Dịch: CP88
***
Trở lại tòa nhà Tây, Cố Tân Tân lướt vân tay mở khóa vào nhà.
Chỉ là cô không ngờ tới lúc này Cận Ngụ Đình lại có nhà, Cố Tân Tân theo bản năng che lại chiếc túi trước ngực.
Cận Ngụ Đình đang định lên lầu, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại. “Đi đâu về?”
“Ra ngoài ăn cơm với bạn.” Cố Tân Tân nói xong, đứng tại chỗ bất động.
Cận Ngụ Đình đánh giá từ trên xuống dưới cô một chút, “Đứng chỗ đó làm gì?”
Cô cố gắng tự trấn an bản thân, những tay vẫn ôm chặt chiếc túi. Cố Tân Tân đi vài bước, đi qua ánh mắt quan sát tìm tòi của anh rồi lên lầu. Cô cái gì cũng giỏi, chỉ là lúc chột dạ cả người sẽ vô cùng bất thường, mà Cận Ngụ Đình là ai, một cái ánh mắt là có thể nhìn thấu cô rồi.
Cố Tân Tân trở về phòng ngủ không thấy Cận Ngụ Đình đi theo. Cô đứng giữa phòng nhìn quanh, muốn tìm một nơi có thể giấu đồ. Nhưng căn phòng này không hề cho cô cảm giác an toàn, Cận Ngụ Đình dù sao đối với nơi này nắm trong lòng bàn tay, không chừng trong lúc tìm đồ gì đó là có thể nhìn thấy nó.
Cô đi vào phòng thay đồ, đi tới ngăn quần áo. Cố Tân Tân mở ngăn đồ lót ra, thầm nghĩ Cận Ngụ Đình chắc cũng không thể biến thái đến mức đi lật đống nội y của cô chứ?
Cố Tân Tân rút phiếu bệnh án ra, đút xuống dưới đống áo lót.
Sau đó cô làm như không có chuyện gì trở lại phòng ngủ, trong đầu dần dần vẽ ra diễn biến mọi chuyện phải phát sinh.
Hôm sau, chỉ đợi Cận Ngụ Đình bước chân ra khỏi tòa nhà Tây, Cố Tân Tân đã nhanh chóng đi vào nhà bếp. “Có bột mì không?”
“Có, Cửu phu nhân, ngài muốn ăn gì ạ?”
“Tôi muốn làm bánh, cứ mặc kệ tôi.” Cố Tân Tân bận rộn trong phòng bếp đi qua đi lại nửa ngày, cuối cùng xếp từng chiếc bánh đặt vào khay. “Đúng rồi, hôm nay mẹ chắc là có nhà nhỉ?”
“Phu nhân thường ngày nếu không có chuyện gì thì sẽ ở nhà ạ.”
“Bà qua đó một chuyến đi, nói với mẹ là tôi vừa làm thử một ít bánh, nhờ người đến đây cho cái nhận xét.”
Người giúp việc cởi tạp dề xuống, gật đầu, “Vâng.”
Cố Tân Tân bưng khay vào phòng khách, khom lưng đặt lên bàn trà đối diện TV. Sau đó cô phi như gió lên lầu, bước nhanh vào phòng thay đồ lục ra phiếu bệnh án. Cô mở ra kiểm tra lại, chắc chắn bên trong vẫn còn tờ kết quả kiểm tra của ngày hôm qua còn gấp gọn bên trong.
Trở lại phòng khách, Cố Tân Tân lấy phiếu bệnh án kẹp dưới một quyển tạp chí, cô cẩn thận để cho nó lộ ra một góc nhỏ, đảm bảo người tinh tường nhìn cái là có thể phát hiện ra luôn.
Không lâu lắm thì Tần Chi Song đi theo người giúp việc vào cửa, “Làm món gì vậy? Thơm quá.”
“Mẹ, bánh đó ạ.” Cố Tân Tân nắm tay Tần Chi Song dẫn bà ngồi xuống, “Mẹ của con ở nhà thích làm mấy thứ này, con cũng học ké được một chút.”
“Ngửi mùi là biết không tệ rồi,“ Tần Chi Song ngồi xuống, “Không ngờ con còn biết làm cái này nha.”
Cố Tân Tân cầm đũa đặt vào trong tay Tần Chi Song, “Mẹ nếm một cái thử xem, con đi lấy chút hoa qua mang lên.”
Cô quay đầu tiến vào nhà bếp, Tần Chi Song vừa ăn được nửa cái bánh, Cố Tân Tân lại nghe được tiếng động ngoài cửa. Cô bê đĩa trái cây ra ngoài thì nhìn thấy Cận Ngụ Đình và Khổng Thành cùng đi vào, lông mày cô không khỏi nhíu lại, sao gần đây anh cứ luôn xuất quỷ nhập thần thế nhỉ?
“Lão Cửu,“ Tần Chi Song nhìn thấy anh trở về liền nhanh nhẹn vẫy vẫy tay, “Đến đây, nếm thử tay nghề của Tân Tân xem, mùi vị rất ngon.”
Đôi chân thon dài bước đến ghế sô pha, anh ngồi xuống chỗ của mình, Cố Tân Tân đi đến đặt đĩa trái cây lên bàn trà.
“Ngon như vậy sao?” Ánh mắt Cận Ngụ Đình lộ vẻ hoài nghi, khóe miệng khẽ nhếch.
“Đến ăn thử đi.”
Tần Chi Song nghiêng người thả đũa xuống, dư quang vô tình lướt qua quyển tạp chí bên cạnh. Bà chú ý đến có một góc bệnh án lộ ra ngoài. Tần Chi Song rút ra, nhìn thấy trên đó đề tên của Cố Tân Tân.
“Tân Tân, con bị bệnh gì sao?”
Ánh mắt Cận Ngụ Đình nhàn nhạt đảo qua khuôn mặt Cố Tân Tân, thần sắc vốn nhẹ nhõm của cô bỗng chốc bị kéo căng. Vốn dĩ là cô muốn để cho Tần Chi Song nhìn thấy, Tần Chi Song trông ngóng được ôm cháu nội như vậy, nếu như biết được cô không thể sinh con chắc chắn sẽ không lưu lại cô trong Cận gia.
Nhưng bởi vì Cận Ngụ Đình hiện tại đang ở nhà nên cô luôn có cảm giác mọi chuyện sẽ không được suôn sẻ như kế hoạch.
Cô nín thở cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tần Chi Song, sau đó buông xuống hai tay nắm chặt bên người.
Tần Chi Song kinh hãi, mắt trợn tròn, sau đó ngước lên không thể tin nhìn Cố Tân Tân.
Cố Tân Tân ngồi xuống, “Mẹ, con thật sự không ngờ tới sẽ gặp phải chuyện này.”
Cận gia tuyệt đối sẽ không cho phép cả hai vợ chồng trong nhà đều không có người nối dõi, Thương Lục và Cận Hàn Thanh cũng có thể coi như là môn đăng hộ đối, phải thay đổi thì khẳng định sẽ là đổi Cố Tân Tân.
Cô không nhìn vẻ mặt của Cận Ngụ Đình, việc đã đến nước này thì cô phải không tiếc giá nào kết thúc đi hết thảy.
“Là hôm qua đi kiểm tra?”
“Vâng.” Cố Tân Tân đón lấy ánh mắt của Tần Chi Song, chờ bà nói tiếp.
Tần Chi Song mãi mới phản ứng lại, mặt bỗng nhiên lộ vẻ vui mừng, kích động đến nỗi không nói được thành câu hoàn chỉnh. “Lão Cửu, con biết chưa?”
“Biết cái gì?” Cận Ngụ Đình không lạnh không nóng hỏi.
“Tân Tân mang thai rồi!”
Lần này người trợn mắt há mồm đổi lại là Cố Tân Tân. Cái gì? Cô mang thai?
Cố Tân Tân trợn tròn mắt, nhìn thấy Tần Chi Song đứng dậy đem tờ kết quả trong bệnh án đưa cho Cận Ngụ Đình, “Con sắp được làm cha rồi, mẹ thật không ngờ lại nhanh như vậy...... Thật sự là quá tốt, quá tốt rồi!”
Tầm mắt Cố Tân Tân rơi xuống tờ kết quả kia, trên đó rõ ràng ghi hai chữ có thai, trong đầu cô vù vù sau đó nổ tung. Không đúng, kinh nguyệt tháng này của cô vừa mới kết thúc không lâu, làm sao mà có thể mang thai được?
Cận Ngụ Đình ngồi dậy, ngón tay lướt qua mấy dòng cuối, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, “Quá tốt rồi.”
Trong lòng Cố Tân Tân hiểu ra, kết quả báo cáo nhất định là bị đổi đi rồi.
Trong tòa nhà Tây này thì có ai dám làm chuyện như vậy? Lại là ai có thể chỉ trong một đêm, đem chuyện này làm kín kẽ không một sơ hở đây?
Sắc mặt Cố Tân Tân trắng bệch, đoạt lấy tờ kết quả trong tay Cận Ngụ Đình. Cô lắc đầu, muốn nói rõ ràng. “Không phải như vậy, con không có mang thai!”
Cận Ngụ Đình ôm lấy cô, ý cười nhỏ nhặt rơi xuống đầu cô. “Đừng tức giận, đối với con không tốt.”
“Cận Ngụ Đình!” Cô thật sự là bị chọc giận muốn điên, vô cùng hận. Cố Tân Tân đấm liên tục vào lồng ngực Cận Ngụ Đình. “Lại là anh? Có phải không?!”
“Đúng, là anh không tốt, không quan tâm em còn chưa tốt nghiệp, nhưng không sao cả......”
“Tôi không ngờ......”
Bàn tay Cận Ngụ Đình giữ chặt đầu Cố Tân Tân, áp sát mặt cô vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, khiến cho lời nói trong miệng cô cũng trở nên mơ hồ.
------ lời tác giả ------
Tân Tân, ngạc nhiên chưa nè ~