Dịch: CP88
***
Bỏ đi, bỏ đi, Thương Lục điên rồi, cô ấy cũng không cố tình, càng không biết nặng nhẹ là thế nào.
Bỏ đi.
Cận Hàn Thanh không ngừng an ủi chính mình, mấy ngón tay lần mò đến bên mặt, nhưng đầu ngón tay vừa chạm đến thì cơn đau lập tức lan ra khiến cho anh ta phải vội vàng thu về.
Thương Lục nhìn hết vào trong mắt, tâm trạng cũng thoải mái lên không ít, đáng đời anh ta ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Tuy là vừa rồi anh ta không liếc mắt đưa tình với cô y tá đó, nhưng nếu như không có mặt cô ấy ở đó thì sao? Chẳng ai nói trước được.
“Lát nữa nếu để cho mẹ thấy, tôi xem em ăn nói với bà ấy như thế nào.” Cận Hàn Thanh bực bội quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thương Lục cũng chẳng mấy lo lắng đến chuyện này. Cô ấy là người điên đó, người điên có làm gì thì mọi người đều sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, dù biết cô ấy đánh thì có ai lại nỡ lòng nào đi trách mắng cô ấy được chứ?
Đến lần thứ hai Cận Hàn Thanh quay lại đã thấy Thương Lục quay đầu sang một bên khác vui vẻ ngắm cảnh, đúng là không tâm không phổi mà.
Về tòa nhà Đông, Cận Hàn Thanh gọi tiểu Vu, “Giờ tôi phải đến công ty, cô trông chừng Cận phu nhân cho tốt.”
“Vâng.”
“Cổng lớn tòa nhà Đông trừ mẹ ra ai cũng không được đi vào.”
Tiểu Vu vâng dạ, Cận Hàn Thanh đi đến bên cạnh Thương Lục. Dấu tay trên mặt anh ta còn chưa tan đi hết, Cận Hàn Thanh hơi cúi người hôn lên má Thương Lục. Toàn thân cô ấy căng thẳng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại không động thủ.
“Tôi đi rồi sẽ về sớm, em ở nhà phải ngoan nhé.”
Thương Lục không đáp lại, Cận Hàn Thanh đi ra khỏi nhà, trước khi đi còn thuận tay đóng cửa lại.
Tiểu Vu nhìn sang Thương Lục, “Cận phu nhân có muốn ăn hoa quả không? Tôi đi lấy cho phu nhân.”
Thương Lục lắc đầu, người hàng ngày ở bên cạnh cô ấy nhiều nhất là tiểu Vu, trừ lúc vào nhà vệ sinh thì tiểu Vu gần như là đều đi theo cô ấy, điều này có nghĩa là cô ấy sẽ biết rất nhiều chuyện, chỉ là có chịu nói ra hay không thôi.
Thương Lục nhìn ra ngoài cửa, cánh tay đột nhiên nâng lên chỉ về phía đó, “Có người đến kìa.”
Tiểu Vu theo hướng chỉ của cô ấy nhìn tới, “Đâu có ai ạ, Cận phu nhân, phu nhân nhìn nhầm rồi.”
“Thật đấy, cô nghe đi, có tiếng bước chân. Là phụ nữ.” Thương Lục sợ sệt ôm lấy người mình, “Có một người phụ nữ đang đi về phía này, có phải cô ta tìm Cận Hàn Thanh không? Cô ta là ai?”
“Cận phu nhân, đâu có ai đâu ạ.” Tiểu Vu đi đến mở cửa, “Phu nhân xem, không có ai mà.”
“Tôi nói là thấy có người, một người phụ nữ. Cô ta còn gọi tên Cận Hàn Thanh nữa, cô mau nghe thử mà xem.”
Tiểu Vu dường như đã rất quen với tình huống này, cô ấy đóng cửa lại sau đó đi đến trước mặt Thương Lục, “Cận phu nhân, phu nhân đừng nghĩ nhiều, chuyện như vậy từ sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
“Vì sao?” Thương Lục nhẹ giọng hỏi, không bao giờ xảy ra nữa, nghĩa là trước đây đã từng xảy ra sao? “Đúng là có người tìm đến mà, cô không nhìn thấy sao?”
“Không có, không thấy ạ.” Tiểu Vu đi tìm điều khiển, muốn mở tivi để Thương Lục yên tĩnh lại một chút.
“Cô không thấy là vì trước đây đã từng có người đến sao?” Thương Lục thình lình hỏi.
Tiểu Vu cầm điều khiển từ xa quay lại bên cạnh Thương Lục. “Cận phu nhân, phu nhân đã nhớ lại rồi sao?”
Thương Lục cũng nghe được ngập ngừng trong lời nói của tiểu Vu, cô ấy gật đầu sau đó nói với tiểu Vu, “Có người đã đến phải không?”
“Cận phu nhân, đây đều đã là chuyện trước kia rồi......” Tiểu Vu mở tivi, không muốn Thương Lục hỏi tiếp nữa. “Bây giờ Cận tiên sinh rất tốt với phu nhân, phu nhân hẳn đều đã thấy được.”
Thương Lục bình tĩnh nhìn về phía trước, đầu mơ hồ đau, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía bàn trang điểm đã bị dọn dẹp sạch sẽ. Thương Lục tỉnh táo đã được vài ngày, nhưng phải đến tận lúc này cô ấy mới nhớ ra mình đã quên mất một thứ ở đó.
Cô ấy đứng dậy, bước nhanh về phía bàn trang điểm, đồ đạc trên đó đều đã bị cất gọn đi, hẳn là vì sợ cô ấy sẽ tự làm mình bị thương.
“Hộp của tôi đâu? Hộp của tôi đâu?”
“Hộp gì cơ ạ?” Tiểu Vu bước đến bên cạnh cô ấy.
Thương Lục sốt ruột tìm loạn trên bàn, “Hộp của tôi không còn, không còn nữa......”
“Cận phu nhân, là thứ lúc trước phu nhân đặt ở đây ạ?” Tiểu Vu vội vàng đè lại cánh tay cô ấy, “Phu nhân yên tâm, tất cả mọi đồ đạc của phu nhân đều là một tay tôi thu dọn, không có vứt đi.”
“Ở đâu?”
Bên hông tiểu Vu đeo một chùm chìa khóa, cô ấy lấy xuống sau đó mở một ngăn tủ nhỏ phía dưới cùng ra, “Phu nhân xem, đều ở đây hết.”
Thương Lục vội vàng ngồi xuống lục lọi, tiểu Vu sợ cô ấy sẽ bị thương nên vội vàng muốn kéo lại tay Thương Lục. “Phu nhân nói với tôi này, phu nhân cần lấy thứ gì? Để tôi lấy giúp cho.”
Thương Lục nhìn thấy chiếc hộp nhét trong góc, cô ấy đẩy mấy thứ xung quanh đi sau đó ôm lấy cái hộp kia đứng dậy.
“Cận phu nhân, để tôi cầm cho.”
Thương Lục ôm chặt chiếc hộp không buông, dùng sức lắc mạnh đầu sau đó bước nhanh đến trước giường ngồi xuống.
Tiểu Vu hết cách, bất đắc dĩ ngồi xuống dọn lại những thứ đồ bị đẩy lung tung ra sau đó khóa lại tủ.
Thương Lục vuốt nhẹ mép chiếc hộp, tiểu Vu đi đến bên cạnh cô ấy. “Cận phu nhân, trong đó có bảo bối gì sao ạ?”
“Tôi thích cái này.” Thương Lục cọ cọ mặt mình lên đó.
Đó cũng chỉ là một chiếc hộp bình thường, không có góc nhọn, cũng không có thứ gì có thể làm thương Thương Lục, tiểu Vu lúc này mới yên lòng để cho cô ấy giữ nó. Một lúc sau Thương Lục ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy. “Tôi đói.”
“Phu nhân muốn ăn gì nào?”
“Mì.”
Tiểu Vu khẽ cười. “Để tôi đi nói người giúp việc nấu cho phu nhân.”
Cô ấy xoay người đi ra ngoài, Thương Lục chờ đến khi tiếng bước chân đi xa, tiếp theo là tiếng cửa đóng lại mới nhanh chóng mở chiếc hộp ra. Tầng trên cùng đặt vài thứ đồ trang sức và mỹ phẩm, Thương Lục mở lớp cách ngăn, nhìn thấy phía dưới vẫn còn chiếc máy quay phim cỡ nhỏ.
Chiếc hộp này có một điểm đặc biệt đó là nó có một hình điêu khắc ngay phía trước ngụy trang cho chiếc máy quay này. Lúc trước khi điên Thương Lục đặt nó lên bàn trang điểm, đối diện với chiếc giường lớn của phòng ngủ. Lúc đó dù cô ấy đã lấy Cận Hàn Thanh nhưng xung quanh anh ta có cả tá những lời đồn đặc sắc, hơn nữa trùng hợp cô ấy phải về nhà đẻ hai ngày nên mới nghĩ ra cách này.
Dù sao không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, sau đó xảy ra chuyện, chiếc máy quay phim đặt ở trên bàn trang điểm có lẽ cũng không bị lấy đi.
Thứ này là sản phẩm của công ty Cận Hàn Thanh phát minh ra, nghe nói là có thể quay liên tục trong vòng 500 ngày. Nói cách khác, chính là chỉ cần không có người tắt nó đi thì nhất định vật này sẽ quay lại được không ít thứ quan trọng.
Thương Lục khẽ nhấn lên, thế nhưng màn hình tối đen. Cô ấy có chút hồi hộp, không lẽ thứ này vừa đặt ở đó thì sáng hôm sau đã bị Cận Hàn Thanh phát hiện ra rồi sao?
Thương Lục ấn nút bật nguồn, không mở được, xem ra là đã hết pin.
Dây sạc ở bên cạnh, Thương Lục nhanh chóng lấy ra. Tiểu Vu hẳn là cũng đã sắp quay lại rồi, cô ấy nhớ là tủ đầu giường có một ổ cắm, Thương Lục mở ra sau đó nhanh nhẹn cắm vào.
Mọi chuyện vừa xong xuôi thì bên ngoài có tiếng bước chân đi đến, tiểu Vu mở cửa đi vào, trên tay còn bưng một bát mì.
Thương Lục ngoan ngoãn ăn sạch sẽ, sau đó nói với tiểu Vu muốn đi ngủ.
Tiểu Vu đỡ cô ấy nằm xuống giường, lại giúp cô ấy đắp kín chăn. Thương Lục nhắm mắt lại, tiểu Vu ngồi bên cạnh trông chừng, một lúc sau đoán chừng Thương Lục đã ngủ mới rón rén rời khỏi.
Tiếng đóng cửa truyền vào tai Thương Lục, cô ấy lập tức mở mắt. Thương Lục ngồi lên sau đó mở tủ đầu giường, rút dây sạc rồi cầm máy quay phim ra.
Thương Lục ngồi giữa chiếc giường lớn rồi mở máy quay phim ra, màn hình sáng lên, tuy là chưa đầy pin nhưng hoàn toàn đủ để xem lại đám video đã quay được.
Thương Lục ấn xuống nút cuối cùng, mở danh sách video.
Bên cạnh mỗi video đều có thời gian đi kèm, Thương Lục tùy ý mở một video ra, phát hiện máy quay hoạt động bình thường thì mới yên tâm lại.
Thương Lục trực tiếp tìm một video sau khoảng nửa năm cô ấy phát điên, mở ra, chất lượng hình ảnh quả thật rất tốt.
Ngón tay của cô ấy liên tục tua đi, mãi đến khi thấy hình ảnh một người phụ nữ khác trong phòng.
Thương Lục lùi lại mấy giây, thấy cửa phòng ngủ bị mở ra sau đó Cận Hàn Thanh ôm một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm tiến vào.
Thương Lục nhíu chặt mày, phạm vi quay của chiếc máy quay này rất rộng, không chỉ nhìn thấy cửa mà còn có thể nhìn thấy cả Thương Lục ngồi trên giường.
Lúc ấy Thương Lục đang ngồi trên giường, vừa thấy hai người đó đi vào liền co rúm lại muốn trốn.
Cận Hàn Thanh giống như đã uống say, anh ta loạng choạng tiến lên, đến bên giường liền đẩy ngã người phụ nữ đó xuống chiếc giường lớn.
Thương Lục kinh hãi đứng lên, Cận Hàn Thanh tháo mạnh cà vạt, ánh mắt mơ màng nhìn cô ấy. “Thương Lục, em xem thử một chút, người phụ nữ này so với em thế nào?”
Khi đó Thương Lục điên điên khùng khùng, thần trí mơ hồ, nhưng hình ảnh này vẫn có thể kích thích đến cô ấy. Thương Lục trên màn hình hết lùi lại rồi lại bước lên, thi thoảng còn dùng tay che lấy tai. Người phụ nữ ngồi dậy, hai tay ôm lấy eo Cận Hàn Thanh kéo anh ta về phía mình......
Hai người cứ như vậy không biết xấu hổ ở ngay trước mặt cô ấy hôn hít, quấn quýt một chỗ. Thương Lục đứng bên cạnh ngây ngẩn nhìn theo, cũng chỉ biết nhìn mà không biết chạy ra ngoài, có thể một chút suy nghĩ đó cô ấy cũng không còn nữa.
Cận Hàn Thanh cho là cô ấy không biết gì cả nên mới có thể thoải mái mà nhục nhã cô ấy.
Người phụ nữ trên giường không ngừng phát ra những âm thanh yêu kiều mị hoặc, tầm mắt Thương Lục chuyển đến khuôn mặt của chính mình trên màn hình, cảm thấy khi đó mình đúng là đáng thương, đáng thương đến mức chính cô ấy hiện tại còn hận không thể chui vào đó an ủi.
Thương Lục trên màn hình bắt đầu la hét, tiến lên muốn kéo Cận Hàn Thanh lại, nhưng căn bản là không kéo lại anh ta.
Người phụ nữ dưới thân anh ta thậm chí còn lên tiếng chế giễu, “Cận phu nhân, phu nhân có thể rộng lượng một chút không? Nếu phu nhân không muốn xem thì cũng có thể nằm luôn xuống đây, ba người chúng ta cùng chơi đùa.”
Thương Lục cắn mạnh đầu ngón tay, đau đớn giúp cô ấy kéo lại chút lý trí của bản thân, trước mắt đã bị nước mắt ướt nhòe. Hóa ra cuộc sống trong hai năm qua của cô ấy chính là như vậy, khó trách bệnh tình của cô ấy càng ngày càng tệ. Hóa ra Cận Hàn Thanh có thể vừa ra vẻ quan tâm chăm sóc cô ấy, vừa còn có thể dùng biện pháp biến thái đến buồn nôn như vậy giày vò cô ấy.
Anh ta khăng khăng giữ suy nghĩ trong lòng là vì Cận Ngụ Đình mà cô ấy biến thành bộ dạng đó, vì sao anh ta chưa từng nghĩ đến Tần Niệm tìm cô ấy thật ra hoàn toàn là vì anh ta, anh ta mới là kẻ tội lỗi nặng nề đây.
Thương Lục đưa tay quệt nước mắt, nghe tiếng la hét như xé tim gan của chính mình trên màn hình.
Người phụ nữ kia ôm cổ Cận Hàn Thanh, “Sao lại ở chỗ này chứ?”
“Có gì không được?”
“Anh xem...... bên cạnh còn có người nhìn đó.”
Bàn tay của Cận Hàn Thanh đặt bên eo người phụ nữ khẽ vuốt ve. “Còn ngại?”
“Thật sự rất kỳ quặc, khó tự nhiên lắm.” Người phụ nữ nũng nịu nói.
“Được rồi được rồi,“ Cận Hàn Thanh đứng lên, kéo người phụ nữ ngồi dậy, “Chúng ta ra phòng khách.”
Thương Lục nhìn hai người thân mật rời khỏi, trên màn hình chỉ còn lại cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, không ngừng giật tóc mình gào khóc. Cô ấy như vậy, nhưng Cận Hàn Thanh lúc này đang ở đâu? Anh ta chính là đang ở căn phòng bên cạnh hoan lạc.
Thương Lục không thể hiểu được, rốt cuộc là anh ta hận cô ấy đến thế nào mới có thể nghĩ ra cái cách giày vò như vậy chứ.
Một lúc sau người đàn ông mặc quần dài quay về phòng ngủ, nửa người trên để trần. Anh ta đi đến trước mặt Thương Lục, thấy cô ấy không chịu đứng dậy thì hung hăng kéo Thương Lục đứng lên.
“Không dám nhìn?”
Thương Lục đánh lên ngực anh ta, Cận Hàn Thanh lập tức đẩy Thương Lục ngã xuống giường, bắt đầu xé quần áo của cô ấy......
Cô ấy khóc rống, nhưng tất cả cuối cùng đều bị Cận Hàn Thanh ép cho nghẹn lại ở cổ họng. Cả người Thương Lục run rẩy, cúi người nghẹn ngào khóc không thành tiếng, nước mắt từng hàng tuôn xuống.
Ngón tay đặt trên màn hình cũng không ngừng run, Thương Lục cảm nhận được cơn buồn nôn ở cổ họng, loại cảm giác muốn ói kia làm thế nào cũng không thể ép xuống. Cô ấy thoát khỏi video đó, ấn xuống mấy lượt, tiếp tục mở một video khác.
Đúng lúc nghe được âm thanh của một người phụ nữ khác, chỉ là khuôn mặt đã thay đổi.
Cận Hàn Thanh thật bẩn, anh ta bẩn thành như vậy, còn có thể khiến cho cô ấy trong lúc điên điên dở dở mang thai, sau đó lại sảy thai.
Mỗi lần anh ta đều là mang về những người phụ nữ khác nhau, nhưng sau đó sẽ đều làm cùng một việc đó là thân thiết ở ngay trước mặt cô ấy. Thương Lục thật sự khâm phục chính mình, khi đó cô ấy không bị kích thích đến mức tự sát đã là quá giỏi rồi.
Thương Lục tắt máy quay phim đi sau đó giấu lại vào trong chiếc hộp, cô ấy nằm dài trên giường, nhưng lăn qua lộn lại một hồi lâu vẫn không sao ngủ được.
Một bên má Thương Lục áp sát với chiếc gối mềm, ánh mắt nhìn chằm chằm một chỗ như người mất hồn, trên gối đã ướt đẫm thành một mảng.
Những hành động cử chỉ của Cận Hàn Thanh trước mắt cô ấy chắc hẳn cũng chỉ là giả tạo, nếu như không phải ma xui quỷ khiến thế nào khiến cho cô ấy đặt thứ này ở đây thì sợ là cả đời này cô ấy cũng sẽ không thể biết được trong hai năm bản thân phát điên đã xảy ra những chuyện gì.
Cận Hàn Thanh phóng đãng như vậy, người giúp việc của tòa nhà Đông và tiểu Vu hẳn là đều thấy được, nhưng bọn họ sẽ không nói cho cô ấy biết, bởi nói với một người điên thì cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Thương Lục nhấm nháp cơn đau xé lòng, trái tim giống như bị người ta không ngừng kéo mạnh muốn xé thành hai mảnh, nước mắt không sao ngừng được, giống như thay cô ấy thả ra hết thảy những sỉ nhục, thay cô ấy đau lòng vì bản thân đã vô lực phản kháng đến thế nào.
Thương Lục nắm chặt chiếc ga trải giường, nhưng dù có dùng sức thế nào cũng không thể xé nát nó ra.
Khóc thỏa thuê, Thương Lục đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt rồi đi ra.
Cô ấy quay về giường, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm trần nhà. Cô ấy biết Cận Hàn Thanh đặt camera giám sát trong phòng nên mấy ngày trước thừa lúc “phát điên” đã đập nát hết.
Tối đó cô ấy còn giả vờ mình mơ thấy ác mộng, sau đó nói với Cận Hàn Thanh có con mắt nào đó đang nhìn chằm chằm mình, liên tục nói đi nói lại như vậy vài lần mới khiến cho Cận Hàn Thanh đập nát chiếc camera giám sát giấu kín còn lại trong phòng ngủ, sau đó còn hứa sẽ không lắp tiếp nữa.
Thương Lục tận lực khiến cho chính mình bình tĩnh lại, cô ấy nhất định là không thể tiếp tục ở lại Cận gia, nhưng cũng không thể về Thương gia. Cô ấy bây giờ không có gì cả, vậy nên cô ấy nhất định phải chuẩn bị cho mình thật tốt sau đó mới có thể rời đi.
Cố Tân Tân bận rộn ở công ty đến nửa đêm mới về đến nhà, cô cũng đã nói với Tu Tư Mân đêm nay mình còn mấy kế hoạch của tháng chưa hoàn thành cần phải tăng ca, nói hắn cứ đi ngủ trước không cần chờ mình.
Đêm đã khua, Cố Tân Tân ngồi trên xe ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Chiếc xe đi trên đường, Tống Vũ Ninh đang nghe điện thoại, Cố Tân Tân ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy.
“Dừng xe.”
Cố Tân Tân liếc nhìn, “Có chuyện gì thế?”
“Văn Văn đến Lục Thành rồi, chiếc xe chở con bé gặp chút phiền phức.”
“Hơn nửa đêm sao con bé lại đến đây được? Mà Tu Tư Mân cũng đã phái người ở bên cạnh con bé, chị yên tâm đi.”
Dù cô không nghe được người bên kia nói gì, nhưng có thể nghe được bên kia là giọng của phụ nữ, hơn nữa giọng nói hốt hoảng, tốc độ nói cũng rất nhanh.
Tài xế vừa rồi sau khi nghe vậy đã lập tức vội vàng tấp sang lề đường.
Tống Vũ Ninh gõ nhẹ lên màn hình điện thoại hai lần, “Anh đưa Tân Tân về trước.”
Cố Tân Tân hơi giật mình, “Chị muốn đi đâu?”
Sắc mặt người phụ nữ có chút căng thẳng nhìn ra bên ngoài, trên cửa xe bị mưa phủ kín, đến cả người qua đường cũng không nhìn được rõ ai với ai.
Cố Tân Tân kéo lại cổ tay áo cô ấy, “Chị đi đâu? Để tài xế đưa chị đi đi.”
Tống Vũ Ninh hiếm khi nghiêm túc, cô ấy đẩy cửa xe sau đó đóng mạnh lại. Tài xế chậm rãi khởi động xe, Cố Tân Tân nhìn qua gương chiếu hậu nhưng không thấy rõ người bên ngoài, cô bèn áp sát khuôn mặt lên cửa sổ xe, lúc này mới thấy được Tống Vũ Ninh cầm chiếc ô đen đứng dưới đường, mưa cũng khiến cho bóng người cô ấy có chút mơ hồ.
Ven đường sẽ có taxi đi ra, không lâu lắm thì Tống Vũ Ninh bắt được xe.
Chiếc xe phía trước chậm rãi rời đi, Khổng Thành thấy vậy liền cho tài xế bám theo.
Cận Ngụ Đình ngồi phía sau xe không lên tiếng, Khổng Thành nhìn đồng hồ. Thời gian đã rất muộn, bên ngoài trời còn mưa, đúng là cũng chỉ có Cận Ngụ Đình là còn cái tâm trạng thảnh thơi mà đi ra ngoài giờ này thôi.
“Cửu gia, còn một đoạn ngắn nữa là đến nhà cô ấy rồi.”
“Ừ.”
Khổng Thành xoay người nhìn về phía Cận Ngụ Đình, “Vì sao ngài...... nửa đêm còn muốn đi ra ngoài?”
“Khổng Thành, hôm nay tôi đã mơ thấy một giấc mơ.”
“Mơ gì cơ ạ?”
Cận Ngụ Đình lắc đầu, đó là một cơn ác mộng, anh thật sự không muốn nói.
Chiếc xe đột nhiên phanh lại, Khổng Thành được dây đai an toàn kéo về, vừa muốn mở miệng thì tiếng va chạm từ phía trước truyền tới tai.
Cận Ngụ Đình nhấc mắt nhìn, thấy chiếc xe Cố Tân Tân ngồi đã bị đẩy ra xa rồi lật úp ở bên đường. Đôi mắt anh trợn trừng, không ngờ cơn ác mộng đó lại trở thành sự thật rồi.