Trăm Năm Không Hợp

Chương 46: Chương 46




Ngày hôm sau, mặt trời vẫn lên cao như thường ngày, hợp đồng của sáu người đều đã xử lý xong. Tạ Kinh Niên đến Hải Ca ký hợp đồng mới, từ nay về sau trở thành “anh lớn” trong công ty âm nhạc lớn nhất cả nước, Hoắc Học Xuyên nhận phim mới, Phương Tri Cẩn tiếp tục đọc kịch bản và huấn luyện.

Weibo của Delete và các trang web giải trí lớn cũng chuẩn bị bản thảo xong rồi, chín giờ sáng ngày mai sẽ công bố hướng đi sau này của các thành viên và tin nhóm giải tán.

Chuyện gì nên đến sẽ đến, nên đi cũng sẽ phải đi.

Nhiệt độ không khí tăng lên một chút, cây đào trong sở nghỉ hưu đã trổ khá nhiều nụ rồi, Phương Tri Cẩn hôm nay đã không còn yếu đuối nữa, chập tối còn có sức đi dạo một vòng. Ông Hoắc tưới cây dưới gốc đào, nói: “Tri Cẩn, ông ngoại dạy con chăm cây đào nhé.”

Phương Tri Cẩn lười hoạt động: “Vườn hoa nhà con không có trồng cây đào, cũng không thích ăn đào.”

“Chỉ biết ăn.” Ông Hoắc trừng mắt với cậu, “Sau này sân nhà Tiểu Xuyên trồng mấy cây lận, đến lúc đó chẳng biết cái gì cả, nuôi chết cây đấy.”

Phương Tri Cẩn xem như chuyện đương nhiên mà nói: “Vậy ông dạy cho cậu ấy đi, con không có làm việc cho cậu ấy đâu.”

“Sao mà gọi là làm việc cho nó hả.” Ông Hoắc hái xuống một nụ hoa ném vào người Phương Tri Cẩn, “Hai đứa sống cùng nhau, đừng có đứa nào hòng nhàn rỗi, nếu không sớm muộn gì cũng tranh cãi, nó biết một chút, con cũng phải học một chút, không phải tốt hơn à?”

“Ông ngoại, ông nói gì thế? Gì mà sống cùng nhau…” Phương Tri Cẩn tưởng là mình nghe nhầm, tim đập thình thịch, “Ông thật sự cho con với cậu ấy sống cùng à… Vậy con, con đồng ý.”

Ông Hoắc nhấc chân lên đòi đá: “Đừng có mà vờ vĩnh nữa! Thấy ông bận rộn cả ngày cũng không biết giúp đỡ một tay, về nhà nó đợi nó đi, đừng có làm phiền ông!”

Cả buổi tối Phương Tri Cẩn đều thẫn thờ, ở trong nhà của Hoắc Học Xuyên thẫn thờ đợi Hoắc Học Xuyên đi làm trở về, thẫn thờ ăn tối cùng Hoắc Học Xuyên, lại thẫn thờ ôm Hoắc Học Xuyên chui vào chăn.

“Em luyện tập với giáo viên nảy sinh tình cảm rồi đấy à, sao cả tối cứ ngây người ra thế.” Hoắc Học Xuyên sờ đầu Phương Tri Cẩn, sờ xong lại luồn tay vào áo người ta, “Để anh xem người có nóng không nào…”

Phương Tri Cẩn ngoan ngoãn nằm yên không động đậy, được sờ thoải mái quá lại rên hừ hừ hai tiếng, cậu ôm mặt Hoắc Học Xuyên nói: “Tiểu Xuyên, ông ngoại hình như đã biết rồi, ông nói sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau rồi thế này thế kia.”

Hoắc Học Xuyên cúi đầu hôn cậu: “Đừng có nghe ông già, sau này chúng ta muốn sống thế nào sẽ sống thế đó.”

Giày vò nhau đến hơn mười giờ, Phương Tri Cẩn đi ngủ trong mỏi mệt, cậu mơ thấy mình trở về hồi còn nhỏ, ở ngoài vách tường cậu cầm một cục đá ném vào cửa sổ nhà Hoắc Học Xuyên, Hoắc Học Xuyên mở cửa sổ ra mắng cậu, cậu ném càng hăng hái hơn.

“Phương Tri Cẩn, đợi đó tôi xuống trừng trị cậu!” Hoắc Học Xuyên quay người liền chạy vồ vập, mấy giây sau đã nhào ra khỏi cổng lớn. Phương Tri Cẩn giật mình vứt hòn đá xuống đất, dựa vào tường nói: “Tui gọi cậu cậu không nghe, đừng có trừng trị tui mà có được hông?”

Hoắc Học Xuyên hỏi: “Gọi tôi làm gì?”

“Gọi cậu chơi poker.” Phương Tri Cẩn mang một đôi giày da trẻ em sạch sẽ rất thời trang, nhìn thế nào cũng chẳng giống một đứa vừa nghịch ngợm vừa lì lợm, “Có em trai tôi nữa, vừa khéo đủ ba tay luôn.”

Sau đó không biết sao đã chuyển sang vườn hoa nhà Phương Tri Cẩn, trên ban công ngoài cửa có một đứa nhỏ, Phương Tri Cẩn đi tới kéo tay đứa nhỏ dậy, giới thiệu: “Đây là em trai tui nè, nó tên là Nguyên Viễn.”

Hoắc Học Xuyên nói: “Vậy chúng ta chơi poker đi.”

“Ai thèm chơi poker với cậu.” Phương Tri Cẩn nói lật mặt là lật mặt ngay, “Không phải nói trừng trị tôi à, tôi với em trai tôi một phe, để xem ai trừng trị ai.”

Ai ngờ Nguyên Viễn đột nhiên rút tay ra, sau đó nhảy khỏi bậc tam cấp chạy ra ngoài, Phương Tri Cẩn đuổi theo, đuổi ra tới cửa lại không thấy Nguyên Viễn đâu, cậu kéo Hoắc Học Xuyên cùng đi tìm, vừa tìm vừa khóc.

“… Nguyên Viễn!” Phương Tri Cẩn lập tức mở trừng mắt, cậu túm chặt Hoắc Học Xuyên, mở đèn lên phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ, cầm điện thoại lên nhìn đã thấy là sáng sớm rồi. Hoắc Học Xuyên cũng tỉnh lại, nói: “Gặp ác mộng à? Ngày mai đăng bản thảo còn có phỏng vấn nữa, mau ngủ đi, anh vỗ lưng cho em.”

Phương Tri Cẩn nằm xuống, nhớ đến Nguyên Viễn hôm đó nói “Nếu như có tin tức kinh khủng hơn tung ra, không phải là đè xuống được rồi sao”, cậu hoảng loạn xuống giường cầm điện thoại lên, gọi tới lại thấy tắt máy. Gọi cho Tạ Kinh Niên, mà mãi không ai nghe.

Trong căn hộ, phòng khách và phòng bếp vẫn sạch sẽ như bình thường, nhạc cụ và giấy nháp trong phòng sách đã được cất gọn gàng, Nguyên Viễn ăn mặc chỉnh tề, trên mặt có trang điểm một chút, cậu xé nửa trang giấy nháp, sau đó về phòng ngủ. Trong phòng ngủ, Tạ Kinh Niên đang say giấc, trên tủ đầu giường đặt một ly nước trống không, cậu tì lên đầu giường viết chữ, viết xong đặt giấy dưới đáy ly.

Cậu lẳng lặng nhìn Tạ Kinh Niên, sau đó cậu nhấc chăn lên một ít, rồi khẽ khàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay Tạ Kinh Niên.

Trong điện thoại nhảy ra tin nhắn của anh Đẩu: Tiểu Nguyên, mau xuống đây đi, sắp muộn rồi.

Cậu tắt đèn rời khỏi phòng ngủ, xách túi trên sô pha chuẩn bị đi, thay giày mở cửa, cậu quay đầu lại nhìn, cuối cùng nói một tiếng “Tạm biệt.”

Trong túi là mấy bộ quần áo và vật dụng thường dùng của cậu, cậu không chuyển đồ qua hết, cho nên cũng chỉ có vài món vụn vặt này thôi, khi đi ra khỏi đại sảnh chung cư, cậu vứt túi vào trong thùng rác, sau đó hai tay trống trơn bước lên chiếc xe đang đợi cậu ở bên đường.

Anh Đẩu lập tức khởi động xe: “Sao lâu thế, đã mười lăm phút rồi, không thể cứ để ông chủ người ta đợi được.”

Nguyên Viễn dựa vào cửa sổ xe không nói gì, hình như cũng không thèm nghe. Hai mươi phút sau, cách đường bờ sông chỉ còn hai ngã tư nữa, cậu hoàn hồn chỉ chỉ, nói: “Dừng ở bên đường một lát, em vào cửa hàng tiện lợi mua đồ uống.”

“Phiền quá, để anh đi.” Anh Đẩu dừng xe bên đường, sợ Nguyên Viễn xuống xe bị người ta nhận ra, xe chưa tắt máy, anh Đẩu xuống xe liền chạy vào cửa hàng tiện lợi. Nguyên Viễn thậm chí còn không xuống xe, lách qua chỗ ghế lái ngồi xuống, sau đó tăng tốc chạy vọt đi.

Chỉ mới một lúc thôi mà cậu đã thấy nhớ Tạ Kinh Niên rồi, không biết Tạ Kinh Niên đang mơ cái gì, có lẽ là chẳng mơ thấy gì cả, vì cậu đã bỏ thuốc ngủ vào trong ly nước rồi, tuy chỉ bỏ một ít, nhưng có thể ngủ rất sâu.

Sáng mai sẽ đăng tin tức Delete giải tán, Phương Tri Cẩn và Tạ Kinh Niên ít nhiều gì cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ, đặc biệt là Tạ Kinh Niên đi ăn máng khác, chắc chắn sẽ có rất nhiều lời ra tiếng vào đang chầu trực, cho nên cậu phải làm chuyện này.

Nguyên nhân quan trọng hơn là, Tạ Kinh Niên không biết gì hết, còn muốn bỏ tour diễn để chăm sóc cậu, nhưng cậu không thể cứu được nữa rồi, cho dù có cố gắng gượng, sớm muộn cũng sẽ giống như một đứa tàn phế. Còn có anh Xuyên và anh Tiểu Phương, bọn họ đã hỏi tới anh Vương rồi, Tạ Kinh Niên cũng sẽ nhắm vào anh Đẩu, cậu không muốn liên lụy tới người khác.

Tạ Kinh Niên đã từng vì quả nhi mà đánh nhừ tử tay trống kia, cậu không phải quả nhi, cũng không muốn Tạ Kinh Niên mạo hiểm.

Càng lái càng nhanh, bên ngoài xe tiếng gió đang gào thét, đường lớn bên bờ sông rộng thoáng dễ đi, lòng cậu cũng càng ngày càng vô tư.

Thật ra, cậu không nghĩ lại nhanh như vậy, cậu cho rằng mình có thể chống chịu lâu thêm một chút nữa, cho rằng đến khi Tạ Kinh Niên tổ chức concert cậu còn có thể đến song ca. Nhưng tần suất cậu phát tác ngày càng cao, lần sau đau đớn hơn lần trước, chảy mồ hôi, chảy nước mũi, đau đến đờ đẫn cả người, run rẩy tiểu tiện không tự chủ ở trên giường. Cánh tay cậu không còn bao nhiêu thịt để gẩy ra nữa rồi, nếu còn tiếp tục cậu sẽ chật vật đến mức thương tích đầy mình.

Đêm đầu xuân lạnh thật, bên bờ sông hoàn toàn không nhìn thấy ai, bên con đường rộng thoáng có một chiếc xe quen thuộc đang đứng đậu, là chiếc xe của người đã chuốc thuốc cậu.

Cậu nhấn chân ga, siết chặt vô lăng gầm lên một tiếng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao tới!

Miệng chai thủy tinh vỡ, cậu có thể đập tay xuống không chớp mắt, để lại vết sẹo cả đời sau. Ở bữa cơm bị bóp đến xanh tím đầy mình, cậu có thể tự bóc trần vết thương mà báo thù, dù cho có bị đóng băng nửa năm. Lúc này cậu lại quá yếu đuối, nhưng cậu dùng nửa cái mạng còn lại của mình để tông vào, chắc là cũng có thể thoải mái đặt một dấu chấm tròn rồi.

Anh Vương dường như đã phát hiện có gì không ổn, nhưng đã quá muộn rồi, tiếng tông xe cực lớn chấn động cả bờ sông, hai chiếc xe ngả nghiêng, trong phút chốc, mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất.

Nguyên Viễn chật vật ngẩng đầu khỏi vô lăng, cả người chảy đầy máu.

Trong phòng ngủ tối đen như mực, lông mày Tạ Kinh Niên giần giật, hắn mê mệt không thể cử động, bốn phía giống như bị cách âm tuyệt đối, nhưng lại ồn ào bất thường, theo bản năng hắn vươn tay ra sờ sờ bên cạnh, phát hiện vừa trống rỗng vừa lạnh lẽo. Ấp úng không phát ra tiếng, cố gắng trở mình để đẩy bản thân ngã xuống đất mới có thể mở mắt ra.

Cửa bị đập bùm bụp rất mạnh, có người đang gọi tên hắn, loạng choạng đứng dậy đi ra phòng khách mở cửa, Hoắc Học Xuyên và Phương Tri Cẩn dường như lập tức xông vào ngay.

“Tiểu Nguyên đâu? Tại sao không nghe điện thoại?!” Phương Tri Cẩn chạy vào phòng ngủ, phát hiện không thấy Nguyên Viễn.

Tạ Kinh Niên lập tức tỉnh táo lại, cầm điện thoại gọi cho anh Đẩu, bọn họ vừa gọi vừa chạy ra ngoài, “Mấy người đã hẹn ở đâu hả? Rốt cuộc em ấy đang ở đâu?!” Hoắc Học Xuyên ôm vai Phương Tri Cẩn ngồi ghế sau, Tạ Kinh Niên vứt điện thoại, tiếng khởi động xe át đi cái tên hắn một mực nhắc đến.

Gió từ từ nhỏ dần.

Máu chảy trên vô lăng hơi ướt, Nguyên Viễn dùng tay áo lau lau, sau đó khởi động xe lần nữa rồi ngả về phía sau, mồ hôi và máu của cậu hòa lẫn vào nhau, cả người đều dính dớp.

Chân ga lại bị nhấn hết nấc, khi bộ ly hợp thả ra, cậu quay đầu nhìn nước sông, mặt sông vừa đẹp vừa tĩnh lặng, khiến cậu hối hận không trịnh trọng viết một bức thư.

Thôi thì cậu viết ở trong tim vậy.

Em không phải là người tốt ngây thơ thiện lương gì, nhưng cũng không xấu xa đến tận xương tủy, đi đến bước đường này cũng có nhân quả cả, em cũng không vô tội, cũng may em còn có một chút lực tự khống chế, đủ để kết thúc tất cả trước khi em mất đi lý trí. Kể từ khi bắt đầu nghiện, em đã chuẩn bị sẵn rồi, em biết mình không thể chiến thắng được con quỷ đang gặm nhấm em từng ngày, nhưng em tuyệt đối sẽ không để bản thân mình trở thành ma quỷ.

Một năm cũng được, vài tháng cũng được, gắng gượng ngày nào em còn sạch sẽ ngày ấy, không gắng gượng được cũng không bị dơ bẩn, cứ chật vật mà sống qua ngày, chỉ cần xuất hiện một chút nhen nhóm mất khống chế thôi, em sẽ vứt ngay cái mạng quèn đã quen bị vứt bỏ này.

Đầu xe của cậu tông thật mạnh vào vị trí ghế lái của anh Vương, xe của anh Vương bị hất lên, xe của cậu bị quăng ngã, hai chiếc lật mình trên đường, thân xe đã hoàn toàn biến dạng.

Em hát ca khúc của mình, đóng phim truyền hình, đóng phim điện ảnh, ăn được món mà mình muốn ăn, mặc cũng đủ ấm, còn có những người anh em, trong hai mươi hai năm nay, thì hai năm này là khoảng thời gian em hạnh phúc nhất.

Anh Xuyên, anh Tiểu Phương, Euler thúi, tên mập, tôi chưa từng được đi học, cũng không biết biểu đạt, thiên ngôn vạn ngữ thôi thì nói một câu cảm ơn vậy.

Những chiếc xe đi qua có dừng lại một chút, đã có người báo cảnh sát rồi, càng ngày càng nhiều người tới vây quanh chụp ảnh, nhưng không ai dám lại gần. Anh Vương đã bị tông đến mức không rõ mặt mũi, xe bị lật giống như một đống đồng nát.

Nguyên Viễn nằm sấp trên vô lăng, máu không ngừng chảy ra từ trong xe, cậu nhắm mắt lại, khóe mắt từ từ chảy nước, cậu thật sự không còn sức lực nữa rồi, cũng không cảm thấy đau nữa.

Nghĩ thêm một câu nữa rồi ngủ vậy.

Tạ Kinh Niên, em gặp được anh, chứng tỏ là vận may của em cũng không ít người khác. Thật ra em vẫn luôn muốn hỏi, “kinh niên” rốt cuộc là mấy năm?

Nhưng em đã không thể nghe được đáp án nữa, vì em đã cách anh rất xa rồi.Tác giả:

Lần đầu là tự nguyện, đã phóng lao thì phải theo lao, cho nên Nguyên Viễn nói mình không hề vô tội. Nhưng cậu ấy không chịu thỏa hiệp, như việc cậu ấy dùng thuốc ngủ để khống chế cơn nghiện vậy, cậu ấy từ khi bắt đầu nghiện đã nghĩ tới kết cục này rồi, nghĩ đến ngày mình không thể chống cự được nữa, cậu nguyện chết cũng không để bản thân biến thành ma quỷ. Cộng thêm nguyên nhân nhóm giải tán, Hoắc Phương đã nghe ngóng chuyện anh Vương, Tạ Kinh Niên ôm hận thù và muốn trì hoãn sự nghiệp, tất cả dồn lại với nhau, cậu ấy hoàn toàn không chùn bước. Tổn thương bản thân để lại sẹo, vì để báo thù mà bóc trần vết thương gia cảnh của mình, hai chuyện này đã làm nền từ rất lâu rồi, cậu ấy không tiếc mạng sống, hơn nữa có thù tất báo, huống hồ anh Vương còn có thể đi hại người khác, cho nên Nguyên Viễn mới quyết định chết. Nguyên Viễn, nếu có kiếp sau, hy vọng cậu sẽ có thể mặc sức sống thật vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.