Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 40: Chương 40




Bộ phim nhạt nhẽo như nước lại khiến Hạ Lâm Hi rất vui.

Lúc mới chiếu, cô còn nhìn màn hình phía trước, nhưng dần về lúc sau lại chỉ chuyên tâm nói chuyện với anh. Cũng may xung quanh không có ai ngồi, không sợ họ làm phiền người khác.

Cho đến khi trên màn hình chiếu một phân đoạn tình cảm vô cùng mãnh liệt.

Khung cảnh rừng trúc, dòng suối trong veo, tầng tầng lá rơi, trang phục nữ chính xộc xệch, còn nam chính đè lên người cô, miệng không ngừng gọi tên của đối phương.

Bầu trời quang đãng, gió lượn lá bay, Mặt Trời rọi ánh dương vàng, cảnh quay này bình kéo dài, khiến mọi người cứ phải tiếp tục xem.

Tuy rằng không phải hình ảnh thật, nhưng âm thanh lại khiến người ta mặt đỏ lựng, tim đập thình thịch.

Nó nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của Hạ Lâm Hi. Đôi mắt cô đăm đăm phía trước, còn đôi tai như có lửa kề bên. Tưởng Chính Hàn ngồi bên cạnh rõ ràng là cố tình khiến cô ngượng ngùng không thôi.

Tưởng Chính Hàn lại hỏi: “Em thích đoạn này à?”

Ánh sáng trong rạp chợt thay đổi, sức nóng của cảnh yêu đương giảm dần, Hạ Lâm Hi nhất nhất không nhận: “Không đứng đắn như vậy, em không thích.”

Tưởng Chính Hàn cười nhẹ, lập tức nói lại: “Vậy mà em xem chăm chú quá đấy.”

Hai má Hạ Lâm Hi càng lúc càng đỏ, giống như bị người ta nắm thóp vậy. Bởi lẽ Tưởng Chính Hàn sát gần kề, cô vốn muốn đẩy anh ra, nhưng lúc chạm vào áo người thì lại thụt về như một kẻ trộm vậy.

Tại sao lại rụt tay về?

Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, bởi vì cô là một cô gái kín đáo.

Tưởng Chính Hàn không biết cô đang thầm oán thán trong lòng, túm lấy cổ tay của bạn gái, nhẹ nhàng chạm vào đôi bày tay ấy rồi cầm đặt lên ngực của mình. Tuy rằng cách một lớp áo khoác nhưng những gì cần biết cũng đã biết đủ. Hạ Lâm Hi lấy tay về, sau lại nghe anh bật cười.

Tiếng cười dễ chịu quá.

Vậy nên đến cả tai cũng mềm nhũn ra.

Hạ Lâm Hi hít một hơi thật sau, vẫn tiếp tục tỏ vẻ bình tĩnh, giọng nói cũng chẳng thay đổi gì: “Lúc nãy em muốn đẩy anh ra, anh hiểu lầm cái gì đấy?”

Cô còn chưa dứt lời, trong phim đã vang lên một câu thoại: “Chuyện cũng đã làm, ngươi cần gì phải che dấu, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm mà.”

Tưởng Chính Hàn lặp lại lời kia: “Chuyện cũng đã làm…”

Hạ Lâm Hi bưng kín cằm anh.

Cô định bịt miệng anh lại, nhưng nơi này quá tối, cô không canh chuẩn.

Tưởng Chính Hàn bắt lấy tay cô, nhẹ hôn lên mu bàn tay.

Cho dù bộ phim này có dài đến năm tiếng, Hạ Lâm Hi vẫn sẽ chọn xem, không phải vì diễn biết gay cấn hay hấp dẫn, mà bởi vì người ngồi bên cô bày ra những trò vô cùng quái chiêu. Cô nói chuyện với anh cảm thấy rất vui vẻ, cùng anh bát nháo cũng thấy hạnh phúc, nói tóm lại, không khác gì trúng độc là bao.

Trúng độc gì sao? Giống như viên Đoạt Mệnh đan trong phim có nói vậy, trên thế giới này không tìm được giải dược, chỉ có thể ngấm càng lúc càng sâu.

Ở kết phim, nam chính quỳ gối trước mộ người thương mình, tiêu sái nâng chén rượu cạn với người về cõi âm. Dù sao, phim cũng chỉ thể hiện lại một phần rất nhỏ, chứ nào đâu thể kể lại trọn cả câu chuyện xưa. Hoặc cũng có thể là do Hạ Lâm Hi không tập trung vào những phân đoạn chính.

Cô không biết diễn viên nữ ra đi lúc nào, càng không rõ tại sao, vậy nên hỏi rằng: “Tại sao lại cho nữ chính đi nhận chiếc rương đó?”

Tưởng Chính Hàn đáp: “Tình tiết bộ phim đòi hỏi như thế.”

Nói ra cũng rất xấu hổ nhưng bộ phim trước mắt đây, anh hoàn toàn không để tâm, đến cả tên diễn viên cũng không nhớ rõ.

Hạ Lâm Hi chống cằm: “Thay vì để nữ chính chết, sao không cho cô ấy lặng lẽ bỏ đi, ẩn cư nơi thiên nhai, không bao giờ gặp lại?”

Tưởng Chính Hàn xoa đầu cô: “Gặp lại nhau bao giờ cũng viên mãn hơn cả.”

Bộ phim dần lùi về màn nhạc khép lại, đèn trong phòng chiếu rõ ràng hơn, âm thanh vẫn vang vọng dư âm của ca khúc kết phim. Nhân viên tạp vụ bước vào bên trong, bắt đầu dọn rác trong đây, nhưng số người xem rất ít, dường như không để lại chút gì.

Hạ Lâm Hi cầm túi xách đứng lên, cùng Tưởng Chính Hàn ra khỏi cửa, nhưng phía trước lại thấy hai người bạn cùng lớp của Hạ Lâm Hi.

Là Sở Thu Nghiên và Từ Trí Lễ.

Điều hay nói là khéo gặp, có lẽ ý chỉ lúc này đây.

Sở Thu Nghiên nhìn thấy Hạ Lâm Hi trước tiên, cô ấy đứng tại chỗ ngoắc tay với cô. “Hạ Lâm Hi, mình ở đây.”

Sở Thu Nghiên những lúc trong phòng ký túc luôn mang một chiếc váy ngủ, có thể là một chiếc váy màu nhạt tinh khiết, cũng có thể sẫm màu may bằng sợi đay. Bây giờ bỗng chợt thay đổi trang phục, nhìn vô cùng hoạt bát và phóng khoáng.

Từ Trí Lễ đứng bên trái cô ấy, cầm trên tay chiếc chìa khóa xe. Cậu cao hơn Sở Thu Nghiên một cái đầu, mang chiếc kính vuông viền bạc, thoáng qua cũng đã biểu hiện là người nho nhã.

Từ Trí Lễ nhìn thấy Hạ Lâm Hi thì nở một nụ cười.

Trước đây cậu chỉ biết, Hạ Lâm Hi là bạn cùng phòng với Sở Thu Nghiên, để thể hiện trước mặt bạn gái, cậu thịnh tình mời: “Hai người ăn cơm chiều chưa? Nếu chưa, chúng ta cùng đến nhà hàng nhé.”

Hạ Lâm Hi chưa trả lời, Sở Thu Nghiên đã cười hỏi: “Đây là bạn trai cậu?”

“Đúng vậy.” Hạ Lâm Hi nói: “Tụi mình quen nhau từ thời trung học.”

Sau đó cô quay qua giới thiệu cho Tưởng Chính Hàn: “Đây là bạn cùng lớp đại học của em, Sở Thu Nghiên và Từ Trí Lễ.”

Tưởng Chính Hàn cũng tự giới thiệu, cả người toát ra vẻ kiêm tốn và ôn hòa, để lại ấn tượng rất tốt với Sở Thu Nghiên, hai bên bắt tay nhau, Từ Trí Lễ cùng anh nói dăm ba chuyện vặt.

Hạ Lâm Hi có đặt trước một nhà hàng, vốn dĩ muốn ăn tối cùng Tưởng Chính Hàn, nhưng lại gặp bạn cùng phòng và bạn trai người ta, nên mọi người đều quyết định sẽ đi ăn cùng nhau.

Hạ Lâm Hi gọi một cuộc điện thoại, báo đổi bàn từ hai người thành bốn người.

“Nhà hàng cậu nói mình đã đến nhiều lần rồi, để mình lái xe đưa mọi người đi.” Từ Trí Lễ cười nói. “Những nhà hàng xung quanh cũng không nhiều nên đồ ăn ở đấy rất nổi tiếng.”

Sở Thu Nghiên tiếp nói: “bây giờ đã năm rưỡi rồi, đến giờ tan tầm cao điểm, anh lái xe được không?”

Hạ Lâm Hi cũng nói: “Chúng ta đi bộ nhé, cách nơi này không xa đâu.”

Nhưng lời nói của hai cô gái không làm lung lay được Từ Trí Lễ. Cậu ta có suy nghĩ của riêng mình, cậu nói: “Ở nơi như Bắc Kinh này, kẹt xe là chuyện cơm bữa, đi bộ đến đó cũng không khá hơn, chi bằng cứ dùng xe đi.”

Từ Trí Lễ đậu xe ngoài cửa rạp, là một chiếc BMWs đời năm mới cứng, hôm nay cậu cũng mới rửa xe, thêm dầu nên gương mặt vô cùng đắc ý, vui vẻ lái xe chở mọi người đi.

Chạng vạng năm giờ bốn mươi, ánh quang dần tắt, trời chiều dần đậm màu, lặng lẽ phủ kín mảng sau những tòa nhà cao tầng. Gió thu lay lắt ven đường, trong gió phảng phất mùi khói bụi, còn cả những tiếng còi vang lên liên tiếp.

Sở Thu Nghiên ngồi ở vị trí phó lái, Hạ Lâm Hi và Tưởng Chính Hàn ngồi hàng ghế sau. Hạ Lâm Hi ghé vào bên tai anh, thì thầm nho nhỏ vài chuyện, giọng cô rất nhỏ, chỉ có mỗi Tưởng Chính Hàn nghe thấy.

Hạ Lâm Hi giải thích: “Họ đều là bạn học của em, hôm nay trùng hợp gặp được, mới mời nhau bữa cơm, lại không nói anh trước…”

Tưởng Chính Hàn nói: “Ý của em là ý của anh.”

Sở Thu Nghiên không nghe được cuộc chuyện trò của họ, cô lấy một thẻ tín dụng từ trong túi xách ra, bỏ vào túi quần của mình, tính sẽ trả tiền bữa ăn đêm này.

Đợi bọn họ đến nhà hàng, đã là sáu giờ rưỡi, ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, chỉ có ngọn đèn dầu chói rực giữa quảng trường.

Sảnh chính có một nghệ sĩ tấu dương cầm, nốt nhạc nhẹ nhàng lại uyển chuyển, sau khi Sở Thu Nghiên nghe xong liền nói: “Khúc này mình từng chơi qua, nó thích hợp với những vòng xoay trong khiêu vũ.”

Hạ Lâm Hi thuận theo: “Sau này có cơ hội, mình sẽ nghe tự tay cậu chơi.”

Sở Thu Nghiên cười, lôi kéo tay cô đứng dậy.

Sau đó Tưởng Chính Hàn thả tay Hạ Lâm Hi, Từ Trí Lễ cũng để Sở Thu Nghiên tùy ý, hai người bọn họ ngồi ở sau, tiếp tục trò chuyện.

Từ Trí Lễ hỏi trước: “Cậu chuyên ngành nào đấy?”

Tưởng Chính Hàn trả lời: “Công nghệ thông tin.”

Từ Trí Lễ cho rằng, Tưởng Chính Hàn cùng trường với cậu, hơn nữa còn khoa công nghệ thông tin. Bởi lẽ sinh viên khoa công nghệ thông tin rất danh giá nên Từ Trí Lễ đánh giá Tưởng Chính Hàn rất cao.

Để nhìn nhận thực lực của cậu, Từ Trí Lễ cười hỏi: “Khoa công nghệ thông tin các cậu có học khai phá dữ liệu không? Gần đây tôi có nghiên cứu về phương diện này.”

Tưởng Chính Hàn nói: “Lúc còn cấp ba tôi có nghiên cứu qua, chắc cũng có trong chương trình đại học.”

Từ Trí Lễ lại hỏi: “Cậu làm thế nào để dọn sạch dữ liệu.”

Tưởng Chính Hàn cười, kiên nhẫn trả lời: “Dọn sạch giữ liệu vô cùng quan trọng lại hao thời gian nhiều nhất, có rất nhiều cách dọn nhưng tùy vào vấn đề mới phân tích cụ thể được.”

Từ Trí Lễ nhanh chóng mở điện thoại ra, nói với Tưởng Chính Hàn. “Chúng ta thêm bạn đi. Trong các công ty lớn bây giờ kỹ sư phầm mềm rất hiếm, quy trình kĩ thuật muốn vận hành cũng phải cần một đoàn thể, công ty ba tôi đang tuyển người, chừng nào cậu rãnh chúng ta đi thực tập đi.”

Tưởng Chính Hàn cũng lấy điện thoại mình ra, nhận lời mời kết bạn của đối phương.

Từ Trí Lễ đọc trang cá nhân và vòng bạn bè của cậu, đập vào mắt cậu là một hàng dài chia sẻ về phép toán biên trình, cái nào cũng có sự xuất hiện của Hạ Lâm Hi. Qủa thật Hạ Lâm Hi xem những thứ này không hiểu gì nhưng cho dù không hiểu cô cũng chẳng ngại hỏi.

Từ Trí Lễ thầm nghĩ, quả là tác phong của bạn học cậu.

Vào đúng lúc này, Sở Thu Nghiên và Hạ Lâm Hi ngồi xuống, bồi bàn đưa ra bốn quyển thực đơn. Từ Trí Lễ lật hai trang, là người đầu tiên lên tiếng: “Một phần vịt quay Bắc Kinh, bánh chẻo tôm sú, bào ngư hấp linh chi… Đúng rồi, ở đây có vi cá mập không?”

Nhân viên phục vụ trả lời: “Có ạ.”

Từ Trí Lễ quyết định mình sẽ trả tiền nên không sợ thức ăn đắt, cật liên tục gọi thêm vài món, mong bữa ăn của mọi người sẽ thêm phong phú. Nhưng sau khi cậu gọi xong lại bất giác nhận ra, ngoại trừ cậu, những người khác không ai lên tiếng.

Sở Thu Nghiên cười nói: “Không phải anh nói anh đến đây thường xuyên sao?”Cô đặt chiếc túi xách của mình xuống, dựa theo tình hình nói: “Vậy nên nhiệm vụ gọi món giao cho anh nhé!”

Túi xách của Sở Thu Nghiên là hàng được sản xuất với số lượng lớn. Cô cố tình đặt khăn quàng cổ lên trên mặt túi nên nhãn hiệu cũng không rõ ràng.

Hạ Lâm Hi cũng nói: “Đúng vậy, mình thấy có vẻ cũng ngon.”

Tưởng Chính Hàn cười nhẹ, tuy rằng không nói gì, nhưng anh trước sau ôn hòa, Từ Trí Lễ cũng không cảm thấy xấu hổ.

Cậu ta nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình, đặt hai tay lên mặt bàn: “Ban nãy mình có nói chuyện với Tưởng Chính Hàn, vừa lúc có một cơ hội đến công ty ba mình thực tập, nội dung liên quan đến khai thác dữ kiện, mình và Chính Hàn cũng đã học qua, hai người có hứng thú không?”

Tưởng Chính Hàn suy nghĩ một lát vẫn quyết định nói thật: “Mình sắp tham gia đội thi ACM, sắp đến chưa chắc đã rỗi.”

Sở Thu Nghiên lập tức hỏi: “Trận đấu ACM, trận thi lập trình trong cộng đồng sinh viên quốc tế?”

“Đúng rồi, mình cũng có nghe qua.” Hạ Lâm Hi nói. “Ba người một đội, cùng nhau hoàn thành đề được đưa ra…”

Từ Trí Lễ ngắt lời nói: “Đội thi ACM mạnh nhất trong nước là đội thuộc đại học giao thông Thương Hải, mọi người biết một ngày họ luyện tập bao nhiêu giờ không? Ngay từ lúc mới vào trường đã luyện tập đến tám tiếng trong ngày.”

Cậu ho một tiếng, sau đó tổng kết: “Thi đấu ACM rất phiền phức, chi bằng đến công ty thực tập, chờ chúng ta góp nhặt được ít kinh nghiệm và nhân lực, có thể bắt tay xây dựng sự nghiệp của mình, không cần phải làm công cho người khác sau khi tốt nghiệp.”

Sở Thu Nghiên cười nói: “Có thể mượn mạng lưới quan hệ nhanh nhạy của các bạn học.”

Hạ Lâm Hi gật đầu: “Ngành nào cũng có bạn bè quen cả mà.”

Nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng một dĩa salad lên đặt ở chính giữa, còn mang theo bốn ly rượu thân dài và một chai rượu vang đỏ nhập về từ miền Nam nước Pháp.

Từ Trí Lễ uống hết một ly mới sực nhớ ra: “Hôm nay tôi lái xe, lại uống rượu mất.”

“Sao anh không nói sớm.” Sở Thu Nghiên lục lọi trong túi xách của mình. “Em không đem theo bằng lái.”

Hạ Lâm Hi có chút lo lắng, cô không yên lòng trả lời: “Mình có mang theo.”

Cô không chú tâm mang theo bằng lái, chẳng qua bằng lái đặt sẵn trong túi xách cô, cô cũng quên lấy ra.

Từ Trí Lễ thở phào một hơi nhẹ nhõm: “May quá, vậy tối nay cậu lái xe về trường nhé, để tôi tìm một chỗ đậu gần đó.”

Hạ Lâm Hi lập tức luống cuống, dù sao từ lúc lấy được bằng đến giờ, cô cũng chưa động tay lại vào xe. Huống chi cô học loại xe tự động phanh, còn xe của Từ Trí Lễ lại là dạng phanh tay…

Cô nhìn Tưởng Chính Hàn.

Tưởng Chính Hàn nói: “Không sao đâu, anh sẽ giúp.”

Cậu chưa chạm vào rượu, chỉ mới nâng một cốc nước lọc.

Từ Trí Lễ vỗ vai cậu: “Được, lát nữa mình về cùng nhau.”

Không bao lâu sau, thức ăn lần lượt được đem lên, con cua hấp cũng được lên mâm. Đúng tháng chín là mùa thịt cua ngon nhất, nghĩ như vậy nên Từ Trí Lễ mới chọn món này.

Phục vụ mang đến một chiếc búa nhỏ, nhưng lúc dù cũng hơi khó khăn, bốn người đang ở đây hiện tại, duy chỉ có Tưởng Chính Hàn là biết cách xử lý. Dường như trước đây đã học qua rồi, giờ đây cũng không còn thấy mới mẻ nữa.

Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, Tưởng Chính Hàn đúng là ra tay nhanh chóng mà.

Nhưng cô lập tức lo lắng một chuyện, cha mẹ của Tưởng Chính Hàn không phải là viên chức cấp cao, gia cảnh cũng không giàu có, sao có thể dạy được một đứa con… Thật… Cô cũng không biết phải dùng từ gì để miêu tả nữa.

Trên bàn chay mặn đầy đủ, đều là những món giá tiền xa xỉ nhưng mọi người chăm chú ăn, không ai đề cập đến vấn đề thanh toán.

Hạ Lâm Hi cầm một chiếc khăn ướt, nói mình muốn vào nhà vệ sinh.

“Mình đi cùng cậu nhé!” Sở Thu Nghiên cầm túi xách nói: “Mình cũng cần trang điểm lại.”

Hạ Lâm Hi không phải định đến nhà vệ sinh, cô định sẽ đến quầy tính tiền.

Trước khi đến Bắc Kinh, mẹ cô có cho cô một chiếc thẻ tín dụng bên trong có sẵn ba mươi vạn, là phí sinh hoạt một năm của cô. Lúc đó Hạ Lâm Hi đã nghĩ, chiếc thẻ này chính là toàn bộ gia sản của mình, nhưng đến ngày khai giảng, ông ngoại đã lâu không gặp còn gửi thêm một khoản cho cô.

Cô lấy chiếc thẻ tín dụng kia ra, đáp lời: “Được, đi cùng thôi.”

Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, cô có thể tranh thủ lúc Sở Thu Nghiên trang điểm, lén đến quầy thanh toán.

Về phía công ty của cha Từ Trí Lễ, cô cũng đã nghe thấy chút tiếng tăm. Nếu rút gọn khoảng cách giữa cậu ta và Tưởng Chính Hàn về sau sẽ giúp anh tạo nhiều cơ hội hơn. Cô nghĩ đêm nay chính là tâm huyết đầu tư cho tương lai của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.