Nếu cậu trả lại cho mình, mình sẽ ném đi đấy.
Những lời này giống như đang uy hiếp, Hạ Lâm Hi biết vậy nhưng vẫn nói ra.
Cô sợ mình làm cậu giận, sợ chạm đến lòng tự trọng của cậu, nhưng hơn cả là sợ cậu không chịu nhận món quà này. Cuộc sống không phải đề thi, không ai cho cô một lời giải chính xác, chuyện duy nhất cô có thể làm chính là tự mình khám phá mọi thứ.
Nhưng ngay cả việc này cô cũng không làm được.
Tưởng Chính Hàn dựa lưng vào tường, nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, sự nghiêm túc ban nãy biến mất, cậu không nhịn được bật cười, đi qua ôm lấy cô.
Hạ Lâm Hi ngây người trong lồng ngực cậu.
Một cử động nhỏ cô cũng không dám, dường như đã đưa tiễn mọi suy nghĩ sâu xa ban nãy theo cơn gió.
“Mình không được trả lại nhưng có thể bán ra mà.” Tưởng Chính Hàn buông tay ra, khởi động chiếc máy tính bên cạnh. “Mình sẽ đăng hai chiếc máy này trên những trang web giao dịch, lâu nhất tầm một tháng có thể hoàn tiền cho cậu rồi.”
Tưởng Chính Hàn không hề từ chối, nhưng những lời nói ra cũng không rõ ràng.
Cậu không chỉ nhận máy tính mà còn giúp cô nâng giá bán, thậm chí sẽ hoàn tiền lại cho cô, cậu chu đáo như vậy, Hạ Lâm Hi không nghĩ ra lời nào để tranh cãi.
Cô lùi lại vài bước, vừa lúc va vào giường cậu, cô không để ý nó là gì, chỉ nghĩ rằng có một chiếc ghế phía sau, trong vô thức ngồi xuống.
Đến tận lúc sau mới nhận ra có điều gì không đúng ở đây.
Gió thu len qua khung cửa sổ, thổi tung lớp mền mỏng bên rìa, cô gấp chiếc mền lại cho gọn ghẽ thì đôi mắt chợt dừng lại ở hai quyển vở nét chữ tinh tế trên mặt gối.
Một quyển môn Ngữ Văn, quyển còn lại là môn Vật Lý.
Trong đợt kiểm tra liên trường tháng trước, Hạ Lâm Hi một người một bút đã viết hết những con chữ này, tặng lại cho Tưởng Chính Hàn, nhưng quyển vở lại không nằm trên bàn học mà được Tưởng Chính Hàn đặt trên giường.
Hạ Lâm Hi chưa bao giờ nghĩ rằng, hóa ra trong những đêm trước ngày thi ấy, cậu đã nằm ở đây ôn lại từng kiến thức đã học.
“Lần trước là hai quyển vở, bây giờ còn cả hai chiếc máy tính nữa, mình nói trước để tránh hiểu nhầm này…” Hạ Lâm Hi nghĩ rất nhiều nhưng cô vẫn không biết nên hành xử ra sao, đành nói bóng nói gió: “Thay vì giao cho một người không quen biết, mình muốn để nó ở chỗ cậu, bây giờ mình không cần tiền, bảy năm đến cũng chưa cần.”
Cô nói: “Nhưng sau này, cậu sẽ trả nhé.”
Tưởng Chính Hàn đau khổ nghĩ, nếu cậu đồng ý, chỉ sợ sau này cả tiền lẫn người đều giao cho cô mất.
Hạ Lâm Hi cảm thấy cậu giao động, ngay lập tức nhận ra mình cần nắm bắt thời cơ này trước khi cậu bình tĩnh lại, dù lòng cô vẫn lo lắng rất nhiều nhưng vẫn cứ đến bên cạnh cậu: “Đúng rồi, mình có chuyện muốn nói với cậu nữa, mình còn muốn lấy lãi đấy.”
Tưởng Chính Hàn cúi đầu lại gần, nghĩ rằng cô có chuyện gì quan trọng muốn nói nhưng Hạ Lâm Hi chẳng nói lời nào, cô chỉ đặt lên má cậu một cái hôn thật khẽ.
Tất cả như nảy mầm trong lòng cậu.
Phòng ngủ này trước giờ vẫn là phòng ngủ, thế nhưng bây giờ tủ sách sắp xếp gọn gàng, những tấm poster dán trên tường và những thùng linh kiện linh tinh, giây phút này đều không chân thật.
“Nếu muốn lãi thì cậu nên lấy nhiều vào.” Tưởng Chính Hàn nắm tay cô, không cho phép rút ra, đề nghị. “Mình không ý kiến đâu.”
Gương mặt Hạ Lâm Hi ửng đỏ, cô cố rút tay nhưng không thể làm được, cuối cùng đành hối thúc: “Được rồi, cậu đồng ý với mình đi.”
Dường như đã đoán trước cô sẽ như vậy, Tưởng Chính Hàn mở tập ra, viết hợp đồng, còn kí tên đóng dấu chỉnh chu, không chỉ vì tiền bạc, mà bởi đây còn là một hợp đồng bán mình.
Hạ Lâm Hi cất kĩ hợp đồng bán mình này đi, nói lời tạm biệt với cậu nơi ngã ba đường.
Ánh hoàng hôn ngày thu trải dải trên con phố, những chiếc lá khô rơi xuống lấp đầy mọi lối đi, đường về nhà cũng như con đường đưa cô đến đây, thế nhưng hai người cùng nhau đi qua, thời gian lại trôi nhanh hơn một chút.
Những con phố ở trung tâm sau buổi chiều vẫn còn náo nhiệt như cũ, không thua kém gì phố xá ban ngày, vẫn là lớp lớp mái nhà không đều xây từ năm tám mươi chằng chịt nhau, vẫn là những đứa trẻ chạy nhảy rộn ràng khắp đường.
Trời trong mây nhạt, hoàng hôn buông xuống nơi xa xa những toà nhà cao tít tắp thật khác xa so với trước tầm mắt này.
Nhà của Hạ Lâm Hi cũng nằm đâu đó trong những khu cao tầng ấy nhưng cụ thể ở đâu thì cô không rõ. Chạng vạng, sau khi về đến nhà, cô ngoảnh đầu nhìn lại phương xa, chỉ thấy những tán lá xum xuê nơi tiểu khu. Hóa ra từ đây không thể thấy được khu phố nhộn nhạo kia.
Trong nhà ngoài cô ra cũng chỉ có mình dì Bành đang nấu nướng.
Hôm nay mẹ cô tăng ca, cha cô ra ngoài với nhân viên tạp vụ, phòng khách to như thế nhưng lại lặng thinh.
Bởi lẽ vì im lặng quá mức, dì Bành hỏi vọng ra từ bếp: “Tiểu Hi ơi, tối nay con muốn ăn gì? Dì định nấu thịt kho tàu, rau củ xào và canh cá quả, con thấy được không?”
Hạ Lâm Hi cúi đầu nhìn điện thoại, thuận miệng đáp: “Gì cũng được hết ạ, con cảm ơn dì!”
Tưởng Chính Hàn nhắn tin cho cô, khiến bao nhiêu tâm tư của cô bày ra hết trên mặt, căn bản ban nãy không hề nghe tên những món ăn.
Cô sửa đi sửa lại thật lâu rốt cuộc cũng trả lời, sau đó đọc lại lịch sử tin nhắn của bọn họ, có nhiều lúc cô cũng không thể hiểu, tại sao nói chuyện với nhau nhiều đến thế nhưng lúc nào cũng nhớ nhung.
“Không cần cảm ơn dì đâu, con khách sáo quá.” Dì Bành vừa thái rau, vừa nói với cô. “Con giống con gái dì lắm, nhưng đáng tiếc con bé lại không ngoan như con.”
Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, cô cũng không hẳn là “ngoan” đâu nhỉ?! Cô trót yêu sớm rồi.
Dì Bành tự nhiên nói tiếp: “Con gái dì học trong trường Hoành Hồ, trường đó gì cũng được, chỉ quản giáo học sinh nghiêm quá, một tháng về nhà một ngày, tối phải đến phòng tự học, mỗi lần con bé về nhà đều than thở với dì… Nói cuộc sống ở ngôi trường đó thật khắc nghiệt, ngày ngủ chưa đến bốn tiếng, thời gian ăn uống cũng không có…”
Hạ Lâm Hi tắt điện thoại đi, nghe được một ít.
Trường trung học Hoành Hồ ở phố Giang Minh này là một trường mới được xây dựng trong những năm gần đây.
Trường được xây ở vùng ngoại ô thành phố, quản lý nghiêm khắc như quân đội, tuy rằng lúc tuyển sinh không lấy được những thí sinh cao điểm nhất nhưng số học sinh đào tạo thành tài lúc nào cũng đảm bảo được trong rất nhiều năm.
Có một lời đồn về ngôi trường Hoành Hồ này, chính là ngay cả giờ nghỉ ngơi ăn trưa, bên cạnh mỗi học sinh đều có một tập từ vựng tiếng Anh.
Thầy Hà chủ nhiệm lớp Hạ Lâm Hi thường xuyên đem câu chuyện này ra khích lệ học sinh của mình, nói họ ỷ rằng mình là học sinh trường Giang Minh, quên mất đi sự nỗ lực hết mình, càng không có lòng dốc hết sức cho việc học.
Mọi người trong lớp chỉ cười cho qua, đa phần đều không ai tin.
Nhưng bây giờ, nghe dì Bành nói như vậy, Hạ Lâm Hi cũng đã tin rồi.
So với cái danh của trường trung học Hoành Hồ, chuyện quản lý học sinh ở trường Giang Minh cũng được xem là thoải mái lắm rồi.
Sau kì nghỉ bảy ngày nhân dịp Quốc Khánh, nhà trường liền tổ chức bài kiểm tra và niêm yết lại bảng thứ hạng.
Không quá bất ngờ, Hạ Lâm Hi vẫn là hạng nhất toàn khối.
Sáng sớm đọc danh sách, thầy chủ nhiệm kì công khen ngợi cô, nào là “chăm chỉ, nỗ lực, hiếu học, kiên trì” mọi thể loại từ đều được thầy chủ nhiệm điểm mặt kể tên, bởi vì số lần khen ngợi này nhiều không đếm xuể nên mọi bạn học trong lớp đều coi nhưng chuyện thường tình, lúc trước còn cảm thấy hơi khó chịu nhưng bây giờ đều đã đặt ngoài lòng cả rồi.
Nhưng sau đó, khiến cho mọi người ngạc nhiên chính là người đứng hạng hai không phải là Trần Diệc Xuyên mà là Thời Oánh đã lâu không đến lớp.
Thời Oánh thấp hơn Hạ Lâm Hi hai mươi lăm điểm, xếp hạng bốn toàn khối, nếu như cô cố hơn một chút nữa cũng sẽ có ngày, cô có thể đứng trước Hạ Lâm Hi.
“Các em có nhớ tôi đã từng nói gì hay không?” Chủ nhiệm đứng thẳng lưng, viên phấn bắt đầu di chuyển trên bảng đen. “Cố gắng nhất định sẽ được đền đáp, chẳng qua các em có đủ kiên trì hay không mà thôi.”
Thầy nói: “Thời Oánh phải phẫu thuật, xin phép nghỉ hai tuần nhưng em ấy có lơ là học tập không? Không có! Em ấy vẫn cố gắng, vẫn phấn đấu, vẫn tiếp tục cạnh tranh với các em…”
Hạ Lâm Hi cúi đầu xoay bút, nghe Cố Hiểu Mạn lẩm bẩm: ” Thời Oánh đứng hạng hai thì liên quan gì đến em cơ chứ.”
Một bạn nam ngồi trước nghe vậy, nói luôn không cần suy nghĩ: “Có quan hệ chứ, cô ấy vượt qua Trần Diệc Xuyên đấy.”
Ngón tay Hạ Lâm Hi hơi nhúc nhích, cô nhìn sang tổ bênh cạnh, thấy Trần Diệc Xuyên đang ngồi chéo chân bên khung cửa sổ, đang hưng phấn nói chuyện với bạn cùng bàn, dường như không hề để tâm đến việc mình bị mất đi cái ngai đệ nhị.
Nhưng đứng hạng ba cũng không phải là cậu, hạng ba là Mạnh Chi Hành.
Cậu rơi xuống hạng bốn, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra.
Sau khi tan học, vẫn có người gọi cậu ta là “Nhị ca” nhưng khác với lúc trước, bây giờ cậu không hề đáp lại.
Sáng nay một cơn mưa nhỏ đi qua, khiến sắc trời trở nên âm u nhợt nhạt, phòng học buộc phải mở đèn lên, còn sáng hơn so với ban ngày. Hạ Lâm Hi lấy một sập bài kiểm tra từ trong ngăn kéo ra, bắt đầu kiểm kê lại, trở thành một ủy viên học tập mới nhận chức, cô cảm thấy thời gian của mình rút bớt không ít.
Không bao lâu sau, một cái bóng phủ lên lớp giấy trắng mực đen.
Có người đứng trước bàn của cô, hai tay bối rối đan vào nhau, toan cúi đầu nhìn xem cô đang viết gì, cũng hỏi: “Thầy dạy Sinh vừa nói với mình, trước giờ lên lớp phải chép lại một bộ đề thi thử, cậu có rảnh đấy không?”
Hạ Lâm Hi ngẩng đầu, quả nhiên người đến là Thời Oánh.
Cô ấy mang một chiếc áo khoác trong bộ đồng phục mùa thu, đi kèm với váy đồng phục mùa hạ, chân đi đôi tất dài, nhìn kĩ rất giống một thiếu nữ đương thời nở rộ.
Có lẽ là bởi vì lạnh nên cô ấy kéo ống tay áo xuống, che luôn cả bàn tay của mình, Thời Oánh cười khẽ: “Tuy mình là ủy viên Sinh Học, nhưng lâu rồi không liên hệ với thầy giáo, nên chuyện chép lại bộ đề thi thử này, mong ủy viên học tập giúp đỡ.”
Cố Hiểu Mạn đang nằm sấp trên mặt bàn ngủ, nghe thấy Thời Oánh nói vậy đành cố nhịn cảm giác khó chịu, hất cằm nói: “Thầy Sinh giao nhiệm vụ cho cậu, cậu tìm ủy viên học tập làm gì?”
Mùa thu trời trở lạnh, mưa phùn liên miên, không biết ai đã mở cửa sổ, bụi mưa thổi vào bên trong, đáp hết lên người Thời Oánh.
Cô ấy hắt xì một hơi, tiếp tục nói với Hạ Lâm Hi: “À còn một chuyện nữa, mình muốn thành lập một nhóm học tập, tập hợp hết những bạn có thành tích cao trong lớp, phụ đạo một với một cho các bạn học vẫn còn kém, cậu thấy ý tưởng này có được không, mình định sẽ nói với thầy.”
“Thầy đang ở văn phòng, cậu ra khỏi cửa quẹo phải là được.” Hạ Lâm Hi sắp xếp lại tài liệu, băng ngang qua cô ấy ra ngoài cửa.
Tưởng Chính Hàn đang đứng trên hành lang, nói chuyện với một nhóm nam sinh khác, bọn họ đều là người trong đội tuyển Tin, ai ai cũng đeo một chiếc huy chương, bụi mưa bị gió đánh tạt qua nhưng ai cũng không hề để ý.
Hạ Lâm Hi đến gần hai bước, lại thấy Tưởng Chính Hàn dường như đang bận việc nên đành xuống cầu thang một mình.