Cố Tân Tân không biết cuối cùng làm thế nào mà mình ngủ được, cô chỉ biết là khi...tỉnh lại thì cảm giác cái cổ đau nhức muốn chết, không làm sao mà nhúc nhích được.
Cô mở mắt ra, lúc này mới phát hiện cánh tay của Cận Ngụ Đình vẫn còn kê dưới đầu mình.
Cố Tân Tân nhúc nhích cái đầu, Cận Ngụ Đình rên một tiếng, cô nhanh chóng nhấc đầu lên, bàn tay sờ sờ cái cổ.
Cánh tay Cận Ngụ Đình không còn cảm giác, anh ngồi dậy, vén chăn lên đi thẳng xuống giường.
Bầu không khí thật sự rất kỳ quái.
Ai cũng không nhắc đến chuyện ngày hôm qua, Cận Ngụ Đình rửa mặt xong từ buồng tắm bước ra, cầm lấy dây buộc tóc Cố Tân Tân đặt ở gần đó ném về phía cô, “Buộc tóc lên, đừng để tóc chạm vào trán.”
“Ừ.” Khóe miệng cô hơi giương lên, nhận lấy sau đó ngoan ngoãn buộc tóc lại.
Cố Tân Tân đi về phía bệ cửa sổ, mở máy tính ra, thấp thỏm một hồi mới click vào khu bình luận, thấy được mấy trăm bình luận từ tối hôm qua.
Mà ngoài dự liệu của cô chính là trong khu bình luận không hề có một câu chửi rủa nào cả, mà bình luận từ mấy phút trước vẫn là hỏi tác giả không có chuyện gì chứ?
“Cố mỹ nhân, trả lời một câu đi mà, đừng khiến chúng tôi lo lắng nữa.”
“Cố mỹ nhân, cô nhất định không sao mà phải không? Nhất định là được cứu mà phải không?”
“Làm sao bây giờ? Cả một đêm tui không ngủ luôn đó, thật sự rất lo lắng cho cô ấy.....”
Khóe mắt Cố Tân Tân cay cay, ngón tay nhanh chóng gõ gõ trên bàn phím, trả lời từng cái từng cái bình luận ở đó.
Kiều Dư cuối cùng thế nào cô chưa từng hỏi, cô khổ sở thế nào mới nhặt về một cái mạng, không phải tất cả những tổn thương đều phải tìm một lý do để tha thứ.
Mấy ngày nay Cố Tân Tân đều ở lì trong tòa nhà Tây, một bước cũng không ra khỏi cửa.
Vết thương trên đầu không nghiêm trọng lắm, mấy ngày trước nhìn vào cũng khá đáng sợ, nhưng sau đó khối máu động chậm rãi tan đi nên cũng có thể nhìn được rồi.
Lúc Cận Ngụ Đình đẩy cửa bước vào, Cố Tân Tân đang gọi điện thoại tám chuyện với Lý Dĩnh Thư.
“Mình cũng muốn ra ngoài ăn cơm lắm nhưng mà vẫn là nên bỏ đi thôi......”
Anh thả nhẹ bước chân, Cố Tân Tân đối với chuyện lần trước trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Mình thấy vẫn là ở trong nhà an toàn hơn, cậu đừng có mà làm mình thèm nữa, còn nói nữa đừng trách mình tắt điện thoại.”
Lý Dĩnh Thư có lẽ là đang kể một món ngon nào đó, Cố Tân Tân buồn bực đấm một cái lên gối. “Đừng có mà nói gà xé nữa, bằng không mình liền xé cậu ra!”
Đúng lúc cô quay đầu lại, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đứng ở đằng sau liền bị dọa suýt nữa hồn vía rời khỏi xác, “Không thèm nói chuyện với cậu nữa, mình còn có việc, cúp đây.”
Ánh mắt Cận Ngụ Đình từ trên người cô rất tự nhiên rời đi, “Tôi về đổi quần áo, sẽ đi luôn.”
“Ừ, được.” Cô túng túng đáp.
Cận Ngụ Đình đi vào phòng thay đồ, đứng trước gương cởi sơ mi trên người. Khả năng tự hồi phục của Cố Tân Tân có vẻ cực kỳ tốt. Sau khi gặp chuyện đó anh còn cho rằng cô sẽ khóc lóc mấy ngày không bước nổi ra khỏi giường, nhưng hiện tại người sau lưng anh la hét muốn ăn gà không phải là cô đó sao?
Cận Ngụ Đình nhìn phản chiếu của mình trong gương, khóe miệng nhếch thành một độ cong hiếm thấy, cô như vậy thật là tốt, chí ít thì là anh thích như vậy.
Cố Tân Tân ngủ trưa tỉnh dậy đã là giữa chiều, dành ra hai tiếng đồng hồ đăng chương mới, vừa muốn nghỉ một lát thì chuông điện thoại vang lên.
Cô liếc qua tên hiển thị trên màn hình, là Cận Ngụ Đình gọi.
Cố Tân Tân vừa thu dọn bên bệ cửa sổ, vừa ấn nghe, “Alo?”
“Xuống lầu.”
“Làm gì?”
“Đi ra ngoài ăn cơm.”
Cố Tân Tân ngay lập tức đồng ý, bên ngoài lạnh nên cô vào mặc áo khoác rồi mới xuống lầu. Không thấy bóng dáng Cận Ngụ Đình đâu cả, cô bèn đẩy cửa đi ra ngoài. Hành lang phía trước tòa nhà Tây được phủ một lớp ánh sáng màu mật ong, chiếu lên chiếc cột trụ được điêu khắc hoa văn hình cung, lúc này Cố Tân Tân mới nhìn thấy xe Cận Ngụ Đình đứng ở trước cổng.
Ánh đèn chiếu sáng trưng cả một khoảng, Cận Ngụ Đình hạ cửa kính xe, “Còn chê chưa đủ lạnh? Đứng ngơ ở đó làm cái gì?”
Cố Tân Tân bước nhanh về phía trước, Khổng Thành muốn xuống xe thay cô mở xe thì bị Cố Tân Tân khéo léo từ chối, kéo cửa sau đó ngồi vào trong.
Trong ấn tượng của cô thì giống như là cô và Cận Ngụ Đình chưa bao giờ ra ngoài ăn cơm cùng nhau muộn như vậy. Tiếng xe khởi động truyền vào trong tai Cố Tân Tân. “Sao không ở nhà ăn?”
“Ăn mãi ở nhà sợ cô chán rồi.”
Bên trong xe ấm áp dễ chịu, câu nói này của anh lại nhẹ nhàng mà gảy nhẹ vào lòng cô tạo ra những gợn sóng lăn tăn, phảng phất có thể cảm giác được thứ gì đó đang muốn phá tan nơi lồng ngực.
Đến nơi, Cận Ngụ Đình nói Khổng Thành và Cố Tân Tân đi xuống trước, “Tôi gọi điện thoại đã.”
“Vâng.” Khổng Thành mở cửa xe, bên ngoài rất lạnh, nhưng vì xe đứng ngay trước cửa nhà hàng nên Cố Tân Tân cũng chỉ cần đi vài bước là vào đến nơi.
Chỗ ngồi đã được đặt trước, nhân viên phục vụ dẫn Cố Tân Tân và Khổng Thành đi qua đó, Khổng Thành hơi liếc mắt về phía cửa, “Phu nhân đi vào trước đi, tôi ở đây chờ Cửu gia.”
“Được.” Cố Tân Tân đi theo nhân viên phục vụ đi về phía trước.
Ra khỏi thang máy, mới đi được vài bước thì có người từ trong phòng bao bên cạnh hấp tấp chạy ra, không để ý đụng phải Cố Tân Tân.
Cô đau đến mức phải ôm vai lại, không ngờ tên đàn ông đối diện lại còn chửi ầm lên. “Không có mắt à? Muốn chết phải không!”
Cố Tân Tân cảm thấy tên này là cố tình gây sự,“Là anh va vào tôi trước, anh mới không có mắt.”
“Lai dám nói như vậy với tao!” Tên đàn ông đó nâng cánh tay lên muốn động thủ, nhân viên phục vụ vội vàng lên tiếng khuyên can. “Không nên làm vậy, ngài đừng tức giận.”
Trong phòng bao lập tức có mấy người chạy ra kéo anh ta vào trong, còn không ngừng nói xin lỗi Cố Tân Tân, “Cậu ta uống hơi nhiều, thật ngại quá, thật sự xin lỗi.”
Cố Tân Tân chưa từng thấy kẻ nào mắc bệnh thần kinh như vậy, nhân viên phục vụ lộ vẻ khó xử, dĩ nhiên mong cô không tính toán, dù sao ai cũng không muốn làm lớn chuyện lên làm gì.
Cố Tân Tân ngồi trong phòng bao đợi một lát vẫn không thấy Cận Ngụ Đình đi vào.
Cô đi ra cửa muốn ra ngoài tìm anh, vừa mở cửa ra thì thấy Cận Ngụ Đình từ phía xa đang đi tới.
Cố Tân Tân muốn đi ra ngoài, nhưng dư quang liếc thấy phòng bao kia mở cửa ra, tên đàn ông lúc trước gây sự với cô đã bước ra ngoài. Cố Tân Tân không muốn tìm phiền phức, liền thu chân lại.
Cận Ngụ Đình nhìn thẳng về phía trước, trên người mặc tây trang cao cấp được thiết kế riêng cho anh, khiến cho vóc dáng anh càng thêm cao ráo chững chạc, Khổng Thành đi phía sau, trên khuỷu tay vắt chiếc áo bành tô của Cận Ngụ Đình.
Cố Tân Tân vừa muốn bước về phòng thì trước mắt đột nhiên sinh ra một màn khó có thể tin được.
Tên đàn ông kia vừa nhìn thấy Cận Ngụ Đình, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, hai tay anh ta kề sát trên đỉnh đầu, hung hăng kiêu ngạo lúc trước giờ không còn sót lại một mảnh. Tư thế này giống như là trong lễ bái tôn vương, mà Cận Ngụ Đình vẫn như không có ý muốn liếc anh ta một cái, lạnh lẽo toàn thân bắn ra tứ phía, trực tiếp bỏ qua tên đàn ông đó đi về hướng phòng bao.
***
Bát Bát: Thời gian qua cám ơn mọi người rất nhiều. Hôm qua số người follow chạm mức 100, ta rất vui kkk
Nhân tiện đây, ta muốn ra thông báo cho quyết định cuối cùng về phương thức thông báo hoãn post bắt đầu từ hôm nay.
Thứ nhất là, ta đã suy nghĩ về những người yêu quý ta, nhấn theo dõi ta, ít nhất phải được gì đó ưu tiên hơn, khác với những người không yêu quý ta, không theo dõi ta chứ phải không?
Thứ hai là, ta không muốn thông báo ở đây làm loãng bộ truyện.
Vậy nên quyết định của ta đó là, sau này thông báo hoãn post + lịch post thay thế sẽ chỉ được đăng tại trang hồ sơ của ta và có thông báo riêng đến những người theo dõi ta. Đây coi như là phương thức cảm ơn mang phong cách CP88 đến những người đã hết lòng ủng hộ tinh thần cho ta. Chấm hết:))))
Cuối cùng, chúc mọi người buổi sáng tốt lành nè, tuần mới làm việc vui vẻ nè và đừng quên vote, để lại cmt ủng hộ cho bộ truyện nhé !