Hôm đầu tuần ấy, Tạ Bình Xuyên đến rất sớm.
Trước đó, hơn mười nhân viên đã nhận được bưu thiếp, nội dung bên trong do tự tay Tạ Bình Xuyên viết, anh giới thiệu sơ qua cương vị của mình trong công ty, thể hiện thái độ quốc tâm công tác, cách dùng từ đơn giản nhưng hàm súc, để lại ấn tượng đẹp đẽ trong lòng mọi người.
Vậy nên anh mới xuất hiện, Tiễn Thần đã ra chào đón rồi: “Chào buổi sáng, Tạ tổng.
Từ lúc trưởng thành đến nay, Tạ Bình Xuyên chưa bao giờ làm việc dưới tầng hầm, anh im lặng một chốc, dù sao cũng phải chấp nhận sự thật, anh khẽ nhoẻn miệng cười: “Buổi sáng tốt lành.”
Tiễn Thần nhiệt tình bắt tay với anh: “Tạ tổng, đợi lát nữa anh ký tên cho tôi nhé! Nghe Tưởng tổng kể quá thôi mà đã ngưỡng mộ lắm rồi!”
Tạ Bình Xuyên mang theo công văn bên tay trái, tay phải bị Tiễn Thần siết chặt, anh nhìn không gian xung quanh, thấy một bức tường không thông gió, trần nhà bắt đèn tiết kiệm năng lượng, mặt đất lót một nền xi măng, quanh cả là bao gương mặt tuổi trẻ.
Anh như vỡ vụn, thầm tự hỏi, anh không phải là người lớn tuổi nhất ở đây chứ?
Cho đến tận lúc nhìn thấy lão Dương, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Thoạt nhìn, lão Dương còn già hơn Tạ Bình Xuyên đến mười tuổi. Lúc này đây anh ta đang bắt tay Tưởng Chính Hàn, thảo luận gì đấy. Cho đến khi Tưởng Chính Hàn thấy Tạ Bình Xuyên, khóe miệng nở một nụ cười thân thiện.
“Để tôi giới thiệu qua với mọi người nhé.” Tưởng Chính Hàn mở miệng nói. “Đây là giám đốc kĩ thuật đồng thời cũng là tổ trưởng của dự án điện toán đám mây chúng ta đã bàn với đối tác.”
Anh đến bên cạnh Tạ Bình Xuyên, vỗ nhẹ sau lưng anh ta. Trong lúc đó, mọi người làm việc ở nơi này đều dồn ánh mắt về như đang nhìn trung tâm của thế giới.
Tưởng Chính Hàn mang một chiếc áo sơ mi bình thường, quần cũng là loại có thể tìm được ở nơi đâu, nhưng vóc dáng anh đẹp như vậy, mặc thứ gì thứ nấy đều giá trị. Tạ Bình Xuyên cao ngang anh, hai người họ đứng chung tất nhiên sẽ khiến mọi người ngoái nhìn.
Tưởng Chính Hàn dẫn Tạ Bình Xuyên vào cửa, không chỉ tự tay kéo ghế dựa cho anh ta mà còn tiếp chuyện rất vui vẻ. Sau đó mở cuộc họp, nhiệm vụ quy hoạch tuần này, kiểm tra tiến độ công việc đều giao cho Tạ Bình Xuyên tất.
Tạ Bình Xuyên không bận đến thấp thỏm, chỉ bình tĩnh nâng tách trà lên, uống một ngụm nước.
Tuy tầng hầm không có cửa sổ nhưng đèn điện sáng trưng. Tưởng Chính Hàn đứng dưới ánh đèn, thẳng tắp như một cột cờ. Chuyện họp hành với anh như một khuông khổ vậy, từ đầu đến nay đều tốc chiến tốc thắng, hiếm khi lãng phí thời gian của ai. Lúc này vẫn như cũ, hai mươi phút sau, cuộc họp đã kết thúc.
Tất cả mọi người đều quay về vị trí, chỉ mỗi Trần Diệc Xuyên là ngoại lệ.
Trần Diệc Xuyên mang một chiếc áo sơ mi và quần dài tối màu, chân đi đôi giày chạy bộ bình thường, giống như một nam sinh viên kiểu chuẩn. Cậu phất phơ cây chổi nhựa, chống bên người Tạ tổng, hỏi thăm rất ngả ngớn: “Tạ tổng, buổi sáng tốt lành.”
Tạ tổng cũng đáp lễ: “Xin chào.”
Trần Diệc Xuyên cười nói: “Thật trùng hợp, tên tôi cũng có một từ Xuyên, ba tôi nói là ý này lấy từ vượt muôn ngàn dương.” Anh chống tay lên bàn gỗ, phẩy phẩy chiếc chổi, nhưng đang định quét tước vệ sinh nhưng giọng điệu thì giương cung bạt kiếm: “Tạ tổng, nghe nói năm nay anh hai mươi bảy tuổi?”
Cậu vào vấn đề chính: “Anh tốt nghiệp từ trường nào?”
Nói xong, cậu nhìn bốn phía, thấy Tưởng Chính Hàn đang bận bịu tiếp điện thoại, dường như không để ý đến bên này, cậu lại càng bạo gan hơn, không phục chuyện Tạ Bình Xuyên đứng trước mình.
Tạ Bình Xuyên mở tập tài liệu ra, lấy máy tính bên trong rồi trầm giọng trả lời: “Đại học công nghệ.”
À, đại học công nghệ.
Trần Diệc Xuyên cười mỉa trong lòng.
Cách đó không xa có vài đồng nghiệp đang nhìn qua đây. Khác với Trần Diệc Xuyên, họ biết Tạ Bình Xuyên là người thế nào, yết hầu rung rung, bao lời định thốt ra nuốt cả vào.
Trong các đồng nghiệp ở đây, Cố Hiểu Mạn là người đầu tiên mở miệng, cô nhìn Trần Diệc Xuyên chăm chú, nhẹ giọng than thở: “Trần Diệc Xuyên, cậu lo chuyện mình xong chưa?”
Trần Diệc Xuyên đón nhận ánh nhìn của Cố Hiểu Mạn, bỗng dưng không sợ hãi thêm gì nữa: “Đại học công nghệ?”
Cậu bứt lông chổi, cúi đầu nhìn giám đốc Tạ, cố tình gây sự: “Đại học công nghệ, chắc cũng thuộc Bắc Kinh đúng không? Anh nghe tiếng Thanh Hoa chưa?”
Kỹ thuật cậu không bằng Tưởng Chính Hàn, không theo kịp lão Dương, chuyện này cậu thừa nhận. Nhưng cái ghế giám đốc kĩ thuật ấy, cho dù không đến phiên cậu cũng phải để lão Dương, hoặc quá lắm là Hạ Lâm Hi… Như thế này cậu không phục.
Trần Diệc Xuyên còn chưa dứt lời, Tạ tổng đã cười thành tiếng.
Anh mở máy tính ra, tự giới thiệu: “Tôi thuộc khóa chính quy đại học California, nghiên cứu sinh ở Stanford, làm việc tại Amazon hai năm, tích lũy ba năm kinh nghiệm trong dự án Google Cloud Storage, năm trước về nước gia nhập công ty XV, tháng hai năm nay lại ở nhà đợi sắp xếp việc làm.”
Dừng lại, anh hỏi: “Cậu tiếp tục làm việc được chưa?”
Trần Diệc Xuyên xệch miệng, đến nỗi cằm suýt rớt ra. Cậu đứng ngây người mỗi chỗ trong chốc lát, nhỏ giọng đám. “Dạ được.” Sau đó rời khỏi mà không gây tiếng động gì, để lại một bóng lưng quật cường vĩ đại.
Người quản lý mới đến này không phải người đơn giản. Bởi lẽ nhân số trong công ty rất ít, đa phần mọi người tuổi vẫn còn trẻ, ngoại trừ Trần Diệc Xuyên mới nháo nhào ra, những người khác đã nhanh chóng chấp nhận vị giám đốc Tạ này.
Dù vậy cũng có một vấn đề mới phát sinh. Tưởng Chính Hàn có cách quản lý của anh, Tạ Bình Xuyên cũng có sự khác biệt, hai người họ ngầm thảo luận vài lần, cuối cùng cũng tìm được tiếng nói chung, nhanh chóng nâng cao hiệu suất.
Không thể nghi ngờ, Tạ Bình Xuyên là một nguồn trợ lực lớn.
Nhưng đồng thời, tiền lương của anh cũng không thấp, mặc dù lợi nhuận tháng tám từ mười phần trăm đến hai trăm phần trăm, cũng không bằng tiền trả cho giám đốc Tạ một năm.
Tuần đầu tiên của tháng chín, các trường đại học đều khai giảng. Tưởng Chính Hàn nghe tin liền vội vàng tính toán.
Hạ Lâm Hi đứng sau anh, không biết anh đang vội chuyện gì. Cô mang một chiếc váy ngủ hai dây, tay ôm vai anh. Bởi chuyện lăn lộn đêm qua nên giờ này cô cũng không tỉnh táo lắm.
“Anh tính gì vậy?” Hạ Lâm Hi nói. “Cần em giúp không?”
Tưởng Chính Hàn đưa một tay lên vuốt tóc cô. Hạ Lâm Hi lén lút như một tên trộm, khẽ hôn anh.
Nếu cô có một chiếc đuôi, giờ này chắc nó đang vểnh lên.
Tưởng Chính Hàn ngồi trên ghế xoay, sau khi nhận ra mình bị hôn trộm, anh nhoài đến bên Hạ Lâm Hi, bàn tay đặt lên thắt lưng cô, giống một tên hôn quân đang sủng ái mỹ nhân, anh kéo cô vào trong lòng.
Váy của Hạ Lâm Hi có hơi ngắn, không che được đôi chân dài, cô cảm thấy chân mình như đang bị anh đó chạm, nhưng vẫn ngoan ngoãn dụi vào lòng anh, như một chiếc ghim cài áo không rời ngực anh.
Tất nhiên Tưởng Chính Hàn thích chiếc ghim cài này, anh cười khẽ, ôm cô quay về chỗ, tiếp tục công việc vừa rồi.
Nhân lúc này Hạ Lâm Hi lướt qua mặt bàn.
Cô nhìn thấy bản báo cáo tài chính, không nghĩ ngợi nhiều đã nói: “Trong thẻ của em còn bảy vạn…” Cô không thể phủ nhận, làm giáo viên dạy ở trung tâm có thể sẽ rất vất vả nhưng kiếm được rất nhiều. Trong lúc nghỉ đông và nghỉ hè, học sinh nườm nượp kéo đến, lớp nào lớp nấy kín người.
Trong kì nghỉ hè, công việc bề bộn, hiện tại cô đang làm người hướng dẫn.
Mọi khi Hạ Lâm Hi đã lắm việc rồi nhưng Tưởng Chính Hàn còn bận hơn cả cô, cô nghĩ đợi đến lúc công ty ổn định, cô sẽ xin từ chức công việc dạy thêm này.
Tưởng Chính Hàn lên tiếng nói: “Số tiền này đưa cho em.” Tay trái anh vòng qua cô, anh phải vẫn còn tín toán, nhẹ giọng cười hỏi: “Không phải anh đã bảo sẽ nuôi em sao?”
Hạ Lâm Hi đang tiết kiệm tiền thuê nhà năm sau. Cô không an lòng ừ một tiếng nhưng cảm thấy phản ứng của mình không đủ hạnh phúc, đành phải ngẩng đầu dụi vào anh: “Anh không cần áp lực quá, em có thể tự nuôi sống chính mình.”
Cô lập tức nghĩ đến một chuyện gì đó: “Còn nữa, em muốn hỏi anh, em định may Âu phục cho anh, còn mỗi kiểu dáng nữa thôi, anh có thích gì không?”
Hai bộ quần áo này tốn ba vạn bảy của cô, nhưng cô không hé ra nửa lời.
Quần áo được may từ một cửa hàng có thâm niên mười mấy năm, bạn học đề cử nhiệt tình. Hạ Lâm Hi mới hỏi, Tưởng Chính Hàn đã đáp. “Em chọn gì anh đều thích.” Thời gian gàn đây anh quá bận, cũng không để ý chuyện ăn mặc nhưng gần đây cũng không có sự kiện gì anh cần mang Âu phục tham dự.
Ngoại trừ hội thảo giữ các công ty kĩ thuật sắm đến.
Hạ Lâm Hi ngồi trên đùi anh, ngả đầu vào vai: “Em nhớ số đo của anh, chỉ đặt may nữa thôi, anh cần em chọn gì, em đều sẽ chọn giúp.”
Tưởng Chính Hàn hỏi: “Em có hài lòng với kĩ thuật của anh không?” Câu hỏi này thật sự là đang trêu cô.
Hạ Lâm Hi đỏ mặt nói: “Em rất vừa lòng.” Cô vòng tay qya cổ ăn, thỏ thẻ bên tai: “Em vừa ý với cả người anh.”
Cô làm việc không hoãn đến hoãn lui, chỉ cần lên kế hoạch rồi bắt tay vào. Trước ngày mười tám tháng này, cô thật sự cầm hai bộ âu phục về. Những bộ quần áo này cắt may tinh xảo, chất liệu cao cấp, tay nghề khéo léo, như những gì các bạn học bảo. Thật ra hai bộ quần áo này không quá quý giá với cô, nhưng bây giờ đã khác trước, cô không còn sự hỗ trợ tài chính từ cha mẹ, đã học được cách tính toán tỉ mỉ, chỉ hào phóng với mỗi Tưởng Chính Hàn.
Ngày hôm ấy, lúc ta khỏi cửa, Hạ Lâm Hi đứng thắt lại cà vạt cho Tưởng Chính Hàn.
Cô đứng trước thềm, động tác thuần thục, gương mặt cũng chăm chú không kém. Tưởng Chính Hàn không để ý cô đã thắt cà vạt cho mình thế nào. Ngay lúc định đi, anh vẫn không kìm được, đẩy cô vào tường hôn.
Cách đó không xa, Tạ Bình Xuyên cầm chìa khóa xe, gọi điện với ai khác. Âm Anh cũng anh rất lưu loát, tốc độ nhả chữ lại nhanh, thi thoảng nhìn về phía nhà Tưởng Chính Hàn, đợi bạn đồng hành của mình đi ra.
Anh vừa ngắt máy, Tưởng Chính Hàn liền xuất hiện.
Nơi tổ chức hộp họp cách nơi này hơi xa, Tạ Bình Xuyên quyết định lái xe. Đây cũng là giải pháp đơn giảng nhất, cho dù anh không thích phiền phức đi chăng nữa, bởi lẽ người đồng hành không chỉ mỗi Tưởng Chính Hàn mà còn cả lão Dương tổ kỹ thuật.
Cùng là những người được mời đến, cả ba đều mang Âu phục, giày da bóng loáng, khác ở chỗ, Tưởng Chính Hàn và Tạ Bình Xuyên đều khôi ngô tuấn tú, còn lão Dương lại trưởng thành nghiêm nghị. Trong lần này, biết có thể gặp được những thành phần ưu tú, lão Dương còn cạo râu, chịu khó bôi gel lên tóc.
Bọn họ đến trước mười phút.
Bãi đổ xe như một thế giới hào nhoáng, chiếc Volvo của Tạ Bình Xuyên đặt vào trong cũng không phải là cao sang gì. Nhưng anh chưa xuống xe được bao lâu đã có người cười nói: “Ồ, đây không phải là phó tổ trưởng công ty XV, Tạ Bình Xuyên đây sao?
Tạ Bình Xuyên đi trước Tưởng Chính Hàn, giống như không hề quan tâm ai nói gì.
Bọn họ đưa giấy mờ, nhanh chóng vào đến đại sảnh. Cả phòng lớn xa xỉ hào hoa, đèn đuốc rực rỡ huy hoàng. Những nhân viên tiếp đón đều mang bộ lễ phục đồng nhất, từ màu sắc cho đến kiểu sáng.
Cũng không ít quản lý của các công ty lớn nhỏ, túm ba tụm năm với nhau, trong đó có rất nhiều gương mặt ngoại quốc, tất nhiên là đến từ công ty nước bạn.
Lão Dương không kiềm được cảm thán: “Giỏi tiếng Anh quan trọng thật đấy.” Anh vỗ vai Tưởng Chính Hàn: “Tưởng tổng, đến lúc về, chúng ta cùng luyện khẩu ngữ nhé.”
Tạ Bình Xuyên ở Mỹ một thời gian dài, khả năng nói tiếng bản ngữ là điều khẳng định. Năm nay Tưởng Chính Hàn mới năm hai, mọi thời gian anh đều dồn vào lập trình, trình độ Anh ngữ có lẽ còn lắp bắp lắm. Lão Dương đinh ninh là vậy.
Quả nhiên, Tưởng Chính Hàn đồng ý: “Mỗi ngày lúc chạy bộ, chúng ta tranh thủ luyện khẩu âm.” Anh cười nói, giọng rất lắng đọng. Bất thình lình, sau lưng anh, một giọng nữ vang to lên, thậm chí còn để lại dư âm.
Cô gái kia hô lên: “Tưởng Chính Hàn? Sao cậu lại ở đây?”
Tạ Bình Xuyên đã đi rồi, đang nói chuyện với những nhân vật ngoại quốc, chỉ có Tưởng Chính Hàn đứng tại chỗ, quay đầu sang nhìn.
Anh bắt gặp Thời Oánh.
Thời Oánh theo quản lý sản phẩm công ty Lion đến đây, trang điểm rất nhã nhặn, đôi mắt nhuận hồng, lộ rõ sự xinh đẹp.
Cô cười nhẹ với Tưởng Chính Hàn, định bước đến lại thấy Tần Việt phía xa xa ngay cùng lúc đó. Thời Oánh vội thay mặt, đôi mắt lướt qua Tưởng Chính Hàn, không còn chút nét cười.
Không ngờ Tần Việt lại chạy đến đây, chủ động chào hỏi với Tưởng Chính Hàn: “Ồ, cậu cũng đến sao?” Nói xong vươn tay trái ra, như định bắt tay.
“Gặp cậu tại đây.” Tưởng Chính Hàn bắt tay, nói: “Tôi cũng lấy làm bất ngờ.
Tần Việt nhân lúc đó, đến gần Tưởng Chính Hàn hơi, cậu cúi đầu, vào thẳng cấn đề: “Màn giới thiệu của công ty cậu chắc là thứ hai nhỉ?” Cậu ta cười nhếch mép, tỏ tý châm chọc thấy rõ: “Màn giới thiệu thứ hai phải dùng tiền để mua, cậu có nhiều tiền từ bao giờ vậy?”
Tưởng Chính Hàn không có nhiều tiền như thế, nhưng tất nhiên chủ tịch Vệ phải có, đây là do chính ông đầu tư.
Vậy nên anh lảng tránh vấn đề này, nhỏ giọng hỏi lại: “Vậy cậu mua được màn giới thiệu thứ nhất sao?”
Tần Việt nổi giận, thả tay anh ra..
Dưới bước chân là chiếc thảm lông dê, độ êm rất vừa, Tần Việt đi thật xa rồi cơn giận vẫn chưa nguôi, chưa thể bình tĩnh. Cậu tìm đến một gã phóng viên vô danh, đưa danh thiếp mình ra, đối phương lập tức thức thời, cúi đầu dạ vâng: “Chào ngài, tòa soạn chúng tôi hợp tác với công ty cha ngày đã lâu.”
Tần Việt nói: “Anh giúp tôi một việc.” Cậu chỉ Tưởng Chính Hàn cách đó không xa, thẳng thừng: “Đợi tên đó lên bục giới thiệu công ty họ, anh giả dạng làm một phóng viên nước ngoài, đặt ra một số vấn đề, toàn bộ dùng tiếng anh, càng hiểm hóc càng tốt, phải để tên đó xấu mặt.”
(1) Google Cloud Storage là dịch vụ lưu trữ các đối tượng mạnh mẽ, đơn giản với chi phí hiệu quả giành cho các nhà lập trình, các tổ chức công nghệ thông tin.