Trảm Nam Sắc

Chương 37: Chương 37: Cô muốn báo thù




Dịch: CP88

***

Sắc mặt anh cứng ngắc, khuôn mặt bị ánh sáng từ đèn tường chiếu đến lúc sáng lúc tối, Cận Ngụ Đình thu cánh tay về.

Kiều Dư.

Giỏi, nằm mơ lại có thể gọi tên người khác, anh đi ra ngoài một chuyến ngay cả một cú điện thoại của cô cũng không có. Anh trở lại cô còn ngủ say sưa, không chắc trong mộng còn đang ôm một tên đàn ông khác. Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, đè xuống kích động muốn xách cổ cô lên, tầm mắt Cận Ngụ Đình rơi đến tủ đầu giường, nhìn thấy chỗ đó có bình cá cảnh.

Lúc anh đi vẫn chưa có thứ đồ chơi này ở đây, Cận Ngụ Đình không cần nghĩ cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Bên cạnh bình cá có một túi thức ăn, Cận Ngụ Đình cầm lên đem toàn bộ đổ vào trong, sau đó đứng nhìn mấy con cá nhỏ liều mạng đớp.

Lúc Cố Tân Tân tỉnh dậy ánh mặt trời đã chiếu đến phòng ngủ, trong lúc mông lung tầm mắt đụng phải bóng dáng của người đàn ông.

Cô hoàn toàn giật mình tỉnh dậy, đưa tay dụi mắt, Cận Ngụ Đình quay lưng về phía cô, đưa toàn bộ đường nét trên cơ thể đẹp đẽ chập trùng trong nắng thu gọn vào tầm mắt Cố Tân Tân. Cô ngồi dậy, anh ta trở về từ lúc nào? Sao cô một chút cũng không có ấn tượng?

“Anh về từ lúc nào vậy?”

“Lúc cô ngủ say như heo ở trên giường.”

Cố Tân Tân vén chăn lên, hai chân vừa đặt xuống đất dư quang đã lơ đãng đảo qua bình cá. Tức thì kinh hãi biến sắc, cô mở to mắt nhìn, cả hai con cá vàng đều đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

“Chuyện gì thế này?” Cố Tân Tân nhìn túi thức ăn trống không bên cạnh, cô quay đầu nhìn Cận Ngụ Đình. “Là anh?”

“Tôi thấy chúng nó đói lả, liền thả cho chúng ít đồ ăn.”

“Anh chính là ném cả túi thức ăn xuống rồi!”

Cận Ngụ Đình không vui chống cánh tay nâng người lên, anh vẩy lung tung mái tóc, “Chúng nó vẫn há mồm ăn, có thể trách tôi sao?”

“Anh cố ý!”

“Làm sao vậy?” Cận Ngụ Đình khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt liếc sang Cố Tân Tân, “Đền cô con khác là được chứ gì.”

Cô nhìn thời gian không còn sớm bèn nhổm người đứng dậy, Cận Ngụ Đình nhìn cô sắp xếp đống giấy vẽ vào túi. “Cô định đi đâu?”

“Trường học, lên lớp.”

Nghe cô nói vậy Cận Ngụ Đình liền nhìn ra điểm bất thường của Cố Tân Tân, mấy ngày nay cô đều chăm chỉ chạy đến trường, xem ra là cùng tên nam sinh kia hâm nóng tình cảm.

Cận Ngụ Đình nằm lại trên giường, một tay gối đầu, anh nhìn Cố Tân Tân bận rộn đi qua đi lại. Đây rõ ràng là cô nhân lúc anh không ở đây đã lén đi ăn vụng đến sung sướng.

Sau khi tan học Cố Tân Tân đi ra cổng trường, lại không ngờ Kiều Dư lại đang đứng chờ cô ở bên ngoài.

“Tân Tân.”

Đoạn đường cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại, Cố Tân Tân căn bản không nhận ra Cận Ngụ Đình vì đó không phải chiếc xe ngày thường anh hay ngồi.

Kiều Dư cầm trong tay thứ gì đó đung đưa trước mặt Cố Tân Tân, “Tôi mua một cái bình lớn hơn cho hai đứa nhỏ, còn có rong và núi giả, cậu về mang đặt vào nhé.”

Cố Tân Tân lộ vẻ mặt khó xử, cô có nên nói cho cậu ta biết là chúng nó đều bị Cận Ngụ Đình ngược chết cả rồi không nhỉ? Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, “Cám ơn.”

Cận Ngụ Đình nhìn Cố Tân Tân ôm chiếc túi đó vào trong ngực, một bộ dáng như ôm trẻ nhỏ, Khổng Thành đặt tay lên cửa xe. “Cửu gia, có cần mời phu nhân lên xe không ạ?”

“Không cần, đừng quấy rầy người ta anh anh tôi tôi.”

Cận Ngụ Đình ngồi lại ghế dựa, lời nói nhưng có mấy phần nghe ra anh đang nghiến răng nghiến lợi mà nói, anh nói tài xế lái xe đi, lúc đi lướt qua Cố Tân Tân lại nhìn thấy tên nam sinh kia đang cúi đầu nói gì đó với cô.

“Kiều Dư!” Cách đó không xa, bạn học của cậu ta vẫy tay gọi, “Đi chơi bóng không?”

Kiều Dư?

Ánh mắt Cận Ngụ Đình quét qua, đáy mắt phút chốc dâng lên hàn băng mãnh liệt, anh không ngờ Cố Tân Tân lại gan lớn như vậy, làm sao lại không hề nghĩ xem nếu như bị anh phát hiện thì cô và tên nam sinh đó sẽ thảm thế nào?

Cố Tân Tân về đến nhà, ngoài dự kiến đều thấy Cận Ngụ Đình và Khổng Thành ở nhà, người đàn ông đứng trong phòng phóng thẳng ánh mắt về phía cô, sắc mặt lạnh lùng, một bộ dạng chớ có đến gần.

Thấy cô đi vào, Cận Ngụ Đình dừng lại, nói với Khổng Thành, “Vào thư phòng rồi nói tiếp.”

“Vâng.”

Cố Tân Tân vểnh tai lên, có cái gì mà không thể nói trước mặt cô?

Cô rón ra rón rén đi theo lên lầu, cửa thư phòng đóng chặt, Cố Tân Tân đi tới, dán sát khuôn mặt nhỏ vào cửa. Bên trong thấp thoáng truyền ra tiếng của Cận Ngụ Đình, “Chuẩn bị tốt cả rồi chứ?”

“Xong cả rồi ạ, là một bộ trang sức cao cấp được đặt làm riêng, Viên tiểu thư vừa nhìn liền vô cùng vừa lòng.”

“Đúng là dễ thỏa mãn.”

Khổng Thành cười nói, “Được Cửu gia coi trọng là phúc khí của cô ta.....”

Bên tai Cố Tân Tân ong ong, nhanh chóng lên tinh thần, lại nghe thấy Cận Ngụ Đình dặn dò, “Xác nhận lại chưa? Với cả thẻ phòng ở khách sạn Tung Sơn cậu giữ phải không?”

“Vâng, tôi để trong cặp đựng tài liệu.”

Cận Ngụ Đình suy nghĩ một chút, quyết định thời gian, “Chín giờ tối, đừng quá sớm, sau một tiếng thì sắp xếp tài chế chờ tôi ở dưới, gần đây người trong nhà luôn nhìn chằm chằm, xong việc tôi sẽ về tòa nhà Tây.”

“Vâng.”

Cố Tân Tân lùi về sau hai bước, chân có chút không đứng vững. Cận Ngụ Đình hóa ra là chơi bời như vậy. Vậy nên dù có mỗi đêm trở về thì cũng không có nghĩa là anh ta bên ngoài không có phụ nữ.

Cô đi xuống lầu, người giúp việc đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, Cố Tân Tân nhìn thấy cặp đựng hồ sơ của Khổng Thành đặt trên ghế sa lông. Cô bước nhanh đến, bận rộn một lúc thì tìm được một chiếc chiếc ví tiền, bên trong có vô số thẻ ngân hàng và cả thẻ phòng khách sạn.

Cô rất nhanh tìm được thẻ phòng ở khách sạn Tung Sơn, Cố Tân Tân cầm trong tay nghĩ nếu như cứ vậy cầm đi thì khi Khổng Thành phát hiện bị mất nhất định sẽ hoài nghi. Cố Tân Tân tiếp tục tìm, trong một ngăn khác ví tiền tìm được mấy thẻ phòng khác. Trong đó có một tấm giống với cái trong tay cô như đúc, số phòng trên đó cũng giống nhau, xem ra là đã dùng qua. Cố Tân Tân không nghĩ ngợi rút ra, sau đó trả lại chiếc thẻ cầm trong tay về, cẩn thận đút ví tiền lại chỗ cũ.

Đêm đó Khổng Thành lúc đi tựa hồ chưa phát hiện ra điểm bất thường gì, Cố Tân Tân giấu thẻ phòng vào trong túi của mình.

Ngày hôm sau Cố Tân Tân không đến trường mà ở nhà ngồi ngẩn đến tám giờ, Cận Ngụ Đình chưa về.

Lần này Cố Tân Tân không gọi điện cho anh, lúc ra cửa cũng không kinh động đến tài xế trong nhà mà đi vòng ra tận sau khu biệt thự Cận gia gọi taxi đi thẳng đến khách sạn Tung Sơn.

Cô ngồi trong xe chờ, tám giờ bốn mươi quả nhiên thấy xe của Cận Ngụ Đình đi đến.

Cố Tân Tân thấy rõ ràng Cận Ngụ Đình một mình từ trên xe bước xuống, anh bước nhanh vào khách sạn, Khổng Thành không đi theo mà cùng tài xế nhanh chóng rời khỏi.

Cố Tân Tân trả tiền, không chút do dự đẩy cửa xe bước ra.

Trên thẻ phòng ghi vị trí là ở tầng trên cùng, Cố Tân Tân kiên nhẫn chờ đợi, chung quy cũng phải cho người ta một thời gian tắm rửa cái nhỉ. Vạn nhất xông vào quá sớm lại tạo cơ hội cho Cận Ngụ Đình chế giễu cô quá nóng vội, không bắt được tại giường.

------ lời tác giả ------

Cửu gia hết chịu nổi rồi....

Cận Lão Cửu nói: các ngươi từng người từng người đều khinh tôi không xứng mặt đàn ông! Tôi không muốn bị ức phát khóc đâu!

***

Bát nương: Về cách xưng hô ta tự thiết lập cho Đình Đình và Tân Tân

1/ tôi - cô, tôi - em của Cận Ngụ Đình

Loại đầu tiên là khi hai người ở chung, hoặc là trước mặt tâm phúc như Khổng Thành

Loại thứ hai là ở trước mặt người khác phải thảo mai tí, trong chương 33 xưng hô tôi - em là vì Cận Ngụ Đình biết cuộc nói chuyện của họ có Cận Hàn Thanh nghe được

2/ tôi – anh, anh ta, anh ấy/chồng

Loại thứ nhất là hai đứa ở với nhau, bla bla

Anh ta như khi Tân Tân ở với Dịch Thư chẳng hạn

Anh ấy là lúc thảo mai trước mặt người lớn, hoặc đang giở mánh qué trước mặt mấy người được coi là tình địch khác:v

P/s: Chương sau đảm bảo vô cùng đặc sắc hí hí hí

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.