Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 28: Chương 28




Đèn đóm trong tiệm net mờ mịt, mây mù luẩn quẩn quanh đây, chiếc máy sưởi phả ra một thứ mùi khó chịu, giống như có thứ gì đó đang lên men.

Chủ tiệm mang một đôi dép lào, chậm chạp đi đến đây, ông ta nhìn kẻ đang tiu nghỉu dưới đất, nhún vai cười nói: “Chưa làm hư máy tính của tôi đấy chứ?”

Tưởng Chính Hàn nói: “Tôi đánh người, không đập máy.”

Ông ta cười khì khì, trên ngón tay còn đang mấp máy một điếu thuốc: “Mấy người đánh xong chưa? Đánh xong rồi thì dọn dẹp đi đi, tôi còn phải làm ăn nữa.”

Tưởng Chính Hàn nghe theo, giúp Trương Hoài Võ nhặt lại cặp, thậm chí còn nhặt cả gói bánh đậu xanh lên, bọc lại đàng hoàng… Trương Hoài Võ đứng bên cạnh cảm động đến rơi nước mắt, chỉ thiếu điều chưa ôm đùi cậu gào khóc “ân nhân” mà thôi.

Tưởng Chính Hàn cũng chẳng tỏ vẻ gì nhiều, nhìn qua không giống một cậu nhóc mới mười tám tuổi, dù sao thì cũng giống như thanh niên hai mươi tám tuổi hơn.

Thời gian rồi sẽ bào mòn hết mọi góc cạnh của con người, khiến họ như đã lột xác. Cậu của hôm nay không phải là cậu của trước đây. Cậu của hôm nay vô cùng bình tĩnh với mọi sự, cúi đầu xuống nhặt lại mọi thứ như thể những gì vừa diễn ra chỉ là giấc mơ.

Trương Hoài Võ lấy tay quẹt máu mũi, nhận lấy cặp từ tay Tưởng Chính Hàn: “Chính Hàn, sao cậu biết mình ở đây?”

“Mình đoán.” Tưởng Chính Hàn không nói sự thật, chọn cách dối lời với Trương Hoài Võ. “Sau khi vào cửa thì nhìn thấy cậu.”

Trương Hoài Võ thầm ngạc nhiên, càng lúc càng cảm thấy kính nể.

Đêm đông gió lạnh thấu xương, trời đen không có lấy một vì sao, Tưởng Chính Hàn bước ra khỏi cửa, Trương Hoài Võ lẽo đẽo theo sau.

Phương Cường quá đau đớn, gã ta nằm sấp trên mặt đất một lúc, nhưng vẫn cảm thấy nhục nhã, mối thù này hắn nuốt không trôi, sau đó cầm lấy một cây gậy, chống tay dậy đuổi theo, hòng đánh lén bọn họ.

Phương Cường chỉ nghĩ rằng Tưởng Chính Hàn đến đây cứu Trương Hoài Võ một mình, nhưng hắn vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một chiếc xe gia đình đang đỗ đấy.

Đứng trước mui là một người đàn ông cao to vạm vỡ, cơ thể rắn chắc, đeo một chuỗi tràng hạt trên tay, nhìn thôi đã thấy không dễ chọc vào.

Ông ta tựa lưng vào chiếc xe, ánh mắt nhìn Phương Cường, mở miệng rủa: “Mới chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa vậy mà nhuộm đỏ lòe, không khác gì cái mào gà!”

Phương Cường đứng khựng lại ở cửa, giận dữ vô cùng.

Trương Hoài Võ thấy người đàn ông kia, gương mặt tái mét, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Ba…Ba…”

Cậu trốn sau lưng Tưởng Chính Hàn, siết chặt chiếc cặp, rối rít nhận lỗi: “Ba ơi… Con biết sai rồi… Biết rồi…”

Cha của Trương Hoài Võ nghe xong, cũng chẳng nói là có tha hay không, ông chỉ vào chiếc xe gia đình, nói: “Trước tiên nói cảm ơn bạn bè đi, không có chúng nó, ông đây còn lâu mới tìm thấy mày.”

“Bạn bè?” Tưởng Hoài Võ ngu ngơ hỏi: “Ngoại trừ Chính Hàn có người khác nữa ạ?”

Trên chiếc xe gia đình ấy, Cố Hiểu Mạn nói: “Cậu nói xem chúng mình đến đây là vì ai, nếu biết như thế thì mình thà ở nhà học bài còn hơn.”

“Tưởng Chính Hàn nói cậu ấy có thể tìm được Hoài Võ, không phải trước đây cậu luôn nghĩ là không thể hay sao?” Hạ Lâm Hi tiếp lời. “Thế nào? Bây giờ đã phục chưa?”

Cố Hiểu Mạn lấy một tờ giấy ra, vẻ mặt không thể nào tin nổi.

Xung quanh phía Bắc thành phố Giang Minh toàn là công trường, ngẫu nhiên mới có một chiếc xe băng ngang qua quốc lộ, khiến không khí ở đây từ lâu đã về với sự im lặng.

Cách một cánh cửa thông gió, Hạ Lâm Hi nhìn thấy Phương Cường, cô bỗng dưng nhớ lại cách đây mấy tháng, em họ đã từng kể cô nghe về người này, sau đó cha mẹ cô can thiệp vào, cô cũng chẳng nghe thêm được tin tức gì nữa.

Hạ Lâm Hi lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho em gái.

Nhưng điện thoại lại thông báo: tin nhắn đã được gửi nhưng người nhận đã đưa bạn vào danh sách đen.

Cố Hiểu Mạn ghé mặt vào điện thoại, đôi lông mi khẽ rung động: “Hạ An Kì là ai vậy? Cùng họ với cậu mà sao lại đưa nhau vào danh sách đen thế này?”

Cô còn chưa dứt lời, Trương Hoài Võ đã bước lên xe.

Đầu tiên, cậu nói: “Ba ơi, về nhà đừng đánh con có được không? Trong tiệm net con đã bị đánh rồi.”

“Con mẹ nó, ai dám đánh con tao?” Trương Hoài Võ bóp bóp bả vai cho cha cậu, còn ông Trương mắt trợn trừng, hỏi: “Thằng nào dám đánh mày, ông đây bẻ gãy chân hắn.”

Cha cậu đảo mắt nhìn lại, thấy tên tóc đỏ như cái mào gà kia đã lo chạy trốn.

“Chạy mất rồi, đúng là không có tiền đồ gì cả.” Cha của Trương Hoài Võ nói: “Nếu mày không chạy đến cái tiệm net này thì có bị đánh à?”

Trương Hoài Võ bồn chồn, ôm chặt cặp mình, ghé người sang Tưởng Chính Hàn: “Chính Hàn, nếu ba mình mắng mình, cậu phải ngăn lại đấy nhé.”

Tưởng Chính Hàn cúi đầu nhìn điện thoại, dường như không nghe lời cậu nói, vừa rồi điện thoại nhận được tin nhắn mới, người gửi là Hạ Lâm Hi.

Trương Hoài Võ không biết Tưởng Chính Hàn đang nghĩ cái gì, lại không thấy cậu đồng ý sẽ giúp mình nên lo lắng không thôi, lòng nơm nớp lo sợ về một tương lai chẳng thấy điềm báo.

Nhưng ngoài dự đoán của cậu, cha cậu vừa lái xe, vừa bảo: “Ông đây tìm mày cả ngày, cơm cũng chưa ăn, đi vòng cả trường nhưng đến cái bóng của mày cũng không thấy.”

Bất ngờ là cha của cậu không hề giận dữ, ông vẫn bình tĩnh nói: “Mày lớn rồi, cánh cũng cứng cáp, ông đây dạy mày, mày không nghe nữa, tao cam kết với mày, từ đây về sau, ông đây sẽ không đánh mày nữa, nhưng mày…”

Câu nói chưa xong, Trương Hoài Võ đã cắt ngang: “Chỉ cần ba không đánh con, con hứa sẽ không bao giờ… đến tiệm net nữa.”

Nói xong, cậu cảm thấy thật lạ lùng, bởi vì cha cậu không hề giống một người biết nói đạo lý, nói chuyện cũng sẽ không bao giờ dùng hai từ “cam kết”.

Vô thức, cậu ngoảnh đầu nhìn nhóm nhỏ ở phía sau, Cố Hiểu Mạn, Hạ Lâm Hi, Tưởng Chính Hàn, ba người họ cũng nhiêu đó người, cậu ôm chặt cặp, dường như đã hiểu được gì đó.

Cha của Trương Hoài Võ lấy xe, đưa Cố Hiểu Mạn về nhà đầu tiên, trước khi lăn bánh còn nói cảm ơn vì cô đã giúp con trai mình.

Tiếp theo là trạm dừng tại Trang Viên Hào Sâm, một tiểu khu rộng rãi, Trương Hoài Võ thầm nghĩ, nơi này chắc chắn là nhà của Hạ Lâm Hi, trước đây cậu cũng biết nhà Hạ Lâm Hi rất giàu, nhưng không ngờ giàu đến độ này.

Tới lúc xuống xe, Tưởng Chính Hàn theo Hạ Lâm Hi.

Trương Hoài Võ ngạc nhiên không nói nên lời.

Cha của cậu lại nói: “Bạn bè của mày đúng là bạn bè tốt, còn lo lắng giúp tao tìm mày nữa… Nếu mày không cố mà học thì phụ lòng người ta rồi.”

Trương Hoài Võ lãng đi: “Ba, sao họ lại xuống xe chung với nhau vậy ạ?”

“Có thể ở chung tiểu khu.” Cha của Trương Hoài Võ làm nóng máy, không hề ngờ vực điều gì. “Đến cả việc người ta ở đâu mà mày cũng muốn quản à?”

Mùa đông, sương đêm đọng lại trên lá, con đường vắng vẻ cô quạnh, nhìn về những tòa nhà cao tầng kia, lớp lớp ánh đèn đang phản quan.

Sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên Hạ Lâm Hi làm là bật đèn lên, trong nhà không có một ai, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cha của cô đã về quê, còn mẹ thì đi công tác, dì Bành xin phép đến trường thăm con gái, vậy nên trong giờ phút này, cho dù cô có dẫn ai về nhà đi chăng nữa cũng chẳng người hay.

Cho nên Hạ Lâm Hi đứng trong cửa, nói với Tưởng Chính Hàn còn ở ngoài: “Cậu vào đi, trong nhà mình không có ai đâu.”

Cô chưa từng nghĩ rằng, một ngày nào đó, lá gan của mình sẽ lớn như vậy.

Tưởng Chính Hàn chần chừ một lúc, nhưng vẫn đi vào trong.

Hạ Lâm Hi cởi chiếc cặp ra, không biết nói gì với cậu cho phải, cô đứng trong căn phòng khách rộng thoáng nhưng lại thấy ngột ngạt vô cùng. Kể ra cũng lạ thật, cô đến nhà Tưởng Chính Hàn cũng đâu có lo lắng như vậy, nhưng giờ dẫn cậu về đây, tim cô đập mạnh không ngừng.

Cô ho khan một tiếng, đề nghị: “Hơn tám giờ rồi, mình nấu cơm cho cậu nhé.”

Câu này nghe thì thật tuyệt vời, nhưng thật ra… cô đâu biết nấu nướng.

Vậy nên năm phút sau, hai người họ cùng nhau tất bật trong phòng bếp.

Trong tủ lạnh đầy ắp nguyên liệu còn tươi, thật ra ở tầng hai còn cơm tối dì Bành nấu nhưng Hạ Lâm Hi vờ như không thấy, cố ý xuống bếp với Tưởng Chính Hàn.

Cô rửa rau trong một chiếc thau nhỏ, vậy nên cần xả nước xuống, dòng nước tuôn ra để lại những vệt dài không hề có quy tắc nào, cô kéo tay áo Tưởng Chính Hàn: “Cậu xem này, trông có giống đường cong Bernouli trong sách Toán không?”

Tưởng Chính Hàn biết nấu nướng, so về phương diện kĩ năng thực tiễn, cấp độ của cậu cao hơn Hạ Lâm Hi mấy bậc, nhìn cách thái rau cũng đã rõ điều đấy rồi.

Cậu nghiêng mặt lại, nhìn thoáng qua chiếc thau, dòng nước lan thành một vòng tròn, dần dẫn la ra từ tâm điểm, vậy nên cậu nói: “Cũng trông giống đường xoắn ốc Loga đấy.”

Hạ Lâm Hi kề sát đến bên cậu: “Không đúng nha, các vòng cùng đi đến điểm đặt có độ dài ngang nhau, giống đường xoắn ốc Arithmetic hơn.”

“Mình chỉ có thể nghĩ ra một phương trình.” Tưởng Chính Hàn nở nụ cười nói: “Vậy mà cậu tìm ra đến hai cái.”

Cậu đang thái một củ khoai tây bên cạnh cô, nhưng hai người họ quá gần kề, cậu vừa mới duỗi tay ra đã chạm vào Hạ Lâm Hi.

Hạ Lâm Hi lập tức rụt tay lại, nhưng cũng chẳng khác trước đây, cô nhanh chóng bị Tưởng Chính Hàn nắm lấy, giống như một trò chơi đuổi bắt, cô chạy thế nào cũng chẳng thể nào thoát được.

Dưới ánh đèn nhu hòa của phòng bếp, lớp đá cẩm thạch dưới chân nền khẽ phản chiếu lại, trong thau là cà tím và cà chua, Hạ Lâm Hi ít nhiều cảm thấy áy nát, cô nói để mình làm vậy mà giờ đây chỉ đang đợi ăn.

Tay cô vẫn còn dính nước, Tưởng Chính Hàn rút một tờ giấy thấm, giúp cô lau đi, đây là một chuyện vô cùng đứng đắn, vậy mà sao cô lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, hai người im lặng nhìn nhau, mùa đông lạnh lẽo mà sao cô lại nóng đến như vậy, cậu cảm thấy nhớ nhung rất lâu, đành xoay người cô lại hỏi chuyện, thế nhưng hai người càng lúc càng gần, Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, đây dường như không phải vấn đề về việc trời nóng.

Đầu tháng mười hai, tuyết rơi đầu mùa xuất hiện, bông tuyết bay lả tả trên không trung, bám vào thành kính bóng loáng, ngưng thành một lớp băng nhỏ.

Hạ Lâm Hi như quên cả thở, cô cố gắng vớt vát lại chút lý trí của mình nhưng giờ phút này đầu óc trở nên trống rỗng, chẳng thể nghĩ được gì.

Tưởng Chính Hàn gần cô bao nhiêu, cô không thể tính được, lồng ngực đập loạn, vang lên tiếng thình thịch, cô muốn chạy mà chẳng thể chạy, giây tiếp theo đã bắt đầu cảm nhận được… Có lẽ sắp đến nụ hôn đẩu rồi…

Nhưng lúc vừa mới gần chạm vào nhau, chuông cửa đã vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.