Tối hôm đó, khi Tưởng Chính Hàn trở về nhà cũng đã mười một giờ đêm, lúc này đây Hạ Lâm Hi vẫn còn viết giáo án. Cô nghe có tiếng vọng ngoài cửa, không kịp xỏ dép vào đã chạy ra, nhìn Tưởng Chính Hàn nới cà vạt và tháo hai cúc áo ra.
Người anh có mùi rượu, đôi mắt trong veo, trên tay là chiếc cà vạt và một một tập tài liệu.
Hạ Lâm Hi mở miệng hỏi: “Anh uống rượu sao?” Cô im lặng một chốc rồi dặn dò: “Tối nay ngủ sớm chút nhé.”
Tưởng Chính Hàn thay một đôi dép lê, lúc đi ngang qua Hạ Lâm Hi, anh xoa đầu cô: “Em cũng vậy, nghỉ ngơi sớm đi.” Sau đó thì vào phòng ngủ, chọn một chiếc áo trong tủ ra rồi vào phòng tắm.
Nhân lúc anh còn đang gội rửa, Hạ Lâm Hi hoàn thành giáo án của mình. Cô tắt đèn bàn đi, đặt đồng hồ báo thức cho sáng hôm sau rồi leo lên giường, giống như đang làm một tấm gương đi ngủ sớm.
Khoảng vài phút sau, Tưởng Chính Hàn cũng bước ra. Hôm nay anh rất mệt, lên giường không bao lâu đã ngủ say. Hạ Lâm Hi nằm bên cạnh anh, cố ý nhích đến một chút hôn khẽ lên sườn mặt.
Để tránh đánh thức anh, động tác của cô rất cẩn thận, thay vì nói hôn, chi bằng gọi chạm khẽ. Sau đó cô nhắm mắt đầy mỹ mãn, Tưởng Chính Hàn thuận thế ôm lấy cô, cánh tay giữ rất chặt.
Hạ Lâm Hi vùi đầu vào lòng anh, lo anh thức giấc vì mình, cô đành ngáp một tiếng rồi nhỏ giọng: “Ngủ ngon.”
Một đêm mộng đẹp.
Bảy giờ đúng sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hạ Lâm Hi rời khỏi giường đã không thấy Tưởng Chính Hàn đâu. Ngoại trừ việc anh đi làm ra, cô không có suy nghĩ nào khác.
Phòng khách vắng lặng, nắng rải đầy mặt đất. Cô cắt một khúc bánh mình, sau khi ăn xong liền ra khỏi cửa, đến trung tâm dạy thêm kia lên lớp, vẫn giống như hai tháng vừa qua.
Cô không phải là một giáo viên đầy trách nhiệm, mọi tâm huyết chỉ biết đổ dồn vào giáo án. Còn chuyện học sinh không nỗ lực hay không nghe giảng, những vấn đề này không nằm trong phạm vi quan tâm của cô.
Không phải cô không muốn lo mà là dần nhận ra, lo càng nhiều càng rước thêm phiền toái. Thầy cô nhấn mạnh bao nhiêu lời, học sinh cũng không nghe. Còn nếu làm việc nghiêm nghị, dứt khoát, cha mẹ nào có đứng nhìn.
Hôm nay vẫn giống mọi khi, đúng giờ cô bước vào cửa lớp, dạy từ tám giờ sáng đến mười hai giờ trưa, tay dính đầy bụi phấn, đến giờ cơm mới có thể đi rửa.
Mười hai giờ đúng Hạ Lâm Hi và vài đồng nghiệp ra ngoài sảnh lớn.
Bỗng nhiên có một chị gái ồ lên: “Mọi người xem kìa, ai bên đó vậy?” Cô ấy chỉ tay về phía một cửa sổ nằm bên trái đạnh sảnh, nơi đó có dáng dấp của một người con trai đứng thẳng.
Lý do anh bị chú ý cũng không mấy lạ, chẳng qua vì vẻ ngoài rất tuấn tú.
Những nữ đồng nghiệp cười vui vẻ, lòng lâng lâng. Chỉ mình Hạ Lâm Hi sững sờ tại chỗ, định quay người bỏ chạy. Nhưng muốn chạy cũng không kịp, Tưởng Chính Hàn phát hiện ra cô nên đã bước đến.
Một người đứng bên cạnh hỏi: “Hạ Lâm Hi, em biết cậu ta sao?”
Hạ Lâm Hi chưa trả lời, Trang Phỉ đã nhanh miệng: “A, đó là bạn trai của Hạ Lâm Hi, đến tìm cô thì phải?”
Lúc Hạ Lâm Hi còn sống ở ký túc xác, Tưởng Chính Hàn thường xuyên đến tìm cô. Trang Phỉ là bạn cùng phòng tất nhiên biết mặt. Trên thực tế, Trang Phỉ cũng không rõ mối quan hệ bọn họ thế nào nhưng nhìn Hạ Lâm Hi muốn bỏ chạy, cô ta quyết định không để yên.
Điều đó khiến cô ta nghĩ rằng, Hạ Lâm Hi không khác mình. Cả hai đều là người bình thường, có những lúc may mắn, có những khi xui xẻo. Nhưng hai người lại biết nhau, quá lắm cũng chỉ biết nhau mà thôi.
Cô ta vẫn ghét Hạ Lâm Hi cay đắng.
Quả nhiên, cô ta vừa dứt lời, Hạ Lâm Hi đã nói: “Bạn trai của tôi cũng là chuyện riêng của tôi.”
Trang Phỉ vò mái tóc, miệng vẫn đăm đăm cãi lại: “Chuyện riêng phải đến công ty mà nói sao?”
Hạ Lâm Hi mang túi xách qua bên đấy: “Tôi sẽ ra ngoài nói chuyện.”
Rất nhiều đồng nghiệp ở quanh cảm thấy có gì đó không đúng, rất muốn xem trò hay nhưng thời gian ăn trưa rất ít, đó mới là chuyện quan trọng nhất. Vậy nên chỉ trong một phút đồng hồ, đại sảnh không còn bóng dáng ai.
Tưởng Chính Hàn đứng trước mặt Hạ Lâm Hi, đôi mắt nhìn vào hai bàn tay cô. Trên đó đều là bụi phấn. Anh nhớ lại rằng trong hai tháng qua, tối nào về nhà người cô cũng vương bụi nhưng lúc ấy anh lại không nghĩ rằng đó là phấn viết bảng đen, cũng không biết cô vừa lo việc khởi nghiệp, vừa lo chuyện bài vở có đến nơi dạy thêm để kiếm thu nhập này.
Cửa trung tâm người đến người đi, anh đứng yên một chỗ, không bao lâu sau, anh mở miệng hỏi: “Lúc em tắt máy đều ở đây sao?” Lời anh chậm lại, giọng nói vẫn rất nhẹ: “Cho dù chuyện gì đã xảy ra, em cũng đừng nói dối như vậy.”
Cho dù chuyện gì đã xảy ra, em cũng đừng nói dối như vậy.
Hai chữ “nói dối” rất quen, khiến Hạ Lâm Hi nhớ lại cơn ác mộng đó. Trong mơ kết cục được định sẵn, đó là Tưởng Chính Hàn chia tay với cô.
Vốn dĩ cô không nên lo được lo mất nhưng lúc này đây, chỉ số IQ của cô như về bằng không, cổ họng nghẹn ứ lại, khung cảnh trước mặt trở nên mở hồ. Bao lâu rồi cô không thật sự khóc, nhưng lần này nước mắt cứ chảy ra, cô đứng nơi đó vừa nhớ lại, vừa nức nở.
Cô không kiên cường như bản thân nghĩ, cô yếu ớt đến nỗi chưa nói thành lời đã òa ra rồi.
“Em không muốn nói dối…” Hạ Lâm Hi quay đầu sang một bên, không dám khóc thành tiếng, cô nghĩ ra một cách đó là nặng giọng đi, nhưng nước mắt cứ mãi không ngừng.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Chính Hàn thấy cô khóc, anh quệt nước mắt của cô: “Ngoan, đừng khóc.” Anh nhẹ giọng bảo: “Em muốn anh đau lòng thế nào nữa đây?”
Cuối cùng Hạ Lâm Hi cũng chịu ngẩng đầu lên, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt xinh đẹp, nhìn anh với vẻ đăm chiêu: “Anh đang trách em sao?”
Qủa thật trường hợp này không thích hợp trách bạn gái trong một đại sảnh, vả lại Hạ Lâm Hi còn chưa ăn trưa, Tưởng Chính Hàn dắt tay cô đến một khách sạn gần đó.
Trên đường đi băng qua một ngõ nhỏ, đầu ngỏ có một nhà sử dụng mặt tiền buôn bán, chủ quá là hai cụ già, hai người bán vài món hoa quả sấy khô. Lúc này đúng vào tháng chín, quả hạch đào được đưa ra thị trường, vỏ cứng bọc nhân bên trong, nhìn bên ngoài bóng loáng đẹp mắt.
Hạ Lâm Hi nhìn thoáng qua, Tưởng Chính Hàn đã mua vài cân rồi.
Lúc cân hạch đào, cụ ông nhìn thoáng qua Hạ Lâm Hi, thấy hốc mắt cô ửng đỏ, có lẽ ban nãy khóc nhiều lắm nên quay sang Tưởng Chính Hàn, đưa bọc hạch đào ra, dặn dò: “Cậu này, vợ của mình là để nâng niu.”
Tưởng Chính Hàn gật đầu, giống như một người biết sửa sai. Tay trái anh cầm túi hạch đào, tay phải ôm Hạ Lâm Hi. Băng qua con ngõ này, anh hỏi: “Anh nên gọi em là bà xã hay là vợ ơi đây?”
Hạ Lâm Hi đáp lại: “Em chưa gả cho anh đấy.”
Tưởng Chính Hàn nắm chặt tay cô: “Em chưa gả cho anh sao lại vì chuyện nhà mà làm thêm như thế?” Tất nhiên anh đã đọc qua thời khóa biểu, cách giải bày rất hợp lý: “Một nửa Ngữ Văn, một nửa Toán học, mỗi ngày em có đến tám tiết.” Anh cúi đầu hôn trán cô, cuối cùng nói: “Rốt cuộc anh cũng biết sao hai tháng qua em lại mệt như vậy.”
Quán ăn cách nơi này không xa. Bọn họ ngồi vào bàn, sau khi gọi thức ăn thì Hạ Lâm Hi im lặng mãi. Tưởng Chính Hàn ngồi bên cạnh cô, dùng con dao Thụy Sĩ loại nhỏ tách vỏ hạch đào ra.
Hạ Lâm Hi rất thích loại hạt này, cô cúi đầu ăn được một nửa thì lên tiếng: “Lát nữa em phải quay lại.” Cô đang cầm bát trên tay nhưng đầu óc chỉ nghĩ đến công việc: “Chiều nay còn tiếng, nếu em không quay lại… Sợ không tìm được người dạy thay.”
Tưởng Chính Hàn đặt con dao trong tay xuống: “Đợi em dạy xong, anh đưa em về.” Anh lấy khăn tay lau khô nước, tiếp tục trò chuyện với Hạ Lâm Hi: “Đầu tháng bảy, em gặp mẹ đã nói gì vậy?”
Hạ Lâm Hi cảm thấy anh phản ứng rất nhanh, nhưng nếu anh đã hỏi, cô đành khai thật: “Nếu em không chia tay với anh, mẹ sẽ ngưng chu cấp kinh tế.”
Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ đã mang thức ăn lên, mùi hương dụ hoặc.
Tưởng Chính Hàn cầm một chiếc bát nhỏ, xới cơm cho Hạ Lâm Hi. Hạ Lâm Hi nhìn anh nhưng không tài nào đoán được bạn trai mình đang nghĩ gì. Cô nhận lấy bát cơm đầy, lại nghe Tưởng Chính Hàn bảo: “Cuộc gặp gỡ ngày hôm qua rất thành công, sau khi đàm phán anh đã ký được năm hợp đồng.”
Anh nói: “Em nghỉ việc nhé, anh sẽ nuôi em.”
Em nghỉ việc nhé, anh sẽ nuôi em.
Tưởng Chính Hàn nói rất chân thành, không giống ra lệnh, nó giống như anh đang thảo luận với cô. Hạ Lâm Hĩ gõ gõ mặt bàn, đúng lúc bị anh bắt lấy, mười ngón tay đan vào nhau, không khí xung quanh thật ấm áp.
Chính sách dụ dỗ này rất có hiệu quả, chiều hôm ấy, Hạ Lâm Hi từ chức.
Quản lý của cô khuyên bảo tận tình, rất nhẫn nại, xin lỗi rối rít chuyện ly cà phê và bạn học Trịnh kia. Lúc ấy còn hứa hẹn sẽ không để phụ huynh làm phiền cô, cam kết môi trường làm việc tốt hơn. Đến cuối còn nghĩ cô đang thiếu tiền nên còn nhắc thêm cả chuyện lương bổng.
Trái với quy định hợp đồng, ông ta xếp rất nhiều tiết cho Hạ Lâm Hi, ngoại trừ mong giữ cô lại ra, ông cũng không có thứ gì để áp đảo.
Hạ Lâm Hi không nhắc đến hợp đồng, cô vẫn từ chối: “Thật xin lỗi, tôi không dạy được nữa. Nhưng giáo án tôi viết xong vẫn sẽ đưa cho giáo viên còn lại.”
Cô nói: “Tôi cũng không thích công việc này, cảm ơn ông đã giúp đỡ nhiều tháng qua.”
Tưởng Chính Hàn đứng ngoài cửa đợi cô. Quản lý nói gì với Hạ Lâm Hi, anh đều nghe thấy. Phụ huynh tạt cà phê vào cô, học sinh làm trò trong lớp học… Thì ra lên lớp một ngày chín tiếng chưa thể hiện rõ hết tính mệt mỏi trong công việc này. Anh không thể nói với Hạ Lâm Hi, anh xót cô đến nhường nào.
Anh nói muốn nuôi Hạ Lâm Hi không phải là chuyện đùa. Sau buổi hộp họp kia, chủ tịch Vệ cũng thông báo kết quả thử nghiệm sản phẩm công ty họ, quyết định ký hợp đồng. Cộng thêm vốn đầu tư của Tạ Bình Xuyên, công ty họ đã có được 600 ngàn dolar tiền vốn, có thể chuyển ra tầng hầm được rồi.