Trảm Nam Sắc

Chương 209: Chương 209: Em vừa đánh vào đâu đấy?




Dịch: CP88

***

Cố Tân Tân rời đi, Khổng Thành tiễn cô ra đến tận hành lang, vừa quay về đã nhìn thấy Cận Ngụ Đình đang lồm cồm bò dậy.

Vì để một màn kịch này được chân thật nên mấy ngày nay Cận Ngụ Đình đều không bước ra khỏi phòng bệnh nửa bước, anh sắp bị buồn chết rồi.

Khổng Thành tiến đến, thấy Cận Ngụ Đình đang đứng trên chiếc cân điện tử. “Cửu gia.”

“Cậu nhìn đi, cậu nhìn đi,“ Cận Ngụ Đình như là đụng phải lửa, ngón tay trỏ duỗi ra chỉ vào chiếc cân. “Mấy ngày thôi đã giảm mất năm cân rồi.”

“Chắc là cân này nặng hơn cân ở nhà, hoặc là bị hỏng rồi?”

“Lúc tôi vừa vào đây đã cân thử, chính xác là đã giảm cân, một lần liền mất 5 cân.”

Khổng Thành nhanh nhẹn an ủi anh hai câu. “Thể chất của ngài rất tốt, dù có giảm đi 5 cân cũng không nhìn ra được.”

Cận Ngụ Đình cực kỳ nghi ngờ nhìn Khổng Thành, anh bước ra khỏi chiếc cân, quay về giường.

Anh ngồi xuống mép giường, kéo chiếc áo bệnh nhân lên, sờ soạng eo mình một vòng. “Thịt thật sự đã bay đi hết rồi.”

Khổng Thành nghiêng đầu nhìn, thấy động tác của Cận Ngụ Đình thì không nhịn được muốn cười, nhưng dĩ nhiên anh ta vẫn không thể bật cười. “Cửu gia, ngài đa nghi quá rồi. Tôi chẳng thấy có gì thay đổi cả.”

“Thật đấy. Cứ tiếp tục nằm như thế này nhất định không thể được.” Cận Ngụ Đình nặn nặn đám thịt trên bụng, mặt buồn rười rượi.

“Chúng ta sẽ lập tức quay về Lục Thành, khi đó ngài không cần phải nằm viện nữa, về tòa nhà Tây rồi thì còn ai dám quản lý ngài? Dù sao cô ấy cũng sẽ không về tòa nhà Tây với ngài được, tự nhiên ngài sẽ có thể thoải mái mà ăn uống, muốn vận động liền có thể vận động. Cũng chỉ có 5 cân mà thôi, đảm bảo không đến hai ngày là lấy lại được rồi.”

Cận Ngụ Đình quét mắt về phía Khổng Thành, “Sao cậu biết cô ấy sẽ không theo tôi về tòa nhà Tây?”

Đây không phải là chuyện quá rõ ràng rồi sao? Khổng Thành không tin Cận Ngụ Đình không hiểu, chỉ là anh vẫn không tự mình nói ra mà thôi. Lần này anh ta đúng là xong đời thật rồi, tự nhiên lại đụng trúng lưỡi thương của anh. “Tu gia mới xảy ra chuyện lớn như vậy, tuy nói Cửu phu nhân sớm muộn cũng sẽ về tòa nhà Tây, nhưng cũng không thể là hiện tại được.”

Cận Ngụ Đình khẽ lắc đầu, trong lòng cũng rõ như gương. “Chỉ sợ là khó.”

Nhưng khó hơn nữa anh cũng sẽ có cách.

Thủ tục chuyển trường cho Tu Thiện Văn rất nhanh đã làm xong, ở đây cũng không còn chuyện gì phiền Cố Tân Tân phải lo lắng, Cận Ngụ Đình và cô bắt đầu bàn bạc thời gian quay về Lục Thành.

Vốn dĩ Cố Tân Tân còn muốn đợi thêm một thời gian, dù sao thương thế của Cận Ngụ Đình nghiêm trọng, không nên xuất viện trong một thời gian ngắn. Nhưng Cận Ngụ Đình đã tự mình hoàn thành xong xuôi mọi thủ tục xuất viện, xe đưa bọn họ quay về cũng đã đầy đủ.

Cố Tân Tân cũng không có nhiều đồ đạc, chỉ mang theo hai chiếc vali lớn, một là của cô, một là của Tu Thiện Văn.

Trước khi đi, cô cũng đã mang theo cả di ảnh của Tu Tư Mân.

Tu Thiện Văn khóc hết nước mắt, đây dù sao cũng là nơi cô bé sinh ra và lớn lên. Cố Tân Tân không thúc giục, nhìn cô bé đừng trong sân không ngừng nâng tay gạt nước mắt, miệng cũng liên tục lẩm bẩm gọi ba, gọi mẹ, lại gọi anh trai.

Chỉ tiếc ba người yêu thương cô bé nhất cuộc đời này đều đã ra đi.

Đôi mắt Cố Tân Tân đỏ au, trong lòng cũng là trăm mối ngổn ngang. Cô và Tu Thiện Văn ngồi trên xe, Cố Tân Tân không kìm được nhìn ra ngoài cửa sổ, tài xế chuẩn bị khởi động xe. “Cửu gia sẽ trực tiếp xuất phát từ bệnh viện, chúng ta qua đó rồi đi với ngài ấy.”

“Được.”

Khổng Thành sắp xếp một chiếc xe dã ngoại, xe của Cố Tân Tân vừa đến nơi, tài xế liền dẫn hai người đi thẳng về phía đó.

Bên trong không thiếu một thứ gì, Cận Ngụ Đình vẫn nằm trên giường, Khổng Thành và mấy người khác ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh bồn rửa tay có người đang pha trà và cà phê.

Tu Thiện Văn lo lắng đi sát phía sau lưng Cố Tân Tân, Khổng Thành sắp xếp bọn họ ngồi vào chỗ, cách đó không xa có một khung cửa sổ nhỏ, Cận Ngụ Đình nằm ở gian trong.

“Chúng ta như vậy có phải là quá nghênh ngang rồi không? Với cả trước khi đi tôi cũng chưa chào hỏi Tu Phụ Thành nữa.”

“Yên tâm, Tu Phụ Thành sẽ không dám làm gì em.”

Cố Tân Tân chỉ cho rằng Cận Ngụ Đình đang an ủi mình mà thôi, đến Cận Ngụ Đình anh ta còn dám động tới huống chi là cô?

Chiếc xe rất nhanh khởi động, Cố Tân Tân vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tu Thiện Văn để an ủi cô bé. Nhưng khi có người đưa bánh ngọt và trà đến Tu Thiện Văn vẫn không dám ăn, Cố Tân Tân bèn ngồi đó nói chuyện với cô bé, cố gắng để cô bé thả lỏng.

Không lâu sau, giọng của Cận Ngụ Đình truyền ra từ bên trong.

“Tân Tân.”

Cố Tân Tân nghe được nhưng không đáp lại, anh lại gọi thêm hai lần, Khổng Thành vội vàng đi đến trước mặt Cố Tân Tân. “Cửu gia tìm phu nhân nhất định là có việc gấp.”

Cố Tân Tân liếc qua đó một cái. “Cả đoạn đường đều rất bình thường, anh ta có thể có việc gấp gì cần tìm tôi?”

“Nói không chừng là thân thể không thoải mái, ngài ấy vì muốn sớm đưa phu nhân về Lục Thành một chút nên xuất viện sớm, chứ thật ra bác sĩ không hề đồng ý đâu. Có mấy lời Cửu gia không cho tôi nói, tôi cũng không tiện nói.”

Cố Tân Tân nhíu mày, do dự một chút rồi quay sang nói với Tu Thiện Văn. “Chị đi xem thử.”

“Vâng.”

Cố Tân Tân đứng dậy đi tới trước cửa, gõ nhẹ một cái rồi bước vào. Cận Ngụ Đình nằm trên giường, đắp một chiếc chăn mỏng. Điều kiện bên trong chiếc xe này rất tốt, cô ngồi xuống mép giường. “Anh gọi tôi có việc gì không?”

“Sao em lại ngồi ngoài đó? Nói chuyện với tôi đi.”

Cố Tân Tân nghe vậy, liền không chút do dự đứng lên, Cận Ngụ Đình vội vàng nắm lấy cổ tay cô, “Vì sao lại phải đi?

Cố Tân Tân nhịn cơn giận nói, “Anh liên tục gọi tôi như vậy, Văn Văn còn đang ngồi cạnh tôi, quan hệ của tôi và con bé thế nào không phải là anh không biết. Anh trai của con bé mới mất, anh không sợ con bé sẽ suy nghĩ lung tung sao?”

“Tôi chỉ gọi em thôi mà, đâu có nghĩ được nhiều như vậy.”

Cố Tân Tân đẩy tay anh ra, “Tôi không muốn để con bé có cảm giác ăn nhờ ở đậu.”

“Em yên tâm, con bé sẽ không đến nỗi như vậy đâu.”

Cố Tân Tân rất nhạy cảm, Tu Thiện Văn cũng vậy, nên dĩ nhiên cô luôn có thể hiểu được cảm giác của Tu Thiện Văn. “Tuy là mọi thứ Tu Tư Mân để lại đều là của Tu gia, nhưng bây giờ còn có Tu Phụ Thành nhìn chằm chằm. Nhiều lần như vậy tôi và con bé đều là dựa vào anh mới vượt qua được hiểm cảnh, tôi không muốn con bé có thêm gánh nặng, thậm chí còn có thể vì tôi và anh mà......”

Cận Ngụ Đình ngắt lời cô, “Tôi thấy chính là cô bé không nghĩ được phức tạp đến mức đó, chỉ có em nghĩ nhiều quá thôi.”

“Cận Ngụ Đình, nói tôi về Lục Thành vì câu nói đó của anh cũng không sai. Hơn nữa công ty đã giao cho người khác, cũng không cần tôi phải tiếp tục đặt chính mình vào hiểm cảnh. Nhưng, chỉ có vậy thôi.”

“Mấy chữ cuối là ý gì?”

Cố Tân Tân dời tầm mắt. “Chỉ có một nguyên nhân đơn giản là vậy, đúng, không có gì khác nữa.”

“Vậy chúng ta liền nói rõ luôn đi, thật ra là em muốn nói mình không còn liên quan gì đến tôi, sau khi trở về cũng sẽ không có bất kỳ một mối liên hệ gì với tôi nữa, có đúng không?”

Cố Tân Tân không trả lời, ngực Cận Ngụ Đình phập phồng, còn mơ hồ đau. Tay anh đặt lên ngực, nơi khóe mắt của Cố Tân Tân cũng vừa vặn nhìn thấy. “Anh làm sao thế?”

Khuôn mặt người đàn ông tái nhợt, không nói câu nào, Cố Tân Tân cũng biết mình đã nói sai.

Có mấy lời chỉ nên giấu trong lòng mà thôi, không cần phải nói ra, hơn nữa Cận Ngụ Đình giúp cô sắp xếp lần này cũng không phải vì thiếu nợ cô từ kiếp trước. Cố Tân Tân lại cẩn thận nghĩ lại, anh chính là thiếu nợ cô, ngay kiếp này thiếu nợ cô.

Hai người im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Cận Ngụ Đình lên tiếng trước, “Vậy em cứ định sẽ cả đời như vậy sao?”

“Cả đời quá dài, còn chưa nghĩ tới.”

Đề tài này là tự cô khơi ra, Cận Ngụ Đình dĩ nhiên cũng sẽ không ngốc ép buộc cô điều gì ngay lúc này, “Sau khi về Lục Thành rồi, chúng ta có thể tình cờ gặp mặt nhau không?”

Trên mặt Cố Tân Tân không có biểu cảm dư thừa, “Tôi và Cửu gia có vẻ sẽ không có nhiều cơ hội chạm mặt cho lắm.”

“Vì sao?”

“Vì bất kể là cuộc sống hay công việc, chúng ta đều không có lý do gì phải gặp nhau cả.”

Trái tim Cận Ngụ Đình nhoi nhói, yên lặng nhìn cô, “Vậy tôi tìm em là được rồi phải không?”

“Tìm tôi làm gì? Cùng lắm cũng chỉ có thể cùng nhau ăn bữa cơm.”

Cận Ngụ Đình muốn mở miệng, nhưng lại không biết phải nói thế nào, cảm thấy lời của cô không hề sai. Dù anh có tìm cô thì cũng chỉ có thể cùng nhau ăn một bữa cơm xã giao, còn có thể có gì khác nữa đây?

Anh đặt tay về lại bên người, khóe miệng Cố Tân Tân nhếch lên, “Sau khi về Lục Thành, anh hãy tập trung dưỡng thương cho tốt.”

Cận Ngụ Đình không lên tiếng, hai bàn tay đặt sau lưng của Cố Tân Tân nắm lấy nhau, “Hi vọng trên đường trở về sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nếu như có thể toàn mạng quay lại Lục Thành, tôi sẽ mời anh..... ăn cơm.”

Quả nhiên cũng chỉ có một bữa cơm hữu nghị.

Cận Ngụ Đình muốn nói anh cần bữa cơm đó của cô lắm sao? Người muốn mời anh dự tiệc có thể xếp thành một vòng quanh Lục Thành, hơn nữa còn phải nhìn sắc mặt của anh xem anh có đang vui vẻ hay không.

Nhưng có mấy lời sau khi ngẫm lại cẩn thận vẫn là không thể nói ra, nếu không ngay cả cơ hội ăn cơm cũng không còn.

“Cứ như vậy đi.” Cố Tân Tân nói xong, muốn xoay người.

Cận Ngụ Đình vẫn còn muốn giữ cô lại. “Yên tâm, trên đường đi nhất định sẽ an toàn, cũng sẽ không xảy ra chuyện.”

“Vì sao?” Cố Tân Tân nghi hoặc.

“Tu Phụ Thành không dám đụng đến chúng ta, chỉ có thể trở mắt nhìn chúng ta quay về.”

Cố Tân Tân chăm chú quan sát nét mặt của Cận Ngụ Đình, “Có phải anh đã làm chuyện gì rồi không?”

“Chẳng làm gì cả, chỉ là cho mấy người đi theo vợ và con anh ta. Chúng ta an toàn, bọn họ cũng sẽ an toàn, nếu chúng ta xảy ra chuyện, thì bọn họ cũng đừng mong được tiếp tục yên ổn.”

Quả nhiên, thứ có khả năng uy hiếp lớn nhất chính là tình thân thật sự.

Cố Tân Tân nghĩ đến câu nói trước khi chết của Tu Tư Mân, hắn vốn dĩ cũng đã có cơ hội ra tay, chỉ là.......

Cận Ngụ Đình nhìn ra nét mặt khác lạ của cô, bèn đưa tay đẩy nhẹ một cái. “Nghĩ gì thế?”

“Không có gì.”

Người đàn ông hơi cau mày, “Không phải trong lòng em đang nghĩ tôi vậy mà lại có thể ra tay với phụ nữ và trẻ con đấy chứ?” Cận Ngụ Đình càng nghĩ càng thấy Cố Tân Tân chính là đang nghĩ như vậy. “Tôi chỉ cho người theo dõi thôi, lại nhắc nhở Tu Phụ Thành vài câu, nói dù anh ta có giấu bọn họ cũng vô dụng, trừ phi là cả đời không bao giờ bước chân ra ngoài. Tôi cũng không thật sự làm gì cả, em lại nghĩ tôi thành người thế nào rồi hả?”

Cố Tân Tân định thần, cô cũng chưa có nghĩ nhiều được đến vậy đâu, vậy mà anh lại có thể vẽ ra được xa đến thế rồi.

Cận Ngụ Đình tức giận xoay người, đưa lưng về phía Cố Tân Tân.

Trái tim cô loạn nhịp, cảm thấy có gì đó không đúng.

Lửa giận này của Cận Ngụ Đình thật là không thể hiểu được, cô lại nghĩ thêm một lượt, đột nhiên đưa tay về phía anh, dùng sức đập một cái.

“Không phải anh bị thương rất nặng sao? Có thể dễ dàng trở mình như vậy?”

Cận Ngụ Đình cả kinh, anh đúng là bị giận đến mất trí mà quên mất.

Hiện tại anh cũng không tiện giả vờ rên đau, toàn thân cứng ngắc, “Em vừa đánh vào đâu đấy?”

“Tôi không có đánh anh, chỉ đập anh một cái thôi.”

“Vậy em có biết mình vừa đập vào đâu không?”

Cố Tân Tân làm sao nhớ rõ. “Tiện tay vỗ một cái mà thôi.”

Cận Ngụ Đình cười lạnh, vẫn đưa lưng về phía Cố Tân Tân. “Có phải là vì em biết từ trên xuống dưới tôi chỉ có..... mông là không bị thương, nên mới chọn chỗ đó để đánh?”

Anh nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là nên dùng từ văn minh một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.