Tưởng Chính Hàn là người rất thận trọng với lời nói, anh tĩnh lặng như một hồ sâu. Tấm ảnh ấy lại giống một tảng đá lớn bị ném xuống nước, dấy lên lớp sóng cuồn cuộn mênh mông, thế nhưng anh vẫn không nói gì, thoáng qua dường như vẫn rất bình tĩnh.
Từ bé đến lớn, cha anh vẫn luôn dạy rằng, lúc nóng nảy cần phải giữ cho lời nói và hành động rõ ràng, đừng bao giờ phát ngôn thiếu suy nghĩ vì cơn giận.
Anh vẫn luôn nghe theo lời dạy này, dần dần đã hình thành thói quen vốn có.
Hạ Lâm Hi muốn nói điều gì đó nhưng xung quanh toàn người là người, ở những nơi nhiều cái miệng hội họp không thích hợp để nói chuyện quan trọng.
Việc quay phim vẫn tiếp tục, đạo diễn đứng giữa sân bắc loa, kêu lớn: “Tưởng Chính Hàn, kế tiếp là phân diễn của cậu!” Một thanh niên không rõ tình hình, không để ý bầu không khí xung quanh, hết ba bước đã lao đến hai bước, huỳnh huỵch chạy đến.
“Tưởng Chính Hàn, cảnh này cần phải chú trọng đến kĩ thuật diễn, cậu đừng quá nóng vội nhé!” Đạo diễn đọc lại kịch bản, bày tỏ một lòng yêu nghệ thuật như con, phân tích cặn kẽ những góc nhìn của nhân vật. “Cậu cần phải thể hiện rõ nội tâm của nhân vật, hòa làm một với nhân vật từ trong cốt tủy.”
Anh ta nhìn Tưởng Chính Hàn chằm chặp, tỉ mỉ miêu tả: “Trong lúc dọn dẹp vệ sinh, người qua đường để ý trường học không phân loại rác, là một người ý thức bảo vệ môi trường cao, cậu ta cảm thấy vô cùng tức giận thế nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài.”
Tưởng Chính Hàn tiếp lời: “Tâm trạng của người qua đường không kém tôi là bao.”
Đạo diễn dừng lại nhìn anh thật lâu, lúc sau đôi mắt sáng rực, gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, chính là như vậy, rất hoàn hảo, không thể bắt bẻ gì được! Cậu phải giữ vững cảm xúc này, tổ quay phim mau lên!”
“Sau này tìm diễn viên, tốt nhất nên tìm mấy sinh viên ưu tú.” Đạo diễn vừa sắp xếp máy quay, vừa bày tỏ suy nghĩ của mình: “Mọi người thấy không, tuôi chỉ đạo học sinh ưu tú một lần mà cậu ta đã hiểu sâu đến thế này rồi.”
Nghiêm Tử Minh vội vàng phụ học: “Nhìn cách diễn của Tưởng đại thần kìa, rất có hồn!”
Vai diễn người qua đường này, lúc bấy giờ như được tạo ra vì Tưởng Chính Hàn, anh biểu đạt cảm xúc nội tâm, chỉ ba phút là xong rồi.
Một sinh viên năm nhất khoa Công Nghệ Thông Tin, không có kinh nghiệm diễn xuất vậy mà thể hiện chân thật như thế, mọi người không ai nghĩ đến điều này, ngoại trừ Hạ Lâm Hi ngồi cách đó không xa.
Hạ Lâm Hi cầm điện thoại đã đặt xong phòng khách sạn rồi, có rất nhiều điều cô muốn nói với anh. Hẹn hò cũng đã hơn một năm, cô vẫn không xác định được anh thật sự là con người như thế nào, nhìn chung lúc nào anh cũng dịu dàng nhưng có những lúc, cô không tài nào thành thật được với anh. Có lẽ lý do thuộc về tính cách của bản thân cô, những lúc gặp chuyện đều có xu hướng tự giải quyết một mình.
Sau khi kết thúc buổi quay phim tối nay, hai người họ không quay về ký túc xá mà thả bộ vào con phố khác, bước vào một khách sạn đèn đuốc huy hoàng.
Phòng ngủ đẹp như mới, trên bàn bày một bộ ấm tách uống trà tinh xảo. Hạ Lâm Hi đặt túi xách của mình xuống, xoay người pha một ấm trà, cô thong thả dùng muỗng khuấy tách, sau đó đưa cho Tưởng Chính Hàn.
Bọn họ ngồi đối diện nhau, giống như sắp sửa bước vào bàn đàm phán.
Khói phả ra từ tách trà, mơ hồ uống lượn bay lên, Tưởng Chính Hàn nhìn cô hỏi: “Tháng trước có ba ngày em không chịu gặp anh là vì vết thương trên mặt sao?”
“Có thể em bị tát thật, nhưng qua hôm sau đã hết sưng rồi.” Hạ Lâm Hi nói. “Ba ngày đó là vì ôn thi.”
Tất nhiên cũng không hẳn là vì thi cử. Sau khi gương mặt đã hết sưng, cô vẫn dành ba ngày để quan sát, chắc chắn rằng sẽ không phát sinh điều gì đáng lo. Một cô gái bình thường đang yêu đương là thế đấy, lúc nào cũng luôn để ý vẻ ngoài của mình.
Hạ Lâm Hi cúi đầu nhấp một ngụm trà từ chiếc tách đang cầm trên tay: “Thật ra chuyện cãi nhau đó đến quá bất ngờ, em cũng không hiểu cô ấy đang nghĩ gì nhưng cũng may chẳng ai báo cho quản lý ký túc xá, kể ra chuyện cũng qua lâu rồi.”
Tưởng Chính Hàn gật đầu nói: “Lại đây ngồi đi, để anh nhìn mặt em một lát.”
Cũng là việc tháng trước, giờ đây anh còn nhìn ra được cái gì? Tuy nghĩ thầm là thế nhưng Hạ Lâm Hi vẫn rất nghe lời, cô đứng lên bước từng bước lại gần, nhìn thấy Tưởng Chính Hàn đang duỗi đôi chân dài của mình ra.
Chân anh thẳng tắp, lại cân xứng, duỗi ra như có như không vậy, thật sự giống một kẻ khoe khoang bình thường.
Hạ Lâm Hi hỏi: “Anh định làm gì đấy?”
Tưởng Chính Hàn nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh vào lòng anh. “Ngồi trên đùi anh.”
Trong chớp mắt Hạ Lâm Hi định từ chối nhưng anh lại ôm thật chặt, cô cúi thật gần, thì thầm vào tai anh, cố gắng lấy lý lẽ để chống chế: “Em cao một mét bảy, nặng bốn mươi tám kg, ngồi trên đùi anh, anh không thấy khó chịu sao?”
Tưởng Chính Hàn hỏi ngược lại: “Vậy lúc anh ở trên người em, em khó chịu sao?”
Gương mặt Hạ Lâm Hi ửng đỏ: “Đồ lưu manh.”
“Còn lưu manh hơn được nữa đấy.” Tưởng Chính Hàn đưa tay lên, chạm vào gương mặt cô: “Mỗi lần em bị gì anh thật sự rất lo lắng, vậy mà có người lại để dấu tay lên mặt em.”
Hạ Lâm Hi để mặc anh vuốt ve, cô ngả đầu vào vai anh. “Thật ra tối hôm đó còn đau hơn so với cái tát kia.”
Cô giải bày rất uyển chuyển thế nhưng bàn tay Tưởng Chính Hàn lại cứng đờ.
Anh đóng cửa tắt đèn, gương mặt chìm vào khuất tối, một lúc lâu sau, anh mở miệng nói một câu: “Kĩ thuật của anh vẫn chưa hoàn chỉnh lắm.”
Tưởng Chính Hàn cúi đầu hôn cô, vô cùng dịu dàng săn sóc, hoặc cũng có thể là mượn cơ hội hờn gỗi, giọng anh thật trầm, thật gấp rút: “Nếu em không thích, sau này anh sẽ không làm nữa.”
“Khoan đã, em không nói không thích.” Hạ Lâm Hi bảo. “Lần đầu tiên thật sự rất đau.”
Cô thật sự tự học thêm Sinh Học, đáp lại lời nói của Tưởng Chính Hàn: “Đây chỉ là một hiện tượng bình thường, chúng ta phải học cách bao dung.”
Mở rộng thêm, Hạ Lâm Hi lòng vòng quanh co: “Cũng có nhiều chuyện, phải bao dung như thế.”
Tưởng Chính Hàn trả lời: “Không thể bao dung cho mọi chuyện được.”
Hạ Lâm Hi tỏ vẻ tán thành, cô ngẩng đầu hôn nhẹ anh, quay trở lại đề tài ban đầu: “Em tranh cãi với bạn cùng phòng là chuyện riêng của em, nếu thật sự không giải quyết được, em sẽ nói cho người khác biết, hoặc là tìm ai đó giúp đỡ.”
Cô nói: “Từ trước đến giờ, em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ để anh can dự vào những việc vặt như vậy.”
Hạ Lâm Hi biết mình là một cá thể độc lập, cô cũng không mạo hiểm khi nói điều đó, cô không có thói quen dựa dẫm vào bạn trai, nói trắng ra, cô không có thói quen đợi chờ gì ở người khác.
Tưởng Chính Hàn dựa lưng vào sopha, hay tay vòng trọn tấm lưng cô: “Em chưa từng nghĩ để anh can dự vào những chuyện vụn vặt nhưng em có thể kể rõ mọi chuyện lúc đó không?”
“Nói đơn giản là” Hạ Lâm Hi đáp. “Lúc đó em hơi ồn ào, Trang Phỉ tức giận quăng đồ cô ấy xuống đất, em giúp cô ấy nhặt máy ghi âm thì lại bị tát, em sợ quá nên đạp lại cô ấy.”
Cô vùi đầu xuống cổ anh: “Anh từng đọc Rashomon chưa? Thật ra nếu để em tự giải thích thì mọi chuyện quá thiên về em rồi.”
“Rashomon” là một quyển truyện kinh điển của Nhật Bản, đạo diễn Kurosawa Akira
cũng đã chuyển thể nó thành một bộ phim cùng tên. Bộ phim hoàn toàn khác với nguyên tác nhưng đều xuất phát từ lời kể của những con người khác nhau về cùng một chuyện, suy cho cùng tất cả đều thiên vị bản thân mình.
Giống như bản năng của con người chính là tự giải vây cho bản thân mình chứ nhất quyết không chịu nhận sai lầm.
Tưởng Chính Hàn nói: “Không liên quan gì đến Rashomon cả, những gì em nói, anh đều tin.” Anh vuốt tóc cô, trấn an rồi mới bảo: “Em không chỉ có một mình, có những việc em có thể nói với anh.”
“Em không cho anh can dự vào, anh thật sự sẽ không làm vậy sao?”
“Ừ.”
“Tốt lắm, anh phải giữ lời nhé!”
“Chắc chắn.”
“Em từng hỏi anh thực tập thế nào.” Hạ Lâm Hi hơi cân nhắc, sau lại ôm cổ anh nói. “Em hỏi anh thực tập có mệt không, có hòa hợp với đồng nghiệp không, anh đã trả lời thế nào?”
Cô nói: “Anh nói như thế này, anh nói mọi chuyện rất ổn, đồng nghiệp tốt bụng, rất thoải mái.”
Tưởng Chính Hàn hỏi: “Những gì anh nói có vấn đề sao?”
Hạ Lâm Hi thẳng thắn một cách chân thành: “Thật ra em không hề tin.” Cô nhìn anh chăm chú, đôi mắt như đang lấp lánh: “Em cảm thấy anh cũng giống như em, chỉ nói chuyện tốt, không kể chuyện xấu, nhưng vấn đề là đâu ai đi năm mươi bước mà cười một trăm bước đâu anh.”
Tưởng Chính Hàn đối diện với cô, cười như không cười. Anh như vậy cũng rất hấp dẫn người nhìn, giống như muốn họ trầm mê, Hạ Lâm Hi nhìn anh chằm chặp, chẳng thể hoàn hồn trước dáng vẻ này.
Tay cô miết lên cổ áo anh, gỡ từng lớp khóa kéo, thong thả bỏ xuống mặt đất, giống như giải một hàm tuần hoàn, tuần tự không ngừng.
Cô cảm thấy tay mình quá thảnh thơi, bỗng nhiên lại muốn cầm nắm gì đó cho nên mới kéo khóa áo anh. Tưởng Chính Hàn là một người hào phóng, dung túng cô kéo rất nhiều thứ, sau lại như thói quen, anh cởi nút áo cô.
Bầu không khí nghiêm túc tiêu tan, tách trà trên bàn đã nguội lạnh, vầng trăng lờ mờ tỏa ánh sáng nhu hòa, nhẹ nhàng đáp lên giường. Hạ Lâm Hi cúi đầu xem giờ, dường như đã đến lúc ngủ rồi.
Tưởng Chính Hàn bế cô lên, khác với suy nghĩ của cô liền hỏi: “Em có muốn chuyển ra ngoài ở không? Nơi nào đó gần trường.”
“Một người ở không ổn lắm.”
“Anh ở với em!”
Đây là lần đầu tiên Hạ Lâm Hi được bế kiểu công chúa, cô cảm thấy kiểu bế này rất dễ chịu, bàn tay cô lần mò lên vai áo anh, trong đầu không nghĩ đến thứ gì lãng mạn, chỉ tính toán tiền thuê nhà với tiền lương.
“Ý anh là, hai người chúng ta ở chung sao?” Hạ Lâm Hi nhanh chóng từ chối.”Không vậy được, chúng ta mới năm nhất thôi.”
Cô nói lời này bởi lẽ đã tính toán chi li trong đầu. Căn hộ ở trung tâm thành phố giá rất cao, cô cũng nghe thấy rồi, nếu như cô có thể gánh vác mọi thứ thì không thể tốt hơn nữa. Nhưng cô còn phải nghĩ cho Tưởng Chính Hàn, dù sao anh cũng đã bắt đầu thực tập rồi.
Mối tình đầu của cô là Tưởng Chính Hàn, trước lúc đó cô không có kinh nghiệm hẹn hò với cậu con trai nào khác. Từ lúc cô bước vào cấp hai, cha mẹ thường xuyên cãi vả, câu cửa miệng của cha cô là: “Tôi cũng có lòng tự trọng của mình.”
Vậy nên Hạ Lâm Hi luôn nghĩ rằng, mọi vết nứt đều xuất phát từ lòng tự trọng.
Cô hiểu được đạo lý cẩn thận không bao giờ là thừa, bây giờ vẫn còn tỉnh táo, có thể không nhắc đến từ “tiền”, cũng không cần dùng đến từ “giàu nghèo” nhưng nhịp thở của cuộc sống này luôn được quyết định bằng vật chất, đâu thể tránh né chuyện này mãi được.
Hạ Lâm Hi thả mình vào sự im lặng, Tưởng Chính Hàn tin rằng cô có lý do của mình, anh đặt cô lên giường, sau đó vuốt ve bên tai cô, một chốc sau mới hỏi: “Em cảm thấy năm nhất… Không… Năm hai thế nào?”
Hạ Lâm Hi chống cằm, ghé vào viền tường không nói gì, cô thoáng híp mắt lại, cảm thấy bên tai rất thoải mái. Cô nghĩ căn bản đây không phải là cuộc nói chuyện, bởi vì lúc này đây cô cảm thấy mình giống một chú mèo, còn anh lại là người chủ tốt bụng, vuốt ve lỗ tai của cô, dịu dàng như ôm một chú mèo vào lòng.
Hạ Lâm Hi nhất quyết không khuất phục, cô rất khẳng khái trả lời: “Năm hai cũng không được, ít nhất phải đến năm ba.”
Bắt đầu tính từ bây giờ nhưng phải đợi đến năm ba, nghĩ kĩ cũng đủ thời gian để bọn họ dần trưởng thành. Lúc ấy đã tìm được đường đi, đối mặt được mọi chuyện vụn vặt trong cuộc sống, không cần tiền của cha mẹ, tay làm hàm nhai, tự lực cánh sinh.
Suy nghĩ của Hạ Lâm Hi không sai, Tưởng Chính Hàn giữ chặt cô trên người, nhẹ nhà xoa má cô, cô không bị sự dịu dàng này làm lu mờ lý trí, ngược lại còn thêm tỉnh táo: “Em đi tắm, anh đợi em nhé.”
Tưởng Chính Hàn đánh tan bầu không khí im lặng kia. “Em không muốn dọn ra ngoài ở, vậy có thể đổi ký túc xá không?”
“Anh vẫn để ý chuyện Trang Phỉ?”
“Tại sao lại không?”
Anh nói: “Em muốn chung ký túc xá với người chỉ hở một lát là tát ai khác sao?”
Hạ Lâm Hi ngắt lời: “Sau lần mâu thuẫn đó cũng không có việc gì thêm.”
Cô cởi áo khoác ra, lại nghĩ đến chuyện gì đó, nghiêng đầu nhìn anh: “Đúng rồi, Trang Phỉ không dùng điện thoại thông minh, cũng không có máy tính, tuy là cô ấy chệch đường ray với thời đại nhưng ít ra cũng tự bảo vệ thông tin cá nhân mình.”
Hạ Lâm Hi nói năng khúc chiết, Tưởng Chính Hàn thầm hiểu ý ẩn sâu, anh hiểu ý cô là anh không cần tốn công làm chuyện vô ích.
Vòi nước trong phòng tắm bật chốt, tiếng nước róc rách chảy xuống. Qua khoảng mười phút, có người đẩy cửa thủy tinh ra, trong phòng tắm rộng, hơi nước bốc lên, hai người họ bốn mắt nhìn nhau, Hạ Lâm Hi thiếu điều chỉ chưa ngã sấp xuống.
Cô lấy khăn tắm che thân thể mình lại: “Anh nhắm mắt lại, không được nhìn!”
Tưởng Chính Hàn đến gần cô: “Anh thấy hết rồi mà.”
“Anh cho em ba phút, em tắm xong sẽ ra ngoài!” Hạ Lâm Hi tiến không được, lùi không xong, bàn chân lại thêm trơn trượt. “Sao tối nay anh lại gấp gáp thế, không thể chờ được sao?”
Anh mang một bộ trang phục đơn giản, tựa người vào bên ngoài cửa thủy tinh, cầm trong tay là một chiếc điện thoại Apple, màn hình là đôi uyên ương đùa nghịch dưới nước. “
Tưởng Chính Hàn thành thật trả lời: “Điện thoại em bỗng dưng sáng lên, anh nhìn thấy màn hình điện thoại.”
Hạ Lâm Hi ngạc nhiên, vội vàng giải thích với anh: “Không giống như anh nghĩ đâu, đừng suy nghĩ theo chiều hướng đó chứ!” Quả thật màn hình điện thoại của cô là đôi uyên ương đùa nghịch dưới nước, nhưng thứ cô thích chỉ là cảnh thác đổ trong hình chứ nào có liên quan gì đến đôi thần tiên quyến lữ kia.
Về chuyện này, Hạ Lâm Hi cảm thấy thật ảo não, điện thoại cô lúc nào cũng gây họa, cô thật sự muốn dùng lại Nokia.
Tưởng Chính Hàn buông chiếc Apple của cô xuống, tất nhiên là anh không bước vào mà chỉ đứng bên mép bồn rửa mặt mà thôi. Hai người bọn họ làm chuyện riêng của mình, trong vài phút không quấy rầy gì nhau, Hạ Lâm Hi tắm xong liền bỏ chạy ra cửa, thuận tay còn lấy luôn điện thoại của mình lại.
Cô kiên nhẫn đợi mười lăm phút, Tưởng Chính Hàn quấn khăn tắm đi ra, anh tắt toàn bộ đèn, bàn tay đặt lên eo cô. Nhờ kinh nghiệm từ lần trước, lúc này đây anh thuận tay hơn rất nhiều, thậm chí cởi ra thế nào cũng rất nhanh chóng. Thật ra những thứ này vốn dĩ cũng không thể miêu tả bằng lời.
“Thứ đó của anh…” Hạ Lâm Hi khoa tay múa chân, tuy rằng cô rất xấu hổ nhưng vẫn cố nó. “Nó hơi quá.”
Thật sự nói rồi.
Cô lấy mền phủ kín cả người, cảm thấy bây giờ mình không thể nhìn ai, cũng may trong phòng là bức màn tối đen, cũng chẳng nhìn rõ mặt.
Tưởng Chính Hàn cười cười, đáp lời: “Câu tiếp theo là gì?”
“Nhẹ một chút.” Hạ Lâm Hi nói. “Em rất sợ đau.”
Tưởng Chính Hàn hôn miên man lên gương mặt cô, sau đó thực hiện chuyện anh đã nói đêm nay. Quả nhiên dịu dàng hơn so với lần trước, kĩ thuật cũng đa dạng và nâng cao lên rất nhiều.
Từ mười giờ rưỡi tối, bọn họ lăn qua lăn lại đến rạng sáng hai giờ, Hạ Lâm Hi chìm vào cơn mê man, còn không quên khen anh một câu: “Năng lực tự học của anh, càng lúc càng tiến bộ.”
[1] Kurosawa Akira: Một đạo diễn người Nhật, được coi là một trong những nhà làm phim quan trọng nhất và có ảnh hưởng nhất trong lịch sử điện ảnh.
[2] Rashomon: Là một bộ phim có góc chiếu tân tiến so với đương thời. Nội dung bàn về lời khai của từng nhân vật trong một vụ giết người – cưỡng dâm mà trong đó các nhân vật cố gắng tìm cách bảo vệ bản thân mình.