Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 72: Chương 72




Nhà của Tưởng Chính Hàn ở trong nội thành, kinh doanh một tiệm sửa xe. Cha mẹ anh đều là người tốt cả nhưng cha anh có khiếm khuyết về cơ thể, mẹ anh cũng khó lòng làm việc nặng, khách quan đánh giá, gia đình anh suy cho cùng không hề khá giả.

Anh có sức hút với Hạ Lâm Hi không phải vì tiền hay gia thế, cô thích anh phần lớn là vì tính tình con người này. Thói quen và tính cách của con người đều hình thành nhờ gia đình, tất nhiên cô biết điều ấy vậy nên vẫn rất tò mò.

Cho dù tò mò, cô vẫn không chủ động hỏi đến.

Giờ đây, chiếc vòng ngọc trong tay mình, cô khó xử chẳng biết phải hỏi làm sao. Dù cho gia đình lâm vào cảnh cùng khổ, cha mẹ Tưởng Chính Hàn vẫn không bán đi chiếc vòng tay này, có lẽ nó mang ý nghĩa rất đặc biệt. Không tính chuyện giá cả đi chăng nữa, cô cũng không có lý do để nhận nó.

“Vòng tay này rất đẹp, có lẽ quý lắm.” Hạ Lâm Hi từ chối. “Cảm ơn dì nhưng con không nhận được đâu.”

Nói xong lời này, cô còn nghĩ bà Tưởng sẽ khách sáo thêm vài câu nhưng không, chỉ một nụ cười và không đả động gì đến chiếc vòng này nữa.

Hạ Lâm Hi thở phào nhẹ nhõm, nếu như mẹ Tưởng Chính Hàn vẫn cứ kiên quyết, cô sợ bản thân không thể từ chối mãi được. Nếu đẩy qua đẩy về thêm hai ba lượt, chỉ sợ đánh mất thiện cảm trong mắt bà… Cô biết vớt vát thế nào đây?

Cũng may chỉ là cô lo lắng nhiều, mẹ của Tưởng Chính Hàn vẫn đối xử rất tốt với cô, nếu không thật sự thích có lẽ chẳng định tặng chiếc vong kia. Lúc Hạ Lâm Hi định về nhà, bà Tưởng còn không quên dặn con trai mình phải chăm sóc bạn gái cho thật tốt.

Gần bốn giờ chiều, một đợt tuyết lại rơi trên không trung.

Để đưa Hạ Lâm Hi về nhà, Tưởng Chính Hàn bung một cây dù ra, một tay anh nắm thân dù, tay kia siết chặt tay cô. Mùa đông giá rét thật rất lạnh, nhưng tay anh lại ấm áp vô cùng.

Đến ngã ba đường, Hạ Lâm Hi gọi một chiếc xe taxi. Vì trời trở tuyết nên chiếc xe đến vô cùng chậm, trong lúc đó, Hạ Lâm Hi tranh thủ tạm biệt Tưởng Chính Hàn: “Em về trước nhé, anh cũng mau về nhà đi.”

Tưởng Chính Hàn vẫn giữ chiếc dù như cũ, che cho tuyết không phủ xuống người cô. Bàn tay còn lại thả vào túi quần, lấy ra chiếc vòng ngọc ban nãy.

Anh đeo nó vào cổ tay cô, bàn tay chạm nhè nhẹ: “Rất hợp.”

Hạ Lâm Hi chưa kịp phản ứng, lúc cô cúi đầu xuống nhìn thì sững sờ không thôi. Xung quanh sắc trời ám trầm, tuyết bay tán loạn, trên mặt đất màu trắng chất tầng, còn có vài mảng băng vụn. Cô muốn tháo nó ra nhưng lại sợ mình gấp quá sẽ khiến nó vỡ, nếu vậy thì không có gì để đền anh cả. Vậy nên cô ngẩng đầu nhìn anh khó hiểu, hỏi: “Đây là vật gia truyền trong nhà anh sao?”

Tưởng Chính Hàn nghĩ một chốc, cười đáp: “Em nghĩ vậy cũng được.”

Hạ Lâm Hi lại hỏi anh: “Nếu đã vậy sao lại tặng cho em?”

Tưởng Chính Hàn nói: “Không phải em thì là ai bây giờ?”

Lúc anh nói những lời này, sâu trong đáy mắt toàn là bóng dáng cô. Cô đứng đối diện anh một chốc, tuy nhanh chóng quay đi nhưng tim đập mạnh hơn cũ, bầu không khí ngọt ngào này không kéo dài được bao lâu, bác tài xế sốt ruột hối thúc: “Ai, hai người đừng đứng đó nhìn nhau nữa, rốt cuộc là có đi hay không? Trời sắp tối rồi, tôi phải đi kiếm khách nữa.”

Nhìn thấy người ta đã mất kiên nhẫn, Hạ Lâm Hi đành lao vội vào xe.

Sau khi về nhà, vẫn chưa đến năm giờ. Cô đổi giày đi trong nhà, trên tay vẫn còn chiếc vòng ngọc, đợi một lát sau, chắc chắn chỉ có mình mình trong nhà, cô mới nhắn tin cho Tưởng Chính Hàn: “Ngày mai anh có rảnh không?”

Cô tính đợi đến lúc ra ngoài với anh sẽ trả vật lại cho chủ của nó.

Nhưng Tưởng Chính Hàn quá hiểu cô, anh không dong dài, mạch lạc nói: “Không cần trả lại anh.” Để ngăn suy nghĩ trong đầu cô, anh còn gửi thêm một tin: “Em giữ giúp anh nhé.”

Hạ Lâm Hi cẩn thận nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định đặt mua một chiếc rương nhỏ trên mạng.

Không bao lâu sau, hàng được giao đến.

Hạ Lâm Hi tự tay làm chiếc hộp gỗ, bên trong lót đệm bông sau đó mới đặt vòng tay vào, cô tỉ mỉ như thế để giảm xóc lực, sau khi an bài ổn thỏa, Hạ Lâm Hi khóa chiếc rương lại, giấu dưới gầm giường.

Cô cảm thấy mình như có một kho báu bí mật vậy.

Đáng tiếc không lâu sau khi cô cất giữ kho báu này, kì nghỉ Tết Âm Lịch nhanh chóng kết thúc. Vì phải chuẩn bị cho công việc thực tập sắp bắt đầu, cô nhất định phải quay về Bắc Kinh.

Tháng hai ở Bắc Kinh, nhiệt độ vẫn lạnh lẽo như trước.

Sở Thu Nghiên quay lại sớm hơn cô một ngày, ngồi trong phòng gõ máy tính viết số liệu. Khoảnh khắc Hạ Lâm Hi bước vào cửa, câu đầu tiên Sở Thu Nghiên hỏi là: “Học kì này cậu sẽ dọn ra ngoài sao?”

Trong phòng ngủ ngoại trừ Sở Thu Nghiên ra thì chẳng còn ai cả. Nhưng chiếc máy tính đặt trên bàn Trang Phỉ chứng minh rằng cô vẫn ở lại trường cả kì nghỉ. Hạ Lâm Hi kéo hành lý vào phòng ngủ, còn không quên đóng cửa lại.

“Mai mình sẽ chuyển đi.” Hạ Lâm Hi thành thật kể cho cô ấy. “Lúc trước mình đã thương thảo xong hợp đồng, cũng đã trả tiền đặt cọc. Phòng ốc xem nhiều lần rồi mới quyết định bàn giao.”

Sở Thu Nghiên gật đầu nói: “Mình tin cậu cẩn thận mà.” Sau đó ánh mắt của cô ấy dời khỏi màn hình, rơi vào người Hạ Lâm Hi. “Căn hộ của cậu một tháng bao nhiêu?”

Hạ Lâm Hi thật thà nói giá cả.

Đây không phải là con số nhỏ, Sở Thu Nghiên vô cùng thảng thốt, nhưng rồi cũng cười bảo: “Cũng đúng, nếu có khả năng thì nên chọn lấy thứ tốt nhất.”

Hạ Lâm Hi đồng ý với lời nói của cô ấy, còn định phụ họa thêm nhưng lại nghe bạn mình bảo: “Ngày mai cậu chuyển ra ngoài, để mình đến giúp dọn dẹp nhé, dù sao ba người cũng hơn hai người mà.”

Hạ Lâm Hi nói phải dọn đi khiến Sở Thu Nghiên luyến tiếc trong lòng, nhưng chính bản thân cô ấy hiểu được, đây là lựa chọn của Hạ Lâm Hi. Với tư cách là một người bạn, chỉ mong cô ấy chọn đúng.

Bầu không khí trong ký túc Hạ Lâm Hi hài hòa là thế, bên Tưởng Chính Hàn cũng không khác là bao.

Từ đây đến lúc bắt đầu kì mới cũng chỉ còn mười ngày, bạn cùng phòng với Tưởng Chính Hàn cũng quay lại đầy đủ. Ngoại trừ Đoạn Ninh vì thi lại không thể đi đâu được ra thì hai người còn lại đều quay về Bắc Kinh để thực tập.

Nhiệt độ máy sưởi bên trong rất cao, các nam sinh khác đều mang quần cộc, chỉ có Tưởng Chính Hàn mới bước vào là còn mang trang phục chỉnh tề.

Tiễn Thần mới nhìn thấy cậu đã vui vẻ gọi: “Chính ca, ngôi sao sáng cùng phòng ới mình, cậu đã xem điểm trong kì thi vừa rồi chưa, được bao nhiêu?”

Bây giờ cũng mới qua mười hai giờ trưa, ngoài cửa sổ gió lạnh thấu xương, nhưng ánh mặt trời lại rất rực rỡ. Bức màn treo trong phòng ngủ được vén qua một nửa, để ánh sáng men theo rọi vào, rơi từng giọt trên mặt đất.

Trong phòng ngủ vẫn còn vấn vương hương bên ngoài, Chu Vân phi bê một bát bún, cầm đũa đến gần nói: “Tưởng đại thần, có muốn ăn không, bún mình nấu đảm bảo hơn ngoài đường nhiều.”

Tưởng Chính Hàn còn chưa trả lời, Tiễn Thần đã lao đến giành trước: “Đây đây, tôi muốn ăn, thơm quá.”

Chu Vân Phi lấy đữa gắp một miếng bún, đút cho Tiễn Thần, còn không quên dặn: “Ăn từ từ thôi, coi chừng nóng.”

Tưởng Chính Hàn bật cười.

Thấy anh cười như vậy, Tiễn Thần lại nhớ đến vấn đề vừa rồi, tiếp tục hỏi: “Chính ca, cậu bận rộn như thế, điểm cuối kì thế nào rồi?”

“Trung bình trên chín mươi.” Tưởng Chính Hàn trả lời xong liền đổi đề tài: “Tôi mang theo đặc sản Giang Minh về đây.” Anh mở vali của mình ra, lấy quả hạch đào đặc sản Giang Minh ra, còn cả vài món ăn nhẹ nổi danh, đặt trên chiếc bàn chung trong ký túc.

Một chú chim sẻ bay ngang ngoài cửa sổ, bóng dáng thoắt hiện rồi biến mất. Tiễn Thần như chú chim sẻ kia, vô cùng tự nhiên chạy qua bàn gỗ. Cậu rất thích quả hạch đào, nó rành rành trước mặt như vậy tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Tiễn Thần vừa ăn hạch đào, vừa huyên thuyên: “Chính ca, bọn này mới nghe giảng viên nói, thành tích của cậu đứng đầu toàn khoa.” Nói tới đây, cậu xích lại gần Tưởng Chính Hàn: “Cả khoa đông dân như vậy mà, tôi cam bái hạ phong rồi.”

Mùi hạch đào lan tỏa khắp miệng, cậu nhâm nhi một lát rồi nói tiếp: “Tôi cảm thấy bản thân không thích hợp với ngành lập trình. Mỗi lần viết chương trình, không tải tài nguyên từ tên mạng xuống thì cũng copy trên Github mà thôi. Tôi chưa viết được gì cho ra hồn, toàn cắt và dán, thỉnh thoảng có biến tấu thêm chút ít.”

Cậu cảm thán: “Thậm chí tôi còn không biết, mình muốn học loại ngôn ngữ lập trình nào.”

Tưởng Chính Hàn vỗ lưng cậu ta: “C++ lập trình thủ tục, Java viết công trình cho các hạng mục, mỗi tay mỗi kiểu, cậu có thể tích lũy kinh nghiệm thêm.”

Chu Vân Phi đứng bên cố gắng nhớ kĩ, cậu bưng bát bún đến: “Tưởng đại thần, nếu có lúc nào cậu rảnh thì nhớ mình có trong ký túc xá, rất muốn được cậu hướng dẫn đây.”

Cách miêu tả của Chu Vân Phi rất giống một hòn vọng phu.

Bàn tay đang dọn đồ đạc của Tưởng Chính Hàn chợt khựng lại, anh không lấy quần áo ra nửa, ngược lại còn cất vào. Hai người bạn cùng phòng cảm thấy có gì đó không ổn, Tiễn Thần là người đầu tiên phản ứng.”

“Mình quên mất.” Tiễn Thần nói: “Trước khi thi Chính ca có bảo, học kì sau cậu ta sẽ dọn ra ngoài.”

Cậu hỏi: “Chính ca, cậu định dọn đi đâu vậy?”

Tưởng Chính Hàn nói: “Tôi dọn ra ngoài cho gần với công ty.” Nói xong, Tưởng Chính Hàn nhìn Chu Vân Phi, vẫn kiên nhẫn như cũ: “Tôi không đến trường thường xuyên, cậu có thể gửi tin nhắn, điện thoại hoặc mail cho tôi.”

Chu Vân Phi biết rằngTưởng Chính Hàn rất hiểu lòng người, bỗng dưng lại thấy phiền muộn trong lòng. Cậu đã hạ quyết tâm ôm đùi thì người ta lại chạy mất, càng nghĩ, cậu càng cảm thấy đau lòng.

Người buồn bã không chỉ riêng mình cậu, Tưởng Chính Hàn cũng hơi cay ở mũi, ở chung được nửa năm, Tưởng Chính Hàn là người bạn cùng phòng tuyệt nhất cậu có.

“Chính ca, mai cậu dọn ra đúng không?” Tiễn Thần vươn tay phải, khoác vai anh. “Là anh em tốt, để tôi đến giúp cậu một tay.”

Tưởng Chính Hàn nụ cười nói: “Việc thực tập của cậu quan trọng hơn.” Đầu tiên là quan tâm người đối diện, sau mới nói đến mình: “Đồ đạc của tôi không nhiều lắm.”

Tưởng Chính Hàn từ chối ý tốt của bạn cùng phòng, bên kia Hạ Lâm Hi cũng nhất quyết không để Sở Thu Nghiên dến giúp. Hai người họ đều không thích làm phiền người khác, chỉ cần là chuyện bản thân có thể tự làm, bình thường sẽ im lặng hoàn thành.

Bảy giờ sáng ngày kết đến, họ mang đồ đạc đến sửa sang lại căn phòng, năm sáu tiếng cứ vậy trôi qua. Nhà mới tọa lạc trong một tiểu khu khá tốt, cơ sở hạ tầng quanh đây không tồi, phương tiện giao thông cũng thuận tiện. Đến giữa trưa, Hạ Lâm Hi kéo Tưởng Chính Hàn xuống lầu ăn cơm, vô cùng vui vẻ nói với anh: “Gần đây có vài quán ăn, chỗ nào cũng được đánh giá tốt cả.”

Tưởng Chính Hàn hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.” Hạ Lâm Hi nói. “Hôm nay em rất vui.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.