Phân đoạn được yêu thích nhất trong “Tự thủy niên hoa” chính là đoạn diễn kịch, bởi vì bình thường những khách mời tới tuyên truyền đều là diễn viên trong các bộ phim sắp ra mắt, họ đóng những vai này đều không tốn sức, hơn nữa còn rất đặc sắc.
Vốn dĩ Delete không được sắp xếp vào phân đoạn này, vì trọng điểm của chương trình là tổ phim “Khung xích đu” sẽ xuất hiện sau đó, nhưng mà công ty có xin với ekip quay chương trình, vất vả lắm mới cho bọn họ lên phân đoạn này.
“Anh nói xem có phải là họ muốn xem kỹ năng diễn xuất của chúng ta không?” Euler thừa dịp dặm trang điểm thì ăn thêm, vừa ăn vừa hỏi.
Nguyên Viễn vẫn còn đeo túi quân đội, vô tư nói: “Chúng ta mới debut có nửa tháng, xem diễn xuất bây giờ thì vẫn còn quá sớm, với lại nếu là như vậy đi nữa thì tức là muốn để chúng ta bắt đầu đóng phim, vậy lập nhóm nhạc làm gì, bồi dưỡng chúng ta làm diễn viên cho rồi.”
Euler gật đầu: “Có lý, vậy em ăn thêm trái chuối nữa.”
Biên Mai Tuyết vứt kịch bản nhào sang chỗ Euler, thẳng thắn lục quần áo Euler, nói: “Có phải em còn socola nữa đúng không? Cho anh một viên đi, quay xong về anh mời em ăn một bữa thịnh soạn.”
Phòng nghỉ không lớn nhét sáu con người, nếu như không phải ngồi an phận thì chắc sẽ loạn cào cào lên hết, Phương Tri Cẩn dặm trang điểm xong nhìn thời gian, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Hoắc Học Xuyên đợi bốn năm giây sau cũng đi ra, đi thẳng đến phòng vệ sinh, anh đứng trước gương rửa tay.
Phương Tri Cẩn giải quyết xong đi ra liền nhìn thấy anh, hai người nhìn nhau qua gương, nhưng mà đều không nói gì. Hoắc Học Xuyên rửa xong rồi, cố ý vẩy tay, vẩy văng nước lên cằm Phương Tri Cẩn, còn hỏi: “Giận rồi à?”
Phương Tri Cẩn không đáp, tự lau sạch cằm.
“Lúc nãy mở mic hát cũng ổn đấy, lát nữa cứ tiếp tục cố gắng.” Hoắc Học Xuyên vẫn chưa xong.
“Anh tự lo cho mình đi.” Phương Tri Cẩn đáp một câu, chuẩn bị quay về, cậu vừa quay người, Hoắc Học Xuyên đột nhiên lại vẩy nước trúng mặt cậu. Hoắc Học Xuyên cuối cùng cũng chịu lau tay, nói: “Cậu khờ vậy, cũng không phải là chuyện chỉ có hai chúng ta biết.”
Phương Tri Cẩn giờ mới xem như là hiểu, cậu giúp Hoắc Học Xuyên nói dối trước mặt người đại diện, nhưng mà sự thật thì còn có Tạ Kinh Niên biết, nếu như Tạ Kinh Niên vạch trần bọn họ, cậu sẽ bị phạt nặng hơn cả Hoắc Học Xuyên. Hoắc Học Xuyên ở trên sân khấu thay đổi như vậy xem ra cũng là vì chuyện này, dù sao cũng bị bắt thóp rồi.
“Ò…” Tuy rằng cậu đã hiểu rồi, nhưng mà vẫn còn hơi bực bội, “Anh cũng rất được yêu thích đấy nhỉ, một người thận trọng như Tạ Kinh Niên, sao mà mù quáng thế chứ.”
Hoắc Học Xuyên cười: “Muốn tương tác với tôi đều là mù quáng, vậy không phải cậu cũng mù sao?”
Phương Tri Cẩn hết đường chối: “Euler Nguyên Viễn dính lấy nhau, Tạ Kinh Niên xem thường em, tên mập thì em thấy phiền, chỉ còn lại anh thôi.” Cậu nói cũng rất chân thật, chỉ thiếu thở dài một hơi, “Tùy anh vậy, em đi học thoại đây.”
“Ừm, học cho tốt.” Hoắc Học Xuyên đi phía sau, “Tiểu Nguyên nói một đằng làm một nẻo, tối qua hai giờ hơn tôi còn thấy cậu ta học thoại ở ban công, tên nhóc đó chắc chắn thuộc phái hành động.”
Phương Tri Cẩn rất kinh ngạc, như là không ngờ tới, bọn họ đi về phòng nghỉ, ba người kia trải giấy đóng gói đầy bàn, cậu ngồi xuống ghế, chuẩn bị luyện tập lại lần nữa.
Thật ra tối qua cậu ở trong phòng luyện đến hơn ba giờ sáng, dù sao Biên Mai Tuyết đã ngủ thì trời sập cũng không tỉnh. Mấy người bọn họ cũng rất buồn cười, rời khỏi máy quay rồi nhưng ai cũng biết diễn, lúc thật sự phải diễn thì lại lúng túng đủ kiểu.
Sân khấu đã bố trí xong rồi, ngoại trừ Biên Mai Tuyết và Euler, tạo hình của những người khác đều không đổi, vai diễn cũng là như vừa nãy. Hoắc Học Xuyên ngồi trong xe hơi làm bằng bìa carton, hai cái chân dài gập mỏi nhừ.
Cuối cùng có người kéo “chiếc xe” di chuyển sang một bên, anh xuống xe rất ngầu, trong tay còn cầm một cành hoa hồng. Biên Mai Tuyết vẫn mặc bộ quần áo lao động đó, vẫn là túi lưới và cà mên cơm, nhưng mà có buộc thêm một chiếc khăn lụa, còn có một bộ tóc giả thướt tha. Cổ cậu ta vốn dĩ đã ngắn rồi, lần này thì càng không thấy cổ đâu, cậu ta chầm chậm đi tới, sau khi đi đến trước mặt Hoắc Học Xuyên liền nở một nụ cười. Ếch Kì Diệu chỉ có wordpress
Kéo theo mớ thịt béo trên mặt.
Biên Mai Tuyết vẫn chưa nói gì, người nhân viên mà MC thủ vai từ một bên đi ngang qua, nói: “Người theo đuổi hoa khôi của xưởng chúng ta nhiều thật đấy, khi nào mới tới lượt tôi đây.”
“Kiếp sau cũng không tới lượt ông đâu!” Biên Mai Tuyết còn nói mát. Nói mát xong nhìn về phía Hoắc Học Xuyên, tự đổi giọng, “Học Xuyên, anh tới đây đón em sao?”
Hoắc Học Xuyên dịu dàng trả lời: “Ừm, chúng ta tới cửa hàng bách hóa mua quà sinh nhật cho em.”
Lúc này Nguyên Viễn lại nhảy ra, túm cánh tay Biên Mai Tuyết bắt đầu quậy: “Chị, chị tan tầm rồi còn không về nhà, thầy Tạ bảo em gọi phụ huynh, chị phải đi với em.”
Biên Mai Tuyết đá Nguyên Viễn ra, bực bội nói: “Mày lại ăn trứng ngỗng hay là làm vỡ kính lớp học hả?!”
“Sao mà lật tẩy người ta thế.” Nguyên Viễn ngã ra sàn, tư thế còn rất là làm màu, gối đầu lên cái túi quân đội không thèm dậy luôn, “Chị, đây là cái tên nhà giàu chị kể đó hả? Tặng hoa hồng vừa nhìn đã biết là luận điệu của mấy tên tiểu tư sản, đừng có lấy.”
Biên Mai Tuyết ba phần thẹn thùng bảy phần lúng túng, nói với Hoắc Học Xuyên: “Hay là hôm khác đi, em phải về dạy lại thằng nhóc này.”
“Vậy em không được nuốt lời đâu đó, hôm khác anh sẽ tới đón em.” Hoắc Học Xuyên nhịn cơn buồn nôn đứng nửa ngày trời, nói thoại xong liền xoay người lên xe, lại gập chân ngồi sang một bên. Sau khi xuống xe vẫn là bộ dạng đó, tay cầm hoa hồng, ánh mắt thâm tình, lúc này Euler mặc một chiếc đầm xuất hiện, tóc uốn lượn sóng, nếu không phải cơ bắp quá đồ sộ thì thật sự là không thể phân biệt nam hay nữ.
Phương Tri Cẩn và Tạ Kinh Niên vẫn chưa xuất hiện còn đang đợi ở sau cánh gà, nhìn mấy người kia lên sân khấu biểu diễn, Tạ Kinh Niên thì không quá xem trọng, kể từ lúc không cho hắn hát ca khúc cuối phim thì hắn đã bắt đầu lười biếng rồi. Phương Tri Cẩn nhẩm đọc thoại, cậu thì khác, Tạ Kinh Niên hát tốt, có thể ăn được bát cơm ca sĩ này, nhưng cậu thì không, nên cậu phải cố gắng nhiều hơn người khác.
Sáu vai diễn này đều nằm trong “Khung xích đu”, Hoắc Học Xuyên thủ vai nam chính, là con cháu của cán bộ cấp cao, Biên Mai Tuyết sắm vai hoa khôi của xưởng, là nữ chính, cảnh đóng kịch này của bọn họ là để tiếp dẫn cho nhóm diễn viên ra.
Quay chương trình xong đã năm giờ hơn, anh Đẩu sắp xếp cho bọn họ ăn cùng với các diễn viên, cho nên chỉ có thể đợi các diễn viên quay xong, đợi tất cả kết thúc thì cũng đã gần chín giờ. Trong phòng ăn riêng có hai bàn, bọn họ ngồi riêng một bàn, MC, đạo diễn chương trình và các diễn viên ngồi bàn khác, bọn họ đi qua mời rượu nịnh nọt là được rồi.
Nguyên Viễn và Biên Mai Tuyết đều hết sức phấn khích, vì nhìn từ góc độ khán giả thì hôm nay hai người bọn họ xuất sắc nhất, cũng nổi bật nhất. Hoắc Học Xuyên là trưởng nhóm, đương nhiên không thể giả chết, đi kính rượu một vòng uống đến xanh mặt.
Cơm no rượu say về ký túc xá, Biên Mai Tuyết uống khá nhiều, nằm xuống là ngủ ngay, Nguyên Viễn cũng hơi chóng mặt, chui tọt vào phòng của Hoắc Học Xuyên, bám lấy giường Tạ Kinh Niên không chịu đi.
Tạ Kinh Niên thấy phiền: “Cút về phòng cậu mà ngủ đi, cười hềnh hệch với tôi làm gì.”
Nguyên Viễn cọ chăn: “Thầy Tạ, em vừa ăn trứng ngỗng đúng không, vậy chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ trình độ dạy học của thầy đã tụt dốc. Suốt ngày kẹp cuốn sách đi nghênh ngang ngoài đường, sợ người ta không biết thầy là phần tử tri thức à.”
Tạ Kinh Niên trở mình: “Diễn nghiện luôn rồi à? Nhiều đất diễn tốt lắm phải không?”
“Đương nhiên rồi.” Nguyên Viễn loạng choạng đứng dậy đi ra ngoài, “Thầy Tạ buồn ngủ rồi, vậy thầy Tạ ngủ ngon nha, em cũng về ngủ sớm đây, bảy giờ sáng mai còn phải chào cờ nữa.”
Hoắc Học Xuyên tắm xong đi ra tiện tay tắt đèn phòng khách và phòng ăn, sau đó về phòng ngủ, nằm xuống lấy điện thoại ra, anh tìm kiếm tên nhóm, phát hiện tin tức vẫn là mấy ngày trước, không có liên quan đến chương trình lần này. Rồi lại tìm kiếm tên chương trình, hầu hết đều là về tuyên truyền “Khung xích đu”, weibo của chương trình cũng không nhắc tới bọn họ.
Sau đó điện thoại hết pin, anh mới nhớ ra đồ sạc nằm trong túi, xuống giường ra sô pha phòng khách lấy túi, xung quanh tối thui cũng không dám đi nhanh. Đi đến trước sô pha cúi người lọ mọ, có cảm giác vừa trơn vừa ấm.
“Mẹ nó ai ở đây vậy, giật cả mình…”
Phương Tri Cẩn trên sô pha phát ra tiếng: “Nửa đêm anh ra đây sờ mặt em làm gì, biến thái à?”
“Tôi tìm đồ sạc pin, cậu vứt túi của tôi đi đâu rồi?” Hoắc Học Xuyên dịch một bước, đá trúng túi của mình, nhặt lên lục kiếm đồ sạc, “Cậu ngủ trên sô pha à?”
Phương Tri Cẩn cuộn mình lại: “Tên mập ngáy to quá, còn nồng nặc mùi rượu.”
Hoắc Học Xuyên hả hê cười một tiếng, cười xong cầm đồ sạc chuẩn bị về phòng, đi được mấy bước lại dừng chân, sau đó đi thẳng đến ban công đóng cửa lại.
Nếu không thì ban đêm phòng khách sẽ rất lạnh.
Cửa phòng ngủ mở toang, anh đi đến cửa chợt nghe thấy tiếng động, hình như là Tạ Kinh Niên đang chửi tục, trong bóng tối không thấy được gì, mở đèn lên suýt chút nữa giật bắn người.
Nguyên Viễn mặc áo ba lỗ và quần đùi nằm trên người Tạ Kinh Niên, chắc là mượn rượu làm càn, còn nắm lấy chăn của Tạ Kinh Niên gào: “Thầy Tạ ơi, em muốn đạt danh hiệu Người tiên phong hồng kỳ Tám tháng Ba (*), còn muốn diễn thuyết dưới quốc kỳ.”
(*) Người tiên phong hồng kỳ Tám tháng Ba: một danh hiệu để biểu dương những người phụ nữ có thành quả lao động vĩ đại của đất nước.
“Muốn con mẹ cậu!” Tạ Kinh Niên nhìn về phía Hoắc Học Xuyên, “Bạn hiền… giúp anh bắt cậu ta ra đi.”
“Thầy Tạ, bút máy của thầy hiệu HERO phải không? Mẹ em nói hiệu HERO rất dễ dùng, thầy cho em thi một trăm điểm, em sẽ tặng thầy một cây hiệu HERO, anh rể tương lai của em là con của cán bộ cao cấp, nhìu tiền lắm á.”
Hoắc Học Xuyên nghĩ cái người “anh rể” này là đang chỉ anh, hơi bực bội.
Cửa sổ ban công đóng lại rồi, phòng khách yên tĩnh không có gió, Phương Tri Cẩn dựa vào sô pha co lại thành một cục, mặt cũng vùi vào trong chăn, mỏi mệt cả một ngày cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi. Nhắm mắt lại gần ngủ tới nơi, sau ót bị chọt một cái.
“Ai vậy?”
“Vẫn là tôi.”
“Lần này đến lấy dây sạc à?”
Hoắc Học Xuyên đã túm lấy chăn của cậu: “Xích qua cho nằm chung cái đi.”