Dịch: CP88
Tu Thiện Văn đứng bên cạnh, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Cô bạn còn lại kéo cánh tay bạn mình ra rồi cũng nhanh chóng nắm lấy tay Cận Ngụ Đình. “Anh đẹp trai yên tâm, tụi em nhất định sẽ quan tâm bạn ấy thật nhiều. Tụi em vẫn luôn chơi rất thân với Văn Văn đó ạ.”
Cận Ngụ Đình khẽ giương khóe miệng, “Ừ, anh cũng đã nghe Văn Văn kể, nói là phần lớn bạn bè trong lớp đều đối xử rất tốt với con bé.”
“Dĩ nhiên rồi dĩ nhiên rồi, tụi em chính là có trong phần lớn đó!”
Cận Ngụ Đình rút tay về, “Văn Văn đi thôi, chị dâu em đang chờ trong xe đấy.”
“Vâng.” Tu Thiện Văn đáp, đi theo Cận Ngụ Đình về xe,
Sau khi lên xe, Tu Thiện Văn đặt ba lô sang một bên rồi nói, “Chị dâu, sao hôm nay cả hai người đều đến đón em thế ạ?”
“Đến xem em đã quen với trường mới chưa. Thế nào, vẫn ổn chứ?” Cận Ngụ Đình nói xong, đóng cửa xe.
“Rất tốt ạ.”
Cố Tân Tân xoay người chăm chú nhìn cô bé, “Có ai bắt nạt em không?”
“Không ạ, từ sau lần trước là không thấy nữa rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Tu Thiện Văn rút cuốn từ điển tiếng anh từ trong ba lô ra bắt đầu học từ đơn, Cố Tân Tân nhìn một chút, đưa tay đặt lên cuốn từ điển đó, “Về rồi học tiếp, đi xe đọc sách không tốt.”
“Hôm nay có nhiều bài tập lắm ạ, ngày mai lại có giới hạn từ đơn khác rồi, em sợ không kịp.”
Dù là vậy thì Cố Tân Tân vẫn không nỡ nhìn cô bé cực khổ. “Chị vốn định dẫn em đi uống trà chiều, ăn bánh ngọt, thả lỏng một chút.”
“Chị dâu không cần đâu, lát nữa về chờ một chút là ăn cơm tối rồi.”
“Vậy em đặt sách xuống, nghỉ ngơi một chút.”
Cận Ngụ Đình lái xe đi, xen miệng vào, “Con bé thích học là chuyện tốt, hơn nữa ai mà chẳng phải trải qua thời gian này? Khổ trước sướng sau, lên đại học rồi sẽ tha hồ vui chơi thôi.”
“Em cũng cảm thấy như vậy.” Tu Thiện Văn khẽ giương mi mắt, “Vậy nên chị dâu, hiện tại em không hề cảm thấy khổ chút nào cả, hơn nữa còn rất hưởng thụ.”
Cố Tân Tân cũng không còn cách nào. “Được, vậy chị mua cho em thuốc bổ, em phải nhớ uống đó.”
“Được ạ.”
Xe vừa về đến tòa nhà Tây, Tu Thiện Văn lập tức lên lầu làm bài tập. Hôm nay dì giúp việc đã trở về, Cố Tân Tân thành ra vô cùng rảnh rỗi.
Cố Tân Tân quay về phòng muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng vừa mới đặt mông ngồi xuống, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”
“Chị dâu, là em.” Tu Thiện Văn vừa nói vừa đẩy cửa đi vào.
Cố Tân Tân từ mép giường đứng dậy. “Làm sao thế?”
“Chị dâu, trưa chủ nhật tuần này em muốn ra ngoài ăn.”
“Được,“ Cố Tân Tân dĩ nhiên là sẽ đồng ý. “Muốn ăn gì? Chị dẫn em đi.”
“Không cần đâu ạ, em và bạn đã hẹn với nhau. Em vốn không muốn đi, nhưng em mới đến không có bạn bè gì, ngày thường bạn ấy cũng rất quan tâm em, em không muốn khiến bạn ấy thất vọng......”
Có thể làm quen kết bạn mới cũng là chuyện tốt, “Ừ cứ đi đi thôi, không sao cả, đã hẹn gặp ở đâu chưa?”
“Rồi ạ, ở trung tâm thương mại Cửu Quang mới mở.”
Sắc mặt Cố Tân Tân khẽ biến, có mấy chữ càng không muốn nghe thì sẽ càng thường xuyên xuất hiện bên tai, “Cửu...... Cửu Quang?”
“Đúng đó ạ.”
Cố Tân Tân theo bản năng kéo cánh tay Tu Thiện Văn. “Đổi chỗ khác đi.”
“Vì sao ạ?”
“Thiếu gì trung tâm thương mại lớn chứ.”
“Nhưng em đã đồng ý rồi.”
Giọng nói của người đàn ông từ ngoài cửa truyền vào, “Đã đồng ý rồi thì cứ đi đi, thất hứa là không tốt.”
Cố Tân Tân quay đầu nhìn ra cửa, đã thấy Cận Ngụ Đình đi vào vài bước. Cô mím chặt môi không nói nữa, Tu Thiện Văn quay sang nhìn cô, “Chị dâu, em đi được không ạ?”
“Được chứ, cứ đi đi.” Người đáp lại vẫn là Cận Ngụ Đình, anh đi đến bên giường rồi nói với Tu Thiện Văn. “Nếu có ai đó đã hẹn em, sau đó em đồng ý rồi thì tuyệt đối không nên đổi ý.”
Cố Tân Tân rũ mi mắt, Tu Thiện Văn vui vẻ gật đầu. “Vâng.”
“Đi làm bài đi, khi nào ăn cơm tối sẽ gọi em.”
“Vâng.” Tu Thiện Văn ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Cận Ngụ Đình ngồi xuống mép giường, Cố Tân Tân kéo một góc chăn phủ lên chân, hai cánh tay vòng qua ôm lấy đầu gối, rồi gối cằm lên cánh tay, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình.
“Làm sao thế, trên mặt tôi có dính bẩn à?”
“Em muốn để Văn Văn chuyển sang chỗ khác. Con bé và bạn đi ra ngoài em không yên tâm, còn tính sẽ lén đi theo.”
Cận Ngụ Đình nghiêng người qua, bàn tay đặt trên bả vai Cố Tân Tân, giọng nói nhu hòa. “Vậy thì cứ đi theo thôi, đừng để con bé phát hiện ra là được.”
Hai người cách nhau cực kỳ gần, hơi thở theo mỗi từ nói ra của anh khiến cho mấy sợi tóc mai bên tai cô lay động. Cố Tân Tân nhấc tay xoa gò má, “Cận Ngụ Đình, anh không cần phải giả vờ như không để ý, em biết anh không muốn chúng ta bước vào đó một bước, cũng không muốn nghe được cái tên đó.”
“Nhưng xây thì đã xây rồi, tôi không thể ngăn cản tất cả mọi người không được vào đó. Tân Tân, tôi cũng không yếu ớt như vậy, em yên tâm đi.”
Cố Tân Tân ngồi dậy, Cận Ngụ Đình kéo tay cô, rồi áp sát gò má mình vào lòng bàn tay mềm mại đó. “Chỉ cần có em ở bên cạnh thì chẳng còn chuyện gì là đáng sợ cả.”
Cố Tân Tân không rút tay về, Cận Ngụ Đình liền đưa lòng bàn tay cô đến bên môi, hôn nhẹ lên đó.
Cố Tân Tân đỏ mặt, ngón tay theo bản năng cuộn lại.
“Tân Tân, em để tâm đến cảm nhận của tôi như vậy, có phải đã nói rõ em rất để ý đến chuyện đó hay không?”
Cố Tân Tân khẽ lắc đầu. “Không có, em đã nói với anh rồi mà. Em không để ý, em chỉ sợ anh nhạy cảm......”
“Nếu em đã không để ý, vậy em có ghét bỏ nếu tôi chạm vào em không?”
“Cái gì cơ?” Cố Tân Tân nhìn thấy Cận Ngụ Đình đã đưa khuôn mặt điển trai lại gần.
“Tôi không muốn nghe những lời cửa miệng của em. Nếu trong lòng em thấy ghê tởm, vậy chỉ cần tôi chạm vào, em sẽ thấy buồn nôn phải không?”
Cố Tân Tân há miệng, muốn nói gì đó, nhưng hô hấp đã nhanh chóng bị anh đoạt lấy.
Bởi vì vẫn còn ngồi trên giường nên Cố Tân Tân chỉ có thể dùng hai tay chống bên cạnh người để cho cơ thể không bị mất trọng lực ngã xuống. Cận Ngụ Đình nắm lấy hai tay cô, biến nụ hôn này càng lúc càng thêm sâu hơn. Cố Tân Tân vừa muốn đưa cùi chỏ ra đẩy anh, Cận Ngụ Đình đã nhanh chóng lui về. Anh nhấc tay phải, vuốt nhẹ lên hai cánh môi hồng hồng của cô. “Tôi tin em nói không để ý là thật.”
Cố Tân Tân phảng phất có chút tức giận, trừng anh, “Em thấy anh chính là đã được tiện nghi lại còn ra vẻ.”
“Đâu có.” Ngón tay Cận Ngụ Đình lặp đi lặp lại động tác vuốt ve cánh môi Cố Tân Tân, đốt lên một ngọn lửa không tên trong lòng cô, “Dù em có nói em không để tâm thì tôi vẫn không thể tin được, tôi sợ nhất chính là nhìn thấy em né tránh ánh mắt của tôi. Tôi thật sự không chịu nổi.”
Cận Ngụ Đình nói xong, gương mặt tuấn tú lần nữa đưa tới, mà phản ứng đầu tiên của Cố Tân Tân chính là nhắm hai mắt lại.
Thế nhưng người đàn ông lại không hôn cô như vừa rồi, mà chỉ khẽ chạm trán lên trán cô, bờ môi như có như không chạm vào môi cô.
“Được rồi, đừng có nghĩ lung tung nữa.”
Cận Ngụ Đình khẽ cười, “Một người lúc không làm gì sẽ dễ nghĩ lung tung rất nhiều chuyện, vì như nghĩ xem trong lòng em sẽ nghĩ về tôi thế nào, hay như em chuyển về tòa nhà Tây là vì thương hại tôi, hay là vì nghĩ đến tình cảm trước đây......”
Cố Tân Tân đặt hai tay lên bả vai người đàn ông, khẽ đẩy một cái, để bản thân thoát khỏi vòng hô hấp của anh.
Cô thật sự không chịu được phương thức nói chuyện này, hơi thở của anh dường như còn mang theo mùi hương dụ hoặc, Cố Tân Tân sắp bị anh làm cho không nghe rõ nổi rốt cuộc anh đã nói gì nữa.
“Em đã nói với anh rồi, anh đừng có suy nghĩ lung tung.”
“Ừ, bây giờ thì tôi đã biết.” Cận Ngụ Đình tiếp tục tiến đến, cánh tay vòng quanh chiếc eo nhỏ của Cố Tân Tân, “Tôi hôn em, em rất hưởng thụ, đúng không?”
Cố Tân Tân nghe vậy, muốn cười cũng không cười nổi, cô thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, vén chăn đi xuống. “Em rất nghi ngờ anh......”
“Nghi ngờ gì?” Cận Ngụ Đình đứng dậy theo, Cố Tân Tân muốn đi ra ngoài, anh liền vượt lên chặn phía trước.
Cô thật sự nghi ngờ anh chỉ là đang giả vờ, thế nhưng Cố Tân Tân ngẫm lại một chút, vẫn là thấy có lẽ vì mình đang tức giận nên mới nghĩ như vậy thồi. Mà suy nghĩ này không thể nói ra ngay trước mặt Cận Ngụ Đình. “Không có gì.”
Cố Tân Tân đi lướt qua người anh, người đàn ông lập tức xoay người đuổi theo, nắm chặt bàn tay cô.
Anh đã nghĩ sẽ quyết tâm nắm tay cô, dù cô có không tình nguyện cũng phải nắm cho bằng được, thế nhưng ngoài dự kiến của anh, Cố Tân Tân lại không hề giãy dụa.
Ngày Tu Thiện Văn hẹn bạn đi chơi, Cố Tân Tân đặc biệt qua phòng giúp cô bé chọn quần áo. Tu Thiện Văn chuẩn bị đi ra ngoài, vẫn không nhịn được nói với Cố Tân Tân: “Chị dâu, cũng đâu phải em đi gặp bạn trai đâu, chị cho em mặc đẹp như vậy làm gì chứ?”
“Ai mà biết người em hẹn là bạn trai hay bạn gái đây?”
Tu Thiện Văn đỏ mặt, lắc đầu quầy quậy: “Không có bạn học nam, không có đâu ạ.”
“Rồi rồi, không có thì không có.” Cố Tân Tân cười cười giúp cô bé mở cửa xe, “Mau đi vào đi, kẻo lại trễ giờ hẹn.”
“Không thì chị cứ để em tự gọi xe đi, đỡ phải làm phiền chị.”
“Không sao, dù sao chị cũng tiện đường.” Cố Tân Tân nói xong, ấn Tu Thiện Văn ngồi xuống ghế cạnh tài xế.
Cô vòng qua bên kia, vừa mở cửa thì nhìn thấy Cận Ngụ Đình đi tới, người đàn ông mở cửa xe hàng ghế sau rồi nói. “Cho tôi đi ké một đoạn.”
“Anh muốn đi đâu?”
“Cứ đi rồi biết.”
Cố Tân Tân ngồi vào xe, có Cận Ngụ Đình trên xe nên Cố Tân Tân càng cẩn thận dè dặt hơn. Càng đi đến gần trung tâm thương mại Cửu Quang, trái tim cô cùng càng treo cao.
Xe đi thêm một đoạn nữa, Cố Tân Tân rốt cuộc không nhịn được hỏi anh, “Rốt cuộc anh muốn đi đâu?”
“Em cứ lái đi, đến nơi tôi sẽ nói cho em biết.”
Phía trước chính là trung tâm thương mại Cửu Quang, đoạn đường này dù bình thường phải đi qua Cố Tân Tân cũng sẽ hết sức tránh. Cô thật sự không muốn nhìn thấy cái trung tâm này, nói cách khác, chính là cực kỳ chán ghét.
Xe dừng lại trước cửa khu trung tâm thương mại, Tu Thiện Văn đẩy cửa xe chuẩn bị đi xuống. “Em đi đây.”
“Ừ.”
Tu Thiện Văn đi vào trong, Cố Tân Tân thu tầm mắt lại, “Anh thì sao?”
“Không phải em muốn đi theo con bé hả? Vậy thì mau lái xe xuống tầng hầm đi thôi.”
“Em là đang hỏi anh, anh muốn đi đâu?”
“Tôi đi theo em.”
Cố Tân Tân xoay đầu, giật mình nhìn anh, “Anh đi theo em?”
“Ừ, em không yên tâm về con bé, tôi lại không yên tâm về em.”
“Anh......”
“Lái xe vào đi, không sao.”
Cố Tân Tân vẫn do dự, Cận Ngụ Đình khẽ đẩy vai cô, Cố Tân Tân bất đắc dĩ đánh vô lăng, lái xe vào tầng hầm để xe.
Cố Tân Tân tự nhận mình có chút cẩn thận quá mức, thật ra Tu Thiện Văn cũng chỉ là gặp một vài người bạn học mà thôi.
Hai người đỗ xe đi vào trong, vốn nghĩ sẽ còn mất công đi tìm cô bé đang ở đâu, nhưng nhanh hơn dự kiến đã nhìn thấy hai cô gái nhỏ đang đứng xếp hàng trước cửa hàng KFC.
Cô vội dừng chân, tránh sang một bên, “Sao lại ăn đồ trong KFC chứ?”
“Đối với hai học sinh cấp ba thì ăn trong KFC đã là khá lắm rồi.”
Cố Tân Tân thò một nửa đầu ra khỏi tủ kính, “Không thì chúng ta vào đó rồi đưa hai đứa đi ăn một bữa tử tế nhỉ?”
“Em tỉnh táo lại đi,“ Cận Ngụ Đình kéo cô đến bên cạnh, “Em không sợ bộ dạng này của mình sẽ dọa chạy cô bạn nhỏ đó à? Vậy sau này còn có ai dám kết bạn với Văn Văn nữa? Sao em lại cứ như mẹ con bé thế nhỉ, lo lắng trăm thứ chuyện.”
“Nhưng em lo thật mà.”
“Dù có là cha mẹ thì cũng không thể can thiệp quá sâu vào cuộc sống của tụi nhỏ được.”
Cố Tân Tân nghe xong lời này, thế nào cứ có cảm giác quái lạ? Cô rõ ràng cũng chỉ là một cô gái hai mấy tuổi thôi!
Cận Ngụ Đình kéo cổ tay Cố Tân Tân, lôi cô đi ra ngoài mấy bước. “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Em không đói.”
“Không đói cũng phải ăn, bằng không lát nữa chẳng có sức mà đi theo đâu.”
Cận Ngụ Đình dẫn Cố Tân Tân lên tầng ba, trung tâm thương mại mới mở nên người qua lại tấp nập, hiện tại còn là giờ ăn cơm trưa, không ít nhà hàng còn phải để khách ngồi chờ. Cố Tân Tân nhìn quanh bốn phía, mỗi cửa hàng đều làm ăn rất tốt, “Tùy ý chọn một chỗ đi thôi.”
“Em muốn ăn gì?”
“Em thấy dưới lầu có một cửa hàng buffet đó? Tuy ở đó người cũng nhiều nhưng đều là đồ ăn có sẵn, không cần phải chờ.”
Cận Ngụ Đình có chút do dự, “Em thật sự muốn ăn mấy thứ đó?”
“Muốn, muốn.” Cố Tân Tân nói xong, kéo cánh tay Cận Ngụ Đình bước về phía thang máy, người đàn ông bị cô lôi đi, coi như có cự tuyệt cũng vô dụng rồi.
Tốc độ của đầu bếp ở nơi này quả nhiên nhanh hơn hẳn, mỗi một gian bán một loại khác nhau, bàn được ghép lại thành một hàng dài, muốn ngồi đâu thì ngồi. Cố Tân Tân gọi một phần miến ngao gói giấy bạc, thêm một phần cá mực nữa, sau đó mới đi sang bên cạnh cầm mấy chiếc đĩa lên.
Cận Ngụ Đình bưng khay đứng cạnh, nhìn Cố Tân Tân gắp mỗi phần một ít, “Cái này có khác gì thức ăn nhanh đâu?”
“Không khác mấy, nhưng mùi vị không tệ, hơn nữa cũng rất tiết kiệm thời gian.”
Hai người chọn chỗ rồi ngồi xuống, Cố Tân Tân đặt đũa vào tay Cận Ngụ Đình, “Vừa rồi em còn thấy có malatang(*) nữa đó.”
(*) Malatang là món bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn ở trấn Ngưu Hoa, địa cấp thị Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Đại loại là cái loại cầm xiên ăn như hồi hai người trở về Lục Thành ăn trên đường cao tốc đó.
“Ăn hết mấy thứ này trước đã, gọi thêm lại không ăn hết.”
Cận Ngụ Đình thật ra là vì sợ cô ăn mấy thứ đồ linh tinh này rồi về tới nhà lại ồn ào kêu đau bụng.
Cố Tân Tân nếm thử một miếng cá sốt chua ngọt, “Ừ, không tệ đâu, ăn ngon.”
Cô gắp một khối bụng cá đặt vào bát Cận Ngụ Đình, “Mỹ thực dân gian đó, thử đi.”
Cận Ngụ Đình vừa mới hé miệng chạm môi đến miếng cá, Cố Tân Tân đã nói nhỏ. “Cẩn thận xương cá.”
Cận Ngụ Đình khẽ cười, “Em cũng ăn đi.”
Xung quanh đều là người, có những cặp yêu nhau đến hẹn hò, cũng có những bà mẹ mang con đến. Cố Tân Tân vừa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, phía sau đã truyền đến một giọng nói xa lạ.
“Cửu gia?” Đối phương có lẽ vẫn chưa dám khẳng định là Cận Ngụ Đình, tiến lên hai bước rồi lại nói, “Đúng là ngài rồi, sao ngài lại ở đây?”
Cố Tân Tân ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, lại nhìn sang Cận Ngụ Đình. Anh đặt đũa xuống, mặt không biểu cảm nói: “Ừ, đến ăn cơm.”
“Sao ngài có thể ăn ở chỗ này được chứ? Trên lầu có rất nhiều nhà hàng xa hoa, chỉ cần ngài gọi cho tôi một cuộc, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho ngài mà.” Người đàn ông đó vẫn luôn khom lưng nói chuyện với Cận Ngụ Đình, “Bây giờ tôi lập tức sắp xếp cho ngài.”
“Không cần,“ Cận Ngụ Đình liếc anh ta một cái, “Ở đây cũng không tệ.”
“Vậy ngài phải chịu thiệt quá.”
Cố Tân Tân cầm đũa, gảy gảy hai cái thức ăn trong bát, nghe được người đàn ông đó tiếp tục nói. “Trung tâm thương mại có thể khai trương ít nhiều Cửu gia......”
Cố Tân Tân siết chặt đôi đũa trong tay, cảm thấy mỗi một lỗ chân lông trên người đều co rúm. Cô quay phắt đầu lại, nhìn người kia. “Anh là ai?”
Đối phương bị dọa giật nảy mình, nhưng vẫn rất thật thà trả lời. “Tôi là giám đốc của trung tâm thương mại này.”
Cận Ngụ Đình ngồi đối diện Cố Tân Tân bổ sung thêm một câu, “Cũng là một trong những thành viên hội đồng quản trị của trung tâm thương mại Cửu Quang.”
“Đúng, đúng vậy.” Người đàn ông nói xong, đưa tay về phía Cố Tân Tân. “Rất hân hạnh được gặp......”
Sắc mặt nhỏ của Cố Tân Tân chợt biến, cô đột nhiên đứng dậy, đẩy tay người đàn ông đó ra.
Đối phương há hốc miệng nhìn cô. “Đây là......”
“Anh là giám đốc của trung tâm thương mại này?”
“Vâng.”
Cố Tân Tân nhấc chân, thấy người đàn ông vẫn còn đứng yên không động thì bực bội đẩy anh ta ra, sau đó đi vòng qua bên cạnh Cận Ngụ Đình, kéo anh đứng dậy. “Chúng ta đi.”
“Cửu gia đừng đi, tôi còn có rất nhiều lời muốn nói với ngài mà.”
Cố Tân Tân càng nghe càng cảm thấy trong lời này đều là khiêu khích và khoe khoang. Nói cái gì chứ? Nói bọn họ dùng những tấm ảnh kia thế nào để uy hiếp chị em Cận gia sao?
Người đàn ông kia đuổi theo, Cố Tân Tân vì bảo vệ Cận Ngụ Đình mà chặn phía trước, sau đó nói với người đàn ông đó, “Đừng tới đây, có tin tôi đánh anh hay không hả?”
Đối phương lập tức dừng chân lại, Cố Tân Tân kéo Cận Ngụ Đình bước nhanh đi, đến tận trước cửa cầu thang máy cô mới dừng lại.
Cố Tân Tân cẩn thận nhìn Cận Ngụ Đình, “Em đã nói là đừng có tới rồi mà.”
“Không sao.”
Cố Tân Tân cầm cổ tay Cận Ngụ Đình, “Chúng ta vẫn là nên quay về đi thôi.”
“Nếu em thật sự muốn an ủi tôi như vậy, thì cho tôi ôm một cái nhé.” Cận Ngụ Đình nói đến đây, dang tay ôm Cố Tân Tân thật chặt, “Chỉ cần được ôm em như vậy, cái gì tôi cũng không quan tâm nữa.”
Cố Tân Tân khẽ dựa đầu vào bả vai Cận Ngụ Đình, người đàn ông hết sức dịu dàng vuốt mái tóc cô, “Tổn thương mà những người này gây ra cho tôi nếu so sánh với thái độ luôn như gần như xa của em thì còn chưa bằng một phần mười, thật đấy.”