Từ đầu đến cuối hành lang đều tối đen như mực, vì thế nên chút ánh sáng từ trong phòng ngủ hắt ra cũng chói mắt dị thường, Hoắc Học Xuyên đã ngồi bên giường, anh nhìn Phương Tri Cẩn đang ngồi xổm trước người mình, sau đó khẽ cười.
Cổ tay áo quá rộng, cánh tay nhỏ của cậu trông chỉ có một đoạn, Phương Tri Cẩn duỗi tay cởi khăn lông quấn quanh hông Hoắc Học Xuyên, lại bị anh giữ cổ tay không cho vuốt ve, cậu ngẩng đầu đối mắt với Hoắc Học Xuyên, ánh mắt đầy thẹn thùng và sốt sắng.
Nơi đó đã hoàn toàn dựng thẳng đứng, hai tay Phương Tri Cẩn nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó rướn tới hôn lên đỉnh chóp, đồng thời nghe thấy Hoắc Học Xuyên thở một hơi. Giống như được cổ vũ, miệng cậu mở rộng hơn một chút, rồi từ từ ngậm lấy đồ vật của anh, sau khi do dự một lúc lại dùng lưỡi thăm dò.
Giọng Hoắc Học Xuyên từ từ khàn đi: “Em cố ý tra tấn anh đấy à?”
Phương Tri Cẩn nhả ra lắc đầu, phủ định xong lại ngậm vào lần nữa, sau đó bắt đầu liếm nhẹ nhàng, khoảng chừng bảy, tám phút sau, Hoắc Học Xuyên không nhịn nổi nữa, trực tiếp xách cậu ném lên giường.
Áo Phương Tri Cẩn chưa cởi, chỉ bị lột quần. Hoắc Học Xuyên đè lên người cậu, bàn tay bọc lấy thứ giữa chân cậu, cố ý khi dễ: “Không nói được thì thôi đi, ngậm chút thôi cũng không biết? Còn muốn tôi nhận nuôi em không hả?”
Phương Tri Cẩn thở dốc không ra tiếng, nằm im re, sau đó từ từ mở rộng đôi chân đang gập lại, Hoắc Học Xuyên liền cúi đầu hôn lên đầu gối cậu, hôn xong lại tiếp tục mơn trớn từ đùi trong xuống dưới.
“Ưm…” Phương Tri Cẩn đột nhiên tê thắt lưng, vì Hoắc Học Xuyên dùng miệng ngậm lấy thứ đồ của cậu.
Thật ra hai người không thường dùng miệng giải quyết, vì cứ cảm thấy đó là tư thế thần phục, mà đôi bên không ai phục ai, cho nên ở trên giường có phóng đãng tận hứng cỡ nào cũng không thường ngậm cho nhau.
Phương Tri Cẩn đã nhắm mắt lại rồi, cậu nắm chặt lấy áo không buông, nắm đến nhăn nhúm, Hoắc Học Xuyên bóp đùi cậu phun ra nuốt vào, mỗi lần như vậy đều khiến cậu thấy thẹn vô cùng.
“Cứ run cầm cập thế làm gì.” Sau khi Hoắc Học Xuyên làm cậu bắn ra rồi thì cũng nhả ra, anh nhìn cả người Phương Tri Cẩn khẽ run rẩy, nhịn không được đùa vài câu.
Phương Tri Cẩn cuối cùng cũng buông bàn tay đang nắm áo, sau đó vất vả nhổm dậy, ôm lấy Hoắc Học Xuyên, kết quả vừa định nói chuyện đã bị bịt miệng.
Hoắc Học Xuyên nói: “Muốn diễn thì diễn cho tử tế, hôm nay chưa làm xong thì đừng hòng nói chuyện.”
Cái này là tự đào hố, bây giờ còn phải lấp đất cho mình nữa, Phương Tri Cẩn chống lên vai Hoắc Học Xuyên tuân lệnh, hơn nữa ngón tay đang ức hiếp phía sau cậu đang càn quấy rất ghê gớm, đầu óc cậu trống rỗng quên mất phải nói gì.
Đêm khuya tĩnh lặng, trong sở nghỉ hưu chỉ có tiếng bước chân của lính tuần tra đi qua đi lại, nhưng tòa nhà đối diện nhà của cựu sĩ quan Hoắc từ tối đến giờ vẫn leo lét ánh đèn. Tiếng thở dốc và kêu rên trong phòng vẫn chưa dừng lại, sau đó lại lẫn theo cả tiếng nức nở và khóc nấc, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau, mồ hôi cũng hòa quyện vào nhau.
Bộ phận mẫn cảm nhất liên tục bị đâm mấy chục lần, Phương Tri Cẩn cũng không thể ôm lấy đối phương được nữa, cả người uể oải, lúc này bàn tay đang nắm lấy mông cậu của Hoắc Học Xuyên từ từ chuyển động lên trên, sau đó nâng lưng cậu.
Phương Tri Cẩn hơi hé miệng, giống như thật sự không thể phát ra tiếng, từng đợt ê ẩm cắn nuốt lấy cậu, cho dù bị làm tới cực hạn cũng không dừng lại.
Hoắc Học Xuyên cúi đầu hôn lên mặt cậu, sau đó nói sát bên tai cậu: “Nhóc câm, sau này em có nhà rồi.”
Hai người gần như phóng đãng tới tận trời sáng, buổi sáng Phương Phi tới gõ cửa cũng không đánh thức được bọn họ, nhóm người lớn còn nghĩ là vì gần đây hai người làm việc quá mệt mỏi, nên thôi không để ý tới nữa.
Đến hết mùng Năm là đã chẳng còn hương vị Tết nữa rồi, Hoắc Học Xuyên vẫn luôn ghi nhớ chuyện tìm Uông tổng, nhưng mà lại lo lắng Uông tổng không rảnh để tâm đến mình, cho nên mỗi khi không có chuyện gì làm anh lại suy nghĩ rối bời.
Hôm mùng Bảy cuối cùng anh không thể ngồi yên được nữa, gọi điện thoại cho Uông tổng, hỏi hôm nay anh qua nhà có tiện không, nhận được lời đồng ý lập tức rửa xe chuẩn bị đi tới nhà người ta, nhưng mà lại không biết phải đem theo cái gì, dù sao Uông tổng cũng chẳng thiếu gì cả.
Thay đồ xong, anh cầm chìa khóa xe đi tìm ông Hoắc, ông Hoắc đang xem cháu trai làm bài tập, anh đi vào nói: “Ông ngoại, con vẹt của ông đâu rồi?”
Ông Hoắc nói: “Ở trên sân thượng ngắm cảnh rồi, mày tính làm gì đấy?”
“Con thì có thể làm gì được, con đưa nó ra ngoài hóng gió.” Hoắc Học Xuyên lên lầu, sau đó xách cả lồng và hộp thức ăn của vẹt đi. Ông Hoắc thấy có vẻ không ổn, nói: “Cái thằng trời đánh, chó săn thì mày sợ không cho tao nuôi, bây giờ lại đi gây tai vạ cho Mẫu Đơn của tao!”
Hoắc Học Xuyên sợ ông Hoắc giận lên sẽ lấy súng bắn chết mình, vì thế xách lồng chim nhanh chân chạy đi, sau khi lên xe đặt lồng chim trên ghế phụ lái, vừa đạp chân ga phóng đi ngay, anh dặn dò: “Mẫu Đơn à, tao cũng đã cho mày ăn rất nhiều rồi, mày xem mày sắp mập như một con gà mẹ vậy, người xưa có nói, gà mập là phải giết, chim mập thì phải đem đi biếu, mày cũng đừng buồn.”
Nửa tiếng sau chạy đến đường Thanh Viên, dừng xe xong nhìn vào gương chiếu hậu tút tát lại nhan sắc, sau đó xách lồng chim đi thẳng đến nhà Uông tổng. Ấn hai lần chuông cửa, nghe thấy tiếng chó sủa, anh đột nhiên có dự cảm không lành.
Cửa mở ra, Uông tổng mặc một bộ đồ ở nhà rất thoải mái, nói: “Nhanh thật đấy, còn định bảo cậu tiện đường mua đồ ăn cho tôi.”
“Hay là để em đi mua bây giờ, anh muốn ăn cái gì?” Anh lớn tướng vậy rồi chưa từng phải hầu hạ ai bao giờ, nhưng lần này vì tiền đồ vì sự nghiệp thì làm được tuốt, hơn nữa anh còn rất vui vẻ, cảm giác Uông tổng không xem anh là người ngoài.
“Chọc cậu thôi, vào đi.” Uông tổng ngáp một cái đi vào.
Hoắc Học Xuyên đi vào đóng cửa, sau đó nhìn quanh nhà Uông tổng một vòng, ở huyền quan đặt hai đôi giày, một lớn một nhỏ, nhưng đều là giày nam, mắt anh lóe sáng, nhưng rồi lập tức cảnh cáo mình không thể hóng hớt như vậy được.
Anh đi tới ngồi xuống, sau đó đặt lồng chim trên bàn trà. Uông tổng lên lầu lấy tài liệu xuống, bất ngờ nói: “Đây là tặng tôi à? Hơi bị sáng tạo đấy!”
Hoắc Học Xuyên vừa định trả lời, đột nhiên phát hiện đằng sau Uông tổng có một con mèo đi theo, mèo vừa đi ra, ở đầu bên kia sô pha có một con chó chow chow đứng dậy. Anh cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nói: “Đây là vẹt mẫu đơn, nó cũng tên là Mẫu Đơn, không làm ồn không bay lung tung, chỉ là ăn hơi nhiều.”
Uông tổng đưa tư liệu và kịch bản cho Hoắc Học Xuyên, sau đó mở lồng ra chơi chim.
Hoắc Học Xuyên cầm kịch bản tim đập điên cuồng, còn hơi hoảng loạn, hít thở sâu một hơi mới kiềm chế lại được. Bộ phim tình báo đó tên là “Tận cùng Bắc Bình”, anh đọc hai trang đã cảm thấy rất thích thú, vai mà anh sẽ đóng là một thành viên trong băng đảng ngầm che giấu thân phận, lật qua lật lại dường như không thấy cảnh tình cảm, vai diễn nữ duy nhất đóng cùng anh khá nhiều là người em gái, cũng là nữ chính.
Người tốt, có cả IQ lẫn EQ, năng lượng tích cực, không có cảnh tình cảm, hết mực thương em gái.
Ngầu, thêm quân phục vào, cực ngầu.
Anh đóng kịch bản lại, cúi người nói với Uông tổng: “Uông tổng, cám ơn anh đã cho em cơ hội này, em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này.”
Uông tổng nói: “Cậu khách sáo rồi, chọn cậu chắc chắn là vì tin tưởng cậu, với lại nhà cậu từng giúp Phí tổng, công ty sẽ không phớt lờ cậu đâu, chúng tôi đều đã cân nhắc trong lòng rồi.”
Cầm cuốn kịch bản đi ra, anh mới phát hiện bộ phim này không cần phải thử vai, xem ra lãnh đạo thật sự rất tín nhiệm anh, đang lúc cảm động, điện thoại vang lên, vừa nhìn thì thấy là Tạ Kinh Niên từ tết đến giờ chưa liên lạc.
“Anh Niên? Mời em ăn cơm hả?”
“Đang ở đâu thế?” Giọng Tạ Kinh Niên nghe có vẻ bất đắc dĩ, “Đến ký túc xá một chuyến đi, bọn anh đều không đem chìa khóa.”
Hoắc Học Xuyên cũng không hỏi “bọn anh” là những ai, anh lái thẳng tới ký túc xá, sau khi đến lên lầu ra khỏi thang máy, còn chưa đi tới cửa đã phì cười. Tạ Kinh Niên, Nguyên Viễn và Euler đứng trước cửa ký túc xá mặt mày ủ rũ, quần áo không sạch sẽ, mỗi người ôm một cái túi to, giống như vừa gặp nạn vậy.
“Ba người đúng thật là phi phàm, mẹ nó mau lập nhóm riêng luôn đi!” Hoắc Học Xuyên cười đến đau gan, đi trước mở cửa ra, ba người kia vừa vào đã ném túi nằm trên sô pha, ai cũng tiều tụy, “Thần tượng nhà người ta đi du lịch ai cũng chụp ảnh đẹp đăng lên mạng sống ảo, ba người thì lợi hại quá rồi, du lịch thế nào mà tự biến mình thành người rừng luôn.”
Tạ Kinh Niên nói: “Mau rót cho anh trai người rừng ly nước đi.”
Nguyên Viễn hùa theo: “Em trai người rừng cũng muốn một ly.”
“Vừa về đã hầu hạ các người, lát nữa tôi phải cuốn gói đi lẹ, nếu không chắc còn bị bắt chuẩn bị thức ăn gia súc cho mấy người.” Hoắc Học Xuyên rót cho mỗi người một ly, xem giờ thấy cũng gần trưa, lấy danh nghĩa tình bạn gọi đồ ăn ngoài cho họ, sau đó liền về nhà.
Vừa về nhà đã thấy Phương Tử Lâm chạy loạn trong sân, anh cũng không dám vào, Phương Tri Cẩn từ trong nhà đi ra, người ngoài chắc cũng không phân biệt được ai là chủ nhà.
“Anh đi đâu vậy?” Phương Tri Cẩn buộc Phương Tử Lâm vào cây, sau đó Hoắc Học Xuyên mới đi vào.
“Đến chỗ Uông tổng, sau tết sẽ đóng một bộ phim.”
“Thật không?!” Phương Tri Cẩn vui mừng, dù gì lúc trước cậu cũng chế giễu anh “nằm yên dưới đất”, không ngờ đã sắp đuổi kịp mình rồi, vui mừng xong lại ưu sầu, “Mấy ngày nay anh có lên mạng chưa? Sáng em vừa lên coi, độ hot của Nguyên Viễn vậy mà vẫn chưa giảm, hơn nữa vì cậu ta và công ty đều không lên tiếng đáp lại, nên dân mạng còn cào nhà chúng ta lên kia kìa.”
Hoắc Học Xuyên cùng Phương Tri Cẩn về nhà, hỏi: “Chỉ toàn nhớ em thôi, làm gì có thời gian lên mạng, trên mạng nói gì?”
“Thôi bớt đi.” Phương Tri Cẩn mắng một câu, sau đó ánh mắt có hơi bất an, “Em đã xem tin tức về gia cảnh của Nguyên Viễn rồi, nói đơn giản chính là cậu bé câm phiên bản đời thật, trồng bưởi là thật, ba cậu ta là chủ tịch Nguyên trên trấn cũng là thật, nhưng mà từ lâu đã cắt đứt quan hệ với cậu ta rồi.”
Hoắc Học Xuyên nhớ lại bộ dạng người rừng của Nguyên Viễn, tạm thời không cách nào dấy lên thương hại, nói: “Em phiền muộn cái gì? Cướp vai diễn của cậu ta xong bây giờ thấy đau lòng cho cậu ta à?”
“Không phải, chỉ là em không ngờ tới thôi.” Phương Tri Cẩn thở dài, “Bây giờ cậu ta bị đóng băng rồi, chuyện này cũng sẽ từ từ chìm xuống thôi.”
Nói xong phát hiện bầu không khí hơi nặng nề, Phương Tri Cẩn giật mình bảo bản thân đừng nghĩ nữa, cậu nói: “Còn anh Niên á, mã số sinh viên của ảnh ở học viện âm nhạc cũng bị tìm ra rồi, nhưng mà thành tích đều hạng ưu, không có gì đáng lo. Nhưng mà bạn gái tình đầu của Euler, mấy câu chửi tục của Biên Mai Tuyết mấy năm trước trên tieba (một diễn đàn) cũng bị đào ra hết trơn, em sợ quá à.”
Hoắc Học Xuyên nói: “Em sợ cái gì, em làm gì có bạn gái tình đầu đâu.”
Phương Tri Cẩn rất lo âu: “Nhưng mà em cũng từng đăng topic trên mạng, lỡ như bị đào ra là em tiêu luôn, thật đó, nếu như vậy em sẽ rút khỏi giới giải trí ra nước ngoài, em phải mai danh ẩn tích.”
Hoắc Học Xuyên vừa quay đầu lại nghe Phương Tri Cẩn nói, vô cùng tò mò, kích động hỏi: “Em đã đăng cái gì? Mẹ kiếp, cảm giác có vẻ rất thích thú đây!”
“Xem anh kìa.” Phương Tri Cẩn chống cằm, giọng cũng nói nhỏ xíu, “Chỉ là hỏi ‘Lỡ thích một người, làm sao để người kia tỏ tình với mình’, hết rồi.”
Hoắc Học Xuyên chậc lưỡi: “Em đúng là không biết xấu hổ, ban đầu đã thích anh còn kiềm chế, còn đi cầu cứu dân mạng để anh tỏ tình trước.” Anh cũng lười so đo, lại an ủi: “Không sao đâu, thích một người, cũng đâu phải thích một người con trai, cùng lắm là fan của em sẽ ghen chút thôi.”
Giọng Phương Tri Cẩn sắp nhỏ đến mức không phát ra tiếng nữa rồi: “Không phải đâu, phía dưới em còn trả lời người ta: ‘Anh ấy tỏ tình với tôi rồi, chúng tôi còn chịch rồi, rất vui, nhưng mà có hơi đau’.”
“??” Hoắc Học Xuyên hoàn toàn không biết phải nói gì với cậu, hai người nhìn nhau lặng thinh, nhìn lại quá khứ đều khiến mọi người ưu phiền.
Ba người rừng trong ký túc xá tắm xong liền đi ngủ, hoàn toàn không lên mạng, Biên Mai Tuyết ở trong nhóm chat nói tết người ta đổ xô đi lại, không mua được vé, phải hai ngày nữa mới về được, chắc là về nhà rồi không nỡ đi.
Phải rồi, ra mắt đã một năm, cuối cùng cũng có nhóm chat.
Hôm sau xuất phát từ sở nghỉ hưu, Hoắc Học Xuyên và Phương Tri Cẩn đi thẳng về ký túc xá, năm người cùng nhau ăn lẩu, sau đó chụp ảnh chung bằng máy Hoắc Học Xuyên rồi đăng lên mạng.
Trong phần bình luận, fan từ khắp mọi nơi đổ về, từ việc ai ngồi cạnh ai cũng có thể suy diễn tới ASMR (*), fan của Nguyên Viễn là bi thương nhất, sau khi tin về thân thế của cậu được tung ra, cuối cùng fan cũng nhìn thấy mặt thần tượng.
(*) ASMR là “Phản ứng kích thích cảm giác tự động”, ý câu trên có nghĩa là fan nhìn ai ngồi cạnh ai thôi cũng có thể tự động có cảm giác kích thích, nói ngắn gọn là tự YY á. Giống như mấy cái clip ăn uống ASMR là để các bạn tự tưởng tượng ra mình cũng đang được ăn vậy.
Một năm nay tranh tranh cãi cãi thế nào thì cũng đã qua hết rồi, những người mắng sau lưng cũng có thể nhìn nhau cười, nhưng sang năm nhất định cũng sẽ so đo đến mày chết tao sống.
Thu dọn bàn ăn xong xuôi, Euler đi vứt rác, Nguyên Viễn và Tạ Kinh Niên ngồi trên sô pha ăn hoa quả, Phương Tri Cẩn đang hãm trà, đột nhiên Hoắc Học Xuyên cầm điện thoại đi tới, nói: “Cái gì đây, em lên hot search rồi này.”
Phương Tri Cẩn suýt nữa bị phỏng, vội vàng giải thích: “Em không có mua! Em thật sự không có mua đâu!”
Hoắc Học Xuyên vỗ lưng cậu trấn an: “Anh biết em không mua, mà em bị đào ra rồi??”
Tim Phương Tri Cẩn sắp nhảy lên tới cuống họng rồi, cậu hoang mang nhận lấy điện thoại, bất lực nói: “Em tiêu rồi, chuyện ‘lần đầu tiên của em hơi đau’ ai cũng biết hết rồi sao??”
Hoắc Học Xuyên chọc vào ót cậu: “Mẹ nó em bị đần à?”
Phương Tri Cẩn quên cả phản kháng, mở hot search nhìn thấy tiêu đề: “Thành viên Phương Tri Cẩn nhóm Delete là con trai của người sáng lập nhãn hiệu Phương Thức, nghi vấn dùng tiền để vào đoàn phim mới ‘Cánh diều’.”
Chưa chiếu đã bị bôi đen, Phương Tri Cẩn không biết nên khóc hay nên cười: “Em biết phải làm gì đây chứ, em cũng không muốn giàu như vậy đâu.”