Ngày Hạ Lâm Hi còn bé, mẹ cô thường xuyên dạy rằng: “Cuộc sống là một chuỗi phiền phức nối tiếp, không ai có thể thuận buồm xuôi gió mãi được, hoặc là con tìm cách giải quyết, hoặc là con phải làm quen với nó.”
Lúc lên Trung Học, để tránh mất thời gian, cô đều nhờ cậy vào cha mẹ hoặc giáo viên, mọi chuyện đều được giải quyết nhanh chóng, chưa từng phải sốt ruột vì điều gì.
Đáng tiếc đời thật không phải là trường học, không có cha mẹ giải quyết giúp cô, không có thầy cô phán quyết công bằng. Đây là lần đầu tiên trong đời cô bị người ta vây quanh, không biết phải thoát ra như thế nào, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh, hét to với đám đông ồn ào: “Xin lỗi, xin cho tôi qua.”
Lần đầu tiên cô lên tiếng, dường như mọi người không thật sự lắng nghe, vẫn tiếp tục cười đùa ồn ào. Vậy nên cô như hét lên, lặp lại thêm hai lần nữa, quay lưng về phía Tần Việt cách đó không xa, giống như không muốn thấy mặt cậu ta thêm lần nào nữa.
Mọi người nhao nhao né ra, tiếng hô hào ban nãy dần tắt.
Trong tình trạng mắc kẹt ở nơi công cộng thế này, cô cố gắng chú ý lời nói và hành động của mình, không tỏ vẻ quá nóng giận nhưng gương mặt cũng chẳng vui vẻ gì, sự nhẫn nại như đã mất hết.
“Hạ Lâm hi.” Cách đó ba mét, Tần Việt gọi tên cô. “Em cho anh một cơ hội cũng là cho chính mình một cơ hội, em chưa thử quen anh, làm sao biết anh không hợp?”
Cách hoa hồng bị gió thổi tung, bay tán loạn khắp nơi.
Cậu ta giẫm lên những cánh hoa màu đỏ, bước đến: “Hay thế này đi, em không cần đồng ý ngay lập tức, tối nay em ăn một bữa với anh để anh hiểu ý là được.”
Hạ Lâm Hi nói: “Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi đã có bạn trai, đều là đồng nghiệp chung công ty, xin cậu hãy tự trọng.”
Giọng của cô không nhỏ, nhiều người thảng thốt kêu lên.
Chuyện ngày hôm nay quả là một trò khôi hài, Hạ Lâm Hi thầm nghĩ. Sáng mấy hôm trước, Hạ Lâm Hi đã từng nhìn thấy Tần Việt ôm ấp Thời oánh ở cầu thang, họ còn cười đùa rất vui vẻ. Tần Việt nào có mối tình thắm thiết như cậu ta kể lể, chẳng qua chỉ là tìm cơ hội đổi thuyền mà thôi.
Tần Việt nghe xong lời Hạ Lâm Hi, dường như đã bắt đầu tức giận, cô luôn không biết điều như thế, nhưng xung quanh còn có đồng nghiệp, cậu ta đành phải tạm nhịn xuống, cố gắng nói thêm vài lời với cô.
Cậu ta còn chưa suy nghĩ ra từ sao cho ổn thỏa, Hạ Lâm Hi đã băng qua đám người, vóc dáng nhỏ bé khuất sau góc nhà.
Hôm nay lúc cô về nhà cũng đã gần bảy giờ tối rồi, trong tiểu thu có vài người thong thả đi dạo, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng. Hạ Lâm Hi cầm túi xách vào cửa, vừa mới đặt chân vào trong đã nghe thấy tiếng trò chuyện với nhau. Cô vào nhìn… Thì ra là Tưởng Chính Hàn và Tạ Bình Xuyên.
Tạ Bình Xuyên nói: “Tôi hiểu ý của cậu, cậu định làm một điện toán đám mây, nâng cao tốc xử lý dữ liệu, đồng thời tạo ra vùng lưu trữ và vùng trực tuyến?”
Phòng bếp không bật lửa, lúc này cơm đang chín trong nồi. Tưởng Chính Hàn mang bộ quần áo ở nhà, trước mặt là một chiếc máy tính, bàn tay gõ liên tục trên bàn phím, dừng như anh vừa nấu cơm, vừa làm việc.
Tạ Bình Xuyên cũng mang máy tính qua, một chiếc Apple khoảng 15 inch nhưng đèn không sáng lên, có lẽ chưa khởi động máy. Hôm nay anh ta khác hẳn với mọi hôm, chỉ mang một chiếc áo thun đi kèm với quần bò. Đúng là trang phục ảnh hưởng rất lớn đến cảm qua, giờ đây nhìn Tạ Bình Xuyên cũng không lớn hơn Tưởng Chính Hàn bao nhiêu.
Tưởng Chính Hàn giải thích với anh ta: “Kế hoạch tạm thời là ba nền tảng, bao gồm xử lý dữ liệu tùy chỉnh, xử lý dữ liệu của bên thứ ba, các công ty xử lý dữ liệu, phiên bản 1.0 dự tính tháng sáu năm nay sẽ đưa ra thị trường.
Tạ Bình Xuyên hưng phấn hỏi: “Xử lý dữ liệu của bên thứ ba là nhận diện khuôn mặt bằng máy hay sao?”
Anh ta nhấn nút khởi động máy, dùng VIM đưa ra một hồ sơ: “Tất cả mọi người đều biết, để xây dựng một công ty công nghệ thông tin phải có ít nhất ba điều kiệu, vận may, đồng đội và thị trường.”
Tưởng Chính Hàn nghe đến đấy thì không đáp lời, không phải anh không biết nói gì mà là bởi anh thấy Hạ Lâm Hi.
Anh ngồi bên bàn ăn với Tạ Bình Xuyên, Hạ Lâm Hi đứng giữa phòng khách. Ánh sáng bên trong rực lên như ban ngày, cô tháo kẹp tóc của mình ra, nở nụ cười như thể không có chuyện gì.
“Chào buổi tối.” Hạ Lâm Hi chào Tạ Bình Xuyên. “Hai người ăn chưa, để em dọn cơm nhé!”
Tưởng Chính Hàn đứng lên, đến bên cạnh cô, nhìn thấy cô nom rất mỏi mệt, theo bản năng vươn tay lên chạm vào mặt: “Ngoan, đi nghỉ đi, đợi nấu xong anh sẽ gọi em.”
Hạ Lâm Hi gật đầu đồng ý, vô cùng nghe lời.
Cô ôm chiếc máy tính của mình quay đầu đi vào phòng ngủ, sau khi đóng cửa thì lên giường, mở máy ra viết tiếp chương trình còn dang dở, không hoàn toàn nghỉ ngơi theo lời Tưởng Chính Hàn.
Ngoài phòng bếp, Tạ Bình Xuyên tiếp tục chuyện đang còn nói dở: “Nói đến vận may, đồng đội và thị trường, cậu cảm thấy trong ba chuyện này, thứ nào quan trọng nhất?”
Tưởng Chính Hàn cười đáp: “Thị trường.” Nói xong, anh còn đưa ra lý do: “Nếu không có thị trường thì một nhóm tối cũng uổng phí.”
“Tôi đồng quan điểm với cậu.” Tạ Bình Xuyên tự rót cho mình một tách trà, sau đó gõ bàn phím: “Cậu khởi nghiệp với công ty lập trình, đầu tiên là quản lý sản phẩm, nếu công bố sản phẩm phù hợp với nhu cầu người dùng, cậu sẽ thành công.”
Chiếc ly chứa nước trà óng ánh, trên mặt còn bồng bềnh vài mảnh vụn. Đây là hộp trà cha Hạ Lâm Hi gửi đến, đó là sản phẩm của vùng trà quê ông, tuy không mấy nổi bật nhưng cũng có vị riêng, uống vào thơm ngát, Tạ Bình Xuyên rất thích.
Anh nâng ly trà lên, nói thật lòng: “Ngoại trừ lúc công việc cần, tôi ít khi phân tích thị trường, không ngờ bây giờ phải làm vậy để tìm việc.”
Tưởng Chính Hàn nhỏe miệng cười, mở máy tính của mình ra. Máy tính của anh giống Tạ Bình Xuyên như đúc, thậm chí đến vỏ ngoài cũng không khác nhau.
Những phần mềm cài đặt trong máy cũng rất nhiều, ngoại trừ VIM còn đang mở, từ trên xuống dưới đều cố định trong một dãy phím tắt. Nhưng Tưởng Chính Hàn không mở phần mềm còn dở, anh chỉ mở một văn bản rồi nói với Tạ Bình Xuyên: Ban nãy anh hỏi tôi, xử lý dữ liệu bên thứ ba có những gì, tôi muốn cài đặt nhận diện khuôn mặt, với cả…”
Tạ Bình Xuyên ngẩng đầu: “Với cả gì?”
“Giám chế hình ảnh.” Tưởng Chính Hàn đáp.
Tưởng Chính Hàn cầm điện thoại của mình lên,mở phần mềm xã hội của công ty Lion ra, gõ một vài từ khóa, sau đó rất nhiều hình ảnh hiện lên.
Gương mặt Tạ Bình Xuyên vẫn rất mực bình tĩnh, bày ra vẻ không chút phấn khích nào,
“Khoảng tháng chín năm nay, mạng lưới hoạt động đã rõ ràng.” Tưởng Chính Hàn mở một cửa sổ, xem tin tức thời sự. “Đa phần các công ty trong ngành vẫn sử dụng giám chế thủ công, không phải anh hỏi tôi thị trường ở đâu sao?”
Anh cười bổ sung thêm: “Anh biết rồi đấy, thị trường là đây.”
Tạ Bình Xuyên vỗ tay cho anh.
Tưởng Chính Hàn nói tiếp: “Hạng mục điện tử lần trước đã hoàn thành được 80%. Mấy hạng mục họ yêu cầu có một số chỗ giống thứ chúng ta đã bàn, nếu anh cảm thấy hứng thú…”
Tạ Bình Xuyên nhìn thẳng vào mắt anh, bất kể anh có chân thành bao nhiêu, anh ta vẫn không hề giao động.
Anh ta ôm chiếc máy tính của mình, nghiêng đầu nhìn qua phòng bếp: “Đúng rồi, hỏi thêm cậu một câu, cơm nước nấu xong chưa?” Tuy không muốn thừa nhận nhưng nguyên nhân anh có mặt ở đây hôm nay là để ăn chùa.
Tưởng Chính Hàn như đã hiểu, vô cùng tốt bụng mời: “Ngày mai bắt đầu hạng mục, nếu anh có thời gian thì giúp đỡ nhé. Đổi lại, tôi mời anh ăn cơm!”
Tạ Bình Xuyên vui vẻ đồng ý.
Lúc Tưởng Chính Hàn thực tập, Tạ Bình Xuyên tìm mọi cách giữ anh lại, tránh để anh thực tập xong chạy qua công ty khác. Giờ đây, tình huống đảo ngược, Tưởng Chính Hàn năm lần bảy lượt mời Tạ Bình Xuyên gia nhập.
Nhưng Tạ Bình Xuyên vẫn không quyết định dứt khoát, chưa trả lời rõ ràng lần nào.
Tìm được một nhân viên ưng ý giống như theo đuổi một cô gái vậy, nói ngắn gọi đó là phải nhẫn nại. Tưởng Chính Hàn hiểu điều này nên anh vẫn luôn kiên nhẫn.
Anh loay hoay trong phòng bếp cỡ chừng mười phút đã xong bữa cơm tối nay, sau đó dọn bát dĩa ra, xong xuôi cả rồi thì vào phòng ngủ.
Đèn giường trong phòng đang mở, tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa/
Hạ Lâm Hi ngồi trên giường, dáng vẻ rất nghiêm túc. Cô đặt máy tính trên mền, ngón tay lướt trên bàn phím, tiếng lạch cạch không hề ngắt đoạn.
Trên gối còn một quyển Toán cao cấp, lật đến trang một trăm mấy rồi, cô như men theo bản năng, vừa học vừa viết, vừa đọc vừa làm theo.
Bao nhiều năng lực tiềm ẩn của một con người đều được phát hiện trong lúc trắc trở nhất.
Bây giờ là khoảng tháng năm, từ đây đến lúc thi cuối kì còn một tháng ôn tập. Tưởng Chính Hàn hiểu rõ chuyên ngành của mình, nhưng Hạ Lâm Hi vẫn cần ôn tập. Ngoại trừ kiến thức trong sách giáo khoa ra, cô còn công việc ở công ty Lion và cả hạng mục đầu tiên của công ty mới mở nữa. Bây giờ trong mắt cô, thời gian gấp rút đến nơi rồi.
Tưởng Chính Hàn đứng sau cô, gập máy tính lại, nó lập tức tắt ngúm, sau đó người tren giường nhìn anh: “Cơm tối xong rồi à, đợi lát em xuống liền đây.”
Tưởng Chính Hàn ừ một tiếng, sau đó mở rộng vòng tay ra: “Anh bế em ra xuống.”
“Giường còn chưa cao đến một mét.” Hạ Lâm Hi bước về phía trước, tựa vào người anh: “Anh muốn bế em thế nào đây?”
Tưởng Chính Hàn ôm thắt lưng cô sau đó dùng sức bồng cô lên. Hai chân cô như thoát khỏi mặt đấy, trong phút sững sốt, cô muốn thét lên, nhưng lại ngại Tạ Bình Xuyên bên ngoài, đành phải nhịn xuống.
Tưởng Chính Hàn đành thả cô ra, cô nhón chân hôn mặt anh: “Sau cơm tối, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Có gì bây giờ không thể nói?” Tưởng Chính Hàn cười hỏi.
Hạ Lâm Hi nghĩ, cô muốn kể anh nghe chuyện Tần Việt nhưng không phải là bây giờ. Dù sao Tạ Bình Xuyên còn bên ngoài, để không ảnh hưởng đến tâm trạng của Tưởng Chính Hàn, cô không muốn quá nóng vội.
Tưởng Chính Hàn hoàn toàn không biết gì cả. Anh ngôi trên ghế nhựa ở phòng bếp, ngồi giữa Tạ Bình Xuyên và Hạ Lâm Hi. Bữa tối hôm nay cũng phong phú hơn mọi khi rất nhiều. Hoặc có lẽ không phải là phong phú mà là nhờ tài bếp núc của Tưởng Chính Hàn quá tốt, bày biện thế nào cũng đủ hương lẫn vị.
Sau khi ăn xong đã gần chín giờ, Tạ Bình Xuyên cũng tạm biệt.
Hạ Lâm Hi nhìn Tưởng Chính Hàn ở trước đang vào bếp dọn dẹp. Cô cảm thấy Tưởng Chính Hàn đã nấu cơm rồi thì việc rửa chén bát này, cô nên làm mới đúng.
Tưởng Chính Hàn đứng bên cạnh cô nói: “Nếu em rửa chén bát, anh sẽ không có việc gì làm.”
Hạ Lâm Hi đáp lại một câu: “Anh có thể đi tắm mà, tắm xong rồi đợi em trên giường.” Cô còn chưa dứt lời, Tưởng Chính Hàn đã nâng cằm cô lên, ép cô vào tường hôn lấy hôn để.
Tay Hạ Lâm Hi còn dính nước, cô tựa vào tường phòng bếp, đáp lại nhiệt tình, thậm chí cô còn nâng chân lên, cọ vào ống quần anh.
Nhưng Hạ Lâm Hi chưa bát nháo được bao lâu, đã bị anh bế bổng lên. Vòi nước đã đóng lại nhưng từng giọt nước vẫn tràn từ trong bát ra, rơi xuống chiếc bồn inox.
Cô nhớ lại lời ban nãy, ló đầu ra từ ngực anh: “Em kể anh chuyện này, anh hứa sẽ không giận nhé.”
Tưởng Chính Hàn không đồng ý, anh chỉ hỏi lại một câu: “Em thấy anh giận bao giờ chưa?”
Hạ Lâm Hi gật đầu. Đúng vậy, tính tình anh rất tốt, trước giờ cô vẫn biết vậy. Nhưng gật đầu rồi cô vẫn do dự mãi: “Có một lần…”
Hạ Lâm Hi nói: “Chẳng qua em không nhớ là lúc nào thôi.”
Tưởng Chính Hàn cười vuốt tóc cô: “Vậy sao, vậy thì không tính.”
“Anh không cần dịu dàng với em vậy đâu.” Hạ Lâm Hi bỏ tay anh ra, cả người đã mỏi mệt, cô tạm ngừng một lát, rồi mới bảo: “Hôm nay trước cửa công ty, Tần Việt chuẩn bị một bó hoa hồng, nói những thứ rất khó chịu. Xung quanh có rất nhiều người qua đường và đồng nghiệp, nếu anh nghe được tin đồn gì cũng đừng tin là thật nhé!”
(1) Vim là một trong những trình biên soạn dòng lệnh mạnh và phổ biến nhất. Nó chỉ sẵn có trên nền của Linux và Unix, những sau đó nó cũng xuất hiện cả trên Windows