn tiểu hoàng thúc, giống như thần tiên vậy.

Trẫm nghe thấy tiểu hoàng thúc cười rộ lên, trong lòng càng thêm xấu hổ.

“Đi Thiên Điện nhìn xem, ta đã mang về cho ngươi không ít bảo bối.”

Nghe thấy tiểu hoàng thúc nói như vậy, trẫm nhất thời hết xấu hổ, trẫm bây giờ rất kích động!

Trẫm cao hứng đến Thiên Điện, đứng ở đại môn, trẫm chấn kinh rồi! Một phòng tràn đầy bảo bối! Tất cả đều là của trẫm hết!

Trẫm vuốt vuốt bảo bối, liếc mắt cười một cái với tiểu hoàng thúc, đột nhiên muốn khóc.

Lại nói tiếp, tiểu hoàng thúc từ lúc trẫm sáu tuổi đã xuất cung, nói là muốn đi khắp thiên hạ. Khi đó trẫm rất luyến tiếc y, nhưng sau khi các vị hoàng thúc hoàng huynh hoàng chất cùng nhau an ủi trẫm, trẫm cũng không còn thương tâm nữa.

Sau khi tiểu hoàng thúc đi thật lâu, trẫm thường xuyên nhớ đến y, bởi vì y đối với trẫm vô cùng tốt, còn biết rất nhiều điều mà người khác không biết. Sau đó tiểu hoàng thúc tặng cho trẫm rất nhiều quà, thật nhiều thật nhiều bảo bối, từ địa phương rất xa gửi về, trẫm đều không nỡ chạm vào. Sau đó trẫm càng thêm mong ngóng tiểu hoàng thúc trở về, đến lúc đó bảo bối sẽ càng nhiều, tiểu kim khố của trẫm sẽ đầy ắp.

Khi đó cũng chỉ là suy nghĩ, không ngờ khi tiểu hoàng thúc về lại mang theo nhiều bảo bối đến vậy, quả nhiên vẫn là tiểu hoàng thúc tốt nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.