Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 12: Chương 12: Trẫm thích xem náo nhiệt




Trẫm bám vào tiểu hoàng thúc, quay đầu nhìn sang bên kia, một lát sau, hai nhóm người kia xông tới, ôm nhau lăn qua lăn lại trên mặt đất… Trẫm nhìn vào thấy thực mất mặt. Trẫm nhỏ hơn bọn họ nhiều, vậy mà lúc đánh nhau chưa từng dùng qua chiêu thức mất mặt như vậy.

Tiểu hoàng thúc ôm trẫm nương theo dòng người lùi dần về phía sau, Tiểu Lục Tử cùng Tam Sinh thì thủ hộ hai bên. Đáng thương cho Tiểu Lục Tử, bị người lấn tới lấn lui khiến đầu tóc rối hết cả lên.

Trẫm nhìn bọn họ đánh nhau hồi lâu, vừa mới định để tiểu hoàng thúc đi “Bình loạn”, đột nhiên đám người xôn xao tản đi. Một đám quan binh chạy tới, tách hai nhóm người đang bừng bừng lửa giận ra.

Trẫm chớp chớp mắt, nhìn thấy người đang cưỡi ngựa đen có chút quen mắt, liền nhéo nhéo lỗ tai tiểu hoàng thúc: “Người kia nhìn quen quen, tiểu hoàng thúc ngươi có biết hắn là ai không?”

“Đó là Dương Tín Chỉ của nhà Tả thừa tướng, từng là thư đồng của hoàng tử, có lẽ ngươi đã gặp qua lúc đó.”

Trẫm nghe tiểu hoàng thúc nói, cẩn thận nhìn lại. Người này vô cùng cao lớn, làm da sẫm màu, có dáng vẻ của một quan võ, không giống thư sinh yếu nhược bên trong phủ Thừa tướng. Trẫm nhớ rất rõ Tả thừa thướng là một lão đầu chán ngắt, thân thể không được tốt lắm.

Bởi vì binh mã Ngũ Thành (?) can thiệp, trận đánh nhau này xem như xong. Mọi người dần tản đi hết, chỉ còn trẫm, tiểu hoàng thúc, Tiểu Lục Tử, Tam Sinh bốn người còn đứng yên tại chỗ.

Náo nhiệt đã xem xong, trẫm đang định để tiểu hoàng thúc bế trẫm đi xem xiếc, đột nhiên vị đại nhân kia quay sang sững sờ nhìn trẫm cùng tiểu hoàng thúc.

Trẫm chớp chớp mắt, lại nhéo nhéo lỗ tai của tiểu hoàng thúc: “Tiểu thúc thúc, đại ngốc tử kia bị dọa ngốc luôn rồi.”

“… Nếu còn dám nhéo tai ta ta sẽ đánh mông ngươi!”

Trẫm: “…” Tiểu hoàng thúc thật đáng ghét, làm như chưa bao giờ từng đánh mông trẫm vậy!

Nhưng trẫm cũng không dám tiếp tục nhéo tai y nữa, chuyển sang kéo tóc.

“Mau thả bản thiếu gia ra, các ngươi có biết ta là ai không ? Ta là thiếu gia Trấn Quốc tướng quân phủ. Nói cho các ngươi biết, chọc giận bản thiếu gia, bản thiếu gia nhất quyết không để yên.”

Lúc trẫm đang vuốt vuốt tóc tiểu hoàng thúc, có người đứng lên hét lớn. Trẫm nương theo âm thanh nhìn qua, thì thấy một người tóc tai tán loạn, nhưng từ y phục trên người có thể nhìn rõ hắn là nhân vật không tầm thường.

Trẫm lại nghe vị đại nhân kia mặt không đổi sắc nói: “Mặc kệ ngươi là thiếu gia nhà ai, đã phạm tội, tất phải chịu trừng phạt. Người tới, áp giải tất cả về nha môn.”

“Ai dám? Bản thiếu gia tuyệt đối sẽ không tha cho người đó.”

Vị đại nhân hừ lạnh: “Đưa đi, xảy ra chuyện gì đã có ta.”

Trẫm thấy hắn thực sự rất uy phong, trong lòng lại nghĩ trẫm bao giờ mới có thể uy phong được như vậy?

Nhìn trận náo nhiệt này có vẻ đã kết thúc, trẫm lúc này mới cúi đầu xem tiểu hoàng thúc. Vừa nhìn y khiến trẫm giật mình. Sắc mặt tiểu hoàng thúc tối đen, không hề có một nét tươi cười nào, rất đáng sợ.

“Tiểu thúc thúc, ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Tiểu hoàng thúc nâng nâng mông trẫm, nói không có chuyện gì, nhưng sao trẫm thấy hình như không phải nha.

Trên đường bỗng nhiên có một chiếc kiệu nhỏ chạy tới. Trẫm lại thấy dường như náo nhiệt chưa thực sự kết thúc, liền kéo tiểu hoàng thúc không để cho y đi, nhất định phải xem xong hết mới được về.

“Đều dừng tay, ai dám đụng đến thiếu gia nhà ta?” Một phụ nhân xiêm y đẹp đẽ xông vào đám người, đứng trước ra vẻ bảo hộ thiếu gia gào thét lúc nãy.

Trẫm nhíu nhíu mi, cảm thấy người Trẫm Quốc tướng quân phủ, cho dù là chủ tử hay hạ nhân đều rất kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

Vị đại nhân kia trừng mắt, “Ai dám cản đường đều bắt luôn. Còn thất thần? Tất cả những người tham gia đánh nhau đều giải về phủ nha, để Từ đại nhân xử lý.”

Trẫm híp mắt nhìn mấy vị quyền quý công tử trên mặt đang tràn ngập đắc ý, còn mấy vị hàn môn đệ tử thì lại là biểu tình đầy căm giận, bất bình.

Phụ nhân kia thấy binh lính muốn động thủ, liền ưỡn ngực ngẩng đầu, nâng tay bắt đầu mắng: “Mấy tên tiểu tốt các ngươi mà cũng dám đụng vào thiếu gia nhà ta? Nếu ai dám chạm vào thiếu gia, Trấn Quốc tướng quân nhất định sẽ không tha cho kẻ đó.”

Trẫm càng nghe càng cảm thấy Trấn Quốc tướng quân gì gì đó thật đáng ghét. Trẫm là Hoàng đế mà còn chưa từng kiêu ngạo đến vậy, ông ta chỉ là quan lại sao có thể có bản lĩnh lớn như thế ? Càng miễn bàn đến mấy kẻ tôi tớ nho nhỏ.

Lại nghe vị đại nhân kia lạnh lùng nói: “Câm miệng ! Trấn Quốc tướng quân chính là rường cột nước nhà, sao có thể dung túng nhi tử làm bậy? Nếu đại nhân biết được, nhất định sẽ ra mặt giáo huấn kẻ coi thường pháp luật, kỷ cương. Tặc phụ nhà ngươi, chớ làm ô uế anh danh của đại nhân, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

Trẫm gật gật đầu, vị đại nhân này thật biết cách nói chuyện, vô cùng uy nghiêm. Nhưng hiện tại trẫm lại đang đói bụng, không muốn xem tiếp nữa, liền níu áo tiểu hoàng thúc: “Tiểu thúc thúc, ta đói bụng, chuyện ở đây cứ giao cho Tiểu Tiểu Dương đại nhân đi, chúng ta đi ăn cơm.”

“Vậy đến Thái Bạch Cư.”

Trẫm gật đầu, nhìn chung quanh thấy cũng không có bao nhiêu người, liền xoay mông muốn xuống tự đi, bị ôm mãi cũng rất ngại đó.

Chỉ có điều, trẫm đã muốn tránh đi, nhưng lại có người cứ cố tình đến gây chuyện. Trẫm nhìn vào phụ nhân đanh đá chỉ tay vào trẫm ngăn cản, trẫm rất tức giận.

“Lớn mật!” Tiểu Lục Tử ưỡn ngực nhỏ tiến lên một bước, nhìn phụ nhân kia, trong mắt ngập tràn lửa giận: “Ngươi là ai mà dám ăn nói vô lễ như vậy. Cẩn thận cái đầu của ngươi.”

“Phi, tiểu dã tử ẻo lả như ngươi nói nhảm cái gì vậy?” Hai mắt phụ nhân kia trợn thật lớn, “Không cho phép các ngươi đi, mau nói với vị đại nhân này, thiếu gia nhà ta vô tội.”

Trẫm méo miệng, ngăn cản Tiểu Lục Tử đang chuẩn bị đánh người, nhìn về phía vị đại nhân kia nói: “Tiểu Tiểu Dương đại nhân, chuyện này giao cho ngươi xử lý, một canh giờ sau ta muốn kết quả. Về phần Trấn Quốc tướng quân phủ gì đó, hắn sẽ không dám nhúng tay vào.”

Vị Tiểu Tiểu Dương đại nhân kia sửng sốt, vội vàng tuân lệnh, đồng thời sai người đến bịt miệng thiếu gia Trấn Quốc tướng quân phủ và phụ nhân kia.

Trẫm nhìn lại mấy người học trò nghèo, trừ bỏ bụi đất bám trên quần áo thì tất cả coi như chỉnh tề. Trong số đó lại có một người bộ dáng vô cùng tốt.

Trẫm nghĩ nghĩ, hỏi: “Các ngươi từ đâu đến?”

Mấy người này mặc dù không hiểu nguyên do nhưng vẫn thành thật trả lời. Thì ra mấy người này đều là cử nhân đến đây để chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân sang năm.

Trẫm biết một khi phát sinh chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến cử nhân, nhưng lại không biết phải làm như thế nào, chỉ đành kéo kéo tóc tiểu hoàng thúc để y xử lý. Tiểu hoàng thúc vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ nhưng vẫn nói: “Chuyện hôm nay xem như xong, tìm một nơi yên tĩnh hỏi rõ nguyên do rồi đến Thái Bạch Cư bẩm báo… không cần mang về nha môn. ” Ý tứ là việc nhỏ hóa không.

Mấy hàn môn đệ tử đều thở phảo nhẹ nhõm, trẫm tò mò, liền chỉ vào người lớn lên trông tốt nhất nói: “Mọi việc xong xuôi ngươi đến Thái Bạch Cư gặp ta, ta rất thích ngươi.” Ai, vì sao trẫm lại không có được gương mặt như hắn chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.