Trăm Năm Không Hợp

Chương 36: Chương 36




Buổi tối Hoắc Học Xuyên và Phương Tri Cẩn đến nhà mới của bọn họ, ký túc xá lại biến thành chỗ ba người.

Nguyên Viễn ngồi xếp bằng trên giường Tạ Kinh Niên, ríu rít kể lại chuyện cả một buổi tối đóng phim như thế nào, Tạ Kinh Niên ngồi dựa trên đầu giường nghe, thỉnh thoảng đưa ly nước cho Nguyên Viễn, cặp bồ gì mà cứ như người già nghỉ hưu gặp công ty đang tái cơ cấu vậy (?), miệng dẻo thế không biết.

(?) Chỗ này là 退休老人重组, mình tra baidu thì mình thấy nó có 2 nghĩa, một là công ty tái cơ cấu sẽ làm ảnh hưởng đến các nhân viên kì cựu, hai là người già đi bước nữa sau khi vợ (chồng) đã qua đời. Mình nghĩ là nó thuộc nghĩa 1, vì câu sau là TKN khen miệng dẻo, mình đoán có nghĩa là bảo NV kể lại chuyện mình quay phim cực khổ thế nào giống như người già đang kể công để được công ty cho hưởng phúc lợi, kiểu kiểu vậy. Giải thích thế chứ thật ra mình thấy Bắc Nam viết hơi ngắn gọn quá, mình đếch hiểu lắm:)))) nên các bạn muốn hiểu theo nghĩa nào thì hiểu

“Để em nói một mình thế à, anh đã làm thiên vương rồi, mấy nay bận gì thế?” Chân Nguyên Viễn hơi tê, cậu nhào về phía trước, bò vào lòng Tạ Kinh Niên, sau đó sờ sờ mặt hắn, “Gầy quá, có phải do nhớ em mà ra không?”

Tạ Kinh Niên gãi cằm Nguyên Viễn: “Không có hôm nào không đi diễn, cả ngày chạy qua chạy lại từ đài truyền hình đến sân bay, mấy bữa tới có mấy cái quảng cáo phải quay, xong rồi thì chuẩn bị ra album mới.”

Ánh mắt Nguyên Viễn sáng rỡ: “Album mới? Công ty sẽ ra album cá nhân cho anh hả?”

“Không phải, là bên Hải Ca, đã thoả thuận với công ty mình rồi.” Tạ Kinh Niên không gãi nữa, đầu ngón tay lướt từ cằm đối phương xuống, đến cổ rồi đến xương quai xanh, cách lớp áo may ô lướt đến ngực cậu, “Lại gần đây, anh hôn em.”

Nguyên Viễn mím môi rướn lên, sau khi trán hai người chạm vào nhau, cậu nói: “Chúng ta kiếm thời gian quay lại quán bar dưới lòng đất đi, em có chuyện muốn nói với anh.”

Tạ Kinh Niên im lặng xem như đồng ý, sau đó ôm lấy mặt Nguyên Viễn mà hôn.

Hai cái miệng vẫn chưa quấn quýt xong, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy mạnh ra, Euler đầu tóc bù xù đứng ở ngoài cửa, tâm trạng hỗn loạn nói: “Tiểu Nguyên, anh yêu đương xong chưa vậy?”

Nguyên Viễn ngượng chín mặt, vội ngồi dậy trả lời: “Vẫn còn chưa bắt đầu nữa, em đừng có làm phiền anh.”

Tạ Kinh Niên lẳng lặng nhìn hai người này, sau đó đứng dậy nói: “Có chuyện gì thì thương lượng lẹ đi, anh đi tắm đây, đợi anh tắm xong mà còn làm phiền chuyện tốt của anh thì anh sẽ nổi giận đấy.”

Trong căn hộ đã trang trí xong, đèn phòng ngủ rất sáng, bên giường đặt một chiếc tủ đã được vận chuyển tới, góc drap giường rũ xuống không ngừng lắc lư, hai người nằm trên giường đã làm chuyện tốt ấy nửa ngày trời.

Trán Phương Tri Cẩn bóng nhẫy mồ hôi, lớp da dưới mắt cũng hồng lên, đệm chăn mới tinh bồng bềnh mềm mại, Phương Tri Cẩn cũng mềm nhũn cả người, chỉ có thể mặc cho Hoắc Học Xuyên đùa nghịch.

Âm thanh đâm vào rút ra ngày càng vang hơn, Phương Tri Cẩn nhìn anh đang vùi đầu cày cấy, cảm thấy không thú vị lắm, vì bình thường Hoắc Học Xuyên sẽ nói mấy câu “ức hiếp” cậu, hôm nay lại chẳng nói lời nào.

Cậu hơi khép hai chân lại, “Em không muốn nữa.”

Hoắc Học Xuyên đâu có chịu, cúi thấp người tách chân Phương Tri Cẩn ra, anh biết Phương Tri Cẩn đang nghĩ cái gì, ra vào càng dùng sức hơn, sau đó khàn giọng nói: “Lúc làm mà nói mấy lời thô tục, một nửa là tán tỉnh, một nửa là tình yêu.”

Phương Tri Cẩn nhịn không nổi bật khóc: “Ai thèm quan tâm anh thế nào, anh còn chẳng thèm nói…”

Hoắc Học Xuyên nhấc eo Phương Tri Cẩn lên, để Phương Tri Cẩn ngồi trên người mình, cũng để nơi đó tiến vào sâu hơn, anh ấn cậu vào lồng ngực mình, thấp giọng nói: “Không nói, là vì tình đã đủ, yêu cũng đã đong đầy.”

Em yêu anh vãi chưởng.

Anh không nghe hai từ “vãi chưởng”, chỉ nghe thấy “em yêu anh”.

Hai người làm hơn nửa đêm, cuối cùng Phương Tri Cẩn thiếp đi ngay, Hoắc Học Xuyên ôm cậu đi tẩy rửa, mất hết nửa tiếng đồng hồ.

Chiếc điện thoại đã lâu không để ý tới đang rung lên ở cuối giường, Hoắc Học Xuyên vuốt ve cơ thể trơn nhẵn trong lòng, sau đó lặng lẽ cầm điện thoại lên nghe, hơi buồn ngủ nói: “Đã mấy giờ rồi, có gì mau nói.”

“Anh bảo tôi điều tra ra thì phải lập tức thông báo ngay mà.” Đối phương nói, “Người bỏ tiền tung tin tức hủy hợp đồng và người bỏ tiền tố Phương Tri Cẩn bịa chuyện PR phim, đều là cậu em út của nhóm anh.”

Hoắc Học Xuyên hỏi: “Mất mấy ngày mà chỉ điều tra ra được như vậy thôi à?”

Đối phương nói tiếp: “Vẫn chưa hết, tôi cất công điều tra xong mới liên lạc với anh, Euler bị chụp ảnh giường chiếu, cậu ta vì để bảo vệ bản thân nên mới đổ sang cho Phương Tri Cẩn. Sau đó còn về động thái mới nhất, bên chỗ trang web giải trí vốn dĩ tối nay sẽ đăng tin ảnh giường chiếu đó, nhưng mà đột nhiên lại hủy.”

Hoắc Học Xuyên khựng lại hai giây, cúi đầu nhìn dáng vẻ say ngủ của Phương Tri Cẩn, có chút tự hào, nói: “Là Phương Tri Cẩn làm sao?”

“Vâng, Phương Tri Cẩn chắc là muốn chỉnh đốn Euler, nhưng mà bản thảo đã bị hoãn đăng, không nói là sẽ hoãn bao lâu, bên trang web giải trí chắc sẽ chặt giá rất cao, dù sao thì tin tức đã lên bài sẵn rồi, điều chỉnh mấy phút thôi cũng đều là tiền cả.”

Hoắc Học Xuyên bật cười: “Bàn riêng với bọn họ, cứ tính hóa đơn cho tôi.”

Đối phương báo cáo cũng xong xuôi rồi, trước khi cúp máy có hỏi: “Vậy bản thảo giường chiếu đó có đăng nữa không?”

“Cái này không cần lo.” Hoắc Học Xuyên cúi đầu hôn lên khóe mắt Phương Tri Cẩn, “Để Phương Nhi hả giận một chút.”

Nói chuyện điện thoại xong, hai người ôm nhau say giấc nồng.

“Nếu là em” sau khi công khai đội hình diễn viên chính thì rất được chờ mong, Hoắc Học Xuyên cũng đã nhận được nhiều lời khen về diễn xuất trong “Tận cùng Bắc Bình”, còn người đóng vai nữ chính, Diêu Dao, là hoa đán đã nổi tiếng mấy năm nay, cho nên về kịch bản lẫn dàn diễn viên đều được bảo đảm.

Ngày tổ chức họp báo khởi quay, Hoắc Học Xuyên và Diêu Dao vừa nói vừa cười dưới ống kính, xem ra rất ăn ý, đợi sau khi họp báo kết thúc anh liền về công ty, vì phải họp.

Biên Mai Tuyết mấy ngày này luôn ở trong đoàn phim cũng quay về, sáu người ngồi quanh bàn hội nghị đợi, Phương Tri Cẩn nói: “Lúc nãy tôi nhìn thấy có một anh trai trong văn phòng tổng giám, hình như là được điều tới từ bên bộ phận phim ảnh.”

Tạ Kinh Niên nói: “Chắc là người đại diện mới.”

Hoắc Học Xuyên nghe thế ngước mắt, đúng lúc cửa mở ra, tổng giám, anh Đẩu, còn có người đại diện bên bộ phận phim ảnh cùng đi vào, tổng giám nói: “Các cậu gần đây đều khá bận, nên thôi tôi nói ngắn gọn. Trước tiên giới thiệu một chút, đây là Tiểu Mạc, sau này cậu ấy sẽ là người đại diện mới của Delete.”

Nguyên Viễn liếc anh Đẩu, hỏi: “Anh Đẩu sẽ được điều sang bộ phận phim ảnh sao ạ?”

Tổng giám chỉ chỉ vào Tạ Kinh Niên: “Tiểu Tạ hiện nay nhiều công việc, cần có một người đại diện cá nhân, Tiểu Đẩu sẽ giao cho Tiểu Tạ.”

Hoắc Học Xuyên cười liếc anh Đẩu một cái, nói: “Vậy là thăng chức rồi, bây giờ một mình anh Niên kiếm tiền còn nhiều hơn cả nhóm cộng lại, chúc mừng anh Đẩu.”

Họp xong cũng không còn chuyện gì nữa, mọi người lục tục đi ra ngoài, Phương Tri Cẩn hỏi Hoắc Học Xuyên: “Hôm nay mở họp báo, buổi tối có thể đăng tin tức không?”

Hoắc Học Xuyên trả lời: “Tối nay có tiệc khởi quay, đợi sáng mai đăng hết một lượt.” Anh cười nắm vai Phương Tri Cẩn, chắc là Phương Tri Cẩn đang tính toán thời gian, đợi tin tức của anh đăng lên rồi, độ hot vừa qua đi là có thể đăng tin của Euler.

Tạ Kinh Niên và Nguyên Viễn đi đằng sau cũng đang bàn bạc, Tạ Kinh Niên nói: “Ngày mai đi đâu ăn đây, cũng không thể ở cả ngày trong quán bar dưới lòng đất.”

“Đến lúc đó tìm cũng được mà.” Nguyên Viễn tới gần khẽ nói, “Có phải anh tìm tổng giám xin anh Đẩu làm người đại diện của anh không, anh cố ý à?”

Tạ Kinh Niên không đáp, nhéo nhéo ngón tay Nguyên Viễn.

Buổi tối Hoắc Học Xuyên đi ăn tiệc khởi quay, Euler ở trong phòng ngủ, những người khác vây quanh bàn ăn đồ ăn ngoài, Biên Mai Tuyết mặt mày hớn hở nói: “Mấy bộ phim thời đại này đúng là chẳng có gì kích thích, các nữ diễn viên xinh đẹp đều mặc áo sơ mi quần dài, đúng là lãng phí ngoại hình, muốn nhân lúc làm việc bổ mắt một tí cũng không được, tôi với Euler thảm quá đi. À phải rồi, Euler ở trong phòng xem phim à? Đến giờ cơm cũng không ra ăn.”

Phương Tri Cẩn nói: “Xem phim cái gì, xem tin tức đó, gần đây nhiều tin nóng lắm.”

Biên Mai Tuyết vẫn chưa biết chuyện gì, nói: “Tiểu Phương, cậu ổn rồi chứ? Trước khi đi tôi còn gọi điện thoại cho Tiểu Hoắc, bảo cậu ta an ủi cậu.”

“Cám ơn, ông cũng có lòng quá nhỉ.” Phương Tri Cẩn đáp lại một tiếng, sau đó xem thời gian đã tám giờ, tính xem mấy giờ Hoắc Học Xuyên có thể về. Vẫn chưa tính xong, Tạ Kinh Niên đột nhiên cầm điện thoại la lớn: “Phắc!”

“Euler ru rú trong phòng đã lên trang nhất rồi!” Tạ Kinh Niên hiếm khi kinh ngạc, “Cậu ta công khai mình đã yêu đương!”

Euler năm phút trước có đăng một weibo: Hơi đường đột, hơi căng thẳng, chúng tôi hẹn hò rồi, vào mùa hè năm nay.

Hình đi kèm là tấm ảnh cậu ta và cô gái tóc dài đó nắm tay nhau.

Biên Mai Tuyết quẳng đũa chạy vào phòng ngủ, còn kéo theo cả Tạ Kinh Niên, chắc là muốn hóng hớt. Phương Tri Cẩn nhíu chặt hàng lông mày, cầm điện thoại lên xác nhận lại mấy lần, cậu không thể nào ngờ được, Euler lại tự mình thừa nhận, còn chọn đúng lúc này.

Một khi đã thừa nhận hẹn hò, vậy ảnh giường chiếu sẽ bị thay đổi tính chất ngay, sẽ trở thành chuyện riêng tư giữa hai người yêu nhau mà thôi, sau khi ảnh bị tiết lộ không chừng còn được quần chúng cảm thông, khác hoàn toàn với việc trực tiếp lộ ảnh giường chiếu. Hơn nữa chọn công bố vào hôm nay, tin tức về họp báo phim của Hoắc Học Xuyên vào sáng ngày mai vừa ra còn có thể bị phớt lờ đi.

Phương Tri Cẩn ngước mắt, thấy Nguyên Viễn ở đối diện còn đang ăn ngon lành, lập tức hiểu ra, hỏi: “Em dạy nó làm như thế này à?”

Nguyên Viễn thành thật đáp: “Lúc họp xong em nghe thấy anh hỏi anh Xuyên khi nào thì tung tin, đoán ra được anh chuẩn bị tung bản thảo của Euler, cho nên bảo em ấy mau chóng công bố hẹn hò vào tối nay.”

Phương Tri Cẩn mắng: “Hai đứa yêu nhau à?! Cha ruột của cậu ta không có nuôi dưỡng em đâu!”

Nguyên Viễn hơi ấm ức: “Hôm đó anh có nói, đặt lợi ích lên đầu, ảnh giường chiếu của em ấy nếu như bị tung ra, vậy thì hình tượng của Delete sẽ sụp đổ, anh và anh Xuyên có tiền có thế, không được thì có thể bay một mình, nhưng mà em thì không thể, tên mập cũng không thể, bọn em phải làm sao đây anh.”

Phương Tri Cẩn cứng họng, bọn họ có ai mà không vì lợi ích của bản thân đâu.

“Anh Tiểu Phương…” Nguyên Viễn rót cho Phương Tri Cẩn một ly trà, “Thật ra nếu anh vẫn tiếp tục tung bản thảo cũng được, thừa nhận hẹn hò trước, sau đó bị tung ảnh giường chiếu, em nghĩ cả internet này chắc em ấy chỉ còn có năm, sáu fan mà thôi, sau đó qua hai năm nữa kết hôn rời khỏi showbiz, rồi thêm hai năm nữa lại sinh một đứa nhóc con lai.”

Phương Tri Cẩn đứng dậy gõ vào đầu Nguyên Viễn: “Em thôi đi! Em tưởng anh ngu à? Sau chuyện công khai hẹn hò này công ty sẽ bắt đầu quản thúc, chắc chắn cậu ta đánh liều nói cho công ty biết chuyện ảnh giường chiếu, công ty còn có thể để cho anh trút giận nữa sao!”

Cậu nói xong đột nhiên hơi mông lung, hỏi: “Tại sao Euler không trực tiếp nói với công ty, công ty tra ra một cái chắc chắn sẽ ngăn cản anh, vậy thì cậu ta cũng không cần công khai hẹn hò, dù sao thì chuyện thần tượng hẹn hò còn khó chấp nhận hơn chuyện thần tượng ăn shit.”

Nguyên Viễn cười ngốc: “Không phải cậu ta khờ à, não loạn hết rồi.”

Phương Tri Cẩn lúc này mới hiểu, Nguyên Viễn không phải thiên vị Euler, Euler có tổn thất, nhưng mà không phải là tổn thất lớn nhất, đồng thời cũng giúp Phương Tri Cẩn hả giận, cậu hỏi: “Rốt cuộc em theo phe ai vậy, giỏi thật đấy.”

“Em xem nó là em trai, xem anh là anh trai, chỉ như vậy thôi.” Nguyên Viễn ăn xong rồi, đứng dậy chuẩn bị đi, “Lúc trước chạy ra khỏi đoàn phim đến an ủi anh, câu nào cũng là thật, tin hay không tùy anh.”

Phương Tri Cẩn rũ mắt nhìn xuống: “Có nói là không tin đâu.”

Hơn mười một giờ đêm, Hoắc Học Xuyên chuyện trò vui vẻ ở tiệc khởi quay uống khá nhiều, nhưng chưa đến mức say, sau khi kết thúc anh chụp ảnh chung cùng những người khác, lúc chuẩn bị đăng mới nhìn thấy tin tức Euler công khai hẹn hò.

Lúc về đến ký túc xá, phòng khách đã tắt đèn tối thui, Phương Tri Cẩn lại ngồi lẳng lặng trên sô pha trong bóng tối, dưới đất vứt một đống khăn giấy nhăn nhúm, anh đi tới, duỗi tay ra sờ mặt Phương Tri Cẩn, hỏi: “Giận quá khóc rồi à?”

Trên mặt Phương Tri Cẩn bóng loáng nhẵn nhụi: “Không có, Euler ôm lấy em mà khóc hết hai tiếng đồng hồ, vừa đi rồi.”

“Vậy hòa giải rồi à?” Hoắc Học Xuyên nắm lấy gáy Phương Tri Cẩn, để Phương Tri Cẩn vùi đầu vào bụng mình, “Nếu còn giận thì anh đi đánh nó một trận, đến lúc đó nó làm chậm trễ tiến độ quay phim, rồi tung tin nó đùa giỡn tai to mặt lớn, cho nó khóc mỗi ngày luôn.”

“Hóa ra anh đã biết cả rồi.” Phương Tri Cẩn dán mặt vào bụng Hoắc Học Xuyên, giọng nũng nịu, “Thôi bỏ đi, chuyện này kết thúc ở đây được rồi.”

Hoắc Học Xuyên cúi người xuống hôn lên chóp tóc Phương Tri Cẩn, so với chuyện “lấy đại cục làm trọng”, thì anh càng muốn làm Phương Tri Cẩn vui vẻ hơn, cho nên anh không cần biết gì hết, nhưng bây giờ chuyện đã rồi, Phương Tri Cẩn một mình ngồi đây thẫn thờ, trông chả có gì là vui vẻ, anh lại khẽ giọng nói: “Được rồi, anh đi tắm đây.”

Cầm quần áo vào phòng tắm, anh vừa mở nước vừa gọi điện thoại: “Alo? Bản thảo của Euler không đăng nữa, cũng không cần phải dây dưa lằng nhằng chuyện này với bên báo giải trí nữa.”

“Phải rồi, sẵn tiện thông báo với giới truyền thông, trong vòng một năm không được để tung ra bất kì tin tức nào về Euler nữa, cho dù là tin tức của nhóm cũng phải cắt bỏ cậu ta thật sạch sẽ.”

Minh tinh sợ nhất không phải là bị tung tin đồn, mà là không có tin đồn, sợ nhất cũng không phải là nước bọt dân chúng, mà là bị lãng quên. Tuổi còn nhỏ không có nghĩa là có thể phạm sai lầm, phạm sai lầm thì phải đứng yên chịu đánh, chứ không phải là cầu xin tha thứ, mong rằng từ giờ trở đi Euler có thể ghi nhớ bài học này.

Hoắc Học Xuyên cúp máy cởi đồ, gọi với ra ngoài: “Phương Nhi, đừng có thẫn thờ ra đó nữa, vào đây tắm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.