Dịch: CP88
***
Những người kia lập tức chuyển tầm mắt sang Cố Tân Tân. “Ý cô là, có di chúc?”
“Dù không có thì tôi cũng là người thừa kế thứ nhất, mọi thứ của anh ấy đều là của tôi.”
“Văn Văn, em nghe đi, như vậy rồi mà em còn muốn gọi cô ta một tiếng chị dâu?” Tu Phụ Thành nén lại ngọn lửa cháy bùng trong lồng ngực, “Nếu cô ta thật sự có thể lấy di chúc ra thì em nên nghi ngờ một chút. Anh em đang sống khỏe mạnh, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, vì sao phải để lại di chúc? Với lại cô ta còn nói, tất cả của Tu Tư Mân vốn là của cô ta, vậy còn phần của em thì sao?”
“Chuyện này dĩ nhiên không cần anh cả phải bận lòng.” Cố Tân Tân tiếp lời anh ta, “Lập di chúc cũng là chuyện rất bình thường, trước khi chúng tôi còn chưa biết nhau anh ấy từng gặp phải tai nạn xe, còn suýt chút nữa mất mạng. Bây giờ anh ấy đã lập gia đình, muốn bảo đảm cho người thân của mình một cuộc sống tốt nhất mà làm điều đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
“Nếu vậy thì cô mang di chúc ra đây đi.”
Cố Tân Tân liếc đồng hồ, “Hẳn cũng đã đến rồi.”
Tu Phụ Thành đúng là không ngờ được còn có khả năng này, mà dù có dự liệu trước thì cũng khó mà phòng được, ai mà biết Tu Tư Mân sẽ di chúc lại cho ai?
“Lúc trước tôi không nói là vì sợ có mấy người biết được tin sẽ làm gì bất lợi với luật sư Trương, dù sao lòng người chính là thứ khó đoán nhất.”
Trong lúc nói chuyện, có người đi vào, Tống Vũ Ninh đích thân hộ tống luật sư Trương vào phòng khách.
Cố Tân Tân nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, “Luật sư Trương.”
“Tu phu nhân.”
Luật sư Trương liếc chiếc hộp trên bàn, “Không ngờ bản di chúc này lại phải lấy ra nhanh như vậy.”
“Vâng.” Cố Tân Tân nhịn lại đau xót trong cổ họng, ra hiệu cho luật sư Trương ngồi xuống.
Trươc khi Tu Tư Mân chết đã từng nói cho cô biết, chuyện lập di chúc để ở chỗ luật sư Trương vốn là để phòng ngừa vạn nhất, không ngờ được đúng là cuối cùng lại phát huy tác dụng.
Tu Thiện Văn còn nhỏ, lúc hắn lập di chúc, viết người thừa hưởng đều là Cố Tân Tân.
Nhưng trước khi Tu Tư Mân chết lại thay đổi chủ ý, nói Cố Tân Tân buông tay. Mục đích trước giờ của Tu Phụ Thành không phải tiền, chỉ cần đưa công ty cho anh ta thì cũng coi như tâm nguyện đạt thành rồi.
Còn Cố Tân Tân, cô có thể cầm khoản tiền kia mang theo Tu Thiện Văn rời đi, bây giờ trang web của cô hoạt động đã khá tốt, sau khi có thêm nguồn tài chính rồi, tương lai chắc chắn phát triển sẽ không tệ.
Chí ít như vậy sẽ có thể giúp Cố Tân Tân có một cuộc sống an ổn, đây là điều duy nhất trước khi hắn đi muốn làm cho Cố Tân Tân và Tu Thiện Văn.
Cố Tân Tân nhìn luật sư Trương lấy di chúc ra, đọc từng mục từng mục một. Trên di chúc viết rõ ràng, một khi Tu Tư Mân mất, toàn bộ tài sản trên danh nghĩa sẽ để lại cho Cố Tân Tân.
Cơ mặt Tu Phụ Thành căng chặt, đoạt di chúc về, lại cẩn thận đọc lại từng chữ.
Dưới cùng có chữ ký của Tu Tư Mân, còn có dấu vân tay, thậm chí còn có cả con dấu, hắn đúng là làm xong xuôi mọi thủ tục rồi.
Tu Phụ Thành không còn lời nào để nói, chỉ có thể cười lạnh nhìn Cố Tân Tân.
Lúc này có vẻ như việc tiếp tục gây xích mích quan hệ của Tu Thiện Văn và Cố Tân Tân cũng đã không còn cần thiết nữa.
“Cố Tân Tân, cô đúng là thủ đoạn cao minh, cậu ta thậm chí còn không để lại một thứ gì cho Văn Văn.”
“Anh ấy để lại toàn bộ cho tôi, tôi sẽ không bạc đãi Văn Văn.”
Tu Thiện Văn là người của Tu gia, Tu Phụ Thành cũng không khác biệt, nếu trên di chúc nói muốn cho Tu Thiện Văn thì sẽ không tránh được sẽ bị Tu Phụ Thành tiếp tục tranh giành.
“Tôi rất hoài nghi bản di chúc này là giả.”
“Anh hoàn toàn không cần phải hoài nghi.” Cố Tân Tân hướng về phía luật sư Trương nói. “Photo ra thêm một bản, để anh cả trở về có thể tỉ mỉ nghiên cứu lại.”
Trưởng bối Tu gia thấy vậy, cũng đã không còn nói được gì. Dù sao di chúc được pháp luật bảo vệ, nhưng ai ai ngồi đây cũng không cam tâm. “Cô không hiểu cách vận hành của công ty, cô đây chính là muốn toàn bộ Tu gia tán gia bại sản.”
“Anh ấy để lại những thứ này cho tôi chứng tỏ anh ấy không lo lắng tôi sẽ quản lý công ty như thế nào. Cũng sẽ không làm sao được, tôi sẽ học, nhất định không phiền các ngài phải hao tổn tâm tư.”
Lời này rõ ràng là hạ lệnh đuổi khách, cô đứng dậy trước. “Thật ngại quá, tôi và Văn Văn cần nghỉ ngơi, thứ lỗi không thể tiếp tục tiếp chuyện.”
Tu Thiện Văn đi theo sau, Tu Phụ Thành cắn chặt răng, chân nhúc nhích, động tác đứng lên cũng có chút cứng ngắc, anh ta là người ra khỏi nơi này đầu tiên.
Đợi đến khi toàn bộ bọn họ rời đi hết, Tống Vũ Ninh mới đi qua đóng cửa lại.
Lục Uyển Huệ lo lắng đi đến bên cạnh Cố Tân Tân, “Tân Tân, mẹ thấy người kia hung thần ác sát, không giống người tốt, anh ta sẽ không làm gì hai đứa chứ?”
“Mẹ, mẹ yên tâm, sẽ không sao.” Cố Tân Tân có chút đứng không vững, bám lấy tay Lục Uyển Huệ. “Mẹ nhanh đi nghỉ ngơi đi, mọi chuyện còn lại chờ qua mấy ngày nữa rồi tính tiếp.”
Cô thật sự quá mệt rồi, mệt đến mức chỉ muốn ngất đi.
Cố Tân Tân xoay người nhìn về phía Tu Thiện Văn. “Văn Văn, em cũng đi nghỉ đi.”
“Vâng.”
“Em yên tâm, lúc trước em là em gái của chị, sau này cũng sẽ như vậy. Tuy trong di chúc của anh em không nhắc đến em, nhưng mọi thứ đều là của.......”
“Chị dâu.” Tu Thiện Văn ngắt lời cô, “Em không cần những thứ kia, tiền nhiều hơn hay ít hơn em đều không quan tâm. Em chỉ cần được đi theo chị là tốt lắm rồi, em cũng tin tưởng chị sẽ đối tốt với em, rất rất tốt.”
Chóp mũi Cố Tân Tân ê ẩm, cô đưa tay ôm Tu Thiện Văn vào lòng.
Cố Tân Tân trải qua cú đả kích lớn như vậy, đáng lẽ phải cho cô thời gian phục hồi, nhưng dĩ nhiên Tu Phụ Thành sẽ không có cái lòng tốt đó.
Chuyện của công ty một chữ bẻ đôi cô cũng không biết, cô chỉ có một ý niệm duy nhất còn sót lại trong đầu. Thứ Tu Phụ Thành càng muốn, anh ta càng đừng bao giờ hi vọng cô sẽ cho anh ta được toại nguyện. Dựa vào cái gì mà anh ta hại chết người rồi lại được mãn nguyện sống tiếp? Cố Tân Tân biết cái gì gọi là lấy trứng chọi đá, nhưng chủ động buông tay, cô làm không được.
Thư ký của Tu Tư Mân trước đó đã đến Tu gia một chuyến, rất nhiều quyết sách cần Cố Tân Tân ký tên, nhưng cô căn bản là xem không hiểu chứ nói gì là cầm bút ký tên. Ngộ nhỡ đây là cái bẫy Tu Phụ Thành bày ra chờ cô nhảy vào trong thì phải làm sao bây giờ?
Đầu Cố Tân Tân đau như búa bổ, vốn đã tích tụ vô số uất nghẹn trong lòng, hiện tại nhìn một bàn chất đầy tài liệu văn kiện càng không biết phải làm gì.
“Tu phu nhân, phu nhân vẫn là nên quyết định nhanh thôi, phía hội đồng quản trị còn đang chờ kết quả đấy ạ.”
Cố Tân Tân ôm đám văn kiện lên. “Ý kiến của thành viên hội đồng quản trị thế nào?”
“Đều đồng ý rồi.”
Cố Tân Tân vuốt nhẹ tập văn kiện, “Chiều tối anh qua đây một chuyến nữa đi, tôi cần thời gian sắp xếp lại một chút.”
“Được.”
Hai ngày nay Tu Thiện Văn đều ở trong phòng không đi đâu, Cố Tân Tân biết cô bé còn chưa chấp nhận được sự thật này.
Cố Tân Tân đặt tập văn kiện xuống, ngồi đờ ra một hồi lâu mới đứng dậy đi đến trước án đài.
Trên đó có đặt một khung ảnh của Tu Tư Mân, Cố Tân Tân xếp một đĩa hoa quả đi tới, đốt thêm một nén hương rồi cắm vào lư hương.
“Anh yên tâm, em không sao. Vốn đã nghĩ sẽ không chịu nổi, nhưng em vẫn rất tốt, tuy là khổ sở nhưng sớm muộn vẫn phải vượt qua. Anh nhất định phải phù hộ cho Văn Văn, con bé còn nhỏ......”
Cố Tân Tân nhìn người đàn ông trong ảnh, luôn cảm thấy tất cả mơ hồ đến không chân thực, giống như từ đầu đến cuối vẫn là một giấc mộng, mà bây giờ đã đến lúc cô phải tỉnh lại.
Cô đi ra, mở cửa chuẩn bị ra ngoài, Lục Uyển Huệ đứng đầu cầu thang, không yên tâm hỏi. “Tân Tân, con đi đâu?”
Cố Tân Tân quay đầu nhìn bà, “Mẹ, con chỉ đi dạo một vòng trong sân thôi, con không sao.”
“Được.”
Lục Uyển Huệ không yên tâm, nhưng bà cũng biết Cố Tân Tân không yếu đuối như vậy. Chuyện xảy ra thì cũng đã rồi, chỉ có thể đợi Cố Tân Tân tự mình đi ra.
Cô đi ra sân, phía xa thấy có người đứng trước cổng.
Cố Tân Tân bước nhanh về phía trước, người kia lên tiếng trước, “Tu phu nhân.”
“Anh là ai?”
“Là Cửu gia phái tôi tới.”
Cố Tân Tân theo bản năng khẽ nhíu lông mày, “Anh ta bảo anh tới đây làm gì?”
Đối phương nghe vậy, rút chiếc danh thiếp từ trong túi áo trước ngực ra đưa cho Cố Tân Tân, “Ngài ấy biết phu nhân đang gặp khó khăn.”
Cố Tân Tân thấy trên danh thiếp có ghi nghề nghiệp là quản lý kinh doanh, cô không quá hiểu rõ loại công việc này, nhưng về cơ bản là gì thì vẫn có thể nắm được đại khái.
“Anh ta phái anh tới?”
“Vâng, ngài ấy biết phu nhân không am hiểu phương diện quản lý công ty.”
Cố Tân Tân kinh ngạc nhìn chằm chằm danh thiếp một lúc, thật lâu sau mới phản ứng lại.
“Nếu phu nhân đã quyết định xong, vậy ngày mai tôi sẽ cùng phu nhân đến công ty một chuyến.”
Cố Tân Tân khẽ gật đầu. “Được.”
“Vậy tôi xin phép.”
Đợi người đàn ông kia xoay người rời đi hoàn toàn, Cố Tân Tân mới nghĩ đến việc phải gọi điện cho Cận Ngụ Đình xác nhận.
Điện thoại vừa vang lên một tiếng tút, bên kia đã có người ấn nghe, đầu dây truyền đến giọng nói quen thuộc.
“A lô.”
Cố Tân Tân nuốt một ngụm nước bọt, trong chốc lát không biết phải mở miệng thế nào, Cận Ngụ Đình có chút sốt ruột. “Em không sao chứ?”
“Không sao.” Cố Tân Tân đáp lại.
“Có ăn cơm đúng giờ không?”
Cố Tân Tân khẽ gật đầu, “Yên tâm, tôi tự chăm sóc được mình.”
“Ừ, tôi cũng không biết phải nói lời gì an ủi em.”
Trong lòng Cố Tân Tân rõ ràng, gặp chuyện như vậy không phải chỉ dùng vài câu nói đơn giản là qua đi. “Người quản lý kinh doanh kia là anh tìm cho tôi sao?”
“Ừ, em không quen thuộc việc này, anh ta có thể giúp em trong một thời gian ngắn đưa công ty vào quỹ đạo, bằng không để cho những người kia động tay động chân thì e là trong vài ngày sẽ khiến mọi hoạt động kinh doanh của công ty đều tê liệt.”
Cố Tân Tân không biết còn có thể nói cái gì. “Cám ơn.”
“Nhưng tôi nhớ em đã nói với tôi sẽ về Lục Thành.”
“Tôi sẽ không giao công ty cho Tu Phụ Thành.”
Bên kia trầm mặc trong chốc lát, Cố Tân Tân vừa muốn ngắt máy, liền nghe được Cận Ngụ Đình nói. “Tôi biết tìm người bừa bãi em sẽ không yên tâm, người kia là đích thân tôi bồi dưỡng, cậu ta sẽ dốc toàn lực giúp em.”
Chóp mũi Cố Tân Tân chua xót lợi hại. “Được.”
“Chuyện của công ty không cần em phải đứng ra, cậu ta có thể phụ trách toàn bộ. Tân Tân, em theo tôi về đi.”
Cố Tân Tân cảm giác được trên mặt nong nóng, cô đưa tay ra xoa xoa. “Bây giờ tôi chưa đi được.”
“Tu Phụ Thành sẽ không bỏ qua cho em.”
“Nhưng tôi cũng sẽ không để cho Tu Tư Mân chết vô ích.”
Cận Ngụ Đình biết hiện tại thuyết phục cô là vô cùng khó khăn, “Tôi sẽ tiếp tục ở lại, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
“Anh...... anh không về Lục Thành sao?”
“Không.”
Cố Tân Tân lo lắng. “Anh mau về đi, Tu Phụ Thành là kẻ điên, nếu như anh ta biết được anh âm thầm giúp đỡ sau lưng nhất định sẽ không buông tha cho cả anh.”
“Biết lo cho tôi rồi?”
“Tôi chỉ không muốn liên lụy đến anh, tuy là ở đây có một đống hỗn loạn cần tôi xử lý, nhưng tôi có thể xử lý từng chút một, sẽ chịu đựng được. Nếu kéo anh cùng liên lụy vào, như vậy phiền phức sẽ không ngừng tìm đến anh.......”
Thiệt hơn đã rõ ràng như vậy rồi, Cận Ngụ Đình không thể không nhìn ra, nhưng anh lại thay cô sắp xếp xong xuôi từng bước một.
“Có một số chuyện không phải chỉ cần dựa vào nỗ lực là có thể giải quyết, quản lý công ty cũng không phải chuyện em muốn học là học được.”
Cố Tân Tân hiểu, hiện thực không phải phim truyện, cũng không phải trong chốc lát liền có thể xoay chuyển tình thế.
Cô chỉ là một tiểu bạch thỏ, trong một đêm làm sao có thể lột xác thành lão đại được chứ? Dù có nằm mơ cũng đừng hòng.
“Cận Ngụ Đình, nếu anh đến tôi quá gần, những lời đồn kia có thể sẽ dìm chết anh.”
“Xưa nay tôi không sợ mấy lời đồn đại nhảm nhí, em sợ sao?”
Cố Tân Tân trầm mặc, đầu bên kia đột nhiên truyền đến tiếng Khổng Thành, hình như muốn nói gì đó với Cận Ngụ Đình. Cố Tân Tân vội vàng nói tạm biệt rồi ngắt máy.
Tối đó, người giúp việc bận bịu trong nhà bếp, Lục Uyển Huệ đi vào hỗ trợ, Cố Đông Thăng thì ngồi trên ghế sô pha. Ông cũng không biết nên làm gì, chỉ cảm thấy làm gì cũng không có sức.
Trong nhà không ai có khẩu vị ăn uống, dù có bày bàn ăn ra thì cũng không ăn được bao nhiêu.
Nhưng đối với Lục Uyển Huệ mà nói, nếu không cho bà làm gì, bà sẽ lại suy nghĩ lung tung. Hai ngày nay đều là dựa vào bà liên tục khuyên nhủ mới có thể khiến cho Tu Thiện Văn chịu há miệng ra ăn chút cơm trắng. Mỗi lần nhìn thấy Tu Thiện Văn bà lại không kìm được đau xót, cô bé này quá đáng thương, dù thế nào cũng không thể để cho cô bé gục ngã.
Bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, Cố Tân Tân đi ra mở cửa.
Trước cửa có một người phụ nữ đang đứng, tay xách mấy chiếc túi giấy, “Xin chào.”
Cố Tân Tân cũng không quen người này, “Xin chào.”
“Đây là quần áo và giày giao cho phu nhân, xin hãy ký tên.”
“Đây là gì?” Cố Tân Tân liếc mắt. “Tôi không đặt những thứ này.”
“Là có người cho tôi mang đến, nói phu nhân ngày mai phải đến công ty, sẽ cần những thứ này.”
Cố Tân Tân nhấc mi mắt, chiếc xe của Cận Ngụ Đình không hề có ý định che giấu tai mắt bên ngoài, đỗ trước cổng lớn Tu gia.
Anh đúng là chuyện gì cũng đã nghĩ chu toàn cho cô cả rồi, đến cả quần áo cũng không hề bỏ quên. Cánh tay cứng đờ của Cố Tân Tân duỗi ra, nhận lấy những chiếc túi nặng trĩu kia.