Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 68: Chương 68




Rạng sáng hai giờ, gió đêm rít gào thay cho tiếng ồn ã náo nhiệt vốn có của những con đường, dãy đèn men theo lớp nhựa dần mờ lại, lạnh lùng thanh tao lạ thường.

Có lẽ là đêm nay quá lạnh nên Hạ Lâm Hi không cảm thấy buồn ngủ chút nào, cô ôm một phần ăn khuya trước ngực, ngẩng đầu nhìn Tưởng Chính Hàn chăm chú, thấy gương mặt anh nghiêm túc như thế, đành chấp nhận thỏa hiệp: “Lần sau nếu anh tăng ca, em sẽ không đợi nữa.”

Lời này, cô nói rất mạnh miệng.

Tưởng Chính Hàn nghe xong lại bật cười: “Nếu tan làm sớm, anh sẽ đến gặp em.”

Hạ Lâm Hi không suy nghĩ gì nhiều, cứ vậy trả lời: “Đến gặp em làm gì? Không phải học kì sau đã sống chung rồi sao?” Nói xong mới sững người ra, cô thầm than sao mình lại trắng trợn đến vậy, đành lắp bắp chữa ngượng: “Ý của em là, anh cũng phải bận rộn giữa trường lớp và công ty… Cứ qua lại hai nơi như thế, nếu thật sự không có chuyện gấp gì đâu cần phải tìm em.”

Lời chữa cháy này gượng gạo biết bao nhiêu, đôi tai Hạ Lâm Hi ửng đỏ, cô quyết định phải thay đổi chủ đề nói chuyện của họ, lại chợt nghe Tưởng Chính Hàn nói: “Sau khi gặp được em rồi, mình cùng về nhà nhé!”

Những lời của anh len lỏi vào sâu trong tâm trí cô, khiến từng huyết mạch như dậy sóng.

Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ nhẹ nhàng đồng ý.

Bắt đầu từ hôm nay, mỗi lần Tưởng Chính Hàn tăng ca, Hạ Lâm Hi sẽ không đợi anh nữa. Nhưng do Tưởng Chính Hàn thể hiện rất xuất xắc, hiệu suất và thành quả công việc đều vượt qua Trịnh Tầm cùng tổ nên tổ trưởng quyết định tập trung bồi dưỡng anh, lịch trình công việc chiếm dụng một khoảng lớn thời gian.

Công ty Tưởng Chính Hàn coi việc đào tạo nhân tài làm cột trụ là một việc quan trọng. Hao tâm tổn sức bồi dưỡng nhân viên với chủ kiến sẽ kiếm lãi từ vốn gốc. Tưởng Chính Hàn là đối tượng bị chiếu cố ấy, trong một thời gian ngắn, kinh nghiệm của anh cũng tăng lên không ít nên anh nghĩ vậy cũng tốt. Thế nhưng thời gian dành cho Hạ Lâm Hi lại ít đi, chỉ có thể tranh thủ lúc rảnh, lấy điện thoại gọi cho cô.

Lúc đầu Hạ Lâm Hi nghĩ rằng, một tháng không gặp cũng chẳng sao, giống như kì nghì hè ban trước, cho dù cô muốn ở bên cạnh Tưởng Chính Hàn cả ngày nhưng nhìn thấy anh bận rộn ngày đêm như thế cũng chỉ đành lậm lụi học một mình.

Sau khi kì thi kết thúc, trong trường cũng im ắng hơn rất nhiều. Điều đó có nghĩa là kì nghĩ đông đã bắt đầu rồi. Cô bạn cùng phòng Lý Toa Toa đã đặt vé về nhà từ sớm. Bởi vậy phòng ngủ chỉ còn lại ba người, ngoại trừ Trang Phỉ luôn sớm đi rối về cũng chỉ còn Sở Thu Nghiên và Hạ Lâm Hi.

Tối nay đến lượt Hạ Lâm Hi dọn phòng, cô cầm giẻ lau trong tay, tỉ mỉ dọn bụi từng góc cửa căn phòng ngủ, dọn dẹp nhà vệ sinh và cả lau nhà, cùng lúc ấy vẫn lắng nghe tiếng Sở Thu Nghiên nói.

Sở Thu Nghiên hỏi cô: “Học kì sau, cậu muốn ra ngoài thật à?”

“Mấy hôm gần đây mình ra ngoài xem thử vài căn hộ.” Hạ Lâm Hi đáp. “Muốn tìm một nơi ổn chút.”

Cô vừa mắt một căn hộ đơn giản, vị trí cũng rất phù hợp, hai tháng trước mới trang trí lại xong, thế mà chưa ai thuê. Bởi lẽ đối với những người xa xứ khác mà nói, vấn đề ở chỗ tiền thuê nhà quá cao, nhưng đối với Hạ Lâm Hi, chuyện tiền bạc không làm khó cô.

Nếu Tưởng Chính Hàn cũng thấy thích hợp, Hạ Lâm Hi dự tính sẽ chi một năm tiền nhà.

Sở Thu Nghiên không rõ lắm về điều kiện kinh tế của Hạ Lâm Hi nhưng sau khi suy nghĩ trong chốc lát, cô vẫn đinh ninh rằng Hạ Lâm Hi gánh hết tiền thuê nhà. Dù sao Hạ Lâm Hi luôn lo lắng cho bạn trai mình, thậm chí có thể sẵn sàng nhận phần thiệt về mình cũng nên.

Nghĩ đến đây, Sở Thu Nghiên ngẩng đầu, đăm chiêu nhìn Hạ Lâm Hi.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào rít, trong phòng ngủ ấm áp như xuân. Hạ Lâm Hi mang một chiếc váy ngủ may bằng sợi đay, bây giờ vẫn cúi đầu, tiếp tục lau chùi sàn nhà trơn bóng. Cô định sau khi làm xong việc sẽ ngủ một giấc, bỗng dưng bắt gặp ánh mắt của Sở Thu Nghiên, vậy nên cô tạm dừng tay lại, nghiêng đầu nhìn lại cô bạn của mình, hơi ngơ ngác hỏi: “Cậu nhìn gì vậy?”

“Nhìn cậu.” Sở Thu Nghiên nói. “Mình rất ngưỡng mộ bạn trai cậu đấy!”

Sở Thu Nghiên nghĩ trong lòng rằng, nếu Từ Trí Lễ có thể hiểu ý người bằng một nửa Hạ Lâm Hi, cô cũng chẳng cần phiền muộn về chuyện tình cảm.

Nhưng cô chẳng thể nói ra điều đấy được, ánh mắt vì vậy mà thêm đăm chiêu. Gương mặt Hạ Lâm hi ửng đỏ, cô không thể làm tiếp công việc còn dang dở nữa, đành phải mang cây lau nhà vào buồng vệ sinh, còn không quên nói lảng: “Đợi mình tìm được căn hộ vừa ý, nhất định sẽ mời cậu đến làm khách mà.”

Sở Thu Nghiên bật dậy, đến gần Hạ Lâm Hi, vui vẻ nói: “Tốt tốt, mình cũng biết nấu nướng, đợi cậu mời mình đến, mình sẽ phụ cậu một tay.”

Cô còn chưa dứt lời, cửa phòng đã bật mở.

Trang Phỉ đứng trước cửa, vác một chiếc balo trên vai, cả người trùm một chiếc áo bông thật dày, có lẽ vì trời quá lạnh nên chiếc mũi hơi ửng đỏ. Hình như cô ấy mới từ thư viện trở về. Mọi chuyện vẫn giống như bao lúc bình thường, cô ấy bước vào phải đi một vòng quanh phòng, khiến mọi người chú ý rồi mới về chỗ ngồi của mình.

Thế như hôm nay có chút khác, đó là Trang Phỉ chủ động bắt chuyện với Hạ Lâm Hi: “Tôi nghe các cậu nói.”

Cô tháo chiếc mũ len trên đầu xuống, bàn tay vung vẩy trên bàn, giống như vô thưởng vô phạt nhắc đến, nhưng thật chất lại đang thăm dò: “Có phải cậu muốn ra ngoài ở không? Năm nhất… ở chung với bạn trai à?”

Hạ Lâm Hi chưa trả lời, Trang Phỉ đã thở dài than: “Không biết xấu hổ!”

Cô đứng trên sàn nhà Hạ Lâm Hi mới lau qua, cúi đầu lục lọi cặp của mình, thế nhưng cái miệng vẫn lải nhải chuyện đâu đâu, đã vậy còn cố ý làm ầm lên: “Cha mẹ ở xa, làm sao biết được con gái mình là kẻ không lòng tự trọng, vì tiền mà sống chung với trai?”

Câu “không lòng tự trọng” Trang Phỉ dùng âm điệu nặng nhất để tỏ vẻ trịch thượng.

Cô ấy khơi mào tranh chấp cũng không cần lý do, cả người giống như một con nhím dựng thẳng gai, gặp ai sẽ đâm người đó. Đã vậy đối với mọi người, cô ấy chỉ nghĩ đây là cách giải tỏa tâm trạng “bình thường”, không ý thức được bản thân kì lạ đến mức nào.

Tối nay nhiệt độ đã giảm xuống con số đơn, ngoài cửa tuyết rơi, trắng muốt như lông ngỗng, phiêu phiêu lãng lãng đáp trên thành cửa sổ, dần dần kết lại thành lớp băng mỏng. Đẹp vậy nhưng Hạ Lâm Hi không có tâm trạng để thưởng thức, cô bỏ cây lau nhà trong tay xuống, ra khỏi nhà vệ sinh.

Không khí bên trong như tụt hẳn, giống như sắp đóng băng đến nơi.

Hạ Lâm Hi leo lên giường mình, làm như không nghe thấy lời nói của Trang Phỉ. Cô mang một chiếc váy ngủ sợi đay, sau lớp váy là đôi chân dài trắng nõn, trên đùi cũng chẳng có vết sẹo nào, từng tấc đều cực kì hoàn mỹ, một phần cũng nhờ cuộc sống ấm êm thuở bé, chưa từng đụng tay vào việc nặng gì.

Trang Phỉ không kiềm được tự so sánh bản thân mình với cô, có điều so đi so lại thế nào cũng không cảm thấy vừa ý, vậy nên mới hậm hực gào lên: “Con trai lớp mình biết cả rồi, đều coi cậu như đứa rẻ tiền không tự trọng đấy!”

Trước tối nay, Sở Thu Nghiên và Hạ Lâm Hi đã hạ quyết tâm, bất kể Trang Phỉ nói gì, các cô cũng sẽ không tranh luận với cô ấy. Không chỉ vì tranh luận phí thời gian mà còn sợ chỉ cần đấu khẩu trực tiếp, mâu thuẫn càng lúc lan rộng, đó mới là điều phiền phức.

Nhưng Hạ Lâm Hi không nhịn nổi nữa, cô quay đầu nhìn Trang Phỉ, tức đến nỗi không thể thở đều: “Cậu dựa vào tiêu chuẩn gì mà đánh giá tôi? Chuyện riêng của người khác đến lượt cậu quản từ khi nào vậy?”

“Ai cũng gọi cậu là nữ thần.” Trang Phỉ cười khẩy: “Nữ thần lại là kẻ không biết xấu hổ, cậu biết không?”

Sở Thu Nghiên lập tức tiếp lời: “Cậu đứng trước cửa phòng ngủ nghe lén người khác nói chuyện, hành động này là có học sao?”

Trang Phỉ giằng mạnh chiếc cặp, đổi giày quyết ra ngoài: “Tôi không lãng phí thời gian với các cậu nữa, tôi sẽ đến phòng tự học tìm mọi người, nói cho cả khoa này biết, hai người các cậu là loại người thế nào.”

Nóng nảy buông một câu này xong, Trang Phỉ khoác cặp lên vai. Dường như cô ấy không định đến phòng tự học mà đúng hơn là đi khua chiêng gỏ mõ, hùng dũng hiên ngang, tỏ vẻ nắm chắn phần thắng đến nơi.

Nhưng cô ấy bị Hạ Lâm Hi ngăn lại.

Hạ Lâm Hi nói: “Chuyện cái bạt tai lần trước, chúng tôi không nói với người ngoài, nhưng nếu cậu cho việc tung tin với người khác chỉ là trò mua vui, tôi cũng muốn giảng viên lắng nghe chuyện của mình.”

Lúc xảy ra tranh chấp, có những khi khiêm nhường không thể giải quyết được vấn đề. Thế nhưng nếu lấy điểm yếu của đối phương ra làm vật cược, tạm thời mùi thuốc súng sẽ thôi hiu hắt. Hạ Lâm Hi nằm dài trên giường, im lặng đợi Trang Phỉ ra khỏi cửa, nhưng cô đợi đến mười phút vẫn không thấy cô ấy có động tĩnh gì.

Một đoạn đệm nhạt nhẽo cứ vậy mà trôi qua.

Nhưng sau đêm này, Hạ Lâm Hi càng thêm quyết tâm, kì tới phải dọn ra ngoài. Sống chung với Trang Phỉ dưới một mái nhà, tâm trạng của cô sẽ không thoải mái gì.

Trước mắt họ chỉ còn một tuần nữa là đến tháng một, khoảng cách đợt thi đấu diễn ra càng cận kề. Bên trong trường có không ít sinh viên la liệt khắp nơi chuẩn bị cho đợt thi đâu sắp đến. Hạ Lâm Hi cũng là một trong số đó, cô cũng bận rộn hẳn lên, nhưng cô khác mọi người ở chỗ, cô không bắt cặp với ai cả.

Ý nghĩa của việc thi đấu không nằm ở tấm huy chương nhận được mà là năng lực của ta có tăng lên sau cả quá trình hay không. Hạ Lâm Hi một mình làm tất cả khiến người ngoài nhìn vào thấy cô là kẻ rất cố chấp.

Tưởng Chính Hàn có nói qua điện thoại với cô, một nhóm có nhiều thành viên sẽ khiến mọi thứ trở nên đơn giản, bởi lẽ kiến tạo mô phỏng là một chuyện, viết luận án lại là chuyện khác.

“Không phải anh cũng làm một mình sao?” Hạ Lâm Hi hỏi ngược lại. “Em biết là bây giờ mình cách anh một khoảng rất xa.”

Đợt thi đấu này là một hoạt động của các sinh viên chưa tốt nghiệp, nhưng thực chất nó giống một đợt làm việc nhóm hơn. Chương trình của nó cũng không nghiêm khắc đến nỗi xác minh thân phận người tham gia. Hơn nữa chỉ cần nhúng tay vào, đến cuối đều nhận được danh hiệu “Cố Gắng”. Cơ chế thi đấu đơn giản như vậy, ai lại chịu bỏ qua đây?

Dù vậy, tỉ lệ đại được giải O cũng vô cùng thấp. Giải O gọi đầy đủ là “Outstanding Winners” dành cho sản phẩm đủ tiêu chuẩn nhất. Đa phần những sinh viên như Hạ Lâm Hi ai cũng tham gia vì giải thưởng, ai cũng hy vọng nó sẽ nằm trên tay mình.

Mà trong lòng Hạ Lâm Hi, Tưởng Chính Hàn nghiễm nhiên đã đặt chân lên ngôi vua đó, chẳng qua chưa được khẳng định hoàn toàn mà thôi. Càng như vậy, cô càng ý thức được, có phải Tưởng Chính Hàn đã đi trước cô rất xa hay không? Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy thật là lạ.

Cô tự nhủ rằng mình của hiện tại cũng phải nỗ lực hơn nữa, có như vậy mới đủ sức sánh bước bên anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.